Nhạc Thiên Tuyết nhìn đến phương hướng đang đi tới, quanh đây đều là nhà đại quan, Chiến Liên Thành đến tột cùng là muốn làm gì?
Chiến Liên Thành lôi kéo nàng, hai người liền nhẩy nên một nóc nhà, như vậy nhìn xa xa, coi như là thích hợp.
Nhạc Thiên Tuyết nhìn sang, mới phát hiện đây là phủ của lý thượng thư.
"Tại sao là Lý Thượng Thư?" Nhạc Thiên Tuyết có chút hiếu kỳ, lúc trước nàng mới cùng Lý thượng Thư kết thù oán không lâu, hiện tại đến chỗ hắn làm gì không biết?
Chiến Liên Thành nói: "Trước hãy chờ xem. , "
Nhạc Thiên Tuyết ngậm miệng lại, luc này trơi yên lặng gió, căn bản vốn là không có chuyện gì phát sinh, Chiến Liên Thành đến tột cùng là muốn làm cho cái gì?
Hai người đợi trong chốc lát, Nhạc Thiên Tuyết cũng đã ngáp dài nhiều cái.
Nàng nói: "Còn đợi bao nhiêu lâu nữa? Ta mệt nhọc."
Chiến Liên Thành nói: "Vậy ngươi liền trở về đi, dù sao ngày mai ngươi cũng sẽ biết là có chuyện gì xẩy ra rồi."
Nhạc Thiên Tuyết đành phải gật gật đầu, dù sao ngày mai nàng còn phải học viets chữ, nhớ tới liền phiền lòng rồi.
Nàng nhảy xuống, thẳng hướng phủ tướng quân trở về.
Chiến Liên Thành lưu ở đằng kia lại đợi một canh giờ, cuối cùng trông thấy sự tình làm xong, khóe miệng lúc này mới ngoắc một cái.
Ngày hôm sau, Nhạc Thiên Tuyết được ngủ đầy đủ, đã sớm tỉnh dậy.
Vốn là là nghĩ Ngọc Chỉ Dương sẽ đến sơm, ai ngờ đợi đã được một lúc mà không thấy người tới.
Đương nhiên, nàng là có chút cao hứng đấy.
Nguyên Thiên Tứ hôm qua bị dẫn tới chiến Vương Phủ, cho nên Nhạc Thiên Tuyết muốn đến chiến vương phủ xem Nguyên Thiên Tứ thế nào.
Nhưng Ân Tô Tô, lại từ bên ngoài trở về, thần thần bí bí nói một câu: "Tuyết Nhi, ngươi có biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì không?"
Nhạc Thiên Tuyết chỉ dùng một cây trâm búi trên tóc, trừ lần đó ra, không có cái vật trang sức nào khác.
Nàng quay đầu lại nhìn xem Ân Tô Tô: "Chuyện gì phát sinh? Nhìn bộ dạng của ngươi hình như rất cao hứng."
"Sao có thể mất hứng đây." Ân Tô Tô ăn ăn cười cười, "Tối Hôm qua toàn bộ Phủ lý thượng thư, bị bắt áp giải và tịch biên gia sản, lại nói tiếp thật đúng là hả hê lòng người rồi, lão thiên gia thật là có mắt a."
Nhạc Thiên Tuyết tay đang cầm bỗng dừng lại, mãnh liệt cũng nhớ tới tối hôm qua. ,
Chiến Liên Thành đưa nàng đi xem chuyện vