Bốn phía đình bát bảo đều có người, vài người còn hét lớn: “Là ai?”
Bên trong đình, quận chúa Minh Tuệ luống cuống tay chân mặc quần áo, vừa bối rồi khẩn trương lại nghe thấy thị vệ quát lớn, liền run rẩy làm rơi cái yếm trong tay, lộ ra một bên ngực cảnh xuân vô hạn. Lúc này nàng ta không còn kiêu ngạo như trước, cũng không lớn mật như lúc đứng trước
mặt Yến Kỳ. Thời khắc này nàng ta chỉ cảm thấy đầu óc lộn xộn, đầu óc
muốn phát điên, vì sao định vương lại ở chỗ này, vì cái gì thị vệ lại
xuất hiện ở đây.
Quận chúa Minh Tuệ kiềm chế không rơi nước mắt, luống cuống mặc lại cái
yếm, lúc thị vệ tiến vào nàng ta đã mặc lại được yếm cùng tiết khố.
Người còn lại trong đình căn bản không nhìn tới quận chúa Minh Tuệ, vẻ mặt hắn đang bao phủ mưa to gió lớn, nắm chặt tay lại.
Tiện nhân Vân Nhiễm, dám đùa giỡn tính kế hắn, giỏi, thật sự rất giỏi.
Sở Dật Lâm có một ý nghĩ điên cuồng muốn xé Vân Nhiễm làm tám mảnh để xả mối hận trong đầu.
Hắn đã định lao ra ngoài trước, nhưng bên ngoài đình bát bảo đã có thị
vệ bao vây, nếu hắn lao ra, thị vệ sẽ tưởng hắn là thích khách, sự việc
càng phức tạp, cho nên Sở Dật Lâm đứng yên trong đình.
Vài tên thị vệ đã xông vào trong đình. Vừa tiến vào đã thấy quận chúa
Minh Tuệ quần áo tóc tai lộn xộn, người còn lại là Định vương, vừa nhìn
thấy cảnh như vậy mọi người đều nghĩ hóa ra là Định vương điện hạ cùng
quận chúa Minh Tuệ lén lút yêu đương.
Vài người không khỏi khinh bỉ vị vương gia này, hoàng thượng bị ám sát,
hắn còn ở đây lén lút yêu đường, quả nhiên khiến người ta khinh bỉ.
Vài tên thị vệ không nói hai lời, lắc mình rời đi, lui ra bên ngoài.
Quận chúa Minh Tuệ thấy thị vệ đi rồi, nhanh chóng mặc quần áo.
Ngoài đình đã có không ít người chạy tới, dưới ánh đèn sương mờ mơ hồ có thể thấy nữ tử đang mặc quần áo, mọi người đều nhìn bán tín bán nghi,
bàn tán.
Quận chúa Minh Tuệ mặc xong quần áo, bên ngoài vang lên tiếng truyền của thái giám: “Hoàng thượng giá lâm.”
Mọi người đều quỳ xuống: “Gặp qua hoàng thượng.”
Quanh thân Sở Dật Kỳ bao phủ lạnh lẽo, sắc mặt lo lắng, một cánh tay bị thương, cả người đang cực kỳ tức giận.
Vừa tới không nhìn đại thần bốn phía, trực tiếp hỏi thị vệ: “Bên trong là ai?’
“Bầm hoàng thượng, là Định vương cùng quận chúa Minh Tuệ.”
Thị vệ vừa bẩm báo bốn phía nổi lên tiếng bàn tán, Định vương cùng quận
chúa Minh Tuệ đi ra, sắc mặt hai người đều khó coi, nhanh chóng quỳ
xuống.
“Thần đệ đáng chết.”
“Quân Dao đáng chết.”
Lúc này Sở Dật Kỳ không có nửa điểm hào nhã với hai người, gặp phải
chuyện như vậy khiến hắn muốn bốc hỏa. Nếu không phải Yến Kỳ phái thuộc
hạ âm thầm bảo vệ, tối nay hắn đã mất mạng trong tay thích khách. Không
ngờ số lượng thích khách không hề ít, vài người thân thủ rất lợi hại,
hiển nhiên là quyết tâm giết hắn. Rốt cuộc là ai sai khiến những người
này, nếu để cho hắn tra ra được, một người đều không tha.
Trong lòng Sở Dật Kỳ phát ra oán hận tàn nhẫn, nhìn Định vương càng thêm căm tức.
“Các ngươi thật đáng chết, tối nay là đại hôn của trẫm, trẫm xảy ra
chuyện, các ngươi lại lén lút yêu đường, các ngươi nói có đáng chết
không.”
Sở Dật Lâm vừa nghe xong, ánh mắt u ám, trong lòng tức giận, sao thích khách còn chưa giết chết ngươi.
Quận chúa Minh Tuệ cực kỳ im lặng, thường ngày vênh vào tự cao, giờ chỉ
biết khóc. Thật sự mất mặt, bị mọi người phát hiện ra chuyện như vậy,
hơn nữa quận chúa Minh Tuệ lo lắng, xảy ra chuyện như vậy nàng không
cùng Yến Kỳ chỉ sợ không còn cơ hội, nàng chỉ có thể gả cho Định vương.
Nhưng nàng không muốn gả cho Định vương, từ nhỏ nàng đã xem Định vương là ca ca, sao có thể gả cho hắn.
Hoàng đế Sở Dật Kỳ đang muốn trừng trị Sở Dật Lâm, không ngờ phía sau vang lên tiếng thái giám: “Thái hậu nương nương giá lâm.”
Thái hậu lại tới đúng lúc này, Sở Dật Kỳ lạnh lùng không nói lời nào,
Thái hậu đi tới tức giận mắng Sở Dật Lâm: “Sở Dật Lâm, lá gan thật lớn,
ngày đại hôn của hoàng thượng lại cùng quận chúa làm ra chuyện xấu hổ
như vậy, các ngươi đã biết tội chưa.”
Sở Dật Lâm thở dài nhẹ nhõm, có mẫu hậu hắn sẽ không có chuyện gì, nếu không theo ý của hoàng huynh nhất định sẽ xử phạt hắn.
Tuy rằng mẫu hậu có thể không phạt hắn, nhưng hắn cũng chỉ có cách cưới quận chúa Minh Tuệ.
Vừa nghĩ đến chuyện này, Định vương tức giận đau cả người. Quận chúa
Minh Tuệ tuy xuất thân từ phủ trưởng công chúa, nhưng chỉ được cái danh
hào, không có thực quyền, hắn cưới nàng khác nào cưới một phế vật. Từ
trước tới giờ hôn sự của hắn là tâm bệnh của hoàng huynh. Hắn thân là
thân vương, cưới vợ thân phận không thể quá thấp, nhưng hoàng huynh lại
không muốn hắn có quan hệ với trọng thần, cho nên vẫn chưa chỉ hôn.
Chuyện này có thể giúp hoàng huynh đạt thành tâm nguyện, hắn cũng không
thể cự tuyệt. Sở Dật Lâm nhanh chóng lên tiếng.
“Bẩm mẫu hậu, nhi thần biết tội.”
Lửa giận của Sở Dật Kỳ hạ xuống, bình tĩnh nhìn Sở Dật Lâm: “Hai ngươi
đã làm ra chuyện như vậy, trẫm liền chỉ hôn Minh Tuệ cho ngươi làm Định
vương phi.”
Sở Dật Lâm không thể cự tuyệt cung kính lĩnh chỉ: “Thần đệ lĩnh chỉ tạ ơn.”
Trong lòng Sở Dật Lâm ủy khuất, Phượng Quân Dao ở bên cạnh lại cự hôn:
“Bẩm hoàng thượng, Quân Dao không muốn gả cho Định vương.”
Vừa dứt lời mọi người lại bàn tán xôn xao.
Sắc mặt Sở Dật Lâm dấu kín sự hung ác nham hiểm, lạnh băng trừng mắt
nhìn quận chúa Minh Tuệ, con mẹ nó nữ nhân này thật ngu xuẩn, đã xảy ra
chuyện như vậy, còn cự tuyệt được sao?
Đúng là ngu như heo, không bằng một góc áo của quận chúa Trường Bình.
Hắn mới là người gặp xui xẻo.
Hoàng thượng âm trầm nhìn chằm chằm Phượng Quân Dao: “Ngươi cùng Định
vương đã xảy ra chuyện như vậy, không muốn gả cho hắn thì gả cho ai? Có
nhà nào nguyện cưới ngươi.”
Quận chúa Minh Tuệ rơi lệ ngẩng đầu tìm Yến Kỳ, đúng lúc thấy hắn đang
đứng cạnh hoàng thượng. Vân tao nhã vân đạm phong khinh, không thèm liếc nàng một cái, quận chúa Minh Tuệ chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt, sống
không bằng chết, nam nhân này thật sự coi thường nàng, vì sao, vì sao
hắn không muốn nhìn nàng dù chỉ một lần.
Quận chúa Minh Tuệ vừa khóc vừa nói: “quân Dao không muốn gả, tự nguyện xuống tóc đến miếu làm ni cô.”
Không thể gả cho người mình yêu, không bằng xuống tóc làm ni cô. Quận
chúa Minh Tuệ vừa nói xong ánh mắt Sở Dật Lam sắc bén như dao, đâm thẳng lên người quận chúa Minh Tuệ, tiện nhân này, hắn không chê nàng không
tốt, nàng ta còn cự tuyệt gả cho hắn, nàng tưởng hắn muốn cưới lắm sao?
Bốn phía bàn tán càng náo nhiệt hơn, sắc mặt hoàng đế cũng đen hơn, đã như vậy rồi còn không muốn gả, thật là ngốc.
Trưởng công chúa Phùng Dực len qua đám người, vừa kéo tay nữ nhi vừa
cung kính nhìn hoàng thượng: “Phùng Dực thay Phượng Quân Dao tạ ơn hoàng thượng.”
Sở Dật Kỳ nhìn trưởng công chúa, sắc mặt mới khá lên một chút, phất tay: “Được rồi, chuyện này quyết định như vậy đi, hôn sự của Định vương cùng quận chúa trẫm giao cho mẫu hậu, mẫu hậu truyền khâm thiên giám chọn
ngày hoàng đạo để cử hành hôn lễ.”
Thái hậu gật đầu đồng , mọi người thở dài nhẹ nhõm, có điều rất nhiều
người đều khinh thường quận chúa Minh Tuệ. Trong ngày đại hôn của hoàng
thượng lại cùng Định vương làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, sau
đó còn không muốn gả, đã không muốn sao còn làm ra chuyện như vậy làm
gì.
Có điều Định vương cũng thật phong lưu đa tình, lúc trước xảy ra chuyện
với nha hoàn của quận chúa Trường bình ở phủ trưởng công chúa, thoắt cái lại cùng quận chúa Minh Tuệ làm ra chuyện xấu hổ ở trong cung.
Hoàng đế nhìn sắc trời ra lệnh: “Đêm đã khuya, các vị có thể xuất cung,
nhưng vì có thích khách nên phải để cho thị vệ kiểm tra, xác nhận không
có vấn đề gì, có thể rời khỏi.”
“Ân, hoàng thượng.”
Chúng thần tiễn hoàng thượng rời đi, trước khi đi hoàng thượng còn liếc
nhìn Cơ Kình Thiên, Tần Văn Hãn cùng Tiêu Bắc Dã, chuyện thích khách đêm nay bọn họ là những người khả nghi nhất, có điều hắn chỉ nghi ngờ không có chứng cứ nên nên thể định tội.
Yến Kỳ phụ trách đưa sứ thần tam quốc về dịch cung, Vân Tử Khiếu phụ
trách đám người tam đại gia tộc, các triều thần cũng lục tục để cho thị
vệ trong cung kiểm tra từng người từng người xuất cung.
Một buổi cung yến đông vui náo nhiệt, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện
như vậy, đầu tiên là công chúa bị bóp cổ, sau đó là hoàng thượng bị ám
sát, đêm nay thật rối loạn.
Không ít đại thần trong triều nghi ngờ chuyện đêm nay là do người của sứ thần tam quốc gây ra. Cho đến nay hoàng cung Đại Tuyên chưa từng xảy ra chuyện có thích khác, vì sao sứ thần tam quốc vừa mới tới, lại xảy ra.
Trước cửa cung, một đoàn xe ngựa chậm rãi rời khỏi, trở về phủ đệ nhà mình.
Trên xe ngựa phủ Vân vương, Vân Nhiễm tuỳ tiện dựa vào tường, Vân Hương
Di ở bên cạnh kinh hãi lên tiếng: “Đại tỷ, ngươi nói xem là ai phái
người tới ám sát hoàng thượng, người này cũng thật to gan, ngay cả hoàng thượng cũng giám giết, rõ ràng tự tìm đường chết.”
Vân Hương Di nói xong còn cực kỳ tức giận.
Vân Diễm hơi nhướng mày nhìn nàng, không lên tiếng. Trong lòng đang suy
nghĩ Đường Tử Khiên sao có thể thích nữ nhân này, nàng ta có điểm nào
tốt mà mình không nhìn ra.
Vân Hương Di thấy Vân Nhiễm không nói gì, chỉ nhìn mình chằm chằm, trong lòng không khỏi bất an. Nàng cảm thấy ánh mắt của nữ nhân này khiến
người ta sởn da gà.
“Đại tỷ, tỷ sao vậy?” Trên mặt ta có dính gì ah?
Vân Nhiễm cười lắc đầu, miễn cưỡng nói: “Nhị muội, muội có muốn vào cung làm phi tử.”
Không phải nàng muốn đào góc tường của Đường Tử Khiên, mà là nàng thật sự muốn biết nữ nhân này có thật lòng yêu hắn.
Vân Nhiễm vừa nói xong, trên mặt Vân Hương Di hiện lên vẻ kinh ngạc, lắc đầu: “Tỷ tỷ, sao ta có thể tiến cung làm phi?”
Nghĩ đến có khả năng, tim Vân Hương Di đập thình thịch, thật sự nàng có
thể tiến cung làm phi sao? Thật có thể chứ, nàng không dám mơ đến chuyện đó, cho nên mới nắm chặt trái tim Đường Tử Khiên.
Vân Nhiễm thấy nàng thẹn thùng, ánh mắt tối đi vài phần, thản nhiên lên
tiếng: “Hôm nay là đại hôn của hoàng thượng, sau đó trong cung sẽ nhanh
chóng tuyển phi, phủ Vân vương chúng ta đương nhiên cũng có thể cử người tham dự. Ngươi cũng biết ta bị Yến quận vương từ hôn không có khả năng
thi tuyển, tam muội tứ muội mẫu thân mới vừa qua đời cũng không thích
hợp, ngũ muội còn nhỏ, cho nên cuối cùng chỉ còn lại mình muội là có khả năng nhất.”
Vân Hương Di vừa nghe, trong mắt dấu kín hưng phấn. Nghĩ tới đêm nay ở
trên điện được chiêm ngưỡng phong thái hiên ngang uy vũ của hoàng
thượng, sao nàng có thể không động lòng, nếu nàng có cơ hội tiến cung,
tất nhiên muốn ở cạnh nam nhân như vậy.”
Có điều Vân Hương Di cũng không thể hiện ra ngoài, vẻ mặt thẹn thùng
nói: “Ta danh bất chính ngôn bất thuận, cho dù tiến cung thi tuyển cũng
nên là đại tỷ mới đúng. Tuy rằng tỷ bị Yến quận vương từ hôn, nhưng bây
giờ tỷ là hoa vương, các đời hoa vương trước đều gả cho hoàng thượng”
“Ta không muốn tiến cung, nhị muội nếu muốn gả có thể yên tâm.”
Vân Nhiễm lên tiếng, Vân Hương Di có chút kích động xoa xoa tay: “Nếu
hoàng thượng có chỉ yêu cầu người Vân gia tiến cung, thân là một thành
viên trong nhà, muội tự nhiên cũng muốn ra tay giúp đỡ.”
Vân Nhiễm nghe thấy vậy liền cười cổ quái, làm kỹ nữ còn muốn lập đền
thờ, tự mình muốn tiến cung, còn làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt. Đường Tử Khiên thật đáng thương, sao có thể thích một nữ nhân như vậy, hắn thật
bi thảm. Vân Nhiễm nghĩ tới hắn nhìn Vân Hương Di nói: “Nếu nhị muội có
người trong lòng, ta sẽ nói với phụ vương không để muội tham dự thi
tuyển.”
Vân Hương Di sửng sốt lắc đầu phủ nhận: “Đại tỷ, ta là hoàng hoa khuê
nữ, rất ít khi tiếp xúc với nam nhân, sao có thể có người trong lòng,
trăm ngàn lần tỷ không nên nghĩ như vậy.”
“Umh, vậy là tốt rồi.’’ Vân Nhiễm nhắm mắt lại, lười để tới nữ nhân
này. Vân Hương Di cũng không làm phiền đến nàng. Hiện tại trong lòng
nàng ta còn đang suy nghĩ nếu có thể tiến cung, làm sao để có được trái
tim của hoàng thượng, yến tiệc hôm nay nàng ta nhìn thấy rất rõ, hoàng
thượng có hứng thú với đám người quận chúa Vũ Dương, Tê Nghi, Lan Lăng.
Ba nữ nhân thật sự không tệ, nếu vào cung phải làm sao mới có thể đánh
bại họ giành lấy hoàng thượng.
Xe ngựa chạy thẳng về hướng phủ Vân vương, đến một ngã tư đường, đột
nhiên có động tĩnh, Long Nhất lên tiếng: “Quận chúa, có người tới.”
Tốc độ vô cùng nhanh, Long Nhất vừa nói xong một đạo thân ảnh đã bay
tới, đánh ngất Vân Hương di, ngồi lên trên nhuyễn tháp, trong xe phảng
phất mùi tuyết liên.
Vân Nhiễm vừa ngửi mùi đã biết người tới là ai, sắc mặt không dễ nhìn
trừng mắt lườm nam tử đang ngồi trên nhuyễn tháp. Dưới ngọn đèn mờ, mặt
mày như hoạ, ánh mắt sáng rõ, khoé môi cười ôn hoà, cả người phảng phất
như ngọc ấm.
Vân Nhiễm thưởng thức vẻ đẹp của hắn, giọng điệu không tốt hừ lạnh: “Yến Kỳ, không phải ngươi đưa sứ thần tam quốc về dịch cung sao? Sao lại tới đây?”
Yến Kỳ tuỳ tiện lấy một cuốn sách trên vách tường để đọc, coi như đây
là xe ngựa nhà mình, nghe thấy Vân Nhiễm nói, thản nhiên trả lời: “Bản
quận vương để thuộc hạ đưa bọn họ trở về.”
“Vậy sao ngươi không về phủ Yến vương, chạy đến xe ngựa của bản quận chúa làm cái gì?”
Yến Kỳ dừng lại động tác, nâng mắt nhìn Vân Nhiễm: “Chuyện đêm nay xảy
ra giữu quận chúa Minh Tuệ và Định vương là do người động chân tay đúng
không?”
Mắt Vân Nhiễm loé sáng, không ngờ tên này lại đoán ra được, có điều nàng cũng không định dấu hắn. Dù sao tên này cũng biết nhiều chuyện của nàng có muốn nói dối cũng không được.”
“Đúng vậy, là ta làm, có chuyện gì sao?”
“Ngươi nghĩ, Định vương sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”
Yến Kỳ cúi đầu đọc sách không nhìn Vân Nhiễm. Quanh thân hào quang rực
rỡ như dạ minh châu, cả người hoàn mỹ như ngoạ, cử chỉ tao nhã nhẹ
nhàng, Vân Nhiễm nhìn mà thở dài, rõ ràng là tâm địa đen tối, vì sao bề ngoài lại đẹp như vậy. Ngoại hình tốt thì thôi, đến từng động tác cũng
tao nhã không tỳ vết, ông trời cũng thật bất công.
Vân Nhiễm thở dài, Yến Kỳ ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Biết sợ rồi sao, lần sau tốt nhất đừng nhất thời xúc động như vậy.”
Vân Nhiễm hừ lạnh nhìn Yến Kỳ: “Sợ, ngươi cho rằng ta sợ tên kia sao, nếu hắn tính kế ta, ta sẽ không khách khí.”
Vân Nhiễm hung hăng nói, Yến Kỳ nhướng mày đen dài nhìn nàng: “Không
phải mọi chuyện lúc nào cũng thuận lợi, tốt nhất người đừng khinh
thường, để tránh mình bị thiệt.”
“Ngươi đang sung sướng khi người khác gặp hoạ sao? Nhanh cút đim, chuyện của ta, ta sẽ tự mình gánh vác.” Vân Nhiễm nói xong, Yến Kỳ còn chưa
kịp trả lời, bên ngoài đã vang lên tiếng Trực Nhật: “Gia, trước sau
tuyến đường đều bị bao vây, xem ra bọn họ muốn vây giết quận chúa Trường Bình.”
Trong xe ngựa, Vân Nhiễm biến sắc mặt, bàn tay theo phản xạ nắm chặt
lại, hung hăng nói: “Sở Dật Lâm, hắn dám can đảm vây đánh ta, được, ta
sẽ nhớ kỹ, qua hôm nay ta nhất định sẽ đánh cho hắn không còn mảnh
giáp.”
Vân Nhiễm chán ghét, quanh thân bừng bừng lửa giận. Ở bên cạnh Yến Kỳ
khẽ nắm lấy tay nàng, ánh mắt sâu xa, ôn hoà lên tiếng: “Kỳ thật ngươi
không cần giết Định vương, giữ lại hắn còn có tác dụng. Hiện tại mâu
thuẫn của Định vương cùng hoàng thượng đã lên đến đỉnh điểm, nếu ngươi
diệt trừ Định vương ngược lại là giúp hoàng thượng trừ đi một tai hoạ
ngầm. Tiếp theo hắn sẽ có thời gian thu thập hai đại phủ, cho nên để cho bọn đấu, chúng ta lại an toan, quan trọng nhất nếu ngươi giết Định
vương, hoàng thượng sẽ công khai thay Định vương báo thù, cuối cùng chỉ
có mình ngươi chịu thiệt.”
Yến Kỳ dứt lời Vân Nhiễm trợn mắt không cam lòng: “Cái gì, ngươi nói không thể giết Định vương.”
Tuy rằng không cam lòng, nhưng Vân Nhiễm biêt Yến Kỳ nói đúng. Nếu nàng
giết Định vương là giúp hoàng thượng làm chuyện tốt, ngược lại đẩy phủ
Vân vương lên đầu sóng ngọn gió, đến lúc đó hoàng thượng sẽ nói thay
Định vương báo thù, nàng thậm chí cả phủ Vân vương sẽ bị diệt trừ.
Ánh mắt Vân Nhiễm lạnh lẽo, quanh thân bao phủ hàn khí, đến tận khi
trên tay truyền đến cảm giác ấm áp, từ từ lan khắp cơ thể, khiến nàng
thả lỏng. Đợi đến khi bình tĩnh lại, mới nhìn thấy Yến quận vương đang
tự nhiên cầm tay nàng, sắc mặt Vân Nhiễm thay đổi, ra sức cấu tay Yến
Kỳ.
“Yến Kỳ, ngươi không biết xấu hổ, tốt nhất cách xa bản cô nương một chút, về sau đừng động chân động tay.”
Yến Kỳ nhìn bàn tay trống trơn, nhất thời cảm thấy mất mát, vừa rồi cầm
tay nàng, mềm mại, nhỏ xinh, thật khiến hắn không nỡ buông ra. Có điều
nghe thấy Vân Nhiễm nói, Yến đại quận vương cười rộ lên.
“Trường Bình, đừng tức giận, hai phủ Yến Vân cùng chung một chiến tuyến, ngươi lại là ân nhân cứu mạng ta, chúng ta có cần phải phân biệt rạch
ròi thế không?”
Vân Nhiễm đen mặt, khi nào thì nàng thân thiết với hắn như vậy, tuy hai
mà một, Vân Nhiễm chỉ tay vào Yến Kỳ hừ lạnh: “Yến Kỳ, ta phát hiện
ngươi không những tâm địa đen tối, hơn nữa còn đặc biệt không biết xấu
hổ. Nhớ kỹ tuy rằng chúng ta cùng phe, nhưng ngươi là ngươi ta là ta,
cần thiết thì chúng ta hợp tác.”
“Người này?” Yến Kỳ chưa nói hết, bốn phía đã dâng lên sát khí ngập
trời, rất nhiều thân ảnh từ bốn phương tám hướng lao tới, sát khi nồng
đậm bao phủ cả ngã tư đường. Trong nháy mắt phía trước xe ngựa bị người ngăn lại, phía sau cũng có vài tên cản đường, bao vây xe ngựa.
Đêm nay xe ngựa phủ Vân vương, ngoài Triệu Hổ còn có vài thị vệ đi theo
bảo vệ. Lúc này bọn họ đang đứng vây quanhh xe ngựa, Triệu Hổ cũng cảnh
giác nhìn chằm chằm hắc y nhân đối diện.
Long Nhất cùng Long Nhị ẩn trong tối, cũng sẵn sàng nghênh chiến, chỉ chờ quận chúa ra lệnh liền đại khai sát giới.
Vân Nhiễm chuẩn bị độc được, Yến Kỳ tiến đến trước người nàng nhắc nhở:
“Lúc này dùng độc không có tác dụng, ngươi nhìn xem, hắc y nhân bên
ngoài đều đeo mặt nạ phòng độc.”
Vân Nhiễm vén rèm nhìn ra bên ngoài, quả nhiên tất cả hắc y nhân đều đeo mặt nạ bảo vệ, cho nên nàng có hạ độc bọn họ cũng không trúng, xem ra
đêm nay là một trận ác chiến.
Vân Nhiễm tái mặt, hơi thở Yến Kỳ nhẹ nhàng phẩy qua tai, khiến nàng tê
dại, không nhịn được tức giận trừng mắt lườm hắn, hung dữ ra lệnh: “An
phận một chút, nếu không đừng trách ta đánh tàn phế bộ mặt của ngươi.”
Yến Kỳ lui lại phía sau tựa vào nhuyễn tháp nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Trong màn đêm đột nhiên vang lên một tiếng cười điên cuồng, rất nhanh có một thân ảnh xuyên qua đám hắc y nhân đứng trước xe ngựa một đoạn.
Người này đúng là Định vương Sở Dật Lâm.
Sở Dật Lâm vừa hiện thân, Triệu Hổ bình tĩnh lạnh mặt: “Định vương điện hạ ngăn cản xe ngựa phủ Vân vương là có gì?”
Mặt mày Sở Dật Lâm dữ tợn, thị huyết nhìn xe ngựa của Vân Nhiễm quát
lớn: “Vân Nhiễm, chuyện tối nay là ngươi tính kế ta đúng không.”
Lúc trước hắn bị mất Kinh Vệ Quân đã đủ điên cuồng, không ngờ hiện tại
còn phải cưới nữ nhân ngu xuẩn kia, nàng ta còn đứng trước mặt mọi người nói không muốn gả cho hắn, điều này khiến trong lòng Sở Dật Lâm vặn
vẹo. Phải là hắn không muốn cưới nàng ta mới đúng, hắn rất kỳ vọng vào
Định vương phi tương lai, hi vọng có thể cưới nữ nhi đại thần trong
triều, có thể trợ giúp chó sự nghiệp của hắn. Không ngờ phải cưới quận
chúa Minh Tuệ, một nữ nhân ngu xuẩn, trong lòng hắn sao có thể không
hận, tất cả đều do tiện nhân này sắp đặt.
Lúc đó, rõ ràng hứn nhìn thấy Vân Nhiễm xuất hiện trong hoa viên, hắn
định cùng Vân Nhiễm dây dưa không rõ, khiến mọi người nghĩ rằng hắn có
quan hệ với nàng. Để hoàng huynh không nạp Vân Nhiễm làm phi, không ngờ
cuối cùng lại bị tiện nhân này hại.
Bên trong xe ngựa, Vân Nhiễm vén rèm nhìn ra ngoài cười, “Bản quận chúa
còn chưa chúc mừng điện vương điện hạ, Định vương xem có nên tặng lễ vật cảm ơn ta.”
Vân Nhiễm nói xong, Định vương muốn thổ huyết, ánh mắt đỏ sậm, bắn ra
tia tàn nhẫn ác độc, nghiến răng nghiến lợi nhìn Vân Nhiễm: “Tiện nhân,
ngươi dám thiết kế bản vương, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.”
Vân Nhiễm cười như nắng không sợ chút nào, vì trong xe còn có một người, một người khắp nơi đều muốn nhúng chân vào, có hắn ở đây nàng sẽ được
an toàn, căn bản không cần lo lắng.
“Định vương muốn giết ta xả giận sao? Nếu bản quận chúa tiến cung dâng
sớ, Định vương cho rằng nhiều chuyện xảy ra như vậy hoàng thượng còn
nương tay bỏ qua cho ngươi không, hơn nữa trong tay ngươi có nhiều cao
thủ như vậy, ngươi nói xem hoàng thượng có thể nghĩ thích khách đêm nay
là do người phái tới không.”
Ánh mắt Sở Dật Lâm thị huyết, khoé môi cười dữ tợn, âm trầm lườm Vân
Nhiễm: “Ngươi cho rằng mình còn có cơ hội thoát thân sao? Toàn bộ khu
vực này đã bị hắn phong toả, bất luận kẻ nào cũng không ra được.”
Sở Dật Lâm cũng không nhiều lời với Vân Nhiễm nữa, lui về phía sau vung tay lên, trầm giọng ra lệnh:
“Lên, giết chết bọn họ, một người cũng không chừa.”
Chỉ cần tất cả đều chết, dù có người nghi ngờ hắn, cũng chết không đối
chứng. Hắn sẽ không bỏ qua cho nữ nhân này, nếu hắn không chiếm được,
người khác cũng đừng mơ có được.”
Đám người Triệu Hổ xông lên nghênh chiến, Vân Nhiễm hạ lệnh cho Long Nhất, Long Nhị cùng ra tay.
Có điều đối phương quá đông, mà bọn họ lại ít căn bản không phải là đối
thủ, nàng cũng không thể dùng độc vì bọn họ đeo mặt nạ bảo vệ.
Thuộc hạ của Yến Kỳ vẫn không xuất hiện, Vân Nhiễm không nhịn được vỗ
màn xe quay đầu nhìn Yến Kỳ, người này không quan tâm đến bên ngoài đang đánh nhau, vẫn nhàn nhã xem sách, Vân Nhiễm nhìn hắn gầm nhẹ.
“Yến Kỳ, còn không mau kêu ngươi của ngươi ra tay, chẳng lẽ chờ thuộc hạ của ta chết hết mới chịu động thủ.”
Yến Kỳ nâng mắt, lười biếng lên tiếng: “Ta đang chờ ngươi lên tiếng, để đỡ khiến ngươi trách ta xen vào việc của người khác.”
Vân Nhiễm đen mặt nói: “Ta thật muốn đánh cho mặt ngươi nở hoa.”
Yến Kỳ cười, ra lệnh cho thủ hạ ẩn trong tối: “Lập tức đánh chết người
của Định vương, nhớ kỹ không được làm Định vương bị thương.”
Giữ lại Sở Dật Lâm còn có tác dụng, để cho hắn cùng hoàng thượng đấu
nhau, hai đại phủ Yến Vân sẽ an toàn, đồng thời vì củng cố địa vị hoàng
thượng còn phải trọng dụng hai phủ, cho nên Định vương không thể chết.
Bên ngoài thuộc hạ của Yến Kỳ lắc mình hiện ram lao thẳng về phía thuộc
hạ của Định vương, những người này đều mặc dạ phục màu đen trên đầu đội
mũ trùm không nhìn rõ mặt, chỉ thấy bọn họ ra tay tàn nhẫn, vừa xuất thủ đã dùng sát chiêu.
