Trong thượng thư phòng, Sở Dật Kỳ đưa mắt nhìn Yến Kỳ cùng Cơ Kình Thiên, ý cười càng thêm ôn hòa, phất tay bảo Hứa An đưa quận chúa tiến vào.
Rất nhanh Vân Nhiễm đã vào tới, áo đoạn hoa, quần yên la, cả người kiều
diễm như nắng, rực rỡ như một viên minh châu, giơ tay nhấc chân đều mang theo quý khí, không kiêu ngạo không siểm nịnh, bình tĩnh tự tin. Từ
ngoài đi vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cơ Kình Thiên đang ngồi
đàng hoàng, ánh mắt tối lại, khóe môi mấp máy, tốt, nếu hắn đã trở lại,
nàng muốn tìm hắn tính sổ, cứ chờ bị thu thập đi.
Vân Nhiễm thu hồi tầm mắt, trên mặt hiện ra vẻ đau lòng, nhìn hoàng thượng: “Trường Bình gặp qua hoàng thượng.”
Ánh mắt Sở Dật Kỳ luôn nằm trên người Vân Nhiễm, nữ nhân này hấp dẫn
hắn. Tuy rằng trong cung hiện tại có rất nhiều mỹ nhân, có điều vừa nhìn thấy hắn đã cẩn thận hầu hạ, khiến hắn thấy vô vị, như vị quận chúa Lan Lăng sau nhiều lần trêu chọc hắn, giờ cũng hết sức dịu dàng lấy lòng
hắn, nhưng Vân Nhiễm lại không như vậy.
Nàng không giống những nữ nhân khác.
Sở Dật Kỳ thấy Vân Nhiễm đau khổ liền hỏi: “Quận chúa Trường Bình làm sao vậy?”
Vân Nhiễm đau xót lên tiếng: “Bẩm hoàng thượng, lúc trước hoàng thượng
muốn chỉ hôn thần cho Đường đại nhân, ban đầu thần nữ cự tuyệt nhưng sau một gian ở chung, thần nữ lại nảy sinh tình cảm với hắn, khồng hắn lại, lại?”
Vân Nhiễm cúi đầu xuống, đau lòng đến cực điểm.
Sắc mặt Sở Dật Kỳ đã hơi khó coi, ngạo nghễ liếc nhìn nữ nhân đang đau
lòng, nghi ngờ có khi nàng cố tình, kẻ thông minh đều biết hôm nay hắn
triệu nàng tiến cung là muốn tuyển nàng làm phai, bây giờ nàng lại nói
có tình cảm với Đường Tử Khiên không phải là cố ý sao?
Hoàng thượng tức giận không nói nên lời, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm.
Vốn còn tưởng nữ nhân này sẽ sung sướng vào cung, nhìn tình hình bây giờ hình như nàng ta không muốn vào cung.
Sở Dật Kỳ cáu giận, không nói câu nào, Vân Nhiễm lại đau lòng: “Hoàng
thượng, không ngờ Đường Tử Khiên lại hai chân đạp hai thuyền, hiện tại
hắn cùng công chúa điện hạ đã xảy ra chuyện như vậy, khiến thần nữ thật
khó nói.”
Vân Nhiễm diễn rơi nước mắt, Yến Kỳ cùng Cơ Kình Thiên thật muốn tặng
hoa cho nàng, nhất là Yến Kỳ, khóe môi nở nụ cười ôn hòa đến cực điểm.
Hắn còn đang nghĩ cách giúp Vân Nhiễm thoát thân, không ngờ nha đầu này
lại nghĩ ra được chủ ý như vậy.
Bây giờ người trong lòng Vân Nhiễm là Đường Tử Khiên, nếu hoàng thượng
ép nàng tiến cung, chẳng phải khiến người trong thiên hạ chê cười sao,
hoàng thượng nhất định sẽ không nạp nữ nhân như vậy vào cung.
Dù hắn ta có tức giận cũng không có biện pháp, Yến Kỳ đang tính toán suy nghĩ trong lòng Sở Dật Kỳ.
Yến Kỳ ôn hòa nói: “Quận chúa Trường Bình, Đường đại nhân cùng công chúa An Nhạc, tình đầu ý hợp, quận chúa không nên nhắc lại chuyện này, tin
rằng một thời gian sau vết thương trong lòng quận chúa sẽ lành lại.”
Vân Nhiễm cúi đầu trả lời: “Đúng vậy, Yến quận vương, gần đây Trường
Bình đã bắt đầu khôi phục tâm trạng, nhưng chắc Yến quận vương cũng
biết, trong một khoảng thời gian ngắn, ta sợ không quên được Đường Tử
Khiên.”
Yến Kỳ nhìn Vân Nhiễm cố gắng kiềm chế bi thương, khóe môi cười càng
sâu. Sắc mặt Sở Dật Kỳ lại khó coi đến cực điểm, vốn hắn muốn khiến hai
người kia kinh ngạc không ngờ đến cuối cùng người kinh ngạc lại là hắ,
trong lòng hoàng thượng tức giận đến cực điểm.
Nhưng hiện tại quận chúa đang thích Đường Tử Khiên, nếu hắn cưỡng ép
nàng tiến cung, người khác biết được sẽ cười nhạo hắn, nói hắn muốn nữ
nhân tới điên luôn rồi. Sắc mặt Sở Dật Kỳ thay đổi liền tục, cuối cùng
nhìn Vân Nhiễm ánh mắt u ám, Vân Nhiễm, trẫm vốn muốn phong ngươi làm
hiền phi, không ngờ ngươi lại không muốn, như vậy ngươi cứ chờ đi, chẳng những trẫm sẽ bắt ngươi tiến cung, còn không sủng ngươi, trẫm nhất định bắt ngươi phải cầu xin trẫm sủng hạnh.
Ánh mắt Sở Dật Kỳ tối lại, chậm rãi lên tiếng, có chút lạnh lùng:
“Trường Bình, chuyện Đường đại nhân cùng công chúa An Nhạc đã thành sự
thật, hoàng hậu nương nương đã chọn được ngày lành, mùng sáu tháng sau
cử hành đại hôn, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, từ từ sẽ tốt, thiên hạ
này không phải chỉ có mình Đường Tử Khiên.”
“Tạ hoàng thượng,” Vân Nhiễm hơi cúi người cảm tại, thu lại ánh mắt,
chậm rãi ngẩng đầu nhìn hoàng thượng: “Hoàng thượng, thần nữ mải lo đau
lòng, quên mất không biết hoàng thượng truyền thần nữ tiến cung có
chuyện gì?”
Khuôn mặt Sở Dật Kỳ cứng đờ, trong lòng muốn truyền nàng tiến cung làm
phi, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, người ta thích Đường Tử Khiên,
không có ý với mình. Sở Dật Kỳ căm tức, cuối cùng kiềm chế tức giận, cố
gắng ôn hòa lên tiếng.
“Trẫm truyền ngươi tiến cung là vì chuyện ngươi cùng Cơ thái tử, tuy
rằng hắn bắt cóc ngươi là không đúng, nhưng hắn cũng đã nhận sai, cho
nên Trường Bình cũng không cần ghi hận trong lòng, chuyện này đến đây là kết thúc.”
Cơ Kình Thiên nhanh chóng nâng mắt nhìn lại, Vân Nhiễm trong mắt chợt
lóe lên ánh sáng lạnh, có điều sắc mặt vẫn ấm áp: “Thần nữ hiểu được ý
hoàng thượng, Cơ thái tử bắt cóc thần nữ, thần nữ tạm thời không nói
đến.”
Nàng muốn tính toán cũng âm thầm mà lầm, chẳng lẽ còn phải công bố cho người trong thiên hạ biết.
Sở Dật Kỳ nhìn vài người, tâm trạng không thoải mái, cuối cùng phất tay
ra lệnh: “Quận chúa Trường Bình có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, trong
lòng trẫm thấy yên tâm rồi.”
Sở Dật Kỳ truyền Hứa An, đưa Vân Nhiễm xuất cung về phủ Vân vương.
Lúc này trong lòng Sở Dật Kỳ muốn phát điên, vốn đang hưng phấn, không ngờ kết cục lại thế này.
Vân Nhiễm không có ý định tiến cung, với sự thông minh của nàng, nhất
định biết hắn muốn làm gì, lại lên tiếng trước nói mình thích Đường Tử
Khiên, ngăn cản ý đồ của hắn. Thân hoàng đế, hắn không thể nạp một nữ
nhân đang thích người khác tiến cung, như vậy sẽ khiến thiên hạ cười
nhạo.
Hứa An nhận lệnh dẫn Vân Nhiễm rời ngự thư phòng.
Hoàng thượng khé bóp trán, nhìn Yến Kỳ cùng Cơ Kình Thiên: “Yến quận
vương, bố trí cho Cơ thái tử ở trong Dịch cung, trẫm mệt mỏi.”
“Ân, hoàng thượng.”
Yến Kỳ đứng dậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh lĩnh chỉ. Cơ Kình Thiên cũng đứng dậy, chào Sở Dật Kỳ, người trước kẻ sau rời khỏi ngự thư
phòng.
Vừa ra khỏi phòng, ánh mắt hai người đã sắc như phi đao, nhằm thẳng lên
người đối phương, khóe môi Yến Kỳ cười lạnh bạc, thanh âm lạnh lẽo.
“Không phải Cơ thái tử đã về nước sao? Sao lại quay trở lại?”
Cơ Kình Thiên lạnh lùng tàn nhẫn, khóe môi nở nụ cười âm ngoan, “Từ lúc
bản cung đến Đại tuyên, không ít lần Yến quận vương tặng đại lễ cho bản
cung, sao bản cung có thể yên lòng trở về, cho nên bản cung đã trở lại,
Yến quận vương chờ nhận lễ của bản cung đi.”
“Bản quận vương mong chờ, có điều không biết bản quận vương tăng lễ hay là thái tử tặng lễ.”
Yến Kỳ vừa dứt lời, liền xoay người ra lệnh cho thuộc hạ giám sát ti: “Đưa cơ thái tử về dịch cung.”
“Ân, gia.” Có thuộc hạ đi tới cung kính mời Cơ Kình Thiên xuất cung, Cơ
Kình Thiên vung tay áo lên lắc mình rời đi, trong mắt tóe lửa. Lần này
trở lại Đại Tuyên, chỉ có một mình hắn, sứ thần đều về nước, nên hắn
muốn làm gì cũng không bi gò bó.
Yến Kỳ, ngươi chờ đó cho bản cung, bản cung sẽ tính toán cẩn thận với ngươi.
Trong xe ngựa, Vân Nhiễm tùy ý dựa vào thành xe, hai nha hoàn đang hỏi
nàng: “Quận chúa, hoàng thượng có hạ chỉ sắc phong người làm phi tử
không?”
Vân Nhiễm lắc đầu, hai tiểu nha đầu ngạc nhiên: “Quận chúa, sao ngươi có thể khiến hoàng thượng đồng ý.”
Vân Nhiễm hạ giọng nói: “Ta nói với hoàng thượng ta thích Đường Tử Khiên.”
“Á.” Hai nha đầu kinh ngạc, Sơn Trà nhanh chóng hỏi: “Hoàng thượng tin sao.”
Vân Nhiễm bĩu môi, không đáp lại, nàng thấy Sở Dật Kỳ cũng không phải
ngu ngốc, chắc là không tin, chắc giờ hắn đang chửi thầm. Nàng cũng
không muốn vào cung nên mới nói thích Đường Tử Khiên, có điều dù hắn
biết nàng nói dối, cũng không có cách hạ chỉ bắt nàng tiế cung, thân là
hoàng đế không thể cưới một nữ nhân thích người khác làm phi tử.
Vân Nhiễm nở nụ cười, mặt mày rạng rỡ.
Đúng lúc này, bên ngoài có một bóng người vọt tới, mang theo một mùi
tuyết liên nhè nhẹ, Vân Nhiễm vừa ngửi đã biết là ai tới, không nhịn
được bĩu môi, không biết Yến đại quận vương nhàn rỗi lại tới tìm nàng có chuyện gì.
Lúc Yến Kỳ tới, Long Nhất cùng Long Nhị không thông báo, dù sao Yến quận vương sẽ không hại quận chúa nhà bọn họ.
Yến Kỳ nhẹ nhàng tiến vào, điểm huyệt ngủ của hai nha hoàn, “Ầm, ầm,” Hai người ngã nhà xuống.
Vân Nhiễm không nói gì, trừng mắt nhìn Yến Kỳ, mỗi lần tới cũng điểm
huyệt ngủ nha hoàn của nàng, có ngày hai nha đầu này bị hắn đánh hỏng
mất.
“Yến quận vương, ngươi không nói không rằng chui vào xe ngựa của người khác là hành vi không tốt.”
Tuy Vân Nhiễm nói vậy, nhưng cũng không buồn bực, từ lúc Yến Kỳ tới ải
Ngọc Yên cứu nàng, thái độ của nàng với hắn cũng tốt hơn, ít nhất cũng
không trợn mắt lườm nguýt. Yến quận vương cho rằng đây là tín hiệu tốt,
hắn tin có một ngày hắn sẽ có được trái tim của tiểu nha đầu này.
“Ngoại trừ xe ngựa của ngươi, bản quận vương chưa từng chui vào xe ngựa của người khác.”
“Nói như vậy đây là vinh hạnh của ta, ta còn phải cảm ơn ngươi vào xe ngựa của ta sao.”
Vân Nhiễm nhướng mày, khua môi múa mép/
“Nếu ngươi không phản đối, bản quận vương rảnh rỗi sẽ chui vào xe ngựa
của ngươi.” Yến Kỳ đáp một câu, không khí giữa hai người tốt hơn nhiều
so với lúc trước giương cung bạt kiếm. Vân Nhiễm hừ lạnh: “Cho người cái thang, ngươi liền muốn leo tường.”
Yến Kỳ nở nụ cười, tao nhã tuyệt diễm, trong xe ngựa bao phủ một mùi
thơm nhàn nhạt. Vân Nhiễm vừa ngắm mỹ nam vùa hỏi: “Nói đi, tìm ta có
chuyện gì?”
Yến Kỳ cười càng đậm: “Ta tới muốn hỏi ngươi một chút, có muốn thu thập
Cơ Kình Thiên không, chúng ta cùng hợp tác ngươi thấy thế nào?”
Nếu là trước kia, Yến Kỳ tuyệt đối sẽ không hợp tác với người khác, đây là do hắn muốn tìm cơ hội gần gũi với giai nhân.
Vân Nhiễm vừa nghe Yến Kỳ nói liền động lòng, nàng cũng muốn thu thập Cơ Kình Thien, hắn dám can đảm động tới nàng, dĩ nhiên phải nhận lửa giận
từ nàng, Vân Nhiễm không cần nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.
“Được, chúng ta hợp tác thu thập người này, nhất định khiến hắn không ngóc đầu dậy được.”
Vân Nhiễm cười trong sáng, Yến Kỳ nhìn nàng, mắt vừa động, trong lòng
mềm nhũn, cảm giác nhẹ nhàng nói chuyện với nàng thật tuyệt.
“Vân Nhiễm, hôm nay ngươi cự hôn, trước đó ta còn rời kinh cứu ngươi,
chỉ sợ hoàng thượng sẽ lại động chủ ý với hai đại phủ Yến Vân, cho nến
chúng ta phải đồng tâm hiệp lực.”
Vân Nhiễm gật đầu, điểm này nàng cũng hiểu.
“Hay là về sau chúng ta liên thủ, ai dám can đảm động đến hai đại phủ,
chúng ta trừng trị hắn, nhất định phải đánh một đòn trí mạng.”
Ánh mắt Yến Kỳ bắn ra lạnh lẽo, quanh thân cuồn cuộn sát khí, có điều
vừa nhìn Vân Nhiễm lại ôn nhuận như ngọc: “Ngươi thấy thế nào?”
Vân Nhiễm nhướng cao mày, cùng hợp tác với Yến Kỳ thu thập người khác
quả thật không tệ, với năng lực của hắn cùng nàng nếu ở cùng một chỗ,
khẳng định có thể đánh rất nhiều kẻ muốn chết.
Có điều Vân Nhiễm nghĩ tới mình có chuyện cần làm, nhìn Yến Kỳ: “Ta có
một điều kiện, nếu như ngươi đáp ứng, chúng ta cùng hợp tác.”
Yến Kỳ càng ôn hòa hơn, ánh mắt sáng rực nhìn Vân Nhiễm: “Điều kiện gì.”
“Không được ngăn cản ta làm việc, ta tự có lí do của mình, ngươi đừng tự tiện xen vào, nếu ngươi làm được, chúng ta hợp tác, nếu không đồng ý
không cần nói tiếp.”
Trước mắt nàng đã loại trừ Cơ Kình Thiên, cũng nảy sinh cảnh giác với
Tiêu Bắc Dã, bây giờ chỉ còn lại Tiểu Minh vương Nam Ky, nàng cần tiếp
xúc nhiều hơn, để xem hắn có phải người sư phụ đang tìm. Nếu hắn cũng
không phải, vậy nàng nên nói với sư phụ như thế nào.
Vân Nhiễm có chút buồn rầu, nhìn chằm chằm Yến Kỳ, ánh mắt Yến Kỳ hơi
tối, có điều nghĩ tới quan hệ hiện tại của Vân Nhiễm với Cơ Kình Thiên
cùng Tiêu Bắc Dã. Hắn biết nàng không thích hai người bọn họ, cho nên
hắn có thời gian, Yến Kỳ nở nụ cười mặt mày như họa.
“Được, ta đáp ứng ngươi.”
Yến Kỳ nói xong vươn bàn tay thon dài như ngọc, ôn hòa nói: “Chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Một câu hợp tác vui vẻ khiến Vân Nhiễm nở nụ cười, nàng nhìn hắn cũng
vừa mắt hơ, không can thiệp vào chuyện của nàng, không tệ, không tệ.
Vân Nhiễm vươn tay nắm tay hắn, sung sướng nói: “Hi vọng chúng ta hợp
tác vui vẻ, hiện tại chúng ta là đồng mình, ngươi nói xem trước hết
chúng ta nên thu thập ai.”
Yến Kỳ không cần suy nghĩ đáp: “Dĩ nhiên là Cơ Kình Thiên, tên đó dám
can đảm bắt cóc ngươi từ trong con, còn chạy đến trước mặt hoàng thượng
châm ngòi, trước tiên chúng ta thu thập tên này đi.”
Yến Kỳ vừa nói vừa tranh thủ sờ sờ tay Vân Nhiễm, mềm mại như tơ, thật
sự rất phù hợp với hắn, có điều Vân Nhiễm đã rút tay về, khiến Yến Kỳ
luyến tiếc, nhưng hắn cũng im lặng để tránh khiến người này tức giận.
(anh ăn đậu hũ của chị.)
Yến Kỳ thu hồi suy nghĩ, nhìn Vân Nhiễm cười: “Gần đây, chùa Tướng Quốc
có một vị cao tăng đắc đắc đạo pháp danh Nghiễm Nguyên Tử, rất có năng
lực. Hai ngày sau hắn sẽ lập đàn giảng đạo ở Tướng Quốc Tự, mặt khác hắn còn giải sâm cho các tín đồ, nghe nói hắn đoán sâm thiên hạ độc nhất vô nhị, chưa từng đoán sai. Hai ngày sau sẽ có rất nhiều người tới chùa
Tướng Quốc nghe hắn giảng đạo. Tại sao chúng ta không đi xem nào nhiệt,
ta nghĩ vị thái tử Đông Viêm nhất định sẽ tới, không bằng chúng ta tới
đó tặng hắn một phần đại lễ.”
Ánh mắt Vân Nhiễm hiện lên tia giảo hoạt, không nhịn được trêu chọc Yến
Kỳ: “Yến quận vương, ngươi định làm gì trong thánh địa cửa phật, không
sợ nói xấu phật tổ sao?”
Yến Kỳ cười: “Ta chỉ thay phật tổ thu thập cặn bã.”
Hai người cùng nở nụ cười sung sướng, giống như hai hồ ly âm hiểm phúc
hắc, một con hồ ly màu trắng dẫn theo một tiểu hồ ly đang làm chuyện
xấu.
Vân Nhiễm thấy sắp tới phủ Vân vương liền giục Yến Kỳ: “Được rồi, ngươi đi nhanh đi, đừng để người khác phát hiện.”
Tuy rằng nàng không sợ, nhưng trước mắt hai đại vương phủ vẫn duy trì
khoảng cách thì tốt hơn, để hoàng phát hiện lại ngày đêm tính kế bọn họ.
“Được.”
Yến Kỳ lên tiếng, thân hình vừa động đang muốn rời ai, ai ngờ xe ngựa
đột nhiên xóc nảy, dừng lại, bên ngoài vang lên giọng the thé của thái
giám.
“Kẻ nào, dám can đảm xe ngựa của hoàng cung.”
Hóa ra là có người chặn xe ngựa, Vân Nhiễm vén rèm lên nhìn ra bên
ngoài, thấy một bóng dáng tuấn dật nhảy từ trên ngựa xuống, tên này cũng không xa lại, thế tử phủ quốc công Tần Dục Thành, đã lâu Vân Nhiễm
không gặp hắn. Không biết hôm nay lại phát điên chạy tới cản xe ngựa của nàng.
Ánh mắt Tần Dục Thành đau đớn, nhìn Vân Nhiễm trong xe ngựa.
“Vân Nhiễm, vì sao không cho ta một cơ hội, tại ta không bằng người
khác, hay thích ngươi không đủ nhiều, ngươi nói đi, ta có chỗ nào không
tốt, nhất định ta sẽ sửa.”
Vân Nhiễm nhìn Tần Dục Thành, không biết tên này phát điên cái gì, hắn
thật sự thích nàng sao? Có điều thật sự nàng không có cảm giác với Tần
Dục Thành.
Vân Nhiễm trợn mắt, lườm Tần Dục Thành, hừ lạnh: “Tần Dục Thành, ngươi
muốn động kinh thì về nhà phát bệnh đi, ta không muốn điên cùng với
ngươi.”
May mắn trên đường không có ai, nếu có người, bọn họ đã thành trò cười.
Thái giám thấy người cản xe ngựa là thế tử phủ quốc công, liền im lặng
không dám lên tiếng. Vị trước mặt này cũng có bối cảnh, có thể trực tiếp đánh người trong cung, thời tiên đế, Tần gia lên đến đỉnh cao danh
vọng.
Tần Dục Thành không để ý tới lời Vân Nhiễm, vẫn cố chấp đứng chắn xe:
“Vân Nhiễm, ngươi nói đi, vì sao đối xử với ta như vậy, ta không bằng
người khác sao, ngươi không muốn gả cho ta sao.”
