Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 152: Chương 152: Yến quận vương ghen




Sắc mặt Chương Lâm khó coi, hắn không sợ chết, nhưng không muốn để liên lụy đến hoàng hậu. Thời gian ở trong cung, hắn thấy hoàng hậu là một nữ nhân tốt, người như vậy xứng đáng được một nam nhân tốt thật lòng yêu thương, nhưng nàng lại gả cho một cẩu nam nhân như hoàng đế.

Yến Kỳ cũng thấy chuyện nghiêm trọng, ngẩng đầu nhìn phía trước, mơ hồ nghe thấy tiếng thị vệ đi điều tra các nơi. Chân mày Yến Kỳ chàu lại, suy nghĩ: “Bây giờ phải làm sao?”

Vân Nhiễm liếc mắt nhìn Chương Lâm, lại nhìn Yến Kỳ trầm giọng nói: “Ta cứu hắn, chàng dịch dung thành hắn tới cung của hoàng hậu.”

“Để cho bản quận vương đóng vai công công?”

Yến Kỳ không thể tin, hắn đường đường là một quận vương lại cải trang thành thái giám, đây không phải là chuyện cười sao. Ngũ quan lập thể của Yến Kỳ tràn đầy hàn khí, ánh mắt tràn đầy sóng ngầm, cự tuyệt: “Không được, bản quận vương sẽ không cải trang thành tên kia.”

Hắn vẫn rất chán ghét tên kia, chỉ là một tên thái giám lại thích Nhiễm Nhi. Hắn không muốn giúp hắn ta, còn muốn bắt hắn ta vào giám sát ti, nếu không phải chuyện này liên lụy đến hoàng hậu, hắn thật sự sẽ làm như vậy.

Yến Kỳ âm ngoan trừng Chương Lâm, ánh mắt Chương Lâm sâu liếc hắn, ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm: “Trở về đi, ta chịu đựng được.”

Vân Nhiễm liếc mắt nhìn Chương Lâm, sắc mặt trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu, người bình thường đều nhìn ra hắn có vấn đề, sao có thể qua mắt được thị vệ trong cung.

“Không được, ngươi đi nhất định sẽ lộ ra dấu vết.”

Vân Nhiễm không dám lấy tính mạng của hoàng hậu ra đặt cược, cho nên kiên định nhìn Yến Kỳ.

“Yến đại quận vương, chàng chịu thiệt một chút đi. Chàng nghĩ xem, có khi cả đời không có cơ hội sắm vai công công, khó có được một cơ hội, thử đi mà”

Vân Nhiễm đẩy Yến Kỳ, nhanh chóng nhìn Chương Lâm, muốn cởi y phục thái giám trên người hắn mặc cho Yến Kỳ. Đáng tiếc trên người hắn đã dính máu, Vân Nhiễm nhanh chóng thúc giục: “Chàng đi tìm trang phục thái giám mặc vào đi, quần áo của hắn dính máu không thể mặc.”

“Vậy còn nàng?”

Yến Kỳ lạnh mặt hỏi, Vân Nhiễm chỉ vào Chương Lâm: “Ta cứu hắn, chàng không thấy hắn bị thương nặng sao?”

Yến quận vương vừa nghĩ đến chuyện để cho Vân Nhiễm cùng tên có dụng tâm kín đáo này ở cùng một chỗ, trong lòng liền không vui, nhướng mày, đụng đầu Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, bản quận vương chính là quận vương Đại Tuyên, lại cải trang thành thái giám. Việc này nếu bị lộ ra ngoài, sẽ khiến đại thần trong triều chê cười. Nếu nàng bắt ta sắm vai thái giám, chi bằng cả hai chúng ta cùng cải trang làm thái giám.”

“Hai người cùng cải trang làm thái giám.”

Vân Nhiễm sửng sốt, nhanh chóng nhìn Yến Kỳ, thấy dáng vẻ Yến quận vương rất nghiêm túc, ánh mắt kiên định. Vẻ mặt cố chấp ý nói, nếu nàng không cải, hắn sẽ không đóng giả thành người kia.

Vân Nhiễm nhìn Chương Lâm ở phía sau: “Hắn bị thương?”

“Không chết được, cho hắn dùng ít thuốc, chờ chúng ta giải quyết xong chuyện bên hoàng hậu, quay lại cứu hắn.”

Vân Nhiễm suy nghĩ một chút, cuối cùng cảm thấy vẫn nên nhanh chóng đi cứu hoàng hậu, lập tức đồng ý. Lấy ra một viên thuốc cho Chương Lâm ăn, lại tìm cho hắn một chỗ trốn.

Trước khi đi, Vân Nhiễm dặn dò Chương Lâm: “Ngươi đừng lo lắng, giải quyết xong chuyện rắc rối bên chỗ hoàng hậu, chúng ta sẽ tới cứu ngươi.”

“Được.” Giọng Chương Lâm dịu dàng, trong lòng ấm áp. Kể từ khi cả nhà bị chém, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy lo lắng. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn Yến Kỳ, trong mắt một mảnh sóng ngầm, hừ lạnh. Người kia chính là ghen tị, không muốn để cho quận chúa Trường Bình ở cùng một chỗ với hắn, nói cái gì sợ người khác chê cười, ta khinh.

Yến Kỳ không thèm quan tâm đến hắn, kéo Vân Nhiễm, lắc mình đi tới cung điện của hoàng hậu.

