Phủ Vân vương là nhà quyền quý ở kinh
thành, thân phận hiển hách, cho nên hôm nay khách khứa tới rất nhiều,
cũng có không ít nam nhân tuấn tài, các phu nhân đều trang điểm cho tiểu thư nhà mình thật rạng rỡ, nhưng mà chờ mãi vẫn không thấy nhân vật
chính đâu.
Vân Nhiễm ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao, Anh Đào đến giục vài lần
mới chạm rãi đứng lên. Sắc trời đã không còn sớm sửa sang lại một chút,
ăn chút đồ, rồi thẳng hướng Hia vu viên đi tới.
Anh Đào ở phía sau thì thầm: “Quận chúa hẳn là nên mặc kiện trang phục
màu tsm kia vừa lộng lẫy lại cao quý sẽ rất đẹp, nếu quận chúa chịu bỏ
dịch dung chắc chắn sẽ kinh diễm quần phương.
Anh Đào ngắm thân ảnh phía trước, áo xanh quần trắng bình thường, trên
đầu cũng chỉ điểm một cây trâm bạch ngọc, đơn giản tao nhã, cả người
giống như một đóa bạc lan thanh nhã.
Nhưng Anh Đào vẫn thấy không đủ kinh diễm, nếu quận chúa lhooi phục diện mạo, chỉ sợ sẽ làm mọi người kinh ngạc, Yến quận vương hối hận vì đã
khong cưới nàng.
Đáng tiếc quận chúa không để ý tới hình tượng, tùy tiện mặc như vậy ra ngoài.
Chủ tớ ba người vừa mới đi đến góc hành lang đột nhiên có người vọt tới, Anh Đào cùng Lệ Chi nhanh chóng che chở quận chúa nhà mình.
“Người nào?”
Anh Đào khẽ kêu lên một tiếng, người phía trước lười biếng xoay người lại.
Người nay vừa động đãn khiến vài vị nữ tử kinh diễm, diện mạo hắn thập
phần tuấn tú, thân hình cao gầy, mặc cẩm bào màu lục, cả người toát ra
khí chất tà mị ngũ quan tinh xảo, một đôi mắt hẹp dài, môi đỏ, khiến say lòng người.
Vân Nhiễm hơi kinh ngạc, cố lục lọi trong trí nhớ xem người này là ai,
thân nhiên mở miệng: “Nguyên lai là thế tử phủ Tần quốc công, Tần dục
Thành?”
Không nghĩ tới tiểu bá vương ngày xưa lớn lên lại trở thành yêu nghiệt
chuyên me hoặc người, dung mạo này hạ sát biết bao nữ tử, đúng là tai
họa.
Vân Nhiễm bĩu môi ghét bỏ, lên tiếng: “Nói đi, đây là có chuyện gì?”
Tần Dục Thành thu lại ý cười, tao nhã đi tới, nhìn Vân Nhiễm trong mắt hiện lên tia khó hiểu.
“Trường Bình quận chúa, ta đây là tới cứu vớt ngươi?”
Vân Nhiễm nhìn bộ dạng giả vờ chính nghĩa của hắn ngây cả người, tùy ý
cười ra nói: “Tần Dục Thành, ngươi phát điên cái gì? Cái gì mà cứu vớt
ta? Ta sống tót lắm không cần ngươi cứu?”
Tần Dục Thành vẻ mặt đồng tình mở miệng: “Vân Nhiễm, nể mặt trước đây
giao tình của chúng ta tốt lắm, ta hy sinh giúp ngươi một lần.”
Giao tình tốt, Vân Nhiễm nhớ tới quá khứ kinh hoàng, trước đây Tần Dục
Thành rất béo, còn thích bắt nạt người khác, cho nên mỗi lần thấy hắn
động thủ đều hảo hảo dạy dỗ hắn một phen, bọn họ khi nào thì có giao
tình tốt.
“Cảm tạ, bất quá ta có thể hỏi, Tần đại công tử, ngươi muốn cứu vớt ta cái gì?”
Đến bây giờ nàng cũng không biết mình cần được cứu.
