Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 205: Chương 205: Yến Kỳ Lập Mưu Cứu Hoàng Hậu​




Vân Nhiễm vừa lên tiếng, mọi người nhìn chằm chằm Yến Kỳ. Thái hoàng thái hậu nheo mắt lại, trong lòng cẩn thận suy nghĩ, tôn tử sẽ không trách và chứ, sẽ không buồn bực chứ. Nếu như hắn vì chuyện của mẫu thân mà ra tay với Tần gia thì phải làm sao, thái hoàng thái hậu luôn trấn tĩnh đột nhiên có chút lo lắng.

Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu khẩn trương, sợ Yến Kỳ kiên quyết không tiếp di chiếu. Nếu hắn đồng ý đăng cơ làm hoàng đế Đại Tuyên, hai đại phủ Yến Vân sẽ không có chuyện gì. Đại Tuyên quốc thái dân an, loạn trong giặc ngoài cũng sẽ được giải quyết, với năng lực của hắn, hoàng thượng cũng không thể sánh bằng.

Trưởng công chúa ám trầm, hung hăng nhìn Yến Kỳ, tiểu tử xấu tính, thật sự tức chết bà mà.

Bà tốn nhiều công sức như vậy không phải vì hắn cùng Nhiễm Nhi sao? Ngày đó thái hoàng thái hậu không đồng ý cho phụ hoàng hắn cưới mẫu thân hắn, bây giờ hắn thành hoàng thượng coi như trả thù cho mẫu thân dưới hoàng tuyền, đánh một bạt tai vào mặt thái hoàng thái hậu. Thái hoàng thái hậu vốn không muốn xuất núi, bà thật vất vả mới khuyên được, hắn không nắm bắt lấy cơ hội, còn chờ gì.

Yến Kỳ nhíu mày, ánh mắt nhìn Vân Nhiễm thật sâu, theo lời trưởng công chúa, nếu hắn thành tân đế, không ai có thể làm khó được bọn họ, chỉ có cường đại mới bảo vệ được hai đại phủ Yến, Vân, bảo vệ được Nhiễm Nhi.

Ánh mắt Yến Kỳ ngày càng u ám, cuối cùng chậm rãi nhận di chiếu từ tay trưởng công chúa. Chỉ sợ di chiếu vừa xuất thế, sẽ chấn động Đại Tuyên từ trên xuống dưới, có điều tạm thời hắn còn chưa định công bố.

Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu nhanh chóng quỳ xuống, cung kính lên tiếng: “Chúng thần khấu kiến hoàng thượng.”

Yến Kỳ đỡ hai bọn họ đứng dậy, một người là phụ thân hắn, một người là nhạc phụ hắn, hắn rất kính trọng bọn họ, huống chi trước mắt hắn còn chưa có dự định đăng cơ.

“Hai người đứng dậy đi, trước mắt ta còn chưa muốn công bố di chiếu.”

Yến Kỳ nói xong, Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn Yến Kỳ, trầm giọng: “Hoàng thượng, tính làm....?”

“Trước mắt Đại Tuyên loạn trong giặc ngoài, hoàng đế u mê vô đạo, yêu phi họa quốc, Hoài Nam vương cấu kết với Định vương, nếu chúng ta công khai di chiếu, chỉ sợ càng thêm loạn. Định vương chắc chắn tiến thẳng về Giang Nam. Nếu Giang Nam thất thủ, có Hoài Nam làm lá chắn, sông Trường Giang chặn ngang, chúng ta muốn đoạt lại cực kỳ khó khắn, cho nên đây không phải thời cơ thích hợp để công bố di chiếu.”

Giọng Yến Kỳ lành lạnh, thái hậu bất động nhìn nam tử tao nhã tuyệt thế vô song, ánh mắt hiện lên vẻ túc trí đa mưu, trời sinh khí thế đế vương. Nhìn hắn bà lại nhớ tới con mình, quả thật thế sự vô thường.

Thái hoàng thái hậu thở dài thật mạnh,

Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu ngưng thần, đồng ý với suy nghĩ của Yến Kỳ, trưởng công chúa kéo tay hắn: “Sở Kỳ, từ giờ bản cung chính là bác của ngươi.”

“Ân! Bác!.”

Yến Kỳ ung dung gọi, tuyệt không xa lánh trưởng công chúa, bởi vì hắn nghe Yến Khang nói, mẫu thân hắn luôn ở trong phủ trưởng công chúa, chắc bà đối xử rất tốt với người.

Trưởng công chúa nhìn hắn, lại nhớ tới mẫu thân hắn Tiêu Lý Thấm, nàng là biểu muội của Phượng phò mã, chẳng những học bác uyên thâm, còn tinh thông y thuật, bà vài năm chưa có con, vốn tưởng cả đời không có cơ hội. Một lần cùng phò mã về quê tế tổ, gặp Tiêu Lý Thấm, nàng chỉ nhìn một cái đã phát hiện thể chất bà khác người, không thích hợp sinh đứa nhỏ, cho nên tự nguyện điều trị cho bà, vì thế bà mới đón nàng về phủ công chúa.

Thật lòng bà rất thích Lý Thấm, nàng là nữ tử khiến cho người ta thích, dù là Phượng phò mã, hay tiên đế, Yến Khang, Vân Tử Khiếu. Nàng vốn có thể gả cho tiên đế trở thành hoàng hậu, đáng tiếc thái hoàng thái hậu không thích nàng, hoặc nói đúng hơn là không thích thân thế mồ côi của nàng, cho nên cố tình chia rẽ Lý Thấm cùng tiên đế, chẳng những khiến Lý Thấm sớm qua đời, tiên đế cũng chết trẻ.

Trưởng công chúa vỗ vỗ tay hắn, kéo tới trước mặt thái hoàng thái hậu, ôn nhu nói: “Sở Kỳ, đây là hoàng tổ mẫu, sau này phải hiếu kính với người? Chuyện quá khứ đều đã qua.”

Trưởng công chúa nhấn mạnh câu sau, muốn nhắc nhở Yến Kỳ, không cần canh cánh chuyện đã qua. Tuy rằng trước mắt hắn không nhất thiết phải dựa vào thái hoàng thái hậu cùng phủ Tần quốc công, nhưng nếu có bà ra mặt, có thể trấn trụ được rất nhiều người. Đại Tuyên đang có loạn, hiện tại hắn không thể đắc tội với thái hoàng thái hậu.

Ánh mắt Yến Kỳ đen trầm hơn cả màn đêm, hắn im lặng, trong lòng bùng lên sát khí, nhưng trưởng công chúa cầm chặt tay hắn, khiến hắn tỉnh táo lại, sắc mặt ôn hòa sáng láng.

“Thỉnh an hoàng tổ mẫu!”