Khóe miệng Vân Nhiễm giật giật, nhìn Tần Dục Thành: “Ngươi bị bệnh sao,
chẳng lẽ cứ ai thích ta đều phải gả cho bọn họ, tốt xấu gì cũng phải
khiến ta thích chứ, ta nói cho ngươi biết, ta không thích ngươi, ngươi
đi nhanh đi.”
Sắc mặt Vân Nhiễm khó coi, trong xe ngựa sắc mặt Yến Kỳ cũng u ám, ánh
mắt nhen nhóm lửa, bàn tay theo phản xạ nắm chặt lại, hắn cũng quên mất
tên khốn kiếp Tần Dục Thành.
Tần Dục Thành ở bên ngoài, không biết bên trong xe còn có người khác, cố chấp nói: “Vì sao, sao ta lại không xứng với ngươi, ta là thế tử phủ
Tần quốc công, hai nhà chúng ta môn đăng hộ đối, hơn nữa ta cũng phù hợp với điều kiện của ngươi, không thông phòng, không nạp thiếp sau này giữ mình trong sạch.”
Vân Nhiễm cảm thấy buồn bực, vì sao tên này lại nhìn trúng nàng, thật sự thích bị ngược sao. Thân là thế tử phủ Tần quốc công, muốn dạng nữ nhân nào mà không có, ngoại hình tốt, gia thế tốt, nữ nhân ngưỡng mộ còn
không hết. Hắn lại cố chấp muốn cưới nàng, nàng nhớ rõ trước kia mình
thường xuyên trừng trị hắn, chẳng lẽ vì thế người này một lòng một dạ
với nàng.
Vân Nhiễm lười dây dưa với Tần Dục Thành, tuy rằng đang ở trên đường đang vắng người, nhưng vẫn có người nhìn về phía này.
Vân Nhiễm phân phó thái giám: “Đi, kệ hắn, nếu cứ đứng đấy, chết cũng đáng.”
Vân Nhiễm buông rèm, bên ngoài vang lên giọng Hứa An, cung kính nói với
Tần Dục Thành: “Tần thế tử, mười người tránh ra, ta theo ý chỉ của hoàng thượng, đưa quận chúa Trường Bình về phủ, người làm thế này khiến ta
khó lòng hoàn thành mệnh lệnh.”
Ánh mắt Tần Dục Thành nhuộm đỏ, gắt gao nhìn xe ngựa, lạnh lùng nói:
“Vân Nhiễm, ngươi không cho ta cơ hội, ta sẽ không cho ngươi rời đi.”
Trong xe ngựa, Vân Nhiễm giận muốn chết duỗi tay lấy ra hai cây châm tú
hoa đưa tới trước mặt Yến Kỳ, nhje nhàng nói: “Bắt người này cho ta.”
Ánh mắt Yến Kỳ nồng hậu, khóe môi khẽ cười, hắn thích Tiểu Nhiễm Nhi nói chuyện với hắn như vậy, dịu dàng khiến người ta thoải mái.
Yến Kỳ vừa cười vừa phất tay, hai cây châm bay thẳng về phía Tần Dục
Thành, hắn cảm nhận được có ám khí tập kích, liền lui lại, có điều Yến
Kỳ ra tay quá nhanh, hắn tránh đươc một cây, nhưng không tránh được cây
còn lại, “Bụp.” Cây châm cắm vào người, rất nhanh Tần Dục Thành cảm thấy cả người mình đều không động đậy được.
Thân hình hắn cứng đơ đứng trên đường, mở to mắt nhìn chằm chằm xe ngựa, nếu hắn đoán không nhầm trong xe còn có một người nữa, là ai?
Vân Nhiễm vì sao lại đối xử với hắn như vậy, có thể cho người khác ngồi cùng xe ngựa, cũng không muốn nhiều lời với hắn.
Là hắn không bằng người ta, hay hắn không tốt, Tần Dục Thảnh ngẩng đầu nhìn trời gào lên một tiếng.
Hứa An làm theo lệnh của Vân Nhiễm, bỏ qua Tần Dục Thành, đi về hướng
phủ Vân vương, lúc đi qua hắn, giọng nói lạnh băng của Vân Nhiễm vọng
ra: “Tần Dục Thành, về sau nếu còn can đảm quấy rầy ta, ta sẽ không
khách khí với ngươi.”
Bên ngoài xe ngưa, Tần Dục Thành giãy dụa, muốn cản xe ngựa lại, nhưng
không hành độc được, ánh mắt dữ tợn, cắn răng kêu, Vân Nhiễm, ngươi quá
đáng, thật sự rất quá đáng.
Từ lúc Đường Tử Khiên nói với hắn, Vân Nhiễm không thích mình, trong
lòng hắn rất khó chịu. Muốn quên nữ nhân này, nhưng hắn phát hiện mình
càng muốn cưới nàng, lúc trước nàng mất tích trong cung, trong lòng hắn
nóng như lửa đốt, mấy ngày đều không ngủ, vừa nghe tin nàng trở về, hắn
chạy tới đây ngắm nàng, muốn hỏi nàng một câu, vì sao không thể gả cho
hắn, là hắn không tốt, hay không đủ lợi hại.
Không ngờ, Vân Nhiễm khinh thường không thèm để ý tới hắn, khiến Tần Dục Thành sinh ra hận ý, ánh mắt bắn ra tia sắc bén, Vân Nhiễm, ta hận
ngươi.
Vân Nhiễm cũng không để tý tới hắn, cây châm nàng đưa cho Yến Kỳ có tẩm
thuốc tê, trong thời gian ngắn hắn sẽ không có chuyện gì. Lúc này nàng
không thu thập hắn là vì hắn chưa từng hại nàng, cho nên nàng cũng không quá nặng tay.
Yến Kỳ cười ôn hòa, có điều trong mắt cũng bắt đầu khởi động sóng ngầm, nhưng khi nhìn Vân Nhiễm lại thấy ý cười tự nhiên.
