"Tiểu thư?" Ân Tô Tô đứng bên ngoài gọi vọng vào, thật kì lạ, Nhạc Thiên Tuyết vừa nãy rõ ràng ở chỗ này, mà bây giờ đến một dấu viết của nàng cũng không thấy là sao?
"Cái này có thể là dấu chân của Nhạc Thiên Tuyết, chúng ta vào xem thử đi." Hạo Nguyệt lên tiếng.
Nhạc Thiên Tuyết ở bên trong định mở miệng trả lời, nhưng nghĩ tới xiêm y ướt nhẹp của mình, lại còn có Chiến Liên Thành ở bên cạnh, nếu cứ vào như vậy, thể nào cũng bị hiểu lầm.
Nàng không biết phải làm sao, trừng mắt nhìn Chiến Liên Thành một chút, thấp giọng nói:"Chiến Vương gia, ngươi trốn trước đi."
Chiến Liên Thành khẽ liếc nàng, căn bản không hề động đậy nói:"Ngươi quên hai chân bản vương bị làm sao rồi à? Trốn đi thế nào?"
Ý là, hắn sẽ không trốn đi.
Nhạc Thiên Tuyết có chút tức giận, chuyện này đều do hắn mà ra! Bây giờ còn không muốn chịu trách nhiệm!
Nàng khẽ rít từng chữ qua kẽ răng:"Cái đồ vô trách nhiệm!"
Nhạc Thiên Tuyết tức mình bơi tới gần Chiến Liên Thành, thấp giọng nói:"Chiến Vương gia! Ngươi mau lặn xuống nước đi!"
Chiến Liên Thành vẫn thản nhiên đáp:"Không trốn."
Nàng nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ đã muốn bóp chết Chiến Liên Thành rồi, tên nam nhân này đúng là!
Nàng đưa mắt nhìn ra cửa hang động, Ân Tô Tô quả thật đã đi vào, một cơn tức giận truyền đến, nàng không muốn mình bị hiểu lầm nên lập tức lặn xuống nước.
Chiến Liên Thành thấy hành động kia của nàng, khóe miệng khẽ giương cao lên.
Ân Tô Tô và Hạo Nguyệt đã đến gần, vừa nhìn thấy Chiến Liên Thành, liền ngạc nhiên hô to:"Chiến Vương gia?!"
Tại sao hắn lại ở chỗ này?! Lẽ nào dấu chân kia là của Chiến Liên Thành? Không thể, dấu chân nhỏ như vậy, làm sao có thể của nam nhân được!
Hạo Nguyệt vừa mừng vừa sợ, lập tức quỳ xuống, nói:"Vương gia người không có chuyện gì là tốt rồi! Thuộc hạ thực lo lắng gần chết!"
Trong khi đó Ân Tô Tô ở bên cạnh thì liên tục nhìn chằm chằm vào hồ nước, xem thử trong đó rốt cuộc có cái gì.
Chiến Liên Thành thấy thế liền giương đôi mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lạnh lẽo nói:"Nhìn chưa đủ? Còn không chịu đi ra ngoài?"
Ân Tô Tô biết Chiến Liên Thành vốn có tính tình như vậy, nàng chầm chậm lui về phía sau một bước, muốn rời khỏi, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn hồ nước một lần nữa.
Chiến Liên Thành trực tiếp đưa tay, mạnh mẽ hất nước lên trên bờ, ý như đuổi đi!
Ân Tô Tô ngay lập tức lui về phía sau, không dám tới gần nữa.
Hạo Nguyệt vội vã kéo Ân Tô Tô rời đi:"Vương gia, thuộc hạ lập tức ra ngoài."
Chiến Liên Thành còn hờ hững nói:"Tránh xa ra."
Hạo Nguyệt dù thấy hơi kì lạ, nhưng vẫn không nói thêm nữa mà đi ra, nhanh chóng rời khỏi.
Nhạc Thiên Tuyết thấy bọn họ đã rời đi, nàng liền ngoi lên mặt nước, nhưng không biết Chiến Liên Thành lại dở chứng gì, tự nhiên cũng lặn xuống nước, còn dùng tay giữ đầu nàng lại.
Nàng vùng vẫy một hồi, uống phải mấy ngụm nước lạnh.
Trong lúc hoảng hốt tưởng chừng sắp nghẹt thở, Chiến Liên Thành đột nhiên đưa mặt tới gần, khẽ áp môi mình vào đôi môi mềm mại của Nhạc Thiên Tuyết!
