Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

Chương 54: Chương 54: Tang sự.​




Đây là đoàn buôn của Nhan gia, gia tộc này buôn bán xuyên tam quốc, của cải nhiều đến vô xuể.

Chủ của đoàn buôn này vừa vặn là đệ đệ nhỏ tuổi nhất trong tộc, tên Nhan Xuyên, Nhan gia chủ đã sắp năm mươi tuổi, nhưng hắn lại chỉ có hai mươi tuổi.

"Nhạc cô nương, uống nước đi." Nhan Xuyên cưỡi trên lưng ngựa, quay sang Nhạc Thiên Tuyết ném cho nàng một túi nước.

Nhạc Thiên Tuyết ngồi ở trên xe vận chuyển hàng hóa, khẽ cười, nói:"Cảm ơn."

Nhan Xuyên này quả là một người phóng khoáng, biết Nhạc Thiên Tuyết là Đại tiểu thư phủ tướng quân, liền cố ý không thu tiền của Nhạc Thiên Tuyết.

Nàng uống một hơi mấy ngụm nước, đã khát rất nhiều, vốn vẫn đang nghĩ tới Chiến Liên Thành, nhưng bây giờ đã quên sạch hắn rồi.

Nàng vừa quay đầu sang, liền phát hiện Nhan Xuyên đang nhìn chằm chằm nàng.

"Ta thường không ở lại kinh thành, nhưng cũng từng nghe nói Nhạc cô nương danh tiếng không hề tốt, hôm nay tận mắt nhìn lại thấy không giống lời đồn thổi một chút nào."

Nhạc Thiên Tuyết biết rõ tiếng tăng vang danh khắp trấn của mình, cũng thành thật cười cười đáp:"Cho dù là đại đa số nói cũng chưa hẳn đã là sự thật, chỉ mới nhìn một chút đã liền phán xét sự tình bên trong."

Nhan Xuyên cười một cái:"Nhạc cô nương nói quả thật rất thú vị."

Nhạc Thiên Tuyết tính toán còn đến hai ngày mới có thể trở về kinh thành, chán chường liền cùng Nhan Xuyên tâm sự giết thời gian.

Nhan Xuyên tuổi không lớn lắm, nhưng vì chuyện làm ăn của Nhan gia vẫn có thể đi khắp thiên hạ.

Nhạc Thiên Tuyết biết thế liền hỏi:"Nhan công tử đã từng gặp người sử dụng Cổ Trùng Thuật chưa?"

"Cổ Trùng Thuật?" Nhan Xuyên hắn chưa từng nghe thấy cụm từ nào như vậy: "Xin lỗi, ta chưa từng nghe nói."

Nhạc Thiên Tuyết à một tiếng, vẻ mặt mơ hồ phức tạp, trong lòng nàng còn nghĩ đến những gì Viên công tử đã nói hôm qua, chủ nhân của hắn đang theo dõi nàng, không lẽ là đã biết thân phận Quỷ Y của nàng rồi chứ?

Hai ngày rất nhanh đã trôi qua, Nhạc Thiên Tuyết rốt cuộc cũng về tới kinh thành.

Trong Phủ tướng quân, sắc trắng ngợp trời

Nhạc Thiên Tuyết nhìn hai cái đèn lồng trắng tinh to đùng treo ở cửa, cảm thấy có chút kỳ quái, đây là người nào chết vậy?

Thị vệ đứng canh ở cửa ra vào vừa thấy Nhạc Thiên Tuyết, liền hoảng hốt lùi về sau vài bước:"Đại... Đại tiểu thư? !"

Nàng nhíu mày, rốt cuộc đã đoán được vì sao lại như vậy rồi.

Nhạc Thiên Tuyết nở nụ cười, ung dung nói: "Yên tâm, ta không phải ma."

Nàng nghênh ngang đi vào, trên đường có không ít người nhìn thấy Nhạc Thiên Tuyết, đều sợ đến sắc mặt tái xanh như tàu lá.

Quản gia Tằng thúc nghe nói Nhạc Thiên Tuyết trở về rồi, hốc mắt lập tức đỏ hoe, vội vàng đi ra bắt tay Nhạc Thiên Tuyết, xúc động nói:"Đại tiểu thư! Người vẫn mạnh khỏe đây này! Quá tốt rồi! Quá tốt rồi!"

Nhạc Thiên Tuyết đảo mắt nhìn một vòng, trong phủ giờ treo đầy vải trắng cùng đèn lồng trắng, cũng thật là chu đáo quá nhỉ?.

Nàng trầm giọng nói:"Tằng thúc, ai là người nói ta đã chết?"

Tằng thúc cũng có vẻ tức giận nói:"Là Nhị tiểu thư! Nàng nói Đại tiểu thư rớt xuống Song Tử nhai, xương cốt không còn, Từ Thị liền nhanh chóng chuẩn bị tang sự. Tiểu nhân vốn muốn đi thông báo cho lão gia, nhưng Hoàng thượng sắp phải về kinh, lão gia mang binh đi nghênh đón Hoàng thượng, hai ngày sau mới trở về, đều là tại tiểu nhân vô dụng không cản được Từ Thị! Trong viện của tiểu thư thì càng..."