Trong cung điện của hoàng hậu, đèn đuốc sáng trưng. Hoàng hậu bị tiếng điều tra bên ngoài làm bừng tỉnh, nhanh chóng đứng dậy, dẫn người đi ra ngoài. Trước cửa điện, thống lĩnh thị vệ Sở Văn Hạo dẫn một đội tuần tra đi tới. Trông hắn có vẻ chạt vật, mặt mũi bầm dập, gãy một cái răng, cánh tay cũng đeo vải trắng, Sở Văn Hạo nhớ tới, tất cả những điều này đều do Yến Kỳ ban tặng, ánh mắt liền tối lại. Trước đó chính mình đã bị quận chúa đánh một trận, sau đó còn bị Yến Kỳ thu thập. Hắn biết, nếu không phải mình là thế tử phủ Cẩm thân vương, có thể Yến Kỳ đã giết hắn.

Sở Văn Hạo dẫn người hành lễ với hoàng hậu: “Thần gặp quan hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu đoan trang khẽ gật đầu, ánh mắt hơi u ám, hỏi Sở Văn Hạo: “Thế tử Cẩm thân vương, đây là có chuyện gì ?”

“Nương nương, lúc trước có người ám sát hoàng thượng.”

“Ám sát hoàng thượng?” Sắc mặt hoàng hậu thay đổi, không có chuyện gì?”

“Bẩm hoàng hậu nương nương, hoàng thượng chỉ bị thương nhẹ, cũng không có vấn đề gì.”

Hoàng hậu thở dài nhẹ nhõm, hỏi Sở Văn Hạo: “Vậy ngươi muốn kiểm tra cung điện của bản cung sao?”

Sở Văn Hạo bẩm báo: “Bẩm hoàng hậu nương nương, hoàng thượng có chỉ, kiểm tra tất cả mọi nơi trong cung, không chừa bất cứ chỗ nào. Thích khách đã bị thương, đồng đảng đã bị giết, hắn trốn không thoát, nên hoàng thượng ra lệnh cho thần điều tra bắt đầu từ điện của nương nương.”

Ánh mắt hoàng hậu hơi mị lên, nhanh chóng gật đầu: “Thế tử tìm đi.”

Sở Văn Hạo vung tay lên, thuộc hạ nhanh chóng tiến vào cung điện của hoàng hậu bắt đầu điều tra. Sở Văn Hạo nhìn hoàng hậu nói: “Xin hoàng hậu triệu tập tất cả thái giám và cung nữ tới đây, thần muốn kiểm tra từng người.”

“Được,” Hoàng hậu rất hợp tác, ra lệnh cho quản sự: “Triệu tập mọi người tới đây, để Sở thống lĩnh kiểm tra một lần.”

“Tuân lệnh, nương nương.”

Quản sự đi ra, triệu tập tất cả mọi người đến đại điện. Rất nhanh tất cả các cung nữ, thái giám cung cung hoàng hậu đều có mặt, quản sự giao danh sách cho Sở Văn Hạo.

“Mời Sở thống lĩnh xem qua.”

Sở Văn Hạo cầm lấy, cẩn thận lướt qua, đứng đầu danh sách là đại thái giám Chương Lâm. Hắn là thái giám tổng quản trong cung hoàng hậu, người này diện mạo tuấn tú, vào cung làm thái giám thật đáng tiếc. Sở Văn Hạo liếc mắt nhìn Chương Lâm, dưới ngọn đèn u ám, thái giám đứng thẳng lưng, vẻ mặt bình tĩnh thong dong, cũng không vì mình là thái giám mà khúm núm. Sở Văn Hạo lơ đãng lướt qua Chương Lâm.

Hắn lại lật danh sách, đột nhiên trầm giọng gọi: “Tiểu Đông Tử.”

Một tiếng quát lạnh đi qua, không có ai lên tiếng, sắc mặt Sở Văn Hạo khó coi, ngay cả hoàng hậu cũng tối mặt lại. Trong lòng có chút khẩn trưởng, nhanh chóng nhìn về đám thái giám.

Sở Văn Hạo lại lạnh lùng lên tiếng: “Tiểu Đông Tử.”

Trong đám người, Vân Nhiễm mặc trang phục thái giám, đang cao hứng đánh giá quần áo, tiểu thái giám bên cạnh khẽ đá nàng một cái. Vân Nhiễm mới bừng tỉnh, nhớ ra một chuyện. Sở Văn Hạo gọi Tiểu Đông Tử chính là tên của thân phận này. Vân Nhiễm hết chỗ nói, nhiều thái giám như vậy, tên này thiêng thế nào lại để Sở Văn Hạo điểm danh từ trong đống người. Nàng xui xẻo đến cỡ nào đây, đúng là bát tự xung khắc với nam nhân này. Vân Nhiễm vừa suy nghĩ, vừa chậm chạp đi ra từ trong đám người. Lộ ra khuôn mặt trắng bệch, thân hình run rẩy, rõ ràng là rất sợ hãi.

Giọng nàng lí nhí như muỗi: “Có nô tài.”

Sở Văn Hạo nhìn người đối diện: “ Ngẩng đầu lên.”

Trong lòng Vân Nhiễm thầm mắng, ngẩng muội muội nhà ngươi, nếu không phải tình cảnh bắt buộc, ta đá chết ngươi.

Trong lòng nàng suy nghĩ, từ từ ngẩng đầu, cũng không sợ hãi. Vì nàng đã dịch dung thành hình dáng của Tiểu Đông Tử. Mà tên kia đã bị nàng dấu đi, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ sợ hãi.