Cơ thể của nàng lập tức cứng ngắc, nhất thời quên mất mình đang ở trong tình cảnh nào!
Đáy mắt Chiến Liên Thành hiện lên mấy tia âm u, khe khẽ cắn lấy môi dưới của nàng.
Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy hơi đau, ngay lập tức hồi phục tinh thần lại, bà nội nó! Cái tên què này đang khinh bạc mình sao?!
Nàng liền đưa tay hắn đẩy ra, nhưng hắn đã nhanh hơn một bước, lập tức giữ chặt tay nàng lại, đè ra sau gáy, tự nhiên nàng lại cảm thấy mình giống như một con cá nằm trên thớt, mặc hắn làm gì thì làm!
Chiến Liên Thành cảm nhận sự phản kháng của nàng, hắn giống như phát điên, hung hăng cướp đoạt.
Vòng eo kia thật mềm mại, đôi mắt kia của nàng hừng hực lửa phẫn nộ, nhưng cũng thật đẹp đẽ, hơn nữa cánh môi kia cũng thật thơm mát, ngọt ngào.
Chiến Liên Thành càng trầm mê, nàng càng giãy dụa, bởi vì Nhạc Thiên Tuyết đối với hắn một chút cảm giác cũng không có, đột nhiên bây giờ bị hắn khinh bạc, cảm giác muốn bóp nát tim của hắn lại rất mạnh mẽ!
Ánh mắt Nhạc Thiên Tuyết lóe lên một tia sáng, nàng liền dùng tay đâm thẳng vào huyệt đạo trên ngực của hắn, hắn bất giác nhíu mày, buông nàng ra.
Nàng lúc này mới ngoi đầu lên được, tham lam hít lấy không khí.
Môi của nàng hình như hơi sưng đỏ, chết tiệt thật! Nàng vừa thấy Chiến Liên Thành nổi lên trên mặt nước, lập tức chửi:"Tên khốn kiếp này! Ngươi coi ta là gì! Lại dám khinh bạc ta! Nghĩ mình là Vương gia thì ghê gớm lắm sao?!"
Chiến Liên Thành lại vẫn nhàn nhạt như chưa có chuyện gì xảy ra, hắn vuốt lấy mái tóc ướt nước của mình, thản nhiên nói:"Vừa nãy bản vương thấy ngươi giống như đã chết ngạt rồi, mới xuống nước giúp ngươi lấy không khí, như vậy là sai rồi à?"
Nhạc Thiên Tuyết trợn mắt lên, cái loại ngụy biện quái quỷ gì thế này!
Nàng bình tĩnh hít lấy một ngụm khí, trừng hắn một lần không đủ, còn muốn trừng thêm mấy lần nữa.
"Rõ ràng là ngươi thừa cơ chiếm lấy tiện nghi của ta!" Nhạc Thiên Tuyết hung hăng nói.
"Chiếm thì chiếm, nếu như ngươi thấy thiệt thòi, bản vương cưới ngươi trả nợ." Chiến Liên Thành rất vô tư nói.
Nhạc Thiên Tuyết càng tức giận, cặp mắt cơ hồ đã tóe lửa, nàng gằn từng chữ:"Chỉ là hôn một lần, coi như hôm nay ta bị cẩu cắn! Ta cũng không cần Chiến Vương gia hạ mình đến cưới ta!"
Chiến Liên Thành nhìn nàng thật sâu, u ám nói:"Ngươi nói bản vương là cẩu?"
"Chẳng lẽ không phải?" Nhạc Thiên Tuyết tức giận đến độ thẳng tay tát vào mặt hắn! "Chiếm tiện nghi người khác! Còn không phải là cẩu?!"
Nàng hành động cực nhanh, hừng hực nộ khí bơi lên bờ, con mắt nổi lên mấy vạch máu đỏ, nhanh chóng khuất dạng ở phía cửa.
Chiến Liên Thành lạnh lẽo hô một tiếng:"Nhạc Thiên Tuyết! Ngươi đứng lại!"
Nhưng Nhạc Thiên Tuyết còn đang sôi máu, đương nhiên sẽ không nghe theo Chiến Liên Thành.
Cho dù hắn là Vương gia, thì Nhạc Thiên Tuyết cũng không e ngại hắn nữa!