Sắc mặt Sở Dật Lâm hung ác nham hiểm, sao tự nhiên lại có nhiều cao thủ thế này, chẳng lẽ nữ nhân này đã sớm có chuẩn bị.
Ngã tư đường, xảy ra ác chiến kịch liệt đao quang ảnh kiếm, toé lửa bắn ra bốn phía.
Phựt.
Keng, keng.
Chân tay đứt, đầu bay, người ngã xuống. Sắc mặt Định vương càng khó coi, vốn nghĩ mọi chuyện thuận lợi, không ngờ lại bị nữ nhân này phá vỡ.
Trong lòng hắn tức giận mắng Vân Nhiễm, phía sau ngã tư đường lại có hai người xe gió lao tới, vừa tới đã vội vàng quỳ xuống cung kính.
“Vương gia, không hốt, có người đột phá vòng vây xông vào.”
Mặt Sở Dật Lâm đen hơn, còn chưa kịp lên tiếng, ngã tư đường đối diện
cũng có người xông tới: “Vương gia, đầu đường phía tây cũng có người đột phá vòng vây.”
Khi nói chuyện đã mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa, người tới không ít.
Sở Dật Lâm nghiến răng nghiến lợi, bàn tay nắm chặt nổi cả gân, quanh thân lạnh lẽo hung tàn, quát thủ hạ: “Người tới là ai?”
Phía đông bẩm bảo: “Thái tử Cơ Kình Thiên của Đông Viêm.”
Phía tây bẩm báo: “Tiêu thế tử của Tây Tuyết.”
Nghe thuộc hạ bẩm báo xong, Sở Dật Lâm muốn cuồng bạo, vì cái gì hai
người này bảo vệ nữ nhân này, nữ nhân này có gì tốt, âm hiểm giả dối, ti bỉ vô sỉ.
Bên trong xe ngựa Yến Kỳ vốn đang vân đạm phong khinh quan sát động tĩnh bên ngoài, đến khi nghe thấy hai đầu đường đông tây có người chạy tới,
sắc mặt hơi tối lại, quanh thân bao phủ hàn khí, ánh mắt sâu xa u ám sắc bén như dao.
Ngoài xe vang lên tiếng vó ngựa, rất nhanh đã có người cưỡi ngựa chạy
tới, người dẫn đầu lập tức bay lên lao thẳng đến trước xe ngựa Vân Nhiễm tập kích hắc y nhân xung quanh.
Sau đó Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã đều khẩn trương gọi: “Quận chúa Trường Bình ngươi có sao không?”
Vân Nhiễm vén rèm xe nhìn ra ngoài, không ngờ hai người này lại chạy
tới, nàng không thể làm ngơ cho nên Vân Nhiễm nhướng mày cười khẽ: “Cảm
tạ hai vị đã tới cứu quận chúa.”
Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã thấy Vân Nhiễm không có chuyện gì, mới
thở dài nhẹ nhõm sau đó ra tay với hắc y nhân. Hai người đều là cao thủ
trong chớp mắt đã giết chết hai ba người, mặt Định vương tái đi. Vừa rồi xuất hiện hắc y nhân, bọn họ có thể cố sức, hiện tại có thêm Cơ Kình
Thiên cùng Tiêu Bắc Dã thuộc hạ của hánh không khác gì lá hành để cho
người ta hái, nhìn một đám người ngã xuống, Định vương cảm thấy đầu ong
ong, đứng ngồi không yên, cuối cùng trực tiếp phun ra một ngụm máu.
Hai gã thuộc hạ vội kêu to.
“Vương gia, ngươi không sao chứ.”
Sở Dật Lâm lắc đầu lệnh cho hai gã thuộc hạ lui xuống, ba người đứng lẻ
loi ở ngã tư đường. Sở Dật Lâm cố gượng dậy nâng mắt nhìn Cơ Kình Thiên
cùng Tiêu Bắc dã, sắc mặt âm trầm lên tiếng: “Cơ thái tử, Tiêu thế tử,
đây là ân oán cá nhân của ta cùng quận chúa Trường Bình, vì sao hai
ngươi lại muốn nhúng tay vào chuyện của bổn vương.”
Cơ Kình Thiên hừ lạnh: “Ngươi hại người khác bản cung không quản, nhưng
nếu muốn làm hại quận chúa Trường Bình, bản cung tuyệt đối không đồng
.”
Không nói đến chuyện hắn thích Trường Bình, mạng của hắn là do nàng cứu, hắn không cho phép người khác xúc phạm tới quận chúa trường Bình.”
Tiêu Bắc Dã tiếp lời: “Đúng vậy ngươi muốn giết người khác chúng ta
không nhúng tay, nhưng giết Vân Nhiễm là chuyện không thể, bản thế tử
sẽ không để ngươi giết nàng.”
Sở Dật Lâm thấy cục diện trước mắt, muốn giết Vân Nhiễm là không có khả năng, bàn tay nắm chặt u ám ra lệnh: “Chúng ta đi.”
Hai thuộc hạ đỡ chủ tử xoay người rời đi.
Vân Nhiễm ngồi trên xe cười trong sáng nhìn bọn họ đột nhiên lên tiếng, âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng.
“Định vương muốn đi rồi sao? Chẳng lẽ không nên cho bản quận chúa một lời giải thích.”
Sở Dật Lâm quay đầu nhìn nữ tử trên xe, mắt ngọc mày ngài, hào quang rực rõ, nữ nhân này thông minh, lợi hại. Lúc đầu hắn muốn cưới nàng, đáng
tiếc nàng không muốn gả cho hắn hai người còn thành kẻ thù. Có điều nàng xuất sắc càng khiến hắn oán hận, vốn có thể cưới nàng giờ chỉ có thể
cưới nữ nhân ngu như heo, không biết Lương Thành có bao nhiêu người đang chờ cười vào mặt hắn.
Sở Dật Lâm âm trầm nhìn chằm chằm Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường Bình muốn giải thích chuyện gì.”
“Ngươi muốn giết bản quận chúa, nếu không phải bản quận chúa sớm có
chuẩn bị, bây giờ đã bị ngươi giết, ngươi liền tự nhiên rời đi như vậy
sao/”
Sở Dật Lâm thức được chuyện này không đơn giản, lúc trước hắn đã bố trí cẩn thận trước sau không ngờ vẫn thất bại. Một đường lui cũng không có, chuyện này nếu đến tai hoàng huynh, có thể hắn sẽ bị xử phạt, trong mắt Sở Dật Lâm lạnh lẽo.