“Vân Nhiễm, có cần ta hỗ trợ, nói với hoàng thượng ban cho tiểu tử Tần gia một mối hôn sự.”
Vân Nhiễm suy nghĩ, cũng có cùng suy nghĩ.
“Nếu ngươi có cách khiến hoàng đế ban hôn cho hắn cũng không tệ, ít nhất sẽ không tới làm phiền ta.”
Nàng thật sự sợ hắn đến làm phiền nàng, nàng cùng hắn cũng không có
chuyện gì. Chẳng qua lúc hồi kinh có gặp vài ba lần, sao có thể gả cho
hắn.”
“Được, bản quận vương sẽ lo chuyện này.”
Yến Kỳ dứt lời, lắc mình rời khỏi xe, xe ngựa cũng dừng lại, giọng thái
giám Hứa An truyền tới: “Quận chúa, đã về đến vương phủ.”
Vân Nhiễm nhìn Sơn Trà cùng Dữu Tử, đã tỉnh lại, xoa xoa đầu nhìn quận chúa nhà mình.
“Quận chúa, sao nô tỳ lại ngủ trên sàn.”
Vân Nhiễm khẽ cười không lên tiếng, ba người xuống xe về phủ Vân vương,
Trong viện Như Hương, có người chờ Vân Nhiễm. Chính là Đường Tử Khiên,
lúc này hắn có chút tiêu điều xơ xác, đứng ngồi không yên, ban ngày ban
mặt lại ôm một bình rượu ngồi xuống, Vân Nhiễm không biết nói gì, nàng
nhớ mùng sáu tháng sau là đại hôn của hắn, chỉ còn hơn mười ngày, hắn
làm chú rể bày ra bộ dạng sống dở chết dở để cho ai nhìn, giống như sợ
người khác không biết hắn đang không vừa ý.
Vân Nhiễm đi tới, tức giận đoạt bầu rượu của hắn, căm tức trừng mắt nhìn.
“Đường Tử Khiên, ngươi sống dở chết dở muốn cho ai nhìn, mười ngày nữa
ngươi đã là chú rể, cưới công chúa đương triều, ngươi nên phấn chấn mới
đúng, sao lại như thế này.”
Vân Nhiễm rống to, Đường Tử Khiên mở mắt nhìn Vân Nhiễm căm tức vung
tay: “Không, bản công tử không muốn cưới, ta không muốn cưới nàng ta, ta thích Vân Hương Di, nhưng nàng không bao giờ để ý tới ta nữa, nàng nói
chuyện ta với quận chúa đã thành sự thật, về sau không cần quấn lấy
nàng, quên nàng đi, Vân Nhiễm, ta không phải người như vậy, ta không có
phụ Hương Di, là tiểu tiện nhân An Nhạc ra tay hãm hại ta.”
Đường Tử Khiên bốc hỏa, mắng công chúa An Nhạc.
Sắc mặt Vân Nhiễm đen sì, nhìn chằm chằm Đường Tử Khiên, quát lạnh:
“Đường Tử Khiên, công chúa An Nhạc không phải người như vậy, nàng là nữ
nhân lương thiện tốt đẹp, ngươi cưới nàng nhất định phải thật lòng quan
tâm nàng, nếu ngươi đối với nàng không tốt, ngươi sẽ hối hận.”
Đường Tử Khiên nghe Vân Nhiễm nói vậy liền bật cười, thân mình loạng choạng đứng dậy, lắc lắc đầu chỉ vào Vân Nhiễm nói:
“Vân Nhiễm, mọi người đều nói ngươi thông minh, thật không ngờ cũng có
lúc ngươi bị lừa, đó là do nữ nhân kia ngụy trang, nàng sớm đã thích ta, lúc trước ta cự tuyệt nàng? Bởi vì ta cựa tuyệt, cho nên nàng ta mới sử dụng thủ đoạn, khiến ta không thể không cưới.”
Đường Tử Khiên hét to, nhìn Vân Nhiễm cười lớn: “Vân Nhiễm, ta vẫn nói
ngươi thông minh nhất, không ngờ ngươi cũng bị lừa, xem ra không phải
mình ta ngốc, còn có ngươi cùng ngốc với ta.”
Vân Nhiễm nâng tay tát hắn một cái, Đường Tử Khiên bị đánh sững sờ, Vân
Nhiễm lại nhấc chân đá hắn mới hả giận, Đường Tử Khiên bị đá đau, bất
mãn nhìn Vân Nhiễm.
“Vân Nhiễm, ngươi phát điên cái gì, lòng ta đã đau khổ, đến tìm ngươi chia sẻ, ngươi còn đánh ta.”
Vân Nhiễm chỉ vào Đường Tử Khiên quát lạnh: “Ta muốn đánh tỉnh đồ đầu gỗ như ngươi, sao lại không nhìn ra, công chúa An Nhạc không phải là người như vậy, nàng sẽ không như vậy, ngươi vì cái gì lại nghĩ xấu cho nàng,
sao ngươi không nghĩ là do Vân Hương Di, là nàng ta hạ dược ngươi cùng
công chúa?”
Vân Nhiễm vừa nhắc tới Vân Hương Đi, Đường Tử Khiên bộc phát, ánh mắt đỏ ngầu, hét lớn, chỉ vào Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, ta coi ngươi là bằng hữu
mới chạy tới chia sẻ với ngươi, ngươi đừng ăn nói linh tinh, Hương Di là người như thế nào, ta hiểu rõ hơn ngươi. Chúng ta cùng lớn lên, nàng là người như thế nào ta lại không biết sao? Ngươi đừng nói xấu nàng, nàng
là nữ nhân lương thiệt, là ta phụ nàng, có lỗi với nàng, không cho phép
ngươi nói nàng không tốt, nếu không ta tuyệt giao với ngươi.”