Sở Văn Hạo nhìn thấy khuôn mặt đầy son phấn liền cảm thấy phiền chắn, rõ ràng là nam nhân, lại giống như nữ nhân, thật mất mặt. Dĩ nhiên Sở Văn Hạo không nói gì, chỉ bình tĩnh quát: “Vừa rồi gọi ngươi, sao không trả lời.”

Vân Nhiễm cố gắng khiến cho mình giống nô tài, nếu lộ ra sơ hợ, nàng không lo cho bản thân, chỉ sợ liên lụy đến hoàng hậu.

“Nô tài sợ hãi.”

Vân Nhiễm nói xong, thân hình cũng hơi run lên, cúi đầu không dám nhìn Sở Văn Hạo.

Sở Văn Hạo lạnh lùng lườm nàng, tiểu thái giám như vậy có nhiều mà.

“Ngươi trực ở chỗ nào.”

“Bẩm đại nhân, nô tài đang trực trước cửa điện.”

“Năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Mười bốn.”

“Tên là gì?”

“Lâm Đông.”

Sở Văn Hạo đối chiếu với danh sách thấy Vân Nhiễm trả lời được, cũng buông tha, thong thả đi đến những chỗ khác. Vân Nhiễm thở dài nhẹ nhõm, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, may mắn nàng biết Tiểu Đông Tử, giao tình cũng không tệ. Nếu không nàng trốn không thoát. Tên chết tiệt này cũng thật thông minh, nhưng nàng cũng đề phòng chiêu này của hắn.

Sở Văn Hạo lại gọi vài ba thái giám khác, cẩn thận đặt câu hỏi, không phát hiện ra vấn đề gì. Cuối cùng để cho thị vệ kiểm tra số lượng thái giám cung nữ trong cung, thấy vừa đủ không thừa không thiếu.

Lúc này thị vệ kiểm tra chạy ra bẩm báo, không tìm thấy người trong.

Sở Văn Hạo ngẩng đầu nhìn hoàng hậu: “ Thần đã quấy rầy hoàng hậu, xin nương nương thông cảm.”

Hoàng hậu cười ôn hòa: “Thế tử vì chấp hành mệnh lệnh của hoàng thượng, không có việc gì, hi vọng thế tử nhanh chóng bắt được thích khách, nếu không trong cung không thể bình an.”

“Ân, hoàng hậu nương nương,” Sở Văn Hạo vung tay lên dẫn thuộc hạ rời đi. Đợi hắn đi rồi, hoàng hậu xoay người đi vào đại điện, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hóa giải được nguy cơ, nếu không phải bọn họ quyết định nhanh, chỉ sợ hoàng hậu thật sự gặp nguy hiểm.

Nhưng hai người vừa thở ra, trước cửa điện đã vang lên thanh âm lạnh băng của hoàng hậu: “Chương Lâm, Tiểu Đông Tử tiến vào.”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, không phải hoàng hậu phát hiện rồi chứ.

Hai người đáp lời nhanh chóng tiến vào cung điện. Trong đại điện, ngoại trừ hoàng hậu không có ai khác, sắc mặt lạnh lẽo nhìn hai người: “Các ngươi là ai?”

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm nhìn nhau, không ngờ hoàng hậu lại phát hiện ra bọn họ, xem ra nàng cũng không phải vô danh.

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm bỏ lớp dịch dung, lộ ra diện mạo chân thật. Hoàng hậu kinh ngạc nhìn Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm: “Các ngươi làm trò gì vậy, nếu vừa rồi để lộ ra sơ hở, tất cả chúng ta đều gặp chuyện không may.”

Yến Kỳ không nói gì, Vân Nhiễm nhỏ giọng nói: “Nương nương, người ám sát hoàng thượng chính là Chương Lâm. Hắn bị thương nặng, bị chúng ta phát hiện. Chúng ta đoán thị vệ tới điều tra cung điện của hoàng hậu, cho nên mới dịch dung thành Chương Lâm cùng Tiểu Đông Tử.”

“Cái gì, Chương Lâm ám sát hoàng thượng.”

Hoàng hậu toát mồ hôi lạnh, đêm nay nếu như? Chân tay hoàng hậu lạnh như băng, không dám nghĩ đến kết cục tiếp theo, nàng không sao cả, nhưng Đường gia sau lưng nàng sẽ bị liên lụy. Lúc trước nàng tiến cung là vì gia tộc.

Sắc mặt hoàng hậu trắng bệch, không còn giọt máu, lụi người xuống: “Vì sao Chương Lâm lại làm chuyện như vậy.”

“Chúng ta cũng không rõ lắm.”

“Bây giờ hắn đang ở đâu?”

Hoàng hậu nóng vội lên tiếng, Vân Nhiễm nói nhanh, “ Hắn bị thương nặng, chúng ta đã giấu hắn đi.”

“Lập tức đưa hắn vào cung, nơi này đã kiểm tra, ngược lại là nơi an toàn nhất, nếu hắn ở chỗ khác bị người phát hiện sẽ rắc rối.”

Hoàng hậu nói xong, Yến Kỳ dùng mật âm ra lệnh cho Trực Nhật, lập tức dẫn Chương Lâm vào cung điện của hoàng hậu, không cho bất luận nào phát hiện ra.

Trực Nhật lĩnh mệnh rời đi, Yến Kỳ nhìn hoàng hậu: “Nương nương yên tâm không cần hoảng, thần đã ra lệnh cho thuộc hạ đưa hắn tới đây.”

“Vì sao hắn phải làm như vậy?”

Vân Nhiễm nhướng mày: “Nhất định hắn có thù hận lớn với hoàng thượng, hắn tiến cung là vì ám sát hoàng thượng, hơn nữa hắn cũng hận Yến Kỳ.”

Điểm này nàng có thể nhìn ra từ ánh mắt của Chương Lâm. Lúc trước hắn nghe nói nàng muốn gả cho Yến Kỳ, liền tức giận tránh mặt, cho nên có thể khẳng định hắn cũng hận Yến Kỳ.

“Có thù với bản quận vương?”

Yến Kỳ kinh ngạc, nghĩ nghĩ lắc đầu: “Ta không nhớ rõ có thù oán gì vơi hắn.

Vân Nhiễm nhíu mày đi lại trong đại điện, một tay chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ: “Ta cũng cảm thấy hắn có chút quen thuộc, khẳng định trước kia đã từng gặp, rốt cuộc hắn là ai nhỉ?”

Yến Kỳ cùng hoàng hậu nghe Vân Nhiễm nói xong, nhìn nàng chằm chằm, mong chờ đáp án.

Vân Nhiễm cẩn thận nhớ lại những nơi nàng đã đi qua từ lúc xuyên tới đây, đầu tiên là ở Phượng Thai Huyền, sau đó là Lãm Y Cốc, nàng gặp Chương Lâm ở đâu, nếu bỏ đi vết sẹo trên mặt, hắn là ai.

Trong đầu Vân Nhiễm hiện ra ba dung mạo của Chương Lâm, mở to mắt nói nhanh: “Chương Lâm, Lâm Chương, Lâm Phượng Chương.”

“Ta đã biết hắn là ai, hắn là con trai trưởng nhà họ Lâm ở Phượng Thai Huyền, Lâm Phượng Chương. Đúng vậy, hắn là Lâm Phượng Chương.”

“Lâm Phượng Chương,” Hoàng hậu cùng Yến Kỳ đồng thanh thốt lên. Vẻ mặt hoàng hậu khó hiểu, bởi vì nàng không biết hoàng thương họ Lâm ở Phượng Thai Huyền. Sắc mặt Yến Kỳ lại khó coi, bàn tay nắm chặt lại: “Khó trách hắn hận hoàng thượng cùng ta, hóa ra hắn là Lâm Phượng Chương, người duy nhất chạy thoát của Lâm gia.”

Đối với chuyện Lâm gia, Vân Nhiễm cũng biết một chút. Nghe nói là hoàng thương, đèn lồng nhà bọn họ đều là vật phẩm tiens công, nhưng sau lại nghe nói bọn họ tàng trữ vũ khí, bị hoàng thượng kê biên tài sản, xử chém cả nhà. Lâm Phượng Chương là con trai cả nhà họ Lâm.

Hắn là con trai độc nhất của Lâm gia, cũng là tội phạm đang lẩn trốn. Không ngờ hắn lại tiến cung, sắc mặt Vân Nhiễm tối lại, trong lòng thấy tiếc cho Lâm Phượng Chương. Hắn là một nam nhân ôn nhã tuấn tú, vốn có tương lai tốt đẹp, không ngờ họa tới cửa, lâm vào hoàn cảnh như ngày hôm nay. Sao phải tiến cung, Lâm gia chỉ còn mình hắn, không phải hắn nên mai danh ẩn tích cưới vợ sinh con sao?

Nhưng Vân Nhiễm cũng có thể lí giải, Lâm Phượng Chương là người kiêu ngạo, cả nhà đã chết, sao hắn có thể kéo dài hơi tàn để sống.

Sắc mặt Yến Kỳ phủ sương, thâm trầm nói: “Không ngờ hắn lại kẻ còn sót lại của Lâm gia, hắn tiến cung tìm hoàng thượng báo thù thật rất vô lý, hắn tìm sai người rồi.”

Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ, nhíu mày nói: “Đây là có chuyện gì?”

“Hắn muốn báo thù, phải đi tìm Dung gia Hoài Nam Vương mới đúng. Ngày đó có người mật báo Hoài Nam vương bí mật rèn vũ khí, hoàng thượng để ta dẫn người tới Hoài Nam điều tra Không ngờ lão hồ li kia nghe được tin tức, hắn cố ý bố trí xưởng binh khí ở xưởng đèn lồng của Lâm gia. Để thử xem triều đình có phái người đi thăm dò hay không. Lần đó ta đến điều tra xưởng đèn lồng của Lâm gia bị thương, đó là thủ đoạn của Hoài Nam vương. Lâm gia quả thật có xưởng chế tạo binh khí, chẳng qua Lâm Phượng Chương không biết là do cha hắn cùng Hoài Nam vương làm thôi.”

Yến Kỳ vừa nói xong, trong bóng tối vang lên âm thanh phẫn nộ: “Ngươi nói linh tinh gì đó?”

Hai bóng người tiến vào từ cửa sổ, là Trực Nhật cùng Chương Lâm. Gương mặt hắn trắng bệch hết sức dữ tợn, vết sẹo kia càng thêm khủng bố.

Chương Lâm cắn răng nhìn chằm chằm Yến Kỳ, ác độc nói: “Ngươi nói bậy, chính ngươi hại chết trăm mạng người Lâm gia chúng ta.”

Yến Kỳ ác độc lên tiếng: “Ngươi đúng là ngu xuẩn, sở dĩ Lâm gia các ngươi gặp nạn, là do cha ngươi giúp lão hồ li Hoài Nam Vương? Hắn lừa cha ngươi nói mượn xưởng, mục đích là thử xem hoàng thượng có phái người đến điều tra hay không. Sau đó ta dẫn người tới điều tra xưởng Lâm gia, tìm thấy trong đó có không ít binh khí, ngươi nói xem hoàng thượng có xử chém cả nhà họ Lâm không.”

Cả người Lâm Phượng Chương lạnh lẽo, sắc mặt càng trắng, không còn chút sức lực nào, không ngờ chân tướng lại là như vậy.

Hoài Nam vương lại tính kế Lâm gia. Hắn ta là bằng hữu tốt của Lâm gia. Giao tình của cha hắn với Hoài Nam vương rất tốt. Quan hệ của hắn với Dung Dật Thần cùng tốt. Không ngờ Dung gia lại tính tế Lâm gia bọn họ. Chương Lâm cười thê thảm, hắn quá xúc động miệng vết thương nứt ra, vốn đang bị thương nặng liền hôn mê.

Vân Nhiễm không nhịn được đau lòng thay Chương Lâm bị bằng hữu tri kỉ lừa gạt.

Nàng nhớ tới Lam Tiểu Lăng, nàng cùng Lam Tiểu Lăng cũng không hẳn là tri kỉ, nhiều nhất chỉ coi là hợp ý. Nàng ta phản bội nàng còn thấy khó chịu, có thể thấy bây giờ Lâm Phượng Chương đau đến mức nào.

Hoàng hậu cũng đau lòng, không ngờ hắn có tình cảnh thê thảm như vậy. Khó trách hắn vào cung, nhưng cả đời hắn bị Hoài Nam vương hủy diệt rồi.

Vân Nhiễm ra lệnh đưa Chương Lâm về nơi ở của hắn, thân là đại thái giám trong cung hoàng hậu, hắn có chỗ riêng, nên hắn bị thương cũng không ai phát hiện ra.

Vân Nhiễm ra tay chữa trị vết thương cho hắn, Yến Kỳ ở đằng sau lạnh lùng băng gia, đối với chuyện Lâm gia, hắn cũng có chút áy náy. Nhưng hắn không thấy mình làm sai chuyện gì. Không nói Lâm gia bị Hoài Nam vương lừa dối, chỉ có thể nói bọn họ nhìn người không rõ, tự hại cả nhà mình.

Hoàng hậu vừa lo lắng cho Lâm Phượng Chương, vừa lo lắng có người phát hiện ra hắn ám sát hoàng thượng. Chỉ sợ hắn không thoát khỏi cái chết, nhớ đến cảnh ngộ của hắn, cũng thấy đồng cảm, nhìn hắn nàng như thấy được chính mình. Nàng tiến cung cũng vì Đường gia. Lâm gia rơi vào cảnh ngộ như vậy nên hắn mới tiến cung, nếu nàng ở địa vị của Lâm Phượng Chương, chắc chắn cũng làm như hắn.

Vân Nhiễm băng bó vết thương cho Chương Lâm xong, đứng dậy nhìn hoàng hậu: “Hắn không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là nếu chuyện bị thương lộ ra ngoài, nương nương sẽ gặp phiền toái, người nên chú ý cẩn thận.”

“Umh, bản cung sẽ chú ý, ngươi yên tâm đi.”

Hoàng hậu gật đầu, Vân Nhiễm nhìn hoàng hậu: “Sau khi hắn khỏe lại, chỉ sợ không thể tiếp tục ở trong cung.”

“Ta nghĩ hắn cũng không ở lại, hắn nhất định về Hoài Nam.”

Hoàng hậu cười khẽ, trong lòng không khỏi tiếc nuối. Có Chương Lâm ở bên cạnh, nàng thoải mái hơn rất nhiều. Nếu hắn đi rồi, nhất thời nàng thấy không quen. Nhưng nàng biết, giữ không được. Chương Lâm nhất định sẽ về Hoài Nam tìm Dung gia báo thù.

Vân Nhiễm không nói gì thêm, xoa thắt lưng nhìn Yến Kỳ nói: “Chúng ta về đi, cả đêm không ngủ, ta mệt mỏi.”

“Được, đi thôi.”

Yến Kỳ nắm tay Vân Nhiễm, cáo từ hoàng hậu, hai người cùng nhau rời đi. Hoàng hậu nhìn theo bóng dáng họ, khóe môi cười ôn hòa. Cảnh tượng tình chàng ý thiếp như vậy, nàng từng nghĩ tới, trong đầu nàng không kiềm chế được hiện ra hình ảnh của một người. Năm nàng tám tuổi nhìn thấy người kia, liền yêu hắn, sau đó nàng nỗ lực cố gắng mọi mặt, cũng chỉ vì muốn xứng đôi với hắn. Nàng cho rằng chỉ có nữ tử tốt đẹp nhất thế gian mới xứng với hắn, nên ra sức học tập.

Trong nhà mọi người đều nghĩ, nàng học tập là vì muốn tiến cung, lại không biết nàng học vì muốn xứng đôi với người trong lòng.

Rời khỏi cung điện của hoàng hậu đi được nửa đường, Vân Nhiễm mới phát hiện ra một chuyện.

“Yến Kỳ, hai nha hoàn của ta còn ở trong cung.”

“Để ta ra lệnh cho người đưa các nàng về phủ Vân vương rồi.”

“Được,” Vân Nhiễm cười khẽ, Yến Kỳ lập tức ra lệnh cho Trực Nhật, lặng lẽ tiến cung đưa hai nha hoàn của Vân Nhiễm về phủ.

