Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

Chương 42: Chương 42: Phu thê hợp sức.​




Mấy tên sơn tặc nhìn thấy hai tiểu cô nương xinh xắn trước mặt thì nhất thời hưng phấn, cười khả ố, lộ ra hàm răng màu vàng tiêu chuẩn, phi thường hèn mọn.

Một tên, có vẻ là tướng cướp, hắn nhìn chằm chằm phần ngực của Nhạc Thiên Tuyết, dâm tà nói:"Tuy rằng vóc người hơi kém, nhưng khuôn mặt vẫn rất đẹp, mỹ nữ, muốn theo ta về làm áp trại phu nhân không?"

Nhạc Thiên Tuyết nhìn ánh mắt hèn mọn kia của hắn, không nhịn được, nàng quay sang Tiểu Hoa nói: "Tiểu Hoa, ngươi thật sự không thể ra tay?"

Tiểu Hoa hơi co mình lại, khẽ nói: "Tiểu thư, người tha cho nô tỳ đi, nô tỳ đến giết gà cũng không dám..."

Nhạc Thiên Tuyết thở dài, còn nghĩ mình có thể tiết kiệm một chút sức lực, bây giờ thì tốt rồi, vẫn phải tự mình ra tay...

Nàng rút ra một cây chủy thủ từ trong áo, nhếch miệng cười: "Các vị, không nhường đường sao? Có người sẽ đến giúp các vị nhặt xác sao?"

Tên tướng cướp liền nổi giận nói: "Con tiện nhân! Ngươi dám nói thế? Bổn đại gia ta nhất định sẽ làm thịt ngươi!"

Nhạc Thiên Tuyết xoay người một cái đã xuống ngựa, chủy thủ đang đùa nghịch trong tay, bỗng nháy mắt phóng thẳng về phía tên sơn tặc to mồm!

Lập tức, hai mắt hắn đẫm máu!

Tên cướp đau đến đưa tay che mắt hét to, Nhạc Thiên Tuyết nhanh chóng rút ra một cây chủy thủ nữa, xẹt một đường nhanh như cắt, máu cũng không hề dính, đã một dao chém đứt đầu hắn!

Mấy tên cướp còn lại liền kinh hô một tiếng đại ca, lập tức quay sang nhìn Nhạc Thiên Tuyết, ánh mắt hằn lên những vệt máu đỏ!

Tiện nhân này không dễ chơi, ả ta biết võ công!

Nhạc Thiên Tuyết rất nhàn nhã nói: "Nếu ta là các ngươi, thấy đại ca mình chết, ta sẽ lập tức trở về xem hắn giấu bao nhiêu bạc, rồi đem bán đi kiếm hời."

Bọn chúng mỗi người hai mắt nhìn nhau, ả nói cũng có lý.

Nhưng trong đám cũng không thiếu một tên hết mực trung thành với đại ca, hắn chỉ vào Nhạc Thiên Tuyết hùng hồn nói:"Ngươi ả tiện nhân đã giết đại ca ta, chúng ta nhất định sẽ bắt ngươi đền mạng!"

Nhạc Thiên Tuyết cười khẩy, chỉ chỉ bên cạnh hắn nói: "Ngươi nói một mình người? Bọn họ đều đi hết sạch rồi."

Hắn liền quay sang ngó quanh ngó quất, quả nhiên đồng bọn đã giải tán hết, chỉ còn mình hắn bơ vơ giữa cánh rừng...

Hắn nuốt nước miếng cái ực, vẻ mặt có chút sợ sệt, sau đó cũng cúp đuôi rời đi không tiếng động...

Nhạc Thiên Tuyết nhẹ nhàng trèo lên ngựa, quay sang nói với Tiểu Hoa: "Lần sau sẽ không mang ngươi đi nữa, đến giết gà cũng không dám, huống chi giết người?"

Tiểu Hoa không dám đưa mắt nhìn xác chết của tên tướng cướp, vội vàng thúc ngựa đi theo Nhạc Thiên Tuyết.

Nàng có chút khó hiểu nói: "Tiểu thư, tại sao người đã cứu người, nhưng cũng muốn giết người?"

"Có nhiều tại sao thế? Ta cứu người, có lúc là đắc dĩ, là trách nhiệm của đại phu, nhưng khi ta giết người, là vì người khác muốn giết ta, ta mới ra tay, ngươi hiểu không?" Nhạc Thiên Tuyết chậm rãi nói:"Nếu có kẻ muốn giết ngươi, ngươi ngồi đó niệm A Di Đà Phật, lẽ nào Phật Tổ sẽ đến cứu ngươi? Nên ngươi phải biết tự cứu lấy mình."

Mấy lời này, không biết Tiểu Hoa có thể thông suốt được không.

Hôm nay Nhạc Thiên Tuyết cố ý dẫn theo Tiểu Hoa ra ngoài, chính là muốn rèn luyện tiểu nô tì một chút, nhưng kiểu này thì....chắc chắn là không thể nào.