“Ngươi muốn làm gì, tiến cung bẩm báo hoàng thượng bổn vương giết ngươi
sao, ngươi cho rằng bằng ngươi có thể giết được ta sao, ngươi dám giết
ta sao?”
Sở Dật Lâm nghĩ đến tình cảnh này, lại cuồng vọng.
Vâ Nhiễm nử nụ cười như nắng, “Định vương cho rằng bản quận chúa thật sự không dám giết ngươi sao?’
Ánh mắt Vân Nhiễm bắn ra sát khí hung ác, nhìn chằm chằm Sở Dật Lâm,
khiến hắn vừa nhìn đã biết nữ nhân này động sát tâm muốn giết hắn.
Sở Dật Lâm nhìn Vân Nhiễm, lại nhìn ngã tư đường đông nghìn nghịt thuộc
hạ, có của Vân Nhiễm, của Cơ Kình Thiên, Tiêu Bắc Dã, những người này ra tay, có khả năng hắn sẽ chết.
Cuối cùng hắn cũng cảm thấy bất an, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Nhiễm: “Ngươi thật sự muốn giết ta.”
Vân Nhiễm thật sự định giết hắn, nhưng nghe Yến Kỳ phân tích, nàng hiểu
được, trước mắt không phải là thời cơ tốt để giết Sở Dật Lâm, nghĩ vậy,
Vân Nhiễm nở nụ cười.
“Sao bản quận chúa có thể giết Định vương, bản quận chúa muốn hỏi Định
vương một câu, Định vương thật sự muốn đối địch với phủ Vân vương sao?
Trước mắt không phải Định vương nên nghĩ cách lấy lại quyền chưởng quản
Kinh Vệ Quân sao? Sao còn rảnh rỗi đối đầu với bản quận chúa cùng phủ
Vân vương.”
Vân Nhiễm vừa dứt lời, ánh mắt Sở Dật Lâm u ám, Vân Nhiễm có gì hắn cũng hiểu được, nữ nhân này không định giết hắn.
Lòng Sở Dật Lâm hạ xuống, chân mày giãn ra, toát mồ hôi lạnh. Hoá ra hắn cũng sợ hãi, còn nữa lời của Vân Nhiễm có gì, hắn híp mắt lại nhìn
chằm chằm Vân Nhiễm. Vân Nhiễm cười nói: “Tuy rằng bản quận chúa tính kế Định vương, Định vương cũng thiết kế ám sát, hiện tại chúng ta xem như
hoà, về sau còn muốn đấu tiếp sao? Đây là chuyện Định vương muốn sao?”
Sở Dật Lâm ngẩn ra, hắn nghĩ tới cục diện trước mắt đối với hắn cực kỳ
bất lợi. Hắn nên suy nghĩ cách lấy lại quyền chưởng quản Kinh Vệ Quân
mới là chuyện chính, chứ không phải đối đầu giao thủ với Vân Nhiễm. Đấu
với nữ nhân này, hắn cũng không chiếm được ưu thế, sau nàng còn có phủ
Vân vương cả hai cùng liên kết lại sẽ gây bất lợi cho hắn. Lúc trước hắn tức giận hồ đồ cho nên mới làm ra chuyện lỗ mãng như vậy.
“Quận chúa có ý gì”
Vân Nhiễm thản nhiên nói: “Từ nay về sau, hai người chúng ta, nước sông không phạm nước giếng, thấy thế nào?”
Vân Nhiễm vừa dứt lời Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã im lặng, bọn họ còn tưởng Vân Nhiễm sẽ tiến cung tố cáo Định Vương, không ngờ nàng lại đề
nghị cùng Định vương nước sông không phạm nước giếng, đây là có ý gì?”
Hai người bọn họ nhíu mày suy nghĩ sâu xa, rất nhanh liền hiểu được huyền cơ trong đó.
Đây là Vân Nhiễm muốn để cho Định vương cùng hoàng thượng đấu, như vậy
Vân gia sẽ bình an, hơn nữa hoàng đế vì muốn đối phó với Định vương còn
phải nể trọng triều thần, nha đầu kia thủ đoạn thật cao tay,
Định vương nghe xong lời của Vân Nhiễm, cũng sửng sốt không ngờ Vân
Nhiễm lại cho hắn, Sở Dật Lâm híp mắt nhìn chằm chằm Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm cười càng thêm tươi, thản nhiên nói: “Vương gia muốn chung sống hoà bình với vương phủ hay là đánh tiếp?”
Sở Dật Lâm dù cực hận Vân Nhiễm, hận không thể giết chết nàng, như vậy
hắn không chiếm được, người khác cũng không có được, nhìn nàng cười nói
với người khác hắn liền ghen tị.
Có điều Sở Dật Lâm biết Vân Nhiễm nói không sai, trước mắt hắn đối đầu
với phủ Vân vương cũng không có gì tốt, hoàng huynh chỉ ước hắn cùng Vân Nhiễm đối đầu, như vậy hắn có thể ngồi yên làm ngư ông đắc lợi.
Sở Dật Lâm cắn răng: “Được, từ này về sau bản vương với phủ Vân vương nước sông không phạm nước giếng.”
Sở Dật Lâm vừa dứt lời cũng không muốn ở lại nhìn sắc mặt nữ nhân này,
tuy rằng ép bức bất đắc dĩ đáp ứng chung sống hoà bình, nhưng trong lòng vẫn hận Vân Nhiễm, chỉ là tạm thời thoả hiệp.
Vân Nhiễm ở phía sau gọi Định vương lại, thản nhiên nói: “Định vương
điện hạ, tốt nhất nên quản chặt quận chúa Minh Tuệ, nếu nàng ta dám tìm
bản quận chúa gây sự, chuyện này sẽ tính lên đầu Định vương, nhớ kỹ đây
là cơ hội bản quận chúa cho Định vương, nếu lần sau còn tái diện chuyện
này, ta không ngại làm cá chết rách lưới.”
Mặt Sở Dật Lâm cứng đờ, ánh mắt ngoan độc, nhưng rất nhanh ẩn xuống, trầm ổn lên tiếng: “Được.”
Sở Dật Lâm nói xong không thèm liếc nhìn Vân Nhiễm, dẫn hai thuộc hạ còn sót lại hoà vào bóng đêm.