Đường Tử Khiên rít gào với Vân Nhiễm, bên ngoài phòng khách có không ít
hạ nhân chạy tới nhìn, bị Vân Nhiễm trừng mắt, tất cả đều trở về. Sắc
mặt Vân Nhiễm khó coi, nàng thật muốn đánh người này, khiến đầu óc hắn
tỉnh lại, sao lại có thể một lòng một dạ nhận Vân Hương Di là nữ nhân
tốt, nàng ta mới là nữ nhân độc ác nhất.
Nàng ta vừa muốn tiến cung làm phi tử, lại không muốn mang tiếng phụ
tình, cho nên mới thiết kế cục diện như vậy, khiến công chúa An Nhạc gả
cho Đường Tử Khiên. Bây giờ tên ngu xuẩn này còn tin tưởng nữ nhân này,
thật sự khiến nàng tức giận.
“Đường Tử Khiên, đừng nói ngươi tuyệt giao, bây giờ ta tuyệt giao với
ngươi, cút ra khỏi Vân gia, về sau không cho phép tới, ta không thích
làm bằng hữu với kẻ ngu dốt như ngươi.”
“Tuyệt giao thì tuyệt gia, ngươi tưởng ta muốn có bằng hữu như vậy sao?”
Đường Tử Khiên bừng bừng lửa giận, xoay người đi ra ngoài, đi vài bước lại quay lại đoạt bầu rượu, ngửa cổ uống một ngụm rời đi.
Vân Nhiễm ở phía sau căm tức, trong lòng cũng cực kỳ lo lắng cho An Nhạc.
Ngươi như vậy, tâm như vậy, An Nhạc gả cho hắn sẽ có ngày bình yên sao?
Nàng đang nghĩ có nên tiến cung nói với An Nhạc, khiến nàng ta đừng gả,
Vân Nhiễm lại nhớ lần trước tới an ủi An Nhạc, trên mặt nàng ta vui vẻ,
ánh mắt sáng rưc, cả người đều khát khao hi vọng. Nếu bây giờ nàng nói
ra, An Nhạc lại thêm đau lòng, hơn nữa An Nhạc cùng Đường Tử Khiên đã
xảy ra chuyện như vậy, nếu nàng không hả, thanh danh sẽ cực kỳ xấu.
Vân Nhiễm rơi vào thế khó xử, cuối cùng xoa đầu, đây là nghiệt duyên
giữa ba người bọn họ, cuối cùng sẽ có kết thúc như nào nàng không thể
biết được, nàng không tin, bộ mặt ghê tởm của Vân Hương Di sẽ không bị
lộ.
Giấu đầu hở đuôi, nhất định sẽ có một ngày bại lộ.
Hai ngày sau, tại chùa Tướng Quốc trong kinh thành, cao tăng đắc đạo Nghiễm Nguyên Tử lập đản giảng đạo.
Toàn bộ dân chúng trong Lương Thành đều tới, cực kỳ sùng bái vị cao tăng này, nghe nói người không chỉ tinh thông phật pháp, còn có thể đoán
trước tương tai, giải sâm đệ nhất thiên hạ, nghe nói những lời tiên đoán của ông đều trở thành sự thật.
Trên đường, rất nhiều xe ngựa nối đuôi nhau đi về phía chùa Tướng Quốc.
Trong đó có xe ngựa của phủ Vân vương, Vân Nhiễm nghe âm thanh ồn ào bên ngoài, không nhịn được thở dài: “Không ngờ thời đại này nổi tiếng lại
là thần linh.”
Vân Nhiễm không tinh cao tăng đắc đạo linh tinh, cái gì nhìn thấy trước
trăm năm, sau trăm năm. Sao có thể đoán trước được tương lai, nếu thật
sự làm được, chỉ có thần tiên.
Vân Nhiễm vừa dứt lời, Sơn Trà cùng Dữu Tử phì cười, nói: “Quận chúa,
đại sư Nghiễm Nguyên Tử phật pháp uyên thâm, là cao tăng được người
trong thiên hạ thừa nhận, người trăm ngàn lần đừng làm hỏng chuyện lớn,
hôm nay chúng nô tỳ còn muốn xin đại sư đoán quẻ cho người, nhìn xem
tương lai quận chúa sẽ gả cho ai?”
Sơn Trà nói xong cười rộ lên, Dữu Tử cũng cười: “Đúng vậy, nô tỳ cũng nghĩ vậy.”
Vân Nhiễm trừng mắt liếc hai nha đầu: “Hai nha đầu các ngươi muốn xin
quẻ tình duyên đúng không, hôm nay các ngươi đi đầu, nói không chừng hòa thượng có thể xem cho các ngươi.”
Sơn Trà thở dài: “Nô tỳ cũng muốn Nghiễm Nguyên Tử đoán mệnh cho nô tỳ,
nhưng quận chúa biết không? Có ngàn vạn tín đồ, đại sư chỉ đoán mệnh cho ba người, sao đến lượt chúng nô tỳ.”
Vân Nhiễm cười rộ lên, “Không đến lượt các ngươi, sao lại tới lượt ta.”
“Quận chúa không giống chúng nô tỳ, người là lá ngọc cành vàng, là hoa
vương Đại Tuyên, được ông trời phù họ, đại sư không muốn đoán mệnh cho
người khác, cũng muốn đoán mệnh cho quận chúa.”
Vân Nhiễm lắc đầu: “Ta không cần.”
Nàng cảm thấy đại sư kia nhất định là giả thần giả quỷ trêu người, hôm
nay nàng tới chùa Tướng Quốc không phải vì đoán mệnh, nghe giảng đạo,
nàng tới là muốn thu thập Cơ Kình Thiên.
Nghĩ vậy, trong mắt Vân Nhiễm hiện lên tia sắc bén, khóe môi cười tươi tắn.