Thái hoàng thái hậu ngoắc tay ý bảo Yến Kỳ tới gần, hắn tiêu sái đi tới, bà cầm lấy tay hắn, nhìn mặt hắn. Yến Kỳ tuy rất giống Tiêu Lý Thấm, nhưng ánh mắt lại rất giống con trai bà, bà không cầm được nước mắt, nghẹ ngào lên tiếng: “Đứa nhỏ! Con vất vả rồi, là lỗi của ai gia.”

Một câu thể hiện sự sám hối, hối hận về những chuyện đã làm với Tiêu Lý Thám, ánh mắt Yến Kỳ ám một chút, trưởng công chúa lại câu hắn, Yến Ky từ từ lên tiếng: “Hoàng tổ mẫu, người đừng khổ sở, chuyện cũ đã qua, sau này tôn nhi sẽ thay phụ hoàng hiếu kính hoàng tổ mẫu.”

“Đứa bé ngoan, khó trách trưởng công chúa khen ngươi, quả thật là đứa nhỏ hiếu thảo.”

Thái hoàng thái hậu vừa nói vừa khóc, Yến Kỳ khẽ vỗ tay bà, giờ khắc này nhìn bà thành thâm hối hận chuyện năm đó, Yến Kỳ thở dài hắn còn có thể nói gì.

“Hoàng tổ mẫu, người mệt mỏi, tôn nhi đỡ người đi nghỉ.”

“Được.” Thái hoàng thái hậu gật đầu, trưởng công chúa lập tức gọi cung nữ, dặn dò bọn họ đưa thái hoàng thái hậu về phòng nghỉ.

Yến Kỳ đích thân đưa bà về tới cửa, rồi mới quay trở lại vào khách.

Không có thái hoàng thái hậu, trong phòng thoải mái hơn một chút, Vân Tử Khiếu cùng Yến Khang nhìn Yến Kỳ trầm ổn lên tiếng: “Hoàng thượng định làm thế nào?’

“Lấy bất biến ứng vạn biến, trước mắt mọi người không cần làm gì cả, đợi thời cơ chín mười, ta sẽ công bố di chiếu của tiên đế.”

Trong lòng Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu cũng đã đoán trước, yên tâm, nam nhân trước mặt là Yến quận vương hiển hách Đại Tuyên, bọn họ không cần phải lo lắng.

Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu đứng dậy, từ biệt trưởng công chúa, bọn họ sắp phải lên triều sớm.

Trưởng công chúa gật đầu, dặn dò hai người phải cẩn thận một chút, không cần để lộ sơ hở. Nếu thân phận Yến Kỳ bị lộ, chỉ sợ cục diện Đại Tuyên càng thêm loạn, Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu đáp ứng rồi đi khỏi.

Trong phòng khách chỉ còn lại, Yến Kỳ, Vân Nhiễm cùng trưởng công chúa.

Trưởng công chúa ra lệnh cho cung nữ lui xuống, không cho bất kỳ kẻ nào tới gần, trưởng công chúa tới trước mặt Yến Kỳ lườm hắn.

“Đứa nhỏ này, thật sự khiến bác không còn gì để nói, bao nhiêu người muốn vị trí kia, ngươi lại trực tiếp cự tuyệt.”

Yến Kỳ nhìn Vân Nhiễm, nắm chặt tay nàng, quay đầu nhìn trưởng công chúa: “Ta chỉ muốn ở cùng một chỗ với Nhiễm Nhi, làm chuyện nàng muốn làm, ta chưa từng muốn làm hoàng đế Đại Tuyên.”

Trưởng công chúa nghe hắn nói vậy, khóe môi cười ấm áp, nhìn hắn đối xử tốt với nữ nhi, bà có thể yên lòng.

Nhưng trưởng công chúa không quên răn dạy Yến Kỳ.

“Ngươi muốn cùng Nhiễm Nhi đó là chuyện tốt, chẳng lẽ ngươi lên làm hoàng đế sẽ không thể cùng Nhiếm Nhi. Ngươi làm hoàng đế, Nhiễm Nhi chính là hoàng hậu, thân làm đế vương có rất nhiều thuộc hạ binh tướng, chỉ cần người sắp xếp tốt, vẫn có thể ở cạnh nàng. Một hoàng đế tốt không phải đích thân mình ra sức làm việc, mà phải biết nhìn người dùng người, chỉ cần sắp xếp tốt, lo gì không có thời gian chăm sóc Nhiễm Nhi.”

Trưởng công chúa dứt lời, Yến Kỳ, Vân Nhiễm nhìn nhau cùng cười, đúng vậy, chỉ cần biết nhìn người dùng người, lo gì không có thời gian.

Nhưng Yến Kỳ vẫn nhìn Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, nếu ta làm hoàng đế, sẽ không thể cùng nàng du sơn ngoạn thủy.”

Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ cười, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Hắn tình nguyện vì nàng mà bỏ qua ngai vàng, sao nàng không thể vì hắn từ bỏ tự do. Huống chi hắn thân là hoàng tử Đại Tuyên, trên người nên gánh trách nhiệm, sao có thể bỏ mặc dân chúng Đại Tuyên. Nếu quốc gia bị âm chiếm, nàng còn có thể an tâm du sơn ngoạn thủy được sao? Nàng đã hứa với sư phụ, tìm được minh quân, trợ giúp hắn trấn áp thiên hạ, để cho thiên hạ bốn biển thái bình. Bây giờ người đó đã xuất hiện, nàng có lý do gì đề độc chiếm hắn.

“Yến Kỳ, ta đồng ý ở bên cạnh chàng, chỉ cần như vậy ta đã cảm thấy đủ.”

Cuối cùng Yến Kỳ cũng nở nụ cười nắm chặt tay nàng.

Có điều Vân Nhiễm nhớ tới một chuyện, nghiêm túc nhìn Yến Kỳ: “Yến Kỳ, ta nói với chàng, dù đồng ý chàng làm hoàng đế Đại Tuyên, nhưng có một việc ta không tán thành, chàng đừng mong nạp phi.”

“Chuyện này ta có thể cam đoan, hậu cung của ta chỉ có mình nàng, không có ai khác.”

Yến Kỳ nhấc tay cam đoan, hai người nhìn nhau cười.

Trưởng công chúa ở bên cạnh nghe thấy vậy, trong lòng không khỏi lo lắng, hậu cung chỉ có nhất phi, chỉ sợ sẽ rước lấy khen chê, chỉ cần hoàng đế đăng cơ, đám lão thần sẽ thúc đẩy nạp phi, bọn họ còn muốn đưa khuê nữ vào cung. Huống hồ hoàng đế này tao nhã vô thông, cơ trí anh minh, có nữ nhân nào lại không yêu.

Có điều nhìn hai người thâm tình, trưởng công chúa tin bọn họ có thể vượt qua khó khăn, kiên định ở cạnh nhau.

Bi kịch của tiên đế cùng Tiêu Lý Thấm sẽ không phát sinh trên người bọn họ.

Chân mày trưởng công chúa giãn ra, nhìn Yến Kỳ: “Trước lúc lâm chung, phụ hoàng ngươi triệu ta tiến cung, giao di chiếu cho ta, ngoài ra hắn còn có khẩu dụ.”

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm nghe tiên đế còn có khẩu dụ, cùng nhau quay lại nhìn.

“Phụ hoàng ngươi để lại danh phận cho mẫu phi ngươi trong gia phả hoàng tộc, là Tiêu hiền phi, như vậy thân phận của ngươi mới hợp pháp. Lúc sắp qua đời phụ hoàng ngươi yêu cầu, chờ khi ngươi đăng cơ, phải truy phong mẫu ph làm hiếu nghĩa thái hậu, hợp táng với hắn. Đây là tâm nguyện cuối cùng của hắn, sống chưa thể cùng giường, chết cùng một mộ. Chính vì thế bản cung bắt ngươi nhận di chiếu. Cha mẹ ngươi yêu nhau nhưng không thể ở cùng nhau. Nếu ngươi đăng cơ có thể danh chính ngôn thuận tác thành cho bọn họ. Cho dù ở dưới hoàng tuyền, bọn họ biết được cũng vui mừng.”

Yến Kỳ đỏ hốc mắt, hắn không ngờ cha mẹ mình thâm tình như vậy, nếu đã thế phận làm con sao hắn có thể không tác thành cho bọn họ.

“Được! Ta sẽ lên làm hoàng đế, sẽ hạ chị truy phong cho mẫu phi của ta làm hiếu nghĩa thái hậu, để cho nàng hợp táng chung lăng mộ với phụ hoàng.”

“Đứa bé ngoan!”

Trưởng công chúa hài lòng gật đầu, cuối cùng bà cũng hoàn thành tâm nguyện của tiên đế.

“Còn có, ngươi không cần làm khó phủ Tần quốc công. Tuy rằng thái hậu chia rẽ cha mẹ ngươi, nhưng bà cũng vì nghĩ cho Đại Tuyên, lúc tiên đế qua đời bà đau khổ hơn ai hết. Nên mới sớm lánh đời, lần này nếu không vì muốn gặp ngươi, chỉ sợ bà sẽ không xuống núi. Ngươi đừng vì chuyện của cha mẹ mà giận chó đánh mèo, chuyện đã qua thì để cho nó qua đi.”

Trưởng công chúa dặn dò, ánh mắt Yến Kỳ u ám, chậm rãi lên tiếng: “Được! Chỉ cần bà không làm khó ta, ta sẽ chôn sâu chuyện cũ trong lòng.”

Ý của hắn, hắn sẽ chôn sâu chuyện cũ trong lòng, tạm thời không tính sổ với thái hoàng thái hậu cùng phủ Tần quốc công, nhưng nếu thái hoàng thái hậu lại làm ra chuyện gì đối với hắn, nợ mới nợ cũ hắn sẽ tính một lần.

“Thế mới đúng.”

Trưởng công chúa nghĩ, bất kể thế nào thái hoàng thái hậu cũng sẽ không đi gây chuyện với Yến Kỳ, tiên đế qua đời khiến bà thành tâm sám hối.

Trưởng công chúa dặn dò Yến Kỳ xong, lại chú ý tới Vân Nhiễm, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh quan tâm hỏi: “Thế nào! Gần đây ở trong phủ có tốt không, lão thái thái kia có tìm con gây chuyện không?”

Vân Nhiễm lắc đầu, lão Yến vương phi không tìm nàng gây chuyện, mà là người khác, nhưng đã bị nàng thu thập.

“Đa tạ nghĩa mẫu quan tâm, lần này tới Vân Sơn, người vất vả.”

“Không vất vả, thân là người hoàng tộc, bản cung có nghĩa vụ bảo vệ Đại Tuyên, tiên đế là đệ đệ của bản cung, chỉ tiếc hắn?”

Công chúa thở dài thật mạnh, nhìn Vân Nhiễm khẽ vén tóc ra phía sau tai, dịu dàng nói: “Hai người bọn họ gánh chịu mọi bất hạnh, nên hai các con phải thật tốt, bất kể gặp phải khó khăn gì cũng phải sánh vai cùng bước về phía trước, hoàn thành hạnh phúc bọn họ đã bỏ lỡ, ta tin bọn họ ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ cao hứng.”

“Dạ!”

Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn Yến Kỳ, hắn bước tới cầm tay Vân Nhiễm, trịnh trọng cam đoan với trưởng công chúa: “Bác! Người yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử tốt với Nhiễm Nhi, cuộc đời này quyết không phụ nàng.”

“Ngoan!” Trưởng công chúa đỏ mắt, Vân Nhiễm không biết mình là nữ nhi của bà, nhưng Yến Kỳ biết. Đây là hắn đang cam đoan với bà, dù hắn đăng cơ làm hoàng đế cũng không phụ Vân Nhiễm, bà có thể yên lòng.”

“Nhìn các ngươi hạnh phúc, bản cung cảm thấy thỏa mãn, các ngươi về đi, mấy ngày nay đi đi về về, ngồi xe ngựa mệt muốn chết, bản cung muốn đi nghỉ.”

Trưởng công chúa ngáp ngủ, lần này tới Vân Sơn thật vất vả mới tìm được thái hoàng thái hậu, bà mất tốn nhiều công phu mới thuyết phục được người xuống núi, nhưng tuổi tác thái hoàng thái hậu đã cao, cho nên chỉ có thể chậm rãi ngồi xe về, gần hai mươi ngày, bà mệt muốn chết.”

Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ đứng dậy cáo từ, hai người rời khỏi phòng khách, đi thẳng ra cửa phủ trưởng công chúa.

Ánh mắt đổ lên một đôi bích nhân, trưởng công chúa thật vui mừng, mỉm cười nhìn theo bóng họ.

Hai người lên xe ngựa trở về phủ Yến vương.

Trong xe ngựa Yến Kỳ ôm lấy Vân Nhiễm, dấu đầu trong bả vai nàng, thì thầm: “Nhiễm Nhi! Ta sợ sau này không có thời gian cùng nàng, ta sợ sau khi đăng cơ ngay cả thời gian gặp ở cạnh nàng cũng không có, khi đó nàng có trách ta không, có tức giận không?”

Vân Nhiễm ôm thắt lưng hắn: “Sẽ không! Ta sẽ cùng chàng, chàng đừng lo lắng, chỉ cần chúng ta có lòng, ta tin chúng ta sẽ thành một đôi đế hậu khiến người trong thiên hạ hâm mộ.”

