Ân Tô Tô vội vã lấy đan dược cho Nhạc Thiên Tuyết ăn vào, Nhạc Thiên Tuyết nghĩ tới vì mình bị ngâm trong nước lạnh nên mới sốt cao thế này, trong lòng không khỏi oán hận Chiến Liên Thành tột độ.
"Này...ánh mắt của ngươi kìa, ai oán gì mà ghê thế." Ân Tô Tô cảm thán nói:"Ta hỏi ngươi một chuyện, hôm đó rốt cuộc là ngươi có vào trong động không?"
Vì vết chân trước cửa hang luôn khiến Ân Tô Tô tò mò.
Nhạc Thiên Tuyết khẽ nhắm mắt lại, trở mình vào trong:"Không có, ta muốn ngủ tiếp."
Ân Tô Tô thấy Nhạc Thiên Tuyết phản ứng như thế, vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Nàng sờ sờ cằm, hơi thở của Nhạc Thiên Tuyết đều đều vang lên bình ổn, xem ra đã rơi vào giấc ngủ rồi.
Nàng cũng không quấy rầy nữa, đắp chăn xong cho Nhạc Thiên Tuyết, liền đi ra ngoài.
Đêm tối tĩnh mịch, bao trùm phủ tướng quân cũng là một mảnh yên tĩnh.
Không ai nhìn thấy, một bóng người âm thầm lướt qua trong bóng tối.
Bóng người kia thoắt ẩn thoắt hiện, rất nhanh đã đáp xuống Tình Vũ viện.
Nhưng thời điểm hắn đáp đất, một âm thanh khe khẽ phát lên, hắn xoa xoa đầu gối, sau đó mới chậm rãi đi đến gian phòng của Nhạc Thiên Tuyết.
Trên giường, Nhạc Thiên Tuyết đang chìm vào giấc ngủ, dù sốt cao nhưng ai đó vẫn thèm ngủ vô cùng.
Nam tử đeo mặt nạ bạc chậm rãi đến gần, nhìn thấy nàng ngủ ngon lành, ánh mắt có hơi biến hóa.
Sau đó, hắn khẽ ngồi xuống bên mép giường.
Hắn sờ trán của Nhạc Thiên Tuyết, cũng không phải rất nóng.
Nam tử kia chăm chú nhìn nàng đến nửa ngày, phát hiện dáng ngủ của nàng xấu vô cùng, chỉ trong một thời gian thật ngắn mà đã vô số lần đá chăn ra ngoài.
Như vậy, làm sao có thể nhanh khỏi bệnh?
Cho nên, nam tử nọ liền đắp thêm cho nàng nhiều chăn nữa, nhiều đến độ cũng cảm thấy mệt mỏi.
"Đến bản thân mình mà cũng không biết chăm sóc." Nam tử vừa lẩm bẩm nói vừa chỉnh sửa chăn mền cho nàng.
Ai ngờ, Nhạc Thiên Tuyết đột nhiên nói mớ:"Chiến Liên Thành..."
Nam tử ngước lên nhìn nàng chằm chằm, khóe miệng bất giác giơ cao lên.
"Cái tên khốn kiếp này..." Nhạc Thiên Tuyết tiếp tục mớ:"Rùa đen khốn kiếp..."
Ánh mắt nam tử lập tức khựng lại, đưa tay lên muốn nhéo lỗ tai của nàng, .
Nhưng cơ thể nàng nóng như vậy, lại đang mơ mơ màng màng trong khi ngủ, hắn cũng không nhỏ nhen đến mức so đo với nàng lúc này.
Đến khi trời tờ mờ sáng, nam tử mới rời khỏi, vừa lúc Nhạc Thiên Tuyết cũng hạ sốt.
Hắn về tới Chiến Vương phủ, Hạo Nguyệt và Truy Tinh lo lắng sốt ruột cả đêm, không biết rốt cuộc là Vương gia người lại đi đâu.
"Vương gia, tháng này là thời gian người phát độc a." Hạo Nguyệt nóng ruột nói:"Tự người đi ra ngoài như vậy, thật sự quá nguy hiểm."
Nếu như là trước kia, tháng này Chiến Liên Thành không thể nào đứng lên được, nhưng vì Chiến Liên Thành hai ngày trước tu luyện trong hồ băng, nên mới có thể miễn cưỡng đứng lên.
Chiến Liên Thành tùy tiện vứt mặt nạ sang một bên, nhàn nhạt nói:"Các ngươi cũng cho rằng bản vương là phế nhân?"
"Vương gia, thuộc hạ tuyệt đối không phải ý này." Hạo Nguyệt và Truy Tinh vội vã quỳ xuống, chỉ sợ Vương gia nổi giận.
Tâm tình Chiến Liên Thành lúc này đương nhiên là không tốt, vì dù sao vừa nãy Nhạc Thiên Tuyết cũng trực tiếp mắng hắn khốn kiếp.
Nếu không phải nàng đang bị bệnh, chắc chắn khi nãy hắn đã giáo huấn nàng rồi.
"Chỉ là mỗi lần đến tháng này, bản vương lại nhớ tới một người." Chiến Liên Thành phất phất tay, ý bảo bọn họ đứng lên, hắn cũng không có tâm trạng muốn nổi giận.
Hạo Nguyệt biết chủ nhân đang nói tới ai, không biết làm gì khác hơn đành nói:"Chỉ tiếc Vương gia không thể tìm nàng báo thù."
Truy Tinh liền chen vào:"Tuy rằng Vương gia không làm hại cô ta, nhưng cô ta lại làm hại Vương gia, thật sự là quá ghê tởm! Vương gia, mối thù này, thế nào cũng phải báo!"
Đã trải qua nhiều năm như vậy, nhưng trong lòng mỗi người bọn họ, đều hận người kia thấu xương.
Chiến Liên Thành ánh mắt nhàn nhạt, nghiêng đầu đi, hờ hững nói:"Thôi, lui ra đi."
Rất rõ ràng, Chiến Liên Thành đã không muốn nhắc lại việc này.
Hạo Nguyệt và Truy Tinh hai mặt nhìn nhau, sau khi lui xuống, Hạo Nguyệt còn nói:"Truy Tinh, ngươi nói xem Vương gia còn thích nàng hay không?"
Truy Tinh khẽ lắc đầu, nhưng tiếp đó lại gật đầu:"Vẫn có thể, Vương gia lúc trước rất nặng tình, cho dù người bị hại khiến hai chân phải phế bỏ, nhưng Vương gia vẫn không giết nàng. : "
Hạo Nguyệt than một tiếng, đáng tiếc a...