Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

Chương 50: Chương 50: Rơi xuống vực.




(4) - Vết thương.​

Ở bên đây, Chiến Liên Thành hai tay cầm vài viên đá nhỏ, dùng sức mạnh mẽ phóng thẳng từng viên ra ngoài!

Không ngờ được, mục tiêu đã bị bắn trúng nhưng đến một tên cũng không hề ngã xuống!

Chiến Liên Thành ngồi yên một chỗ bất động, thấy một màn này, hắn không nhịn được phải cau mày.

Nha đầu Nhạc Thiên Tuyết này đi hơn một canh giờ rồi, thế mà vẫn chưa trở lại, xem ra đã bỏ hắn lại rồi.

A a, cái nữ nhân này quả nhiên rất vô tình vô nghĩa, gặp phải bước ngoặt sinh tử liền vội vàng cứu lấy cái sinh của mình.

Chiến Liên Thành tiếp tục ném những viên đá, nhưng bọn hắc y nhân căn bản vẫn không chết, theo lý mà nói, đá hắn phóng ra có nội kình, cho dù là người học võ cũng không cản lại được.

Chiến Liên Thành hơi nheo mắt lại nhìn, đám người này xuất hiện một cách bất thường, hơn nữa còn có loại mùi đặc thù, rốt cuộc là tại sao?

Đột nhiên vào lúc này, một tên trong đó phi tới như bóng ma, chớp mắt đã đứng trước mặt Chiến Liên Thành, vung kiếm đâm mạnh xuống, mục tiêu là thủ cấp của hắn!

Chiến Liên Thành bất giác cau mày lại, hai chân không thể chuyển động, chỉ còn cách này....

Hắn lập tức ngửa người ra sau, thoát được trong gang tấc, trường kiếm nắm chặt trong tay đâm thẳng tới, chém đôi tên hắc y nhân thành hai nửa!

Thế nhưng, tên kia đến một giọt máu cũng không hề tứa ra, trái lại lại tỏa ra một trận mùi hương kỳ quái!

Chiến Liên Thành cảnh giác liền nín thở, đưa kiếm chặt hết hai chân bọn hắc y nhân đang tiến tới gần.

Quái ở chỗ, hai chân bọn chúng đã không còn, nhưng vẫn sống chết bò lên trước, muốn giết Chiến Liên Thành bằng được.

Quá sức kì lạ!

"Vương gia! Cẩn thận!" Cách đó không xa bỗng truyền đến một tiếng nói, Chiến Liên Thành giật mình phát giác được phía sau có dị dạng, liền nghiêng người né tránh, nhưng vì chậm trễ nên vẫn bị sượt một đường ngang cánh tay!

Nhạc Thiên Tuyết thở hổn hển chạy đến, chủy thủ trong tay mạnh mẽ phóng tới cắt đứt đầu tên đánh lén!

Chiếc đầu lăn xuống bên cạnh Chiến Liên Thành, hắn hơi sững sờ, Nhạc Thiên Tuyết cũng có lúc hung mãnh như vậy sao?

Nhạc Thiên Tuyết gương mặt đỏ hồng nhễ nhại mồ hôi, nhìn sang Chiến Liên Thành một chút, nói:"Chiến Vương gia, ngươi đừng cử động."

Nàng lấy ra một hộp thuốc nhỏ, may mà đã phòng ngừa trước nên vừa nãy mới không bị nước ngâm hỏng hết.

Nàng quay sang tên thích khách rắc lên một ít thuốc, bỗng có một tia khói trắng nhè nhẹ bay lên, mùi hương kì lạ Chiến Liên Thành ngửi được cũng theo đó mà biến mất.

Chiến Liên Thành nhìn chằm chằm thuốc bột trong tay nàng, nghi ngờ hỏi:"Thuốc gì vậy?"

Nhạc Thiên Tuyết nói:"Độc phấn, có thể diệt chết cổ trùng."

"Cổ trùng?" Chiến Liên Thành có chút hiếu kỳ hỏi:"Trên người bọn họ có cổ trùng?"

"Bọn họ đều đã bị cổ trùng khống chế." Nhạc Thiên Tuyết đáp.

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Chiến Liên Thành kia, nàng chỉ biết mím môi, không biết phải giải thích làm sao cho rõ.

Cứu hắn cũng không được, không cứu hắn cũng không xong, lần này là mình tự rước họa vào thân rồi.

"Là Nguyên Thiên Tứ cho ngươi?" Chiến Liên Thành nheo mắt hỏi.

Nhạc Thiên Tuyết nghe hắn nói như vậy, liền vui vẻ gật đầu:"Đúng vậy a, Thiên Tứ ca ca cho ta rất nhiều dược vật phòng thân."