Yến Kỳ ôm chặt Vân Nhiễm, trong lòng tuyên thệ, đúng vậy, hắn cùng Nhiễm Nhi phải thành một đôi đế hậu khiến thiên hạ hâm mộ.

Vân Nhiễm nằm trong lòng Yến Kỳ, nhớ tới chuyện trong cung, nhớ tới Lam Tiểu Lăng.

“Yến Kỳ, chàng định khi nào công bố di chiếu của tiên đế, khi nào thì thu thập hai người kia.”

Yến Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt u ám đột nhiên lóe lên, khóe môi cười dài, giọng nói thanh thanh: “Ta tính tiếp tục bôi đen hoàng đế, để cho dân chúng hoàn toàn tuyệt vọng với hắn, người người hận hắn chết sớm siêu sinh sớm. Về phần đức phi, ta muốn hoàng đế tự tay diệt trừ ả, lúc đó hắn cũng nên xuống đài, nhưng hắn còn có tác dụng, dụ Định vương về kinh, như vậy có thể một mũi tên diệt ba con chim. Đợi khi ba bọn họ chét, có thể công bố di chiếu của thiên đế.”

“Umh,” Vân Nhiễm khẽ đáp, không tiếp tục đề tài, xe ngựa chạy về phủ Yến vương.

Ngày mười bốn tháng mười hai, mùa đông năm Tuyên Đức thứ ba, thời tiết sáng sủa, bầu trời xanh vạn dặm không bóng mây.

Tuy đã vào đông, nhưng cả kinh thành đều sôi trào, người người chạy tới pháp trường xem náo nhiệt. Hôm nay là ngày hành hình phủ Phụng quốc tướng quân Lam gia. Trước đó, giám sát ti đã thẩm án, xác định bốn mươi mốt người Lam gia bắt đầu từ Lam đại tướng quân đều bị chém đầu thị chúng, những người còn lại bị sung quân.

Bên ngoài pháp trường vây chặt như nêm cối, phải điều một lượng lớn binh lính để ngăn dân chúng cách đài vài thước.

Lam gia bị chém, kinh thành có không ít người đồng tình, nhưng vừa nhớ tới đức phi trong cung, lập tức tan biến thành sự khinh miệt, mắng đáng đời, tự làm tự chịu.

Nhiếu người kiễng chân rướn cổ để quan sát, thỉnh thoảng lại có người ngẩng đầu nhìn trời thì thầm, đã sắp tới thời gian hành hình.

Trong đám người đột nhiên có người hét lên: “Xe chở tù tới.”

Đám người nổ tung ồn ào nên, thấy xe tù đi tới, phạm nhân ngồi bên trong tóc tai bù xù, mặc áo trắng đánh chữ đại, đúng là Lam đại tướng quân, giờ khắc này, ông cúi đầu, tóc bạc che khuất khuôn mặt. Phía sau là Lam phu nhân, các công tử, tiểu thư, di nương, tiểu thiếp, thữ nữ, thứ tử, tổng cộng hơn bốn mươi người.

Xe chở tù tới pháp trường, có người áp giải tù nhân ra ngoài.

Ngoại trừ Lam đại tướng quân, tất cả những người còn lại đều gào khóc thảm thiết.

Tiếng khóc khiến vô số người thương cảm, nhưng dân chúng hiểu rõ, Lam đại tướng quân thông đồng với địch bán nước, dù bọn họ có đồng cảm cũng không thể tha, tội này chém đầu vẫn còn nhẹ, nếu nặng liền tru di chín họ.

Có nhiều người nhìn Lam đại tướng quân khiển trách, khó hiểu vì sao ông lại tiết lộ sơ đồ phòng thủ, tư thông với Hoài Nam vương, hoàng thượng đối xử tốt với ông, ông lại làm phản.

Hôm nay giám trảm là Tần đại nhân thượng thư bộ hình, tuy rằng ông cũng thương tình Lam đại tướng quân, nhưng không dám sơ ý. Nếu để sảy ra sự cố, kẻ không may tiếp theo chính là Tần gia.

Hôm qua thái hoàng thái hậu về kinh, đã triệu tập Tần gia tới, dặn dò bọn họ, nếu ai dám hành động lỗ mãng, tiếp theo gặp chuyện không may chính là Tần gia. Tuy rằng bọn họ không rõ ý thái hoàng thái hậu muốn nói, nhưng cũng không dám làm trái.

Mắt thấy thời gian đã tới, cả nhà Lam gia đều bị kê đầu lên đài, Tần đại nhân ngẩng đầu nhìn trời, đã sắp tới canh ba, ông rút lệnh bài chém đầu ra chuẩn bị ném xuống.

Đột nhiên từ rất xa có tiếng ngựa phi cấp tốc tới, có người cao giọng thét: “Chờ một chút! Chờ một chút!”

Bốn phía pháp trường nhìn về phía phát ra tiếng, thấy vài tên thị vệ đang cưỡi ngựa phi nước đại tới, theo sau là một chiếc xe ngựa hoa lệ, phía trước có hai tiểu thái giám, vừa rồi chính là giọng của một trong hai bọn họ.

Tần thượng thư dừng lại động tác, nhìn về phía xe ngựa vừa tới, lại nghe thấy giọng the thé của tiểu thái giám: “Đức phi nương nương giá lâm.”

Mọi người im lặng, cả trăm ngàn người đột nhiên tĩnh lặng không tiếng động đưa mắt nhìn nhau, đức phi giá lâm, là đức phi trong cung sao? Ả ta dám tới, dân chúng tức giận.

Tần đại nhân cùng vài quan viên trong triều nhanh chóng tới đón, tuy rằng đức phi bị mắng làm họa quốc yêu cơ, nhưng hoàng thượng sủng nàng ta là sự thật.

Tần đại nhân dẫn đầu đám người nhanh chóng hành lễ: “Thần gặp qua đức phi nương nương.”

Màn xe khẽ nhấc lên, môt bóng người ung dung quý khí, ngàn vạn sủng ái chậm rãi đi ra, một thân cung trang váy cẩm, trên đầu cắm đầy trâm vàng nổi bật lên vẻ thiên kiều bá mị, chẳng qua môi nàng sưng đỏ, sắc mặt trắng bệch, bỏ qua đám người Tần thượng thư, đi tới trước mặt Lam gia.

Nàng quỳ gối trước mặt Lam đại tướng quân, khóc thét lên: “Phụ thân! Là nữ nhi hại người, hại Lam gia.”

Bên ngoài pháp trưởng, mọi người đều tưởng đức phi sám hối mình là họa quốc yêu cơ, lại không biết nàng ta hối hận vì trước đó liên tục gửi đi ba bức mật thư, thúc giục phụ vương tìm cách hãm hại Yến Kỳ. Phụ thân gây ra chuyện như vậy, cả nhà bị diệt đều do nàng, nàng muốn đánh bại Vân Nhiễm, muốn nàng ta phải đau khổ, nhưng đến khắc cuối người đau khổ là chính mình.

“Phụ thân!”

Lam Tiểu Lăng khóc tới chết đi sống lại.

Lam đại tướng quân bất động không ngẩng đầu, càng không liếc mắt nhìn nữ nhi lấy một cái, ông nên bóp chết nàng ngay từ lúc sinh ra, không vì nàng, Lam gia sao bị diệt.

Lam đại phu nhân giãy dụa nhìn Lam Tiểu Lăng, chửi ầm lên: “Lam Tiểu Lăng! Tiện nhân, đều tại ngươi hại Lam gia. Lam gì vì ngươi mà chết, đồ tang môn tinh, sao ngươi lại hại chúng ta, ép cha ngươi làm ra chuyện như vậy.”

Ở trong lao Lam phu nhân sống chết đôi co với Lam đại tướng quân, ông bị ép nóng nảy đã thốt ra một câu như vậy.

Lam đại phu nhân mới biết tất cả đều do con mình, chính là ả, hại chết cả nhà.

Lam Tiểu Lăng trợn mắt, không ngờ mẫu thân đã biết chuyện. Giờ khắc này ánh mắt bà không giống mẹ nhìn con gái, mà như nhìn kẻ thù sâu nặng, đồng tử đỏ rực nghiến răng nghiến lợi.

“Vì sao ta lại sinh ra tai họa như ngươi, họa quốc yêu cơ mà.”

“Ngươi chính là sao chổi, tang môn tinh.”

Lam đại phu nhân chửi lên, mọi người trong Lam gia mới biết, hóa ra bọn họ phải chết là do nữ nhân này.

Pháp trường lập tức có vô số tiếng khóc gào thét mắng chửi.

“Lam Tiểu Lăng! Tiện nhân, ngươi hại chúng ta, dù có thành quỷ chúng ta cũng không tha cho ngươi.”

“Đúng vậy! Ngươi chờ đó, chúng ta tới địa ngụ, làm quỷ cũng sẽ về tìm ngươi tính sổ.”

“Phụ thân! Ta không muốn chết.”

Trên pháp trường loạn thành một đoàn, sắc mặt Lam Tiểu Lăng trắng như tuyết, rõ ràng đã vào đồng, nhưng trán nàng toát mồ hôi hột, cả người run rẩy, môi run run, nhìn những người thân hận không thể cắn nuốt mình, bọn họ hận nàng tới như vậy.

Lam Tiểu Lăng khóc như mưa, Lam đại tướng quân đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt mắt ra hận ý: “Cút! Từ nay về sau Lam gia không có nghiệt nữ như vậy, hôm nay ta tuyên bố, ngươi bị trục xuất khỏi Lam gia, ngươi không phải họ Lam.”

Lam đại tướng quân vừa nói xong, Lam Tiểu Lăng mềm nhũn người, nhìn phụ thân, đây là phụ thân yêu nàng nhất sao? Thế nào người hận nàng như vậy, tim Lam Tiểu Lăng đau như dao cắt, đau tới không thở nổi.

Phụ thân, yêu thương nàng từ khi còn nhỏ như khắc vào xương, lại trục xuất nàng ra khỏi Lam gia.

Vì sao lại đối xử với nàng như vậy?

Ông trời! Vì sao lại tàn nhẫn với ta như vậy.

Lam Tiểu Lăng ngửa đầu nhìn trời gào thét.

Tần thượng thư thấy thời gian đã sắp qua, hắn còn không hành hình, nếu nháo tới tai quận vương, chỉ sợ hắn gánh không nổi. Tần đại nhân nhanh chóng vứt lệnh bài xử trảm, hạ lệnh: “Chém!”

Một lời vừa dứt, đao phủ gọn gàng dứt khoát vung đao tiễn phạm nhân đi.

Máu tươi trào ra, đầu người rơi xuống đất, người chết không nhắm mắt, nhìm chằm chằm Lam Tiểu Lăng đang ngẩn ngơ, ả ta hét ầm lên: “A! A vì sao các ngươi muốn chém bọn họ, bọn họ không có lỗi, muốn chém thì chém ta được rồi.”

Đáng tiếc, Tần thượng thư không để ý tới nàng, dù sao ông đã hoàn thành nhiệm vụ. Trên đài có người lo dọn dẹp hiện trường, ông nhanh chóng dẫn theo quan viên vào cung bẩm báo.

Binh lính cũng rút xuống, chỉ để lại một nhóm xử lý thi thẻ.

Lam Tiểu Lăng trợn mắt, điên cuồng ngăn cản những người này: “Các ngươi đừng động vào bọn họ, các ngươi không có tư cách!”

“Cút ngay....”

“Phụ thân!”

Đức phi giống như kẻ điên đuổi đám binh linh nhặt xác, vừa khóc vừa cười liều mạng dập đầu với xác phụ thân.

Dân chúng trông thấy, không ai đồng tình với ả, không biết ai bắt đầu trước ném giày thối, sau đo liên tiếp có người ném tất thối, giày dép, tiếng mắng chửi.

“Họa quốc yêu nữ, chẳng những hại nhà mình, còn muốn hại Đại Tuyên chúng ta.”

“Đúng vậy, ném chết ả đi.”

Vố số giày thối, tất thôi bay vào đầu đức phi, nữ tử chói lọi một khắc trước giờ này đầu tóc hỗn độn, quần áo không chỉnh tề, đáng tiếng nàng cũng như phát điên, chỉ lo gào khóc. Nhớ tới ánh mắt hung tàn lúc sắp chết của cha mẹ, huynh muội trong gia tộc, người người đều hận không thể cắn nuốt nàng, thật sợ hãi, nàng sợ hãi sau khi mình chết đi bọn họ sẽ tìm nàng tính sổ.

Có người bóng người đứng từ xa quan sát pháp trường, thỉnh thoảng lại lắc đầu.

Hai người kia chính là Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh. Vân Nhiễm định không tới, nhưng Tuyết Dĩnh kéo nàng tới đây xem náo nhiệt, nàng chỉ muốn xem tình hình. Kỳ thật nàng cũng không muốn nhìn cả nhà Lam gia bị chém, nàng chỉ tò mò liệu Lam Tiểu Lăng có xuất hiện không, ai ngờ ả ta thật sự tới, xem ra nữ nhân này có chút tình cảm với người nhà, đang tiếc ả ta hại chết tất cả mọi người.

Dù ả ta muốn đấu với nàng, cũng không nên kéo Lam gia vào, còn dựa vào chuyện thông đồng với địch bán nước, chẳng lẽ bọn họ không nghĩ tới, nếu việc này bại lộ Lam gia không có đường lui. Lam đại tướng quân càng già càng hồ đồ.

