Sương mù giăng dày đặc, bốn phía đều trở nên mờ mịt không rõ phương hướng.
Truy Tinh lẩm bẩm nói:"Hình như đã lạc đường rồi, chẳng lẽ phải đợi đến sáng mới đi tiếp được?"
Nhưng bọn họ đều là người của Chiến Vương phủ, rất nóng lòng muốn tìm được chủ nhân, giờ bị cản trở như thế này, trong lòng lại càng thêm gấp gáp hơn, chỉ mong đám sương lượn lờ chết tiệt này mau mau tan ra.
Hạo Nguyệt gật gật đầu:"Chắc vậy, giờ không thể đi sâu vào được nữa, cánh rừng này căn bản không lớn như vậy."
Bọn họ đang đi thẳng, rất nhanh sẽ đến nơi nhưng không ngờ lại bị cản trở giữa đường.
Nhạc Thiên Tuyết xuống ngựa quan sát một chút, chậm rãi bước về phía trước vài bước, ánh mắt có vẻ nghiêm trọng, tình hình này...
Nàng đưa mắt nhìn xuống dưới, sau đó mới nói:"Vậy chúng ta cứ chờ một lát đi, dừng lại nghỉ ngơi một chút cũng tốt."
Giờ sương mù cản trở như vậy, bọn họ cũng không có cách nào, đành phải gật đầu đồng ý.
Bọn họ người nào cũng xuống ngựa, sau đó liền tự đi tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Không hiểu tại sao, lớp sương mù lại ngày càng dày đặc hơn.
Nhạc Thiên Tuyết cố tình đi xa một chút, không muốn cùng bọn họ gần gũi.
Bóng đêm mịt mùng tăm tối khiến người ta bất giác lại cảm thấy bất an, Hạo Nguyệt và Truy Tinh cũng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, liền dặn dò mọi người tụ họp lại với nhau, phòng ngừa đến lúc lại xảy ra chuyện.
Nhưng khi kiểm tra nhân số một chút, lại không thấy Nhạc Thiên Tuyết đâu, Hạo Nguyệt hơi sốt sắng nói:"Không có Nhạc cô nương, mau mau đi tìm nàng."
Nhưng còn chưa kịp đứng lên chạy đi tìm, từ bốn phía sương mù đột nhiên phóng tới tận mấy cái mũi tên!
Hạo Nguyệt nghe thấy âm thanh xé gió bất thường, liền hô to một tiếng:"Cẩn thận! Có mai phục!"
Nàng và Truy Tinh phản ứng cực nhanh, ngay lập tức đã là rút kiếm hất bay vô số mũi tên!
Bọn hắc y nhân từ bốn phía lại bất ngờ lao ra, tạo thành một tình cảnh hỗn loạn!
Hạo Nguyệt và Truy Tinh liền song kiếm hợp bích, liên thủ giết địch, không kẻ nào có thể thắng được hai người họ, tiếng binh khí va chạm leng keng không ngừng, Hạo Nguyệt tranh thủ nói một câu:"Nguy rồi, Nhạc cô nương chỉ sợ là đang gặp nguy hiểm."
Truy Tinh không có cách nào bứt ra được, bọn hắc y nhân này số lượng không ít, hơn nữa võ công cũng không kém, có khi bọn chúng sẽ quyết tử cũng nên.
Hắn vừa giết một người, mới nói được một câu:"Bây giờ không có sức để lo cho cô ta, Nhạc cô nương được Nhạc tướng quân đích thân dạy bảo, tự nhiên phải có năng lực tự vệ."
Hạo Nguyệt nhớ tới vóc dáng mình hạc xương mai kia của Nhạc Thiên Tuyết, coi như là có mấy thêm phần võ công nội lực đi, cũng chưa chắc có thể đấu lại.
Hắc y nhân rõ ràng đã bị giết khá nhiều, nhưng lại không thấy ít đi chút nào, xem ra số người mai phục là không ít!
Hạo Nguyệt trán đã đầy mồ hôi, nếu cứ duy trì như vậy, bọn họ không thể thoát khỏi chỗ này, vậy làm sao cứu được Vương gia?!
Lúc này, Nhạc Thiên Tuyết đã yên vị trên một cành cây, cung tên nàng cũng đã lắp xong, giờ đang cẩn trọng giương cung xác định phương hướng.
Sương mù dày đặc, bóng đêm u ám, nàng muốn nhận biết đâu là địch đâu là bạn cũng không dễ dàng.
Nàng nheo mắt, may mà nàng tinh ý phát hiện nơi này đã sớm bị mai phục, nên đã lén rắc lân bột lên người của Chiến Vương phủ, như vậy là có thể phân biệt ra được rồi.
Nàng kéo căng dây cung, từng đợt mũi tên vun vút như xé gió lao tới!
Hạo Nguyệt cùng Truy Tinh đồng loạt sững sờ, chuyện gì thế này? Lại có người giúp đỡ sao?
Từng tên thích khách ngã xuống, Truy Tinh nhìn thấy mũi tên cắm trên người bọn chúng, mới hiểu ra được, thì ra là Nhạc Thiên Tuyết đang âm thầm giúp đỡ.
Nhạc Thiên Tuyết hiểu rõ từ huyệt đạo trên cơ thể người, hầu như mỗi lần bắn đều là một mũi tên trí mạng, phối hợp với Hạo Nguyệt và Truy Tinh phản kích, rất nhanh đã giết sạch bọn hắc y nhân.
"Nhạc cô nương!" Hạo Nguyệt thấy sương mù vẫn chưa tan đi, liền hô to gọi Nhạc Thiên Tuyết.
Nhạc Thiên Tuyết không trả lời, sương mù này có điểm kỳ lạ, nàng cũng không biết kẻ nào làm ra nó, cho nên nàng không muốn lên tiếng.
Nàng vẫn nhớ tới lời sư phụ nói, sương mù này là Bát Quái Ngũ Hành thuật, là một loại trận pháp nguy hiểm, nếu như không phá ra được, chắc chắn sẽ luẩn quẩn mãi ở trong này
Một cơn nhức đầu dội tới, dù sao nàng là học y thuật chế thuốc, làm sao mà hiểu được những thứ này.
Chỉ sợ Hạo Nguyệt và Truy Tinh cũng không biết gì đi, nếu không từ nãy bọn họ đã phát hiện ra vấn đề rồi.
Nhạc Thiên Tuyết suy nghĩ một chút, xem ra bây giờ, chỉ có thể chờ đến khi trời sáng rồi quyết định.
Nàng đang định nhảy xuống, thế nhưng trước mắt lại đột nhiên lóe lên ánh bạc, một đạo kiếm trực tiếp bay thẳng vào nàng!
Nhạc Thiên Tuyết giật nảy mình, một đường lóe lên, trường kiếm hướng tới cành cây, ngay lập tức chém đôi thành hai khúc!
Cành cây ngã rạp xuống! Rất nhanh một kẻ đã xuất hiện trước mặt Nhạc Thiên Tuyết, dù hắn một thân áo lam, nhưng phía trên lại đeo khăn đen che nửa mặt, hiên ngang nói: "Chủ nhân không cho giết ngươi, nhưng hôm nay bọn ngươi giết nhiểu người của chúng ta như vậy, ngươi, không thể không chết!"
Nhạc Thiên Tuyết nhận ra âm thanh này, chẳng phải là của Viên công tử kia à?!
Khi nãy, nàng đã nghi hoặc chuyện này, tại sao không người nào đến tấn công nàng, cho nên nàng đoán là khả năng này.
Thật không ngờ, mình lại thật sự đoán đúng!
Nhạc Thiên Tuyết lập tức giương cung bắn ra hàng loạt mũi tên, nhưng tất cả đều bị Viên công tử một kiếm quét sạch!
Cả người nàng đầy mồ hôi lạnh , hắn đã quyết định sẽ giết mình rồi, phải lập tức trốn ngay!
Nàng xoay người một cái, chân vừa tiếp đất đã hô to:"Hạo Nguyệt! Truy Tinh! Ở đây!"
Nhưng Viên công tử kia quyết đuổi tận giết cùng, trường kiếm trên tay chuẩn bị chém ngang cổ Nhạc Thiên Tuyết!
Nhạc Thiên Tuyết một tay cầm cung tên , một tay cầm mũi tên liều mạng đâm tới, leng keng một tiếng, nàng lập tức bị đánh văng ra!
Nội lực quá yếu! Căn bản không phải là đối thủ của hắn!