Nàng liếc mắt thấy tay trái Chiến Liên Thành máu tươi đã nhiễm đỏ, nàng vội vàng ngồi xổm xuống trị liệu cho hắn.

Vừa nãy nàng cũng nhìn thấy, Chiến Liên Thành muốn né tránh, nhưng trong khoảnh khắc đó hắn không đứng lên nổi.

Nhưng vì cái gì mà trước đó Chiến Liên Thành ở Tựu Hoa lâu có thể hành động xuất thần như vậy?

Cái này cũng rất kỳ quái, xem ra Chiến Liên Thành giả làm người tật, cũng có chút nguyên nhân.

Nàng kiểm tra tay của hắn một hồi, quên bén luôn vết thương của chính mình.

Nàng than một tiếng:"Chiến Vương gia, may mà vết thương nghiêm trọng."

Trong tình cảnh nghèo nàn khổ sở này, nếu nàng lại không mang dược liệu gì trên người, tay của hắn nhất định sẽ bị phế bỏ.

Tuy rằng thanh tay trong tay thích khách có độc, nhưng chuyện này đối với Nhạc Thiên Tuyết mà nói thì chẳng có gì khó.

Chiến Liên Thành nhìn kĩ thuật bôi thuốc thuần thục của nàng, lại hỏi:"Đây cũng là Nguyên Thiên Tứ chỉ giáo ngươi?"

Nhạc Thiên Tuyết thuận miệng đáp: "Đúng vậy."

"Không ngờ ngươi có thể học được y thuật của Đệ Nhất Thần Y, rất nhiều người mong đến đỏ mắt mà vẫn không được, chắc chắn sẽ hâm mộ ngươi không ngừng rồi."

"Sao lại có chuyện đó, mọi việc chỉ từ một chữ duyên mà ra thôi." Nhạc Thiên Tuyết bỗng nhiên nhíu mày, giờ nàng mới sực nhớ, tay của mình cũng bị rách da.

Nhưng nàng vẫn cố nhịn đau, băng bó cho Chiến Liên Thành cẩn thận.

Sau đó Nhạc Thiên Tuyết mới ra đầm nước rửa tay một chút, nước lạnh ngấm vào da thịt, nàng suýt nữa đã kêu lên thành tiếng, bình sinh Đường Môn chủ vốn ít khi bị thương, nay vết thương cùng nước lạnh xót da này cộng lại thành ra đau đớn vô cùng.

Nhạc Thiên Tuyết vẫy tay cho khô ráo, sau đó mới tỉ mỉ bôi thuốc lên.

Không ngờ Chiến Liên Thành đột nhiên nói:"Đưa tay đây."

"Hả?"

"Bôi thuốc cho ngươi."

"Chiến Vương gia tay của ngươi cũng bị thương mà, ta tự bôi cũng được."

"Bản vương chỉ có một tay là không thể cử động, một tay kia không phải là tàn phế." Chiến Liên Thành lạnh lùng nói.

Hắn cứ thế giựt lấy tay Nhạc Thiên Tuyết, sau đó rắc lên ít thuốc bột, rồi từng chút từng chút bôi thuốc cho nàng.

Hắn vốn là mặt than, tính tình lại lãnh khốc, Nhạc Thiên Tuyết không hề nghĩ đến hắn lại có lúc ôn nhu như vậy, lại còn nhẹ nhàng bôi thuốc cho người khác.

"Sao còn chạy về lại?" Chiến Liên Thành đột nhiên hỏi.

"Cái gì?"

Nhạc Thiên Tuyết nhất thời không hiểu ý của hắn.

"Ngươi đã đi rồi, sao còn muốn trở về? Không phải ngươi nói tới gần bản vương liền gặp vận xui xẻo sao?"

Nhạc Thiên Tuyết cười cười nói:"Ta chỉ đi dò đường thôi, sao lại không trở về?"

Tuy nàng chưa hề nghĩ tới phải bỏ lại Chiến Liên Thành, nhưng để hắn sống sót, với nàng cũng chẳng tốt đẹp gì, hơn nữa thân phận của nàng nếu như bị Chiến Liên Thành phát hiện, khẳng định chỉ có một con đường chết.

Sở dĩ nàng sống chết chạy trở về, chính là chờ Chiến Liên Thành mất cảnh giác mới có thể tiếp cận hắn, sau đó lại nghĩ cách tìm Tông Quyển, thay Ân Tô Tô báo thù.

Chiến Liên Thành trầm ngâm một hồi, nhìn vết thương ứa máu trên bàn tay trắng nõn của nàng, ánh mắt như phủ một lớp sương mơ hồ, nhẹ giọng nói: "Một nữ tử, chẳng lẽ lại không biết bảo mệnh là quan trọng?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.