Trong đầu Ân Tô Tô bây giờ cũng giăng đầy sương mù mơ hồ, đến bản thân nàng cũng không biết rốt cuộc là có ý gì.
Nhạc Thiên Tuyết mím môi, bây giờ bên ngoài đang náo loạn như vậy, nàng cũng không thể biến mất quá lâu được.
Ân Tô Tô biết nàng cũng không thể lưu lại đây nữa, bèn mở miệng nói: "Ngươi đi trước đi, sau khi trở về kinh thành, ta sẽ liên lạc với ngươi."
Nhạc Thiên Tuyết ậm ừ một tiếng: "Ngươi cầm cái này đi, trên mặt có độc, có thể bảo mệnh."
Nàng cẩn thận đưa cho Ân Tô Tô một ít ngân châm, những thứ này nàng vốn luôn mang bên mình để phòng thân.
Ân Tô Tô nhìn một lượt mấy cây ngân châm, khẽ cười nói:"Tiếng tăm của Quỷ Y vang khắp trấn, ngân châm này nghe đâu cũng rất lợi hại, phải hay không một châm liền trí mạng?"
Nhạc Thiên Tuyết gật đầu nói: "Dù sao cũng đừng xem thường, độc này chỉ có mình ta có thể giải. : "
Ân Tô Tô đem ngân châm cất giữ cẩn thận, nàng không phải hoài nghi gì năng lực của Nhạc Thiên Tuyết, dù sao ba tháng qua, Nhạc Thiên Tuyết cũng đã trổ hết tài năng, cùng y thuật cao siêu khiến rất nhiều người bị thuyết phục.
Chỉ có điều Nhạc Thiên Tuyết muốn sống yên tĩnh, không muốn bại lộ thân phận của mình ra.
Hơn nữa thân phận Quỷ Y đã đắc tội với Chiến Liên Thành, thì càng không thể nào để bị lộ ra.
Nhạc Thiên Tuyết sau khi từ biệt Ân Tô Tô, liền trờ về Dạ phủ.
Vừa nãy nàng đã nói với Tiểu Hoa, kêu nàng trở lại ở Dạ phủ chờ nàng.
Tiểu Hoa bồn chồn không yên, lo tiểu thư sẽ xảy ra chuyện nên đã ra tận cửa phủ đứng chờ, bây giờ bên ngoài đang loạn hết lên, nàng sao lại không lo lắng được
''Tiểu thư! Ngươi không sao chứ? !" Tiểu Hoa vừa nhìn thấy Nhạc Thiên Tuyết ở phía xa, liền vội vàng chạy lại hỏi.
Nhạc Thiên Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao."
Tiểu Hoa vẫn bồn chồn không yên: "Tứ hoàng tử không thấy tiểu thư đâu, đã dẫn theo người đi tìm rồi."
Nhạc Thiên Tuyết cau mày, nàng càng ngày càng càng tò mò không biết rốt cuộc là Ngọc Nam Phong uống lộn phải yêu dược gì, hai ngày này hắn quả thực rất kỳ quái.
Nàng nói: "Vào trong trước đã, bên ngoài loạn như vậy, hắn không tìm được người, tự nhiên sẽ trở lại."
Tiểu Hoa gật gù đi theo sau, dù sao Dạ Thành xảy ra chuyện như vậy, quá nhiều người bị thương vong, dân chúng trong thành sợ mãnh thú làm loạn, lòng người ai nấy cũng hoang mang.
Hai người vừa mới bước vào trong Dạ phủ, phía sau đã có rất nhiều thị vệ vội vội vàng vàng chạy đi.
"Nhanh! Mau đi bảo vệ thành chủ!"
"Dân chúng thương vong vô kể, đại phu cả kinh thành cũng không cứu chữa kịp thời a!"
"Nhanh đi tìm thêm đại phu, chỉ cần biết băng bó một chút, cũng phải tìm!"
Một đám thị vệ bàn tán sôi nổi đi ngang qua, nhanh chóng mất hút ở phía cuối đường.
Nhạc Thiên Tuyết nghiêng đầu đi, cố để cho mình không nghe thấy được gì.
