Ngọc Chỉ Dương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. May mắn là mèo. Nếu để cho người phát hiện. Cái kia thì thật phiền toái.
Với việc có binh phù...chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng mà hoài nghi Nhạc Thiên Tuyết không chết đấy mới là chuyện lớn.
Đợi Ngọc Chỉ Dương đi rồi. Mèo kia lại quay lại.(con mèo này của Thời Ngọc là sư phụ cuả Ân Tô Tô).
Đồng thời đó cũng là có một bóng dáng xuất hiện. Người nọ ăn mặc quần áo màu đỏ. Đẹp đẽ vô cùng.
Nàng có chút quay đầu. ánh trăng kia vừa vặn chiếu nên mặt của nàng. Đó chính là Ân Tô Tô đã xuất hiện sau một thời gian bế quan(ở ẩn).
Mèo kia nhảy lại trong ngực của nàng. Meow một tiếng. Tựa hồ là muốn được tán thưởng.
Ân Tô Tô nói: "Nhận ra mùi của hắn."
Mèo con cọ xát nàng.
Ân Tô Tô cái này nói: "Đuổi theo hắn đi."
Mèo con nghe theo lời ân Tô Tô nói. Lập tức chính là đuổi theo.
Ân Tô Tô hít một tiếng. Nhìn qua phủ tướng quân này đã từng phồn hoa. Trong lòng cũng là phiền muộn.
Bầu trời trăng chiếu sáng ngời. Chẳng qua là so với trước kia mờ đi một chút. Nàng đã biết rõ Nhạc Thiên Tuyết chính là không chết.
Chẳng qua là Chiến Liên Thành thương tâm gần chết. Xem ra cũng không biết được Nhạc Thiên Tuyết vẫn còn sống.
Nàng chính là biết rõ tin tức này. Nên mới ở nơi này ẩn thân tìm manh mối.
Không thể tưởng được đêm nay lại khiến cho nàng phát hiện manh mối. Ngọc Chỉ Dương rõ ràng đến phủ tướng quân tìm đồ.
Người bình thường làm sao sẽ đến từ đường phủ tướng quân tìm đồ đây. Ân Tô Tô nghĩ thầm. Cái kia có thể là mưu kế của Nhạc Thiên Tuyết.
Ân Tô Tô liền muốn nhìn. Có phải hay không Ngọc Chỉ Dương đem Nhạc Thiên Tuyết cho nhốt lại.
Ngọc Chỉ Dương sau khi lấy được binh phù. Dựa vào binh phù này. Quả nhiên là có thể điều động binh mã rồi.
Dương hoàng hậu cùng dương thừa tướng tức giận đến không nhẹ. Lần này rõ ràng lại bị Ngọc Chỉ Dương đoạt công trước.
Cùng lúc đó. Lão Hoàng Đế cũng là tỉnh lại. Bất quá vẫn không thể xuống giường.
Hắn biết được lương Tấn quốc thừa cơ tiến công. Đó cũng là sắc mặt ung dung.
"Hoàng Thượng. không có chuyện gì chứ a. Không bằng lúc này đây khiến cho Phi nhi mang binh đi rèn luyện một chút. Cái kia khẳng định có thể chiến thắng." Dương hoàng hậu nói.
Thế nhưng là lão Hoàng Đế liền vẫy vẫy tay. Nói: "Ngươi cho rằng lương Tấn quốc dễ đối phó như vậy sao. Chiến Liên Thành lại là không xuất binh... hắn lúc này cũng thật lớn mật."
Ngọc Hàn Phi lên tiếng: "Phụ hoàng. Nếu như chiến Vương gia cũng có gan này rồi. Phụ hoàng liền thu lại binh quyền của hắn. Hắn thế nhưng là có được ba mươi vạn binh mã."
Hắn còn nhớ rõ trước đó lần thứ nhất Chiến Liên Thành mang đến rất nhiều nữ nhân xấu xí đến hại mình. Làm cho hắn không dám đến gần nữ sắc.
Lão Hoàng Đế ho khan một tiếng. Hắn làm sao lại không muốn chứ. Kể từ khi biết được thân phận thật sự của Chiến Liên Thành. Hắn càng là đều muốn đối phó Chiến Liên Thành. Nhưng mà vẫn chưa có cơ hội.
Hắn lên tiếng: "Các ngươi lui ra đi. Chỉ Dương lưu lại."
Dương hoàng hậu nhìn thoáng qua Ngọc Chỉ Dương. Nói: "Hoàng Thượng. Ngươi vừa mới tỉnh lại. Có lẽ nên nghỉ ngơi thật tốt. Những chuyện trong chiều. Không bằng giao cho Phi nhi xử lý."
Lão Hoàng Đế mặc dù là bị bệnh. Nhưng ánh mắt vẫn là lăng lệ ác liệt.
Hắn trừng mắt với Dương hoàng hậu. Dương hoàng hậu lập tức liền không dám nói gì rồi. Cũng chỉ phải lui ra.
Bọn người lui ra. Ngọc Chỉ Dương lúc này mới đi đến trước giường giồng. Hắn nói: "Phụ hoàng. Có chuyện gì muốn phân phó."
"Hiện nay triều chính bất ổn..." Lão Hoàng Đế nói."Người đều không thể tin. Chiến Liên Thành không chịu xuất binh. Trừ hắn ra. Đó cũng là không ai có thể đối phó được Tử Dạ rồi. Bất quá. Còn có một người có có thể ngăn cản một chút lương tấn quốc."
Ngọc Chỉ Dương hỏi: "Là ai."
"Ngươi đi tìm Giáo kiêu." Lão Hoàng Đế nói."để cho hắn mang binh đi."
"Hắn." Ngọc Chỉ Dương không khỏi kinh ngạc.
Giáo kiêu là thừa tướng trẻ tuổi. Nhưng mà hắn lại không có bổn sự gì lớn(công trạng). Luôn luôn rất ít xử lý công vụ trong triều. Nhưng mà lão Hoàng Đế chính là đối với hắn rất coi trọng. Cũng không biết là vì cái gì.
Lão Hoàng Đế ho khan. Lúc này liền nhẹ nói: "Ngươi đi. Chỉ nói với hắn bốn chữ. Hắn nhất định sẽ đem hết toàn lực ra ứng chiến. Đánh lui lương Tấn quốc đấy."
"Bốn chữ đó là." Ngọc Chỉ Dương hỏi.
"Thánh nguyệt quận chúa." Lão Hoàng Đế nói ra.
Ngọc Chỉ Dương trong nội tâm cả kinh. Nguyên bản hắn đã là nghĩ đến thân phận của Giáo Kiêu này. Nhưng lại không nghĩ đến thân phận này.
Hắn gật đầu. Nói: "Nhi thần xin lĩnh chỉ."
Lão Hoàng Đế nhưng là kéo lấy tay hắn.
"Phụ hoàng."
"Tuyết nha đầu. Thật là đã chết rồi sao." Lão Hoàng Đế ánh mắt có chút ảm đạm. Cũng không biết là vui mừng hay vẫn là đau buồn.
Ngọc Chỉ Dương gật đầu: "Phụ hoàng có phải hay không đã hối hận."
Lão Hoàng Đế liền mân khẩn bờ môi. Cũng là không nói lời nào. Qua một lát. Hắn mới thở dài. Vẫy vẫy tay: "Ngươi lui ra đi."
Ngọc Chỉ Dương không biết lão Hoàng Đế là tiếc hận cái gì. Hắn cũng là không có chậm trễ thời gian. Chính là đi tả tướng phủ.
Trong Tả tướng phủ có rất nhiều mỹ nữ. Đây đều là do Lão Hoàng đế mang đến đây.
Hắn trước kia nghe nói qua. Huyết mạch của thánh nguyệt luôn luôn là Nam tử nối dõi tông đường. Nhưng mà Giáo kiêu bây giờ chỉ có một người. Bất kỳ một người nữ nhân nào cũng không có chạm qua.
Nghe nói Ngọc Chỉ Dương đến. Giáo kiêu cũng là uống rượu nghênh đón hắn.
"Tam hoàng tử. Ngươi đến làm cái gì." Giáo kiêu trêu ghẹo nói."Thời điểm này mà mà tam hoàng tử lại rảnh đến đây. Hoàng Thượng đều bệnh nặng rồi. Ngươi phải ở trong cung mới đúng chứ."
Ngọc Chỉ Dương liền có chút nhíu mày. Ăn ngay nói thật: "Phụ hoàng lệnh cho ngươi mang binh phù đi đánh Lương Tấn Quốc."
"Lại để cho bổn tướng đi." Giáo kiêu nở nụ cười một tiếng. Cũng uống một ngụm rượu."Bổn tướng mới không đi."
"Phụ hoàng để cho ta truyền lời." Ngọc Chỉ Dương nói."Thánh nguyệt quận chúa."
Giao kiêu tay ngừng lại một chút
Bộ dạng bất cần đời cũng là biến đổi.
Hắn nhìn chằm chằm vào Ngọc Chỉ Dương. Nói: "Nàng tại nơi nào."
"Ta không biết. Nhưng mà phụ hoàng chỉ nói bốn chữ này. Cho ngươi mang binh đi." Ngọc Chỉ Dương nói.
Giao kiêu cũng là trầm ngâm một chút. Chính là đáp ứng."Hoàng Thượng quả nhiên là đã hao hết tâm tư. Cái này rõ ràng cũng là dùng tới ta. Xem ra chiến Vương gia không giúp đỡ. Thật sự là hắn cũng là không có biện pháp."
Ngọc Chỉ Dương chỉ nói là: "Hy vọng tả thừa tướng sớm ngày chiến thắng trở về."
Giao kiêu chẳng qua là nhướng nhướng lông mi. Lại là nở nụ cười một tiếng.
Đau khổ vì bị huyết mạch ràng buộc. Hiện tại lại còn bị ép chính mình đi làm chuyện không muốn nữa chứ.
Ngọc Chỉ Dương dùng cái binh phù kia. Đã biết rõ sẽ gây nên hoài nghi. Hắn cũng sẽ không dám đi đến chỗ Nhạc Thiên Tuyết. Sợ là bị Chiến Liên Thành truy ra được tung tích.
Thế nhưng là ngày hôm đó. Chỗ kia bỗng nhiên liền có người đến. Gấp giọng nói: "Chủ tử. Cô nương kia không thấy."
Ngọc Chỉ Dương cả kinh. Vì để ngừa xảy ra chuyện gì. Hắn phái mọi người đi đều là không biết Nhạc Thiên Tuyết.
Hơn nữa Nhạc Thiên Tuyết hai tay hai chân còn đeo khóa sắt nữa. Vậy làm sao có thể chốn được.
Ngọc Chỉ Dương là trong lòng khó chịu. Đó chính là vội vàng tiến đến. Đến chỗ ấy vừa nhìn. Quả thật là không phát hiện Nhạc Thiên Tuyết. Xích sắt kia vẫn là còn trên mặt đất. Sớm đã bị cậy mở ra.
Ổ khóa này dùng hàn thiếc chế thành. Nhưng lại không thể tưởng được nàng rõ ràng còn có năng lực có thể mở khóa loại này.
Ngọc Chỉ Dương quả thực là bị làm cho tức chết. Hắn mặt âm trầm. Nói: "Còn không đi tìm. . Nơi này là giữa vách núi. Chỉ có một con đường núi. Nàng khẳng định còn vẫn còn ở trong núi."
Đỉnh núi nho nhỏ này liền nổ tung. Phái ra nhiều người đi tìm.
Nhạc Thiên Tuyết vì tránh né bọn hắn. Đó cũng là mạo hiểm vô cùng. Còn thiếu chút nữa là cũng bị phát hiện.
Nàng thở phì phò. Nàng đã là thăm dò qua đường này. Chẳng qua là từ trên núi xuống cũng chỉ có một con đường. Đó là có không ít người gác. Nàng đều muốn từ chỗ ấy rời đi. Cũng là một việc rất khó khăn.
Nhạc Thiên Tuyết suy nghĩ lại muốn. Vì giấu giếm được Ngọc Chỉ Dương. Nàng gần đây đều là nói gì nghe nấy. Ngọc Chỉ Dương cho nàng ăn đồ ăn có thuốc làm tiêu tán đi không ít nội lực của nàng. Nàng cũng đều muốn là trong đêm có thể vận công khôi phục nội lực. Hiện tại nội lực cũng là có chút điểm không giống trước kia. Cái này nếu là muốn chạy đi. Bằng lăng lực của nàng là không thể.
Phía đằng trước có rất nhiều người lục soát. Nhạc Thiên Tuyết vội vàng nhìn nhìn. Muốn biết ở đây có chỗ nào có thể ẩn thân.
Người cũng sắp đến. Nhạc Thiên Tuyết cũng là sốt ruột.
Bỗng nhiên đã có một người duỗi tay ra. Đem Nhạc Thiên Tuyết kéo vào trong nghách bí mật. Đem hòn đá kia khôi phục như cũ.
Nhạc Thiên Tuyết miệng cũng là bị che. Nàng còn không biết là ai đây. Bất quá phía sau nàng người nọ liền nhẹ nói: "Là ta... Đừng lên tiếng."
Nhạc Thiên Tuyết lúc này mới an tâm không ít. Đợi những người kia kiểm tra xong rồi rời đi. Nàng đây mới là nhẹ nhàng thở ra.
Bên trong đen kịt. Nàng cũng là nhìn không rõ tướng mạo người nọ. Bất quá vừa rồi nghe được thanh âm kia nên biết được là ai.
Nàng hỏi: "Ngươi như thế nào mà đến được đây."
Ân Tô Tô xùy cười một tiếng."Có phải rất ngạc nhiên hay không. Có đúng hay không rất cao hứng. lại là ta đến cứu ngươi."
Nhạc Thiên Tuyết không khỏi bật cười. Nói: "Đúng vậy a. ở đây đường núi hiểm trở. Ngươi như thế nào mà đến được đây."
Ân Tô Tô đem Tảng Đá kia di chuyển. Chính là đi ra ngoài rồi nói: "Ta vì muốn nên đây không ai biết.mà Ngươi xem ta tay. Đều nổi bọng nước rồi đây. Ta là leo núi nên đây đấy."
"Leo núi." Nhạc Thiên Tuyết có chút kinh ngạc."Ở đây tuy rằng cũng không cao. Nhưng mà leo núi không khỏi cũng là quá nguy hiểm đi."
"Là nguy hiểm. Bất quá cũng không có biện pháp khác. Đường nên núi kia cũng không bình thường. Ta nếu mà đi theo đường đấy. Đoán chừng đã sớm chết rồi. Đâu còn có thể đến cứu ngươi."
"Ta ở chỗ này. Chiến Liên Thành biết không." Nhạc Thiên Tuyết hỏi.
"Ngươi xem ngươi. Chỉ có hỏi thăm chiến Liên Thành." Ân Tô Tô bĩu môi."Hắn nghĩ đến ngươi thật đã chết rồi. Vậy cũng thương tâm. Cũng không cso người nào trông thấy hắn."
Nhạc Thiên Tuyết nói."Cái kia nếu như hắn đã biết. sẽ nhất định đến cứu ta. Liền dễ dàng hơn nhiều."
"Ngươi là không tin ta." Ân Tô Tô nói qua."Yên tâm đi. Ta có biện pháp xuống dưới đấy. Ta dù sao cũng là truyền nhân Viên gia. Chẳng lẽ một chút biện pháp cũng không có. Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn."
Nhạc Thiên Tuyết cũng chính là cười cười. Dù sao ân Tô Tô đến. Đó cũng là đầy nghĩa khí rồi.
Ngọc Chỉ Dương phái người tìm nhiều lần. Cũng là không có phát hiện.
Hắn đã là hạ lệnh phong tỏa núi. Hắn ngược lại là muốn nhìn. Nhạc Thiên Tuyết là có biện pháp nào rời khỏi núi này.
Nhưng mà qua hai ngày. Ngọc Chỉ Dương vẫn là tìm không thấy người. Thời điểm lúc này hắn mới tin tưởng là NHạc Thiên Tuyết đã chạy thoát.
Mà lúc này. Ân Tô Tô cùng Nhạc Thiên Tuyết dĩ nhiên là đã đi đến Dạ Thành.
Nhạc Thiên Tuyết đã đi ra từ chỗ kia mới biết được. Nguyên lai chỗ ấy lại có một đường bí mật. Trên đó có rất nhiều đường núi như mê cung. Đó cũng không phải là người bình thường có thể tìm tới được.
"Nếu là người bình thường. Vậy nhất định sẽ lạc đường. Ngươi rõ ràng còn có thể tìm tới nơi đó." Nhạc Thiên Tuyết từ trên núi xuống chưa được ăn cơm. Lúc này đều là chết đói.
Các nàng ngồi trong quán rượu. gọi chút đồ ăn.
Nhạc Thiên Tuyết thấy Ân Tô Tô không có ăn nên muốn đứng dậy. Ân Tô Tô nhìn bộ dạng kia của nàng. Liền cũng là nhẹ nhàng lắc đầu.
Meow một tiếng. Thì có một con mèo nhẩy đến. Nói: "Bởi vì ta có nó. Nó rất lợi hại đấy. Giúp đỡ ta truy tung của Ngọc Chỉ Dương."
Nhạc Thiên Tuyết nhìn thoáng qua. Cảm thấy mèo kia đích thật là đáng yêu. Bất quá tựa hồ là không muốn phản ứng với người khác.