“Vân Nhiễm, ngươi bị Yến vương từ hôn, hôm nay thưởng hoa yến chính là
thay người chọn hôn phu ngươi biết không? Hôm nay chắc không có ai dám
cưới người, không nói người tính tình xấu, hiện tại cũng không xinh đẹp
như trước, ngươi nói xem ai cần ngươi, ai dám cưới sẽ trở thành tro cười cho cả Lương Thành.”
Vân Nhiễm cuối cùng cũng hiểu ý hắn muốn nói, liền đau đầu khẽ kêu một
tiếng. Thì ra là thưởng hoa yến mang tới phiền phức, vốn nàng nghĩ hôm
nay chỉ đơn thuần tân khách gặp nhau, ai biết mọi người tới đều có mục
đích.
Bất quá Tần Dục Thành tự nhiên tốt vậy sao? Vân Nhiễm nhíu my, nở nụ
cười như không cười, nàng nhớ rõ hai người như tử địch, sao giờ tự dưng
hắn có lòng như vậy vừa suy nghĩ đã nhìn thấy ý đồ của hắn, Vân Nhiễm
vươn tay ngọc vẻ mặt thẹn thùng nhìn Tần Dục Thành.
“Thành Thành, tiểu Thành Thành ngươi thật sự nguyện ý cưới ta sao?”
Tần Dục Thành nghe xong lời của nàng đầu óc choáng váng một chút, Lệ Chi cùng Anh Đào liền nổi da gà, Long Nhất Long Nhị thân hình run lên thiếu chút nữa là ngã xuống, trong lòng lớn tiếng cầu xin, quận chua người
không cần đùa giỡn như vậy a, sẽ chết người đó.
Tần Dục Thành chân thành, ôn nhu nhìn Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, ta tất
nhiên là nguyện ý cưới ngươi, ngươi biết không? Trước đây tuy rằng ngươi hay mắng ta mập, tham ăn, tiểu bá vương, nhưng do ngươi không ngừng
kích thích tan cho nên ta mới chăm chỉ học tập, cố gắng sửa chữa cho nên mới có bộ dáng như hiện tại, về sau ta nhất định sẽ đối xử tốt với
ngươi.”
Vân Nhiễm thiếu chút là hộc máu, nguyên lai yêu nghiệt trưởng thành như
vạy là có công lao của thân thể này, giờ còn muốn lấy thân báo đáp, thật sự không có âm mưu khác sao?
“Tiểu Thành Thành, ngươi thực sự có tình có nghía, không giống người vong ân phụ nghĩa.”
Tần Dục Thành có chút chột dạ, sau đó liền khôi phục như thường, cường càng yê nghiệt.
“Nhiễm Nhi, hôm nay thưởng hoa yến, ngươi có thể ở trước mặt mọi người nói muốn gả cho ta, làm cho Yến Kỳ kia sáng mắt.”
“Ác.” Vân Nhiễm nở nụ cười lạnh lẽo, hiểu rõ ý đồ của Tần Dục Thành,
muốn nàng ở trước mặt mọi người nói ra, sau đó hắn sẽ cự hôn, cứ như vậy về sau ở Lương Thành mọi người sẽ càng thêm xem thường nàng, trước bị
Yến Kỳ từ hôn, sau lại bị Tần Dục Thành cự hôn. Thật sự là quá ác độc.
Vân Nhiễm nghĩ đến đây xoay mình ngón tay chọc chọc lên ngực Tần Dục
Thành hung hăng mắng: “Tần Dục Thành, hóa ra là ngươi có cái chủ ý này,
có phải muốn làm cho ta trước mặt mọi người nói gả cho ngươi, sau đó
ngươi sẽ cự hôn phải không? Tâm địa của ngươi sao lại độc ác như vậy?
Ngươi còn là con người sao? Muốn hại chết ta sao? Trước đây ta mắng
người mập mạp, tiểu bá vương tham ăn là mắng sai sao? Không nghĩ tới
ngươi trưởng thành không có hối cải lại càng thêm ác độc, có ân không
biết báo, giờ còn muốn tính kế trả thù ta. Nếu không phải ta chửi ngươi đánh ngươi, ngươi có thể có được như ngày hôm nay sao, ngươi chính là
phân chó không biết tốt xấu, từ giờ đừng nói quen biết ta, ta thấy người liền chán ghét, lập tức cút cho ta.”