Tiểu Hoa vẫn còn chút kinh hồn bạt vía, khẽ hỏi: "Tiểu thư, nghe nói rất nhiều người bị dã thú tấn công, tiểu thư người không đi..."
Nàng biết Nhạc Thiên Tuyết có hiểu qua y thuật, nhưng cho tới bây giờ vẫn không thể hiện ở trước mặt người ngoài.
Lần trước cứu Ngọc Nam Phong, đã là phá giới rồii, lần này, Nhạc Thiên Tuyết nhất định sẽ không tự dấn thân vào nguy hiểm nữa.
Quả nhiên, Nhạc Thiên Tuyết liền nói: "Không đi."
Nàng đi thẳng một mạch vào phòng của mình, không buồn quan tâm nữa.
Dù sao, thế giới này cũng khác xa so với xã hội hiện đại ở kiếp trước của nàng, thế giới này, ngươi càng thể hiện nhiều tài năng, đồng nghĩa với việc ngươi càng rước nhiều hiểm họa vào mình.
Nàng là Nhạc Thiên Tuyết, là Đại tiểu thư của phủ tướng quân, nàng còn mang danh phận là kẻ thù của Chiến Liên Thành, một khi để lộ bất kì sơ suất gì, không chỉ có nàng, mà ngay cả phủ tướng quân từ trên xuống dưới đều sẽ bị liên lụy!
Tiểu Hoa dù hiểu được chút ít, nhưng vẫn là cảm thấy hơi nuối tiếc.
Nhưng chỉ một lát sau, Nhạc Thiên Tuyết đã cầm trong tay cái bình nhỏ đi ra.
Tiểu Hoa liền nhận ra, đó là thuốc bột mà tiểu thư thường ngày vẫn sử dụng.
Nàng vội vàng hỏi: "Tiểu thư, người đã nghĩ thông suốt?"
"Không nghĩ thông suốt, cũng sẽ không muốn nghĩ thông suốt." Nhạc Thiên Tuyết chầm chậm nói, "Ta đi đưa thuốc, ngươi trông chừng dùm."
Tiểu Hoa cười híp mắt, tuy rằng tiểu thư nhà nàng có lúc mạnh miệng, nhưng tâm can lại rất dễ dao dộng.
Nếu như gặp phải dân chúng vô tội bị thương, Nhạc Thiên Tuyết người nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nàng không thể ra tay trị liệu, thế nhưng âm thầm đưa thuốc thì vẫn có thể.
Dạ Thành náo loạn ầm ĩ như vậy, người tử thương đã nhiều, người bị thương nặng còn nhiều hơn gấp bội.
Nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra, có người sai mấy tiểu khất cái (ăn xin) đi đem thuốc tới y quán, ngoài ra còn dặn thêm một câu: "Thuốc của Quỷ Y cô nương."
Những tiểu khất cái kia đại khái là lấy tiền rồi làm việc, liền chạy nhanh đi đưa thuốc.
Hầu hết đại phu căn bản là không tin, nghe danh Quỷ Y cô nương thần bí, thế mà chỉ thấy mấy gói thuốc bột nhạt nhẽo.
Nhưng khi dùng thử một gói, máu từ vết thương vốn chảy liên miên lập tức đông lại!
"Thực sự là thần kỳ." Đại phu nọ không nhịn được cảm thán một tiếng: "Ta chưa bao giờ thuốc bột nào lại tốt như vậy!"
Cứ như vậy, nhờ những gói thuốc thần kỳ mà việc chữa trị cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, tốc độ nhanh chóng cứu được không ít bách tính.
Những đại phu vốn xem thường Quỷ Y cô nương, cảm thấy nàng chỉ là một nữ tử, lại chẳng biết từ đâu đột nhiên thò ra, nhưng khi đã chứng kiến công dụng của thuốc bột này, ai nấy cũng chỉ biết thán phục Quỷ Y cô nương quả thật là lợi hại.
Chỉ trong một canh giờ mà chuyện này đã truyền đi khắp kinh thành, bởi vì dân chúng nhờ thứ thuốc bột thần kỳ mà tai qua nạn khỏi, nên ai ai cũng một mực tán thưởng, cảm tạ Quỷ Y cô nương.
Hiển nhiên, chuyện này cũng rất nhanh đã truyền đến tai Chiến Liên Thành.