Lời còn chưa nói hết, Tằng thúc đã liền im bặt.

Nhạc Thiên Tuyết lẳng lặng nghe, thì ra là như vậy, chuyện này không trách Tằng thúc được, cho dù Từ Thị chỉ là tiểu thiếp nhỏ nhoi, nhưng ít ra nàng cũng có chút quyền lợi.

Khóe miệng nàng kéo lên một tia cười lạnh, rủa nàng chết? Từ Thị chắc đã chán sống rồi.

Trong Tình Vũ viện.

Từ Thị và Nhạc Linh Vy đến một giọt nước mắt cũng không chảy xuống, Từ Thị nhìn cái linh vị kia, khẽ cười một tiếng, muốn đấu với nàng sao? Quá ngây thơ!

Nàng xoay người, cao giọng nói:"Bây giờ Đại tiểu thư đã chết rồi, ta sẽ thu dọn đồ đạc trong viện tử của Đại tiểu thư, có đồ vật gì trân quý đều phải mang tới đại sảnh đây! Nếu như các ngươi tay chân đụng chạm gì, lập tức đuổi ra khỏi phủ! Còn có, đem chìa khóa kho hàng trong Tình Vũ viện đến đây!"

Những hạ nhân kia khúm núm đáp vâng một tiếng, liền vội vàng chạy đi làm việc.

Nhạc Linh Vy ha ha nở nụ cười:"Mẫu thân, trời cao thật có mắt a, ta nghe nói Tứ hoàng tử đưa không ít lễ vật cho nàng, giá trị chắc cũng phải một vạn lượng bạc đây."

Từ Thị khóe miệng nhếch nhếch, đắc ý nói: "Không sai, đến cả ông trời cũng giúp chúng ta, giờ con tiện tì đó chết rồi, đồ vật của ả đều là của chúng ta, đợi đến khi nương trở thành chính thê, thì con chính là trưởng nữ trong phủ tướng quân rồi! Không phải bị người ta xem thường nữa!"

Nhạc Linh Vy trong lòng tràn đầy hưng phấn, mặc dù nàng tài hoa hơn người, nhưng trong hoàng cung vẫn có nhiều kẻ mắt chó coi thường nàng.

Nàng vốn định để Tứ hoàng tử làm chỗ dựa cho mình, nhưng không ngờ Ngọc Nam Phong lại bị Nhạc Thiên Tuyết làm cho mê muội rồi, nàng càng phải tính toán suy nghĩ nhiều hơn.

Giờ thì quá tốt rồi, Nhạc Thiên Tuyết đã chết, nàng chắc là phải đi đến Quan Âm miều tạ ơn thần linh đây!

Bọn hạ nhân manh từng đồ vật trân quý đặt trong đại sảnh, Từ Thị qua loa kiểm lại một chút, bắt đầu cảm thấy đố kỵ.

Trước đây nàng vơ vét không ít của cải của Nhạc Thiên Tuyết, không nghĩ con nhỏ vẫn còn nhiều vật đáng giá như vậy!

"Lão gia quá bất công, cái gì cũng cho Nhạc Thiên Tuyết." Từ Thị khẽ cắn răng:"Con tiện nhân kia tới lai lịch cũng không rõ, mà lão gia vẫn một mực thích ả như vậy! Còn một mực sủng ái con gái của ả!"

Nhạc Linh Lung ngơ ngác hỏi: "Nương, mẫu thân của Nhạc Thiên Tuyết lai lịch không rõ? Vậy tại sao lại gả cho cha?"

Từ Thị đang định mở miệng giải thích, thì từ bên ngoài cửa bỗng vang lên một âm thanh:"Làm cái gì vậy? Rủa ta chết, còn muốn cướp hết đồ vật của ta? Từ Thị, khẩu vị của ngươi cũng lớn thật nhỉ!"

Từ Thị nghe thấy giọng nói trong veo như nước, sắc mặt lập tức trắng dã như tờ giấy

Nhạc Thiên Tuyết chậm rãi bước tới, đập vào mắt là những hòm rương của cải trân quý, tất cả đều là của nàng.

Ánh mắt nàng thoắt hiện một tia ác độc, tuy rất mờ nhạt ánh nhìn ấy lại dán chặt trên người Từ Thị khiến bà không kiềm được sợ sệt lui về phía sau hai bước, gần như té ngã, cũng may là có Nhạc Linh Vy đỡ lấy mới không để Từ Thị xấu mặt.

Nhạc Linh Vy thì không thể tin được, rõ ràng đã rớt xuống Song Tử nhai, vậy mà bây giờ vẫn hoàn hảo vô sự đứng ở chỗ này, chuyện này căn bản khó mà tin nổi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.