Sơn Trà cùng Dữu Tử thấy quận chúa nhà mình cười như vậy, liền đoán ra
có người gặp chuyện không may rồi, có điều không biết ai là người xui
xẻo?”
Xe ngựa rời khỏi thành đi về hướng chùa Tướng Quốc.
Chùa Tướng Quốc là, là chùa trấn quốc của Đại Tuyến, vẫn phụ trách các
đại lễ tế trời của hoàng thất, các nghi thức long trọng đều được cử hành tại đây, tín đồ rất nhiều, hương khói rất thịnh.
Lần này đại sư Nghiễm Nguyên Tử giảng đạo, khiến dân chúng trong ngoài
thành hưng phấn, từ sáng sớm đã chạy tới chùa Tướng Quốc, quảng trường
trước cửa chùa đã đông nghịt người, người nào người nấy đều thành kính
ngồi yên chờ đại sư Nghiễm Nguyên Tử đại giá tới cửa.
Vân Nhiễm đưa mắt nhìn xung quanh, thấy được không ít gương mặt quen
thuôc, đều là các phu nhân trong kinh thành cùng tiểu thư, vẻ mặt mỗi
người đều rất kì vọng, Vân Nhiễm im lặng quan sát, trong lòng nghĩ,
Nghiễm Nguyên Tử là lừa đảo, thì cũng là lừa đảo cao cấp.
Sơn Trà cùng Dữu Tử sợ Vân Nhiễm nói ra cái gì đó đắc tội đại sư, tự
chuốc lấy tức giận. Một phải một trái lôi kéo nàng tìm chỗ ngồi, Vân
Nhiễm cũng vui mừng xem náo nhiệt nên ngồi ở phía sau, quét mắt nhìn Yến Kỳ, có điều không nhìn thấy, xem ra hắn còn chưa tới.
Vân Nhiễm mới ngồi khong lâu, phía trước có người kêu: “Đại sư Nghiễm Nguyên Tử tới, đại sư tới rồi?”
Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phía xa có vài vị hòa thượng vây
quanh một người đi tới, người kia ống tay áo rộng, sợi tóc lướt nhẹ,
bước đi phiêu dật như đang đạp mây mà tới, bốn phía vang lên tiếng hoan
hô nồng nhiệt.
“Đại sư Nghiễm Nguyên Tử, đại sư Nghiễm Nguyên Tử.”
Vân Nhiễm trợn mắt há mồm, bởi vì nàng không ngờ Nghiễm Nguyên Tử lại giống hệt một người trong trí nhớ của nàng.
Vân Nhiễm nhìn hắn đến mất hồn, đột nhiên phía sau vang lên tiếng bước
chân có người đi tới, duỗi tay ra nhè nhẹ vỗ nàng, Vân Nhiễm giật mình
quay đầu, nhìn thấy tay ngọc cốt tiên Yến quận vương đang ôn hòa cười
với nàng, thấy vẻ mặt nàng sững sờ, hắn hơi nhíu mày: “Có chuyện gì vậy, xảy ra vấn đề gì ah?”
Vân Nhiễm nhanh chóng lắc đầu, nàng rất kinh ngạc, không ngờ đại sư
Nghiễm Nguyên Tử lại rất giống với phản đồ sư phụ nàng từng nhắc nhở.
Đây là chuyện gì, chẳng lẽ đại sư là phản đồ của Lưu Hoa Đường.
Yến Kỳ ngồi xuống bên cạnh Vân Nhiễm, thấy nàng nâng mắt nhìn Nghiêm
Nguyễn Tử, sắc mặt cực kỳ khó coi, Yến Kỳ nhỏ giọng hỏi: “Sao thế, ngươi biết hắn ah.”
Vân Nhiễm ngẩn ra, cười nói: “Sao ta có thể biết hắn, ta chỉ cảm thấy hắn rất trẻ.”
Nghiễm Nguyên Tử nhìn qua khoảng gần ba mươi, thật sự rất trẻ, nàng vốn
nghĩ cao tăng đắc đạo phải là lão già đầu bạc râu bạc, không ngờ lại là
một người chưa đến ba mươi tuổi.
“Đừng nhìn hắn trẻ, hắn thành danh sớm, vài năm liền nổi tiếng, danh vọng rất vang vang dội.”
Yến Kỳ nhỏ giọng nói, nhìn chằm chằm Nghiễm Nguyên Tử lại nhìn Vân
Nhiễm, hắn phát hiện Vân Nhiễm có chút kì lạ, chẳng lẽ nàng quen Nghiễm
Nguyên Tử.
Yến Kỳ đang suy nghĩ, Vân Nhiễm đã quay nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có nhìn thấy Cơ Kình thiên không, sao ta không thấy hắn.”
Nàng đã tìm một vòng không nhìn thấy tên kia.
Yến Kỳ nở nụ cười, vươn bàn tay to dài, viết chữ trong lòng bàn tay Vân
Nhiễm, nàng theo phản xạ muốn rụt tay về, nhưng lực chú ý lại dời lên
nội dung Yến Kỳ viết: “Hắn ngồi ở hướng đông nam so với ngươi, ngươi
quay sang sẽ thấy.”
Vân Nhiễm nhanh chóng ngẩng đầu, quét mắt thật sự nhìn thấy Cơ Kình
Thiên, ngoài ra còn có Tiểu Minh vương Nam Ly, cùng Tiêu Bắc Dã.
Vân Nhiễm thấy Cơ Kình Thiên, nhanh chóng viết chữ trong tay Yến Kỳ: “Bây giờ thu thập hắn thế nào?”
Yến Kỳ, nhìn vẻ mặt nàng tự nhiên, mặt mày rạng rỡ, trong lòng mềm mại,
viết trong tay nàng: “Khiến hắn đứng trước mặt mọi người lớn tiếng mắng
Nghiễm Nguyên Tử, có được không?”