Yến Kỳ kéo tay Vân Nhiễm, hai người cười ngọt ngào, đi thẳng về phủ Vân vương.

Trời gần sáng, trong cung.

Sắc mặt Sở Dật Kỳ khó coi vạn phần, không ngờ có người dám ám sát hắn trong cung, còn làm hắn bị thương. Vừa nghĩ tới chuyện này, hắn liền tức giận không thôi. Nhớ tới lần trước ở chùa Tướng Quốc, bị thương thiếu chút nữa mất mạng, sắc mặt hắn nham hiểm độc ác muốn giết người.

Dưới đại điện là thế tử phủ Cẩm thân vương Sở Văn Hạo. Hắn không nói thêm câu nào, bây giờ hoàng thượng dễ tức giận hơn trước, động một tý là phát hỏa.

Sở Dật Kỳ tức giận nhìn Sở Văn Hạo: “Rõ ràng thích khách kia đã bị thương nặng, ngươi lại tìm không ra, chẳng lẽ kẻ kia đã bay mất?”

Từ sau khi xảy ra chuyện ở chùa Tướng Quốc, Sở Dật Kỳ đặc biệt yêu quý tính mạng của mình. Cho nên triệu tập không ít cao thủ, lập thành một đội ám vệ chuyên bảo vệ hắn. Cũng nhờ những người này nên hắn chỉ bị thương nhẹ, còn Chương Lâm cùng thuộc hạ đều bị thương nặng.

Sở Văn Hạo nhanh bẩm báo: “Hoàng thượng, không chừng sau lưng thích khách còn có người. Nhất định người kia rất lợi hại, cho nên mới có thể thuận lợi đưa thích khách rời khỏi cung. Không biết Đại Tuyên ta người nào có thủ đoạn lợi hại như vậy.”

Ánh mắt Sở Văn Hạo lạnh lẽo, khóe môi cười lạnh, nhớ tới chuyện Yến Kỳ ra tay, nếu hắn ta đã vô tình, hắn cũng không cần khách khí.

Quả nhiên Sở Văn Hạo vừa nói xong, sắc mặt hoàng đế hiện lên vẻ lo lắng. Người đầu tiên hắn nghĩ tới là Yến Kỳ. Lúc trước hắn để Lam Tiểu Lăng dùng kế lừa quận chúa Trường Bình, sau lại để nàng thoát được, nếu nàng nói lại cho Yến Kỳ, sao hắn ta có thể buông tay, cho nên chuyện thích khách đêm nay, rất có khả năng là thủ đoạn của Yến Kỳ.

Sở Dật Kỳ càng nghĩ càng thấy có khả năng này, sắc mặt khó coi bàn tay nắm chặt lại, không nói tiếng nào.

Sở Văn Hạo thông minh im lặng không lên tiếng, hoàng thượng trời sinh tính đa nghi, nếu hắn nói nhiều hơn lại thành chuyện xấu.

“Lui xuống đi.”

Hoàng đế phất tay, Sở Văn Hạo lui ra ngoài, trong điện không có ai. Sở Dật Kỳ hung hăng nện một quyền vào long án, căm tức quát lạnh. Yến Kỳ, ngươi lại dám phái người ám sát trẫm.

Trực giác hắn đã nhận định chuyện này là do Yến Kỳ làm, sở dĩ hắn làm như vậy là vì quận chúa Trường Bình.

Ngày hôm sau.

Vân Nhiễm không ra khỏi phủ, ở trong viện Như Hương nghiên cứu chế tạo thuốc viên. Nghĩ đến chuyện hắn muốn làm với mình, nàng tức giận không thôi, nhanh chóng chế ra một loại thuốc khiến nam nhân không được. Để dạy dỗ vị hoàng đế này, nàng được biệt tăng thêm liều lượng, nàng muốn nhìn xem nếu Sở Dật Kỳ phát hiện ra mình không lên được, sẽ khủng hoảng phẫn nộ thế nào. Cho dù hắn có vạn dặm giang sơn, thì đã sao?

Nghĩ vậy, trong lòng Vân Nhiễm khẽ thở ra.

Đến tầm chập tối, thuốc đã chế xong, Vân Nhiễm ra lệnh cho Long Nhất đưa tới cho Yến Kỳ.

Đêm đó trong cung xảy ra biến cố, nghe nói hai mỹ nhân hoàng thượng mới nạp vào cung có ý đồ gây rối, bị xử chết.

Sự thật như thế nào, trong lòng Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm hiểu rõ.

Trong viện Như Hương, ánh đèn sáng rõ, Yến Kỳ đang nói chuyện với Vân Nhiễm, vẻ mặt sung sướng, hai người đang nói đến chuyện xảy ra trong cung.

“Đêm qua hoàng thượng xử tử hai mỹ nhân, sáng nay trong triều đều bàn tán chuyện này. Hai nữ nhân kia là do đại thần trong cung đưa tới. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, đại thần kia cũng bị trừng phạt, nghĩ lại cũng thật xui xẻo.”

Yến Kỳ tao nhã nói, Vân Nhiễm khẽ cười. Sở Dật Kỳ cũng không dám tùy tiện, hắn xử tử hai mỹ nhân kia là sợ bọn ọ tiết lộ chuyện hén không lên được. Hắn tuyên bố với người ngoài như vậy, mục đích chính chẳng qua là giết người diệt khẩu thôi.”

“Hai nữ nhân kia cũng thật xui xẻo, có điều giấy không gói được lửa, sớm muộn gì cũng có một ngày chuyện hoàng đế không lên được bị lộ ra ngoài. Đến lúc đó nhìn xem hắn sẽ đối mặt thế nào với văn võ bá quan, với dân chúng Đại Tuyên.”

Vân Nhiễm cười lạnh, ánh mắt sáng như sao nhìn Yến Kỳ, đột nhiên nói: “Hay là chúng ta tiết lộ chuyện này ra ngoài đi.”

Yến Kỳ sờ vạt áo: “Trước mắt không cần làm như vậy, nếu không nhất định sẽ bị người tra ra. Đây đang là thời điểm mẫn cảm, trong tay hoàng thượng cũng có không ít người, hơi sơ ý có thể khiến mình bị lộ. Vẫn nên lấy tĩnh chế động, chờ thời cơ thích hợp để làm bại lộ chuyện này.”

Vân Nhiễm nghe xong gật đầu, dời lực chú ý lên người Nghiễm Nguyên Tử.

Bây giờ nàng muốn xác định rốt cuộc Nghiễm Nguyên Tử chỉ là một người, hay có thân phận giả. Chỉ khi xác nhận được chuyện này, mới có thể quyết định bước tiếp theo của kế hoạch, hợp tác hay thu thập hắn.

“Bên kia có tin tức gì không, vợ chồng Nghiễm Nguyên Tử đã xảy ra chuyện gì?”

Yến Kỳ thu hồi ý cười nghiêm túc nói: “Ta đã nhận được tin tức. Vợ chồng Nghiễm Nguyên Tử nói không sai, có thể bọn họ thật sự bị cưỡng ép, sau lưng có người sai Nghiễm Nguyên Tử làm như vậy. Có thể người chính là phản đồ nàng đã nói. Sở dĩ hắn làm như vậy là muốn dụ sư phụ nàng ra, bắt được bà là lấy được bảo tàng của Lưu Hoa Đường.”

Yến Kỳ nói xong, Vân Nhiễm đau lòng xiết chặt chân mày: “Vậy sư phụ ta đang nằm trong tay phản đồ sao? Vậy không phải bà rất nguy hiểm sao?”

Yến Kỳ thấy nàng sốt ruột nhanh chóng trấn an: “Nàng đừng vội, ta đã để cho Thất Sát đi thăm dò động tĩnh trên giang hồ, nếu có biến sẽ nhanh chóng bẩm báo lại. Mặt khác từ lời khai của Tú Nương cùng Nghiễm Nguyên Tử, có thể thấy người đứng phía sau rất lợi hại. Không phải bang phái trên giang hồ, ngươì triều đình dù rất lợi hại, cũng không có nhiều cao thủ như vậy. Phải biết rằng bồi dưỡng cao thủ, phí rất nhiều nhân lực cùng tiền tài, cho nên người kia tuyệt đối không phải vô danh đầu đường xó chợ.”

Vân Nhiễm nghe Yến Kỳ nói xong, trong lòng càng sốt ruột, người đứng sau lợi hại, giảo hoạt đến đâu, sư phụ lại càng thêm nhiều nguy hiểm. Nàng vừa nghĩ đến chuyện sư phụ phải chịu khổ liền cảm thấy bất an.

Quan trọng nhất là nàng không biết kẻ kia ở chỗ nào, nếu biết đã không cần lo lắng như vậy. Nàng hoàn toàn có thể bắt hắn lại, rồi từ từ tra hỏi, nguy hiểm nhất là không biết hắn là ai ở đâu, đây mới là điểm chí mạng.

Nàng biết sư phụ gặp nguy hiểm, nhưng mình lại không thể làm gi.

Bên ngoài phòng khách, Sơn Trà nhanh chóng đi vào, cung kính nói: “Quận chúa, hoàng hậu nương nương phái người đưa lễ vật tới đây, mời quận chúa kiểm tra.”

Vân Nhiễm chau mày, kì quái, hoàng hậu tặng quà gì cho nàng, phất tay: “Đưa lễ vật vào, nhìn xem là thứ gì.”

“Tuân lệnh, quận chúa.”

Sơn Trà đáp lời rời đi, Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ: “Hoàng hậu nương nương tặng lễ vật gì cho ta.”

Yến Kỳ cũng khó hiểu, hai người cùng nhìn ra cửa, đến tận khi Sơn Trà cầm một cái hộp đi tới, phía sau còn có Lệ Chi.

Sơn Trà bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương nói, Chương công công có việc về quê, đồ này là công công gửi cho quận chúa, bên trong còn có một bức thư.”

Vừa nghe thấy là đồ Chương Lâm để lại, Vân Nhiễm cảm thấy hứng thú, ánh mắt Yến Kỳ lại tối lại, khóe môi khẽ nhếch lên, nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay Sơn Trà. Hắn cũng muốn biết, Lâm Phượng Chương tặng đồ gì cho Nhiễm Nhi.

Vân Nhiễm tỏ ý bảo Sơn Trà mở hộp ra, bên trong phòng khách tràn đầy sắc màu, trong hộp là một chiếc đèn hoa đăng, sáu mặt đều có hình một nữ tử diễm lệ, linh động, mỗi cái nhăn mặt mày cười, đều lộ ra sự quyến rũ. Từng chỉ chỉ hành động đều sắc xảo, khiến người ta vừa nhìn đã biết người làm có bao nhiêu tâm tư.

Vân Nhiễm cùng Lệ Chi ngây ngẩn cả người, bọn họ từng nhìn thấy chiếc đèn hoa đăng này. Vào đêm tết nguyên tiêu ở Phượng Thai Huyền, không ngờ là do Lâm Phượng Chương làm.

Lệ Chi không nhịn được lên tiếng: “Quận chúa, không ngờ chiếc đèn hoa đăng này lại là của Chương công công, ngày đó ở Phượng Thai Huyền chúng ta chỉ nhìn qua, nô tỳ còn đoán, không biết ai có thể vẽ quận chúa giống như vậy.

Vân Nhiễm nhìn phong thư trong hộp, mở ra, thấy vài dòng ngắn gọn: “Vân Nhiễm, xin cho ta gọi nàng như vậy, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Từ rất sớm trong lòng ta đã có một nữ nhân như vậy, ta luôn tìm kiếm nàng, nhưng không tìm thấy. Ai ngờ trời giáng tai họa, lòng ta như tro tàn, thầm nghĩ tiến cung báo thù cho gia phụ. Không ngờ lại gặp được nàng, đáng tiếc cảnh còn người mất, chiếc đèn hoa đăng này là do ta kì công làm, một sợi một nan khồng nhờ đến người khác. Có lẽ đó là chiếc đèn cuối cùng của Lâm gia. Bây giờ ta tặng nó lại cho nàng, chúc nàng vĩnh viễn hạnh phúc, ta quay trở về quê, có khi cả đời không gặp lại. Chỉ cầu kiếp sau. Chương Lâm.”

Vân Nhiễm không biết nói gì, vì cảnh ngộ của Chương Lâm. Thậm chí nàng thầm nghĩ, nếu mình sớm gặp một nam nhân như Chương Lâm, liệu có động lòng.

Vân Nhiễm đang suy nghĩ, sắc mặt Yến Kỳ phủ sương, đoạt lấy thư, càng đọc mặt càng đen lại, bàn tay khẽ dùng lực, lá thư kia biến thành bột phấn. Vân Nhiễm kinh ngạc nhìn người này, muốn nói gì đó, ánh mắt Yến Kỳ lại rơi xuống chiếc đèn lồng trên bàn.

Vân Nhiễm nhanh chóng cầm lấy đèn, bảo Sơn Trà: “Đem cất chiếc đèn này đi.”

Yến Kỳ bất mãn: “Nhiễm Nhi, vì sao nhện đèn của hắn?”

“Đây là tâm ý của hắn, cũng là sản phẩm cuối cùng của Lâm gia, đèn của nhà họ Lâm là đồ có giá trị xa xỉ.”

Yến Kỳ đen mặt nói: “Nếu nàng thích vậy, ta có thể làm cho nàng mười chiếc, một trăm chiếc, nàng cần chiếc nàng để làm gì.”

Yến Kỳ dứt lời, ra lệnh cho Sơn Trà: “Đưa đèn cho ta, ta muốn hủy đi, nhìn lại chương mắt, tên chết tiệt nào lại đám tặng đồ này cho nàng, bản quận vương không cho phép vật như vậy tồn tại.”

Sơn Trà khó xử nhìn Yến Kỳ, lại nhìn chủ tử nhà mình.”

Vân Nhiễm nở nụ cười như có như không: “Yến đại quận vương, chàng xác định mình làm được đèn hoa đăng như vậy sao, đừng nói là mười chiếc, sợ một chiếc cũng không được.”

Vân Nhiễm nói xong, sắc mặt Yến Kỳ càng khó coi, Lệ Chi cùng Dữu Tử đau khổ nhìn quận chúa nhà mình. Chủ tử không thấy sắc mặt quận vương khó coi sao, còn kích thích ngài ấy, đây là có gì?

Khuôn mặt Yến Kỳ mị lên: “Bản quận vương không tin mình không làm được, sáng mai ta sẽ tiến cung học làm đèn hoa đăng.”

“Ách, đường đường là quận vương, lại đi học làm đèn hoa đăng, đúng là chuyện lạ hiếm có, hiếm có nha.”

Vân Nhiễm cười cười lên tiếng, đột nhiên lạnh mặt, lườm Yến Kỳ: “Yến Kỳ, ngươi muốn làm loạn, thì về phủ Yến vương mà nháo, nơi này của ta không tiếp. Đây là tâm ý của người ta, không có ý gì, ngươi rối rắm cái gì. Ngươi trêu chọc hoa đào, ta có nói câu nào sao? Ngươi xem hoa đào của ngươi mang tới cho ta bao nhiêu phiền phức, Chương Lâm chỉ để lại có một cái đèn hoa đăng, ngươi đã không chịu được. Nếu vậy thì về vương phủ phát tiết đi.” Sắc mặt Yến Kỳ càng khó coi, nhìn Sơn Trà ra lênh: “Đưa đèn hoa đăng đây, ngươi không nghe thấy ta nói sao?”

Sơn Trà cắn môi, khó xử, nhìn quận chúa nhà mình. Vân Nhiễm đứng bật dậy cầm lấy đèn trong tay Sơn Trà, không thèm để ý đến Yến Kỳ, vừa đi vừa nói: “Đêm nay ta muốn đốt đèn này trong phòng, từ từ thưởng thức.”

Vốn nàng chỉ muốn giữ lại chiếc đèn nay, bởi vì đó là tâm ý của Chương Lâm, nàng không thương hắn, nhưng cũng không thể phụ tấm lòng của hắn, huống chi, đây là tác phẩm cuối cùng của Lâm gia.

Không ngờ người này lại ăn dấm chua nhàm chán như vậy, nàng không thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.