Làm nha hoàn nhiều năm, tính hầu hạ dạ vâng đã ngấm vào tận xương tủy, còn biết thế nào là vung đao múa kiếm?

Nhưng là người thân cận của Nhạc Thiên Tuyết, ít nhất cũng phải biết tự phòng thân...

Ra khỏi khu rừng là một mảnh đất trống trải.

Nhạc Thiên Tuyết dựa theo mùi hương trong không khí, tiếp tục đi lên phía trước, không lâu sau, rốt cục cũng nhìn thấy một gian nhà tranh.

Nàng trèo xuống ngựa, trực tiếp đẩy cửa đi vào, mở to miệng gọi: "Nguyên Thiên Tứ!"

Trong gian phòng, đúng lúc có một thiếu niên chừng mười tám đang lúi húi thay y phục, thấy Nhạc Thiên Tuyết vô tư đẩy cửa đi vào như thế, vừa lúc hắn đang xoay người lại, một thân trắng trẻo đẹp đẽ như sứ lộ ra, hầu như cái gì cũng thấy rõ!

Nhạc Thiên Tuyết trợn mắt lên, phút sau lại mở miệng cười to.

Nguyên Thiên Tứ lập tức xoay người đưa lưng về phía nàng, vội vã cầm y phụ lên che chắn, "Nhạc Thiên Tuyết! Ngươi đúng là đồ vô sỉ hạ lưu!!! Dám nhìn chằm chằm vào cơ thể băng thanh ngọc khiết của ta như vậy!!"

Nhạc Thiên Tuyết cười nói: "Nguyên Thiên Tứ, ngươi để ý làm gì mấy chuyện này, còn nhớ lúc chúng ta lần đầu gặp mặt, ngươi đang tắm rửa, ta từ trên nóc nhà té xuống, cũng vừa hay lại thấy hết."

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Nguyên Thiên Tứ lập tức ửng đỏ, tiểu nha đầu này!

Hắn vội vàng xỏ từng lớp y phục vào, lần đầu gặp Nhạc Thiên Tuyết, cũng cái tình huống khó coi như vậy, đúng là không đánh thì không quen mà!

Buổi tối, hắn đang tắm rửa trong nhà trọ, trùng hợp Nhạc Thiên Tuyết cũng đi ra ngoài tìm Ân Tô Tô, không ngờ nóc nhà có vấn đề, nàng vừa đặt chân lên liền té cái rầm xuống.

Quỷ Y cô nương và Đệ Nhất Thần Y, gặp nhau cứ như một chuyện hài.

Nguyên Thiên Tứ mấy ngày trước đã đến đây, dùng bồ câu đưa tin cho Nhạc Thiên Tuyết, cho nên nàng mới biết rõ hắn đang hái thuốc ở chỗ này.

Nguyên Thiên Tứ hắng giọng ngồi xuống, vẫn có chút tức giận nói:"Ngươi đến tìm ta làm gì? Không phải nói mình rất bận rất bận, không thể theo ta về Dược Vương Cốc được sao?"

Nhạc Thiên Tuyết ngồi xuống trước mặt hắn, nói: "Có chuyện muốn ngươi giúp."

"Ta biết chắc sẽ chẳng phải chuyện tốt lành gì." Nguyên Thiên Tứ thở dài: "Từ lúc gặp ngươi đến giờ có chuyện gì tốt lành đâu? Lần trước ngươi đến Dược Vương Cốc, hái gần hết dược liệu của ta!"

Nguyên Thiên Tứ hừ một tiếng, tình cảnh trước mắt rõ ràng ràng đây!

Nhạc Thiên Tuyết mân mê mấy ngón tay, lầm bầm nói:"Là ngươi nói với ta cứ thoải mái lấy, không cần khách khí mà, ta chỉ nghe theo ngươi không khách khí thôi."

Nguyên Thiên Tứ hầm hầm: "Ai biết được ngươi thực sự không khách khí như vậy!"

"Ngươi biết tính ta mà." Nhạc Thiên Tuyết đột nhiên ngẩng mặt lên: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, ngươi giúp ta đi cứu người đi."

Nguyên Thiên Tứ nhấn giọng nói:"Cái gì? Ngươi không tự mình ra tay cứu được, còn bắt ta phải giúp? Y thuật của ngươi bị chó ăn hết rồi sao?"

"Không phải... Là ta có chút rắc rối, không thể để lộ y thuật của mình, nhưng nếu không cứu người này, sẽ gây hậu họa đến phủ tướng quân." Nhạc Thiên Tuyết khó xử nói.

"Ngươi cũng biết tổ tiên Dược Vương Cốc của vì sao lại tị thế rồi chứ?" Nguyên Thiên Tứ nói:"Cũng chính vì mấy cái chuyện này, mấy kẻ ỷ mình có quyền có thế đó chỉ chuyên bắt nạt ra lệnh chúng ta, ta muốn ngươi theo ta trở về Dược Vương Cốc, phu thê hợp sức cùng trồng thảo dược, ngươi lại không chịu!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.