Vân Nhiễm thở dài xoay người rời đi, Hạ Tuyết Dĩnh vẫn quan sát, Vân Nhiễm kéo nàng đi, có cái gì để nhìn đâu.

“Không ngờ nữ nhân này hại chết cả nhà.”

“Lam gia cũng thật xui xẻo.” Vân Nhiễm dứt lời, liền nghe thấy phía sau có tiếng thét: “Các ngươi làm gì, đám điêu dân, dám ném đức phi, có tin ta xin hoàng thượng hạ chỉ lấy mạng các ngươi.”

Thái giám vừa nói xong, giày dép bay càng nhiều, có người còn mắng lớn: “Để cho yêu phi này về cung đi, đừng ra ngoài mất mặt, để cho ả về ở cùng hôn quân kia đi.”

“Đúng vậy, hôn quân yêu phi.”

Thái giám đang muốn ra lệnh cho thị vệ giáo huấn đám điêu dân, không ngờ đức phi vốn đang điên cuồng dập đầu đột nhiên ngất đi, thái giám la hốt hoảng: “Nương nương! Người làm sao vậy?”

Tiểu thái giám hoảng sợ, nếu đức phi gặp chuyện không may, bọn họ khó giữ được đầu. Tiểu thái giám bất chấp mọi người xung quanh, liều mạng ôm Lam Tiểu Lăng lên xe ngựa, vài tên thị vệ bảo vệ xe ngựa rời đi.

Trên pháp trường, đám người hùng hổ dần tản ra.

Hạ Tuyết Dĩnh lắc đầu, cảm thán: “Trời gây nghiệt có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống, nàng ta có kết cục như ngày hôm nay do nàng ta tự tìm.”

Vân Nhiễm cười yếu ớt, kết cục của Lam Tiểu Lăng đâu chỉ dừng ở đây, còn đả kích lớn hơn đang chờ phía sau.

Vân Nhiễm thu hồi suy nghĩ nhìn Hạ Tuyết Dĩnh: “Hôn sự của ngươi thế nào? Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn cho ngươi với Trầm Thụy chưa?”

“Rồi! Ngày mùng bốn tháng hai năm sau, mấy ngày sau hắn lại về Liên Dương.”

Hạ Tuyết Dĩnh có chút lưu luyến, Vân Nhiễm đẩy nàng một phen, trêu chọc: “Nữ nhân lớn không giữ được, ngươi xem, còn chưa tới đâu đã luyến tiếc hắn.”

“Người ta nào có,” Hạ Tuyết Dĩnh đỏ mặt dậm chân, dù sao ở cùng Trầm Thụy nàng rất hạnh phúc, hắn rất sủng nàng, dù có hơi bá đạo, nhưng chưa từng khiến nàng tổn thương, coi nàng như bảo bối, có được một nam nhân như vậy, nàng đã cảm thấy đủ.

Hạ Tuyết Dĩnh ngây ngốc cười rộ lên, Vân Nhiễm đẩy trán nàng: “Thật không có tiền đồ, thế nào sau này hắn cũng ăn ngươi gắt gao, nhớ kỹ! phải nắm chặt hắn, đừng để cho nữ nhân khác chăn vào, nếu không có ngày ngươi sẽ khóc.”

Hạ Tuyết Dĩnh nghe lọt tai, còn nghiêm túc gật đầu: “Ta biết! Nhiễm Nhi, ta sẽ không để cho nữ nhân khác dòm ngó hắn, hừ! Nếu hắn dám nghĩ tới nữ nhân khác, ta sẽ ném hắn.”

Vân Nhiễm cười ha hả, hai người trở về phủ Yến vương.

Trên đường đi, Vân Nhiễm nhớ tới một chuyện, trước kia An Nhạc nói Trầm Thụy bốn mươi mà già như năm mươi, không biết nàng nghe ở đâu.

“Tuyết Dĩnh, sao ta nghe người ta nói Trầm đại tướng quân rất già, hiện tại thấy hắn lại rất trẻ.”

Hạ Tuyết Dĩnh lắc đầu, nhướng mày: “Hắn vẫn luôn như đại thúc, nhưng có một đêm ta cắt trộm hết râu của hắn, nên hắn không thể trở về dáng vẻ như cụ, ngươi biết không lúc hắn không có râu giống như con tinh tinh thật sự rất thú vị.”

Vân Nhiễm hết nói nổi, khó trách An Nhạc nói hắn bốn mươi mà già như năm mươi, hóa ra vì hắn để râu. Có tình Hạ Tuyết Dĩnh lại khác người, chẳng những không chê hắn già, còn dám cạo râu của hắn. Lúc này nàng thật sự tin nhân duyên như vận mệnh, không thể trốn thoát.

Xe ngựa đức phi về thẳng cung Gia Lâm. Lam Tiểu Lăng đã dần dần tình lại, ánh mắt đỏ ngầu, cả người phủ mưa rền gió dữ, giờ khắc này ả ta hung tàn gấp trăm lần trước kia, dày đặc sát khí, khóe môi cười u ám, như ác quỷ tới từ địa ngục.

Hai tiểu thái giám sợ rụt cổ, không dám rên một tiếng, cố gắng thu mình, hi vọng đức phi đừng phát hiện ra bọn họ.

Xe ngựa còn chưa vào tới tẩm cung Gia Lâm, đột nhiên khẽ xóc nảy, có người xông ra nên thái giám đánh xe tránh ra, người Lam Tiểu Lăng lung lay ngã xuống nhuyễn tháp, ánh mắt ả trầm xuống.

Hai tiểu thái giám lập tức hét lên: “Kẻ nào dám cả gan cản xa giá của đức phi.”

Một giọng nói mảnh mai vang lên: “Thiếp thân mong đức phi bỏ qua.”

Giọng nói vừa vang lên, ánh mắt Lam Tiểu Lăng sắc bén, nhanh chóng vén rèm nhìn ra xung quanh, nữ tử trên đường chính là quận chúa Vũ Dương phủ Hoài Nam. Tiện nhân, Hoài Nam vương thành nghịch tặc, nữ nhân này còn dám đi lại trong cung. Nhìn nàng ta, Lam Tiểu Lăng lại nhớ phụ vương mình vì đưa sơ đồ phòng thủ cho Hoài Nam vương mà rước họa sát thân. Nên giờ khắc này Lam Tiểu Lăng như sát thần, hung hăng lườm nữ nhân trước mặt.

Dung uyển nghi trắng bệch mặt, nàng biết ca ca phản Đại Tuyên, liền lo lắng đề phòng, gần đây mọi người đều bận rộn, nên không ai để ý tới nàng. Nàng mới yên tâm một chút, nhưng vẫn như đi trên băng mỏng, không dám gặp người.