Một cơn gió thôi qua đường, làm dậy lên mùi máu tanh. Vân Nhiễm nhíu mày nhìn Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã, đang muốn xuống xe cảm ơn hai
người bọn họ bỗng dưng một bàn tay nắm chặt tay nàng, khiến nàng không
thể động đậy. Không cần nghĩ cũng biết là ai kéo nàng, Yến Kỳ Yến đại
quận vương, ngươi lại phát điên gì đây. Vân Nhiễm im lặng cấu tay Yến
Kỳ, có điều cái tay kia vẫn cầm chặt tay nàng, cuối cùng Vân Nhiễm đành
phải ngồi bất động, nhìn hai người bên ngoài cười: “Tạ ơn hai vị đã ra
tay cứu giúp.”
Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã nở nụ cười, Tiêu Bắc dã nói: “Sở dĩ bản
thế tử xuất hiện là vì nghĩ đến chuyện tư thông của Định vương với quận
chúa Minh Tuệ. Rõ ràng Định vương không thích quận chúa, sao lại có thể ở cũng một chỗ với nữ nhân đó, cho nên nhất định là có người gài bẫy bọn
họ, người kia không có gì bất ngờ là Vân Nhiễm, như vậy Định vương sẽ
trả thù Vân Nhiễm.”
Cơ Kình Thiên cũng tiếp lời: “Bản cung cũng nghĩ vậy, cho nên lập tức
cho người điều tra, biết quận chúa đi qua đường này, cho nên chạy tới
đây, chỉ là bản cung không ngờ quận chúa cũng đã dự đoán trước chuyện
này nên đã sớm có chuẩn bị, xem ra là chúng ta nhiều chuyện.”
Vân Nhiễm nhướng mày cười: “May mắn có các vị, nếu không thuộc hạ của ta sẽ có thương vong, chứ không bình an vô sự như bây giờ.”
Thuộc hạ của Yến Kỳ từ lúc Vân Nhiễm nói chuyện với Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã đã ẩn mình vào bóng đêm.
Phía xa trong màn đêm vang lên tiếng vó ngựa, sắc mặt Vân Nhiễm khẽ
biến: “Hai vị vẫn nên trở về dịch cung, nơi này có đánh nhau khả năng đã kinh động đến quan phủ, chúng ta cũng phải đi rồi.”
“Chúng ta hộ tống Trường Bình về phủ Vân vương.”
Hai người trăm miệng một lời, Vân Nhiễm cảm tạ rồi buông màn xe ra lệnh cho Triệu Hổ đánh xe về phủ.
Rất nhanh xe ngựa đã chạy thẳng về phía trước, phía sau có vài kỵ mã đi
theo. Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên làm hộ hoa sứ giả, lại không biết
trong xe ngựa có càn khôn. Vân Nhiễm bừng bừng lửa giận lườm Yến Kỳ ngồi đối diện, vốn dĩ ban nãy Yến Kỳ bảo vệ nàng, nàng đối với hắn đã có cái nhìn khác, không ngờ hắn lại dám lấn lướt thay nàng làm chủ, khiến nàng căm tức.
Yến Kỳ tao nhã dựa vào nhuyễn tháp, làm như không nhìn thấy ánh mắt của
Vân Nhiễm. Vân Nhiễm cực kỳ tức giận nhìn hắn vân đạm phong khinh, nàng liền nâng tay đánh về phía Yến Kỳ, Yến Kỳ mạnh mẽ bắt được tay Vân
Nhiễm nhẹ nhàng như gió, thản nhiên lên tiếng: “Từ giở trở đi, bản quận
vương quyết định không cho ngươi tiếp xúc nhiều với bọn họ.”
Vân Nhiệm trợn mắt, người này càng ngày càng quá đáng, lúc trước vừa mới hỏi nàng muốn làm bằng hữu? Sau đó là ca ca, giờ là trực tiếp không cho phép nàng tiếp xúc với Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã.
Không từ mà biệt, nàng còn có nhiệm vụ, sao có thể để người này muốn làm gì thì làm.
Sắc mặt Vân Nhiễm đen lại, vươn hai tay tới cổ Yến Kỳ, nàng muốn bóp
chết hắn, bóp chết tên bạch liên hoa quá phận này, mỗi lần hắn giúp
nàng, lúc nàng hơi cảm kích thế nào hắn cũng phải chọc nàng tức giận.
Yến Kỳ tên hỗn đản đáng chết, dựa vào cái gì mà quản ta.
Yến Kỳ dùng ánh mắt ý nói, bản quận vương không muốn ngươi rơi vào bẫy, hai người này không phải người tốt.
Lúc trước chỉ có Tiêu Bắc Dã không phải người tốt, giờ thêm cả Cơ Kình Thiên.
Yến Kỳ nhanh chóng tránh được công kích của Vân Nhiễm, Vân Nhiễm sao có
thể cam lòng, lại nắm tay đấm về hướng Yến Kỳ, Yến Kỳ cũng không thu
tay, chậm rãi chống đỡ lại tấn công của vân Nhiễm. Tuy rằng hai người
không nói chuyện, nhưng động tĩnh trong xe ngựa vẫn truyền ra bên ngoài, Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã không biết trong xe ngựa còn có một
người, bởi vì Yến Kỳ vẫn luôn giấu đi hơi thở của mình. Nên nghe thấy
động tĩnh hai người cùng lên tiếng.
“Quận chúa Trường Bình, ngươi có chuyện gì vậy?”
Hai thanh âm cùng vang lên, khiến hai người đang đấu nhau kịch liệt
trong xe sửng sốt một chút, Yến Kỳ sơ ý bị Vân Nhiễm đánh gục, một chân
nàng đạp lên ngực hắn, tay nàng nhéo eo hắn, trên mặt lộ ra nụ cười đắc
ý.
Nói, về sau còn quản chuyện của bản quận chúa, có tin quận chúa bóp chết ngươi.
Yến Kỳ tao nhã vận công chống lại Vân Nhiễm, tay Yến đại quận vương duỗi ra, khống chế Vân Nhiễm, ép nàng lên vách xe ngựa, cảnh cáo, đây là bản quận vương đang giúp ngươi, khỏi rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, bản
quận vương vừa nghĩ tới cảnh đó liền không thể chấp nhận, cho nên vì
tránh cho ngươi đau khổ, bản quận vương kiên quyết không cho ngươi gặp
gỡ với hai tên này.
“Ngươi.”
Mắt Vân Nhiễm loé sáng, cắn răng, bên ngoài xe ngựa Cơ Kình Thiên cùng
Tiêu Bắc Dã hai người không nghe thấy Vân Nhiễm trả lời, trong lòng lo
lắng lại lên tiếng: “Trường Bình, ngươi không sao chứ?”