Ai ngờ hôm nay xui xẻo đụng vào xa giá của đức phi.

Dung uyển nghi sợ ới mức quỳ xuống dập đầu: “Thiếp thân đáng chết, không nên va vào xe của nương nương, nương nương tha cho thần thiếp một lần đi.”

Lam Tiểu Lăng nhảy xuống xe, đạp Dung uyển nghi một cái, trúng ngay tim, khiến nàng ta ôm ngực trắng mặt, sợ hãi xin tha: “Đức phi tha mạng.”

“Tha mạng, ngươi là tiện muội của nghịch tặc, vẫn còn mặt mũi sống, sao ngươi không chết đi, hôm nay bản cung đánh chết ngươi.”

Ả ta điên cuồng đấm đá Dung uyển nghi, toàn những đòn hiểm, một lát sau hơi thở nàng ta đã yếu ớt, xung quanh không ai dám lên tiếng.

Dung uyển nghi không có một ai, từ khi biết Hoài Nam vương làm phản, tất cả cung nữ thái giám đều chạy, không ai dám hầu hạ, ngay cả nha hoàn nàng mang từ nhà tới cũng xin đi điện khác, bây giờ ai dính dáng tới nàng chỉ có đường chết.

Mắt thấy Dung uyển nghi sắp mất mạng, Lam Tiểu Lăng không định dừng tay, phía sau vang lên tiếng bước chân vội vàng, một tiếng hét phẫn nộ: “Dừng tay!”

Lam Tiểu Lăng dừng lại động tác, thấy hoàng hậu Đường Nhân dẫn theo người đi tới.

Hoàng hậu biến sắc mặt, nhìn Dung uyển nghi bị đánh ngất đi. Từ lúc Hoài Nam vương làm phản, tình hình của nàng ta đã không tốt, thật ra những chuyện Hoài Nam vương làm không liên quan tới nàng ta, nữ nhân này thật đáng thương, đã vậy còn bị Lam Tiểu Lăng đánh đòn hiểm.

Hoàng hậu rất ghét nữ nhân này, bình tĩnh lạnh mặt nhìn ả: “Đức phi, ngươi muốn đánh phi tần sao? Một đức phi nho nhỏ dám đánh chết phi tần tứ phẩm, lá gan của ngươi cũng thật lớn.”

Lam Tiểu Lăng chậm rãi đứng dậy, âm trầm nhìn hoàng hậu nương nương, khóe môi cười lạnh: “Đúng vậy, bản cung muốn đánh chết nàng, thì đã làm sao? Hoàng hậu nương nương muốn giáo huấn bản cung sao?”

Dứt lời, ả cuồng vọng khiêu khích hoàng hậu Đường Nhân: “Hoàng hậu nương nương vẫn nên quản chính mình đi.”

Sắc mặt hoàng hậu khó coi nhìn nữ nhân kia, ra lệnh cho thái giám: “Lập tức truyền ngự y tới, kiểm tra cho Dung uyển nghi.”

“Ân!” Thái giám muốn đi, đức phi đột nhiên hét lên: “Ai dám mời ngự y, bản phi đánh kẻ đó, đây là muội muội của nghịch tặc, chết cũng đáng.”

Hoàng hậu cười lạnh nhắc nhở Lam Tiểu Lăng: “Bản cung nhắc đức phi một chút, ngươi cũng là tội thần của Lam gia, Lam gia vừa bị chém cả nhà, nữ nhi của tội thần như ngươi vẫn sống khỏe mạnh, vì sao nàng ta là muội muội của nghịch tặc không thể sống.”

Hoàng hậu vừa nói xong, khuôn mặt Lam Tiểu Lăng vặn vẹo, ánh mắt dữ tợn nhìn nàng, trong đầu nàng lại hiện lên thảm cảnh cả nhà bị xử xém, bọn họ không nhắm mắt nhìn chằm chamef mình. Lam Tiểu Lăng cứng mặt, như phát điên, lao tới trước người hoàng hậu bóp cổ người, vừa bóp vừa hét: “Tiện nhân, ta bóp chết ngươi, để xem ngươi còn dám nói ta là nữ nhi tội thần, ta không phải nữ nhi của tội thần.”

Thái giám bên cạnh hốt hoảng kéo hoàng hậu ra, đáng tiếc sức lực Lam Tiểu Lăng quá lớn, hơn nữa ả còn biết võ công, nên dù cảm đám cung nữ thái giám hợp sức vẫn không kéo được hoàng hậu ra, nháy mắt hoàng hậu sắp bị bóp chết.

Đột nhiên một bóng người nho nhỏ xông tới, đẩy Đức phi, mắng lớn: “Nư nhân xấu xa, tiện nhân, dám bóp cổ mẫu hậu ta, ta liều mạng với ngươi.”

Người tới chính là tiểu công chúa Chiêu Dương bị mất trí nhớ, tuy rằng nàng không có kí ức, nhưng hoàng hậu rất sủng ái nàng, nên nàng rất thích người. Thấy hoàng hậu bị bóp cổ, tiểu công chúa như phát điên, hung hăng lao tới đẩy Lam Tiểu Lăng. Ả ta đánh một quyền vào tiểu công chúa, máu chảy ròng ròng, còn bị gãy mất một chiếc răng, khuôn mặt sưng vù lên.

Hoàng hậu ngất đi, thái giám cùng cung nữ hốt hoảng, kêu thảm thiết: “Hoàng hậu nương nương.”

“Hoàng hậu nương nương.” Các cung nữ nhanh chóng đỡ hoàng hậu, bế tiểu công chúa về cung hoàng hậu.

Lam Tiểu Lăng chưa hết giận, đá mạnh Dung uyển nghi vài nhát, tới khi đức phi lên xe về cung Gia Lâm, có người thấy Dung uyển vẫn bất động, chạy tới lay nàng, phát hiện ra nàng đã tắt thở, rõ ràng bị đức phi đánh chết.

Nữ nhân này thật thô bạo.

Trong cung lập tức truyền tin đồn, đức phi giết người như cỏ, chẳng những đánh chết Dung uyển nghi, còn bóp cổ hoàng hậu, làm tiểu công chúa bị thương.

Hoàng hậu thật đáng thương.

Không ít người khẽ rơi lệ.

Một góc tẩm cung có người quát lạnh: “Khóc cái gì, dẫn ngự y tới đây.”

“Dạ! Chương công công.”

Hắn đi tới, trang phục thái giám mặc trên người hắn lại tôn quý lạ thường, rất được các cung nữ trong cung yêu thích.

Tất cả người hầu đều lui ra ngoài, cuối cùng chỉ còn tiểu công chúa canh giữ bên người hoàng hậu. Chương Lâm nhíu mày: “Nương nương, tội tình gì phải?”

Từ khi Vân Nhiễm cứu hắn ở Hoài Nam, hắn vẫn không biết mình nên đi đâu, cuối cùng trở lại bên cạnh hoàng hậu, bởi vì hắn thấy nữ nhân này thật lương thiện, hắn không muốn nàng bị thương.

Gần đây hoàng hậu liên tiếp bị thương, rõ ràng hắn có thể ra tay, nhưng hoàng hậu dặn hắn không được hành động.

Sở dĩ nàng làm vậy, vì muốn bôi đen đức phi, khiến người trong thiên hạ muốn diệt trừ ả.

Nhưng loại chuyện hại địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, gắn thật không dám gật bừa.

Ngự y rất nhanh tới, kiểm tra cho hoàng hậu, Chương Lâm bí mật gửi tin báo tình hình trong cung cho Đường Tử Khiên.

Trong viện Mặc Thấm, Yến Kỳ đang chơi cờ với Vân Nhiễm, hai người đang đánh tới hồi kịch liệt, tập trung tinh thần, tiểu nha hoàn cũng không dám quấy rầy bọn họ. Nhưng hai người còn chưa đánh xong, Sơn Trà đã đi tới, kinh động tới người bên trong.

Vân Nhiễm truyền gọi: “Vào đi, có chuyện gì?”

“Chủ tử, Đường đại nhân tới, nói có chuyện muốn gặp người.”

Ánh mắt Yến Kỳ u ám , không thích Đường Tử Khiến, trước kia người này không ít lần quấn lấy Vân Nhiễm, an phận được một thời gian, bây giờ lại có xu hướng.

Vân Nhiễm phất tay, trễ thế này Đường Tử Khiên còn tới, chắc chắn có chuyện.

Sơn Trà lui ra ngoài truyền lệnh, bỏ qua ánh mắt âm u của quận vương, hình như ngài không muốn gặp Đường đại nhân.

Rất nhanh Đường Tử Khiến tiến vào, thấy hai người đang chơi cờ, trong lòng khó chịu than vãn: “Vân Nhiễm! Ngươi còn có tâm trạng chơi cờ, muội muội ta sắp bị người ta đánh chết.”

Vân Nhiễm kinh hãi, dừng động tác, nhìn Đường Tử Khiên trắng mặt, liền hỏi: “Sao lại thế này?”

“Vừa rồi ta nhận được tin, hôm nay đức phi đánh chết Dung uyển nghi, không những thế còn bóp cổ muội muội ta, đánh cả tiểu công chúa. Ngươi nói xem một thiếp thất nho nhỏ dám đánh chết người, ngay cả hoàng hậu cùng công chúa nàng ta cũng dám đánh.”

“Ta thấy, cứ như vậy sớm muộn gì muội muội ta cũng bị đánh chết.”

Không phải hoàng thượng cũng là đức phi, Đường Tử Khiên đau lòng cho muội muội, hận không thể lập tức tiến cung giết chết hoàng đế cùng tiện nhân kia.

Mắt Vân Nhiễm âm trầm như màn đem, hiện lên vẻ sắc bén, nữ nhân này phất rồ, thật sự không thể giữ lại ả.

Vân Nhiễm ngưng mày suy nghĩ sâu xa, đột nhiên nghĩ ra một biện pháp, có thể cứu hoàng hậu hơn nữa còn đưa nàng rời khỏi cung. Hoàng hậu vốn không muốn làm hoàng hậu, hơn nữa Yến Kỳ có di chiếu, rất nhanh hoàng đế sẽ bị phế, tới lúc đó hoàng hậu cũng như bị phế sau này cả đời làm bạn với phật pháp. Vân Nhiễm nghĩ tới nữ tử tốt đẹp như vậy không khỏi chạnh lòng, chi bằng mượn tay Lam Tiểu Lăng, thuận lợi giúp hoàng hậu xuất cung.

Vân Nhiễm nhìn Đường Tử Khiên: “Đường Tử Khiên, ta muốn đưa hoàng hậu xuất cung, ngươi thấy thế nào?”

Đường Tử Khiên sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng đồng ý: “Được! Ngươi có cách để cho muội muội xuất cung, ta cũng không muốn để nàng ở trong cung chịu khổ.”

Nói xong, Đường Tử Khiên đột nhiên nhớ ra một chuyện, nếu muội muội xuất cung, Chiêu Dương phải làm sao?

“Vậy Chiêu Dương phải làm sao? Để nha đầu một mình trong cung, chỉ sợ sẽ rơi vào ma trảo của nữ nhân kia.”

Vân Nhiễm nghiêm túc suy nghĩ: “Ta sẽ tiến cung nói với hoàng thượng, đón Chiêu Dương tới phủ Yến vương ở một thời gian.”

“Tốt! Vậy chúng ta lập tức tiến cung, cứu muội muội ra.”

Đường Tử Khiên nóng vội Vân Nhiễm lạnh lùng liếc hắn: “Việc này cần bàn kỹ một chút, làm thế nào để thuận lợi đưa hoàng hậu rời khỏi cung.”

“Được!” Đường Tử Khiên ngồi xuống cạnh Vân Nhiễm, sắc mặt Yến Kỳ u ám, một lát sau hắn lạnh giọng: “Đường đại nhân, việc cứu hoàng hậu giao cho chúng ta là được, bản quận vương cảm thấy có chuyện khác thích hợp để cho ngươi làm.”

“Chuyện gì?”

Đường Tử Khiên hỏi nhanh, chỉ cần có thể cứu muội muội, bảo hắn làm gì hắn cũng đồng ý. Từ sau khi nghe Vân Nhiễm nói muội muội ở trong cung chịu khổ, nửa đêm hắn tiến cung thăm nàng mới biết hóa ra ở trong cung khổ như vậy, rõ ràng không thích hoàng thượng, không muốn tiến cung, nhưng vì gia tộc nàng vẫn làm.

Bây giờ tới lượt hắn bảo vệ nàng, sau này hắn hi vọng nàng có thể làm chuyện nàng muốn làm.

Yến Kỳ trầm ổn phân phó: “Ngươi đi liên lạc với các triều thần, sáng mai lâm triều tố cáo chuyện đức phi đánh chết Dung uyển nghi, bóp cổ đương triều hoàng hậu, không những thế còn đánh tiểu công chúa bị thương, mặt khác nửa đêm đức phi xông vào tẩm cung giết chết hoàng hậu, dùng độc hủy gương mặt của nàng, tâm ngoan thủ lạt, cực kỳ độc ác, phải xử ngũ mã phanh thây.”

“Hoàng hậu bị giết trong tẩm cung, còn bị hủy dung mạo.”

Đường Tử Khiên sững sờ, sau đó liền hiểu ra, nói nhanh: “Được! Ta nhất định liên lạc với triều thần xin thánh chỉ, giết chết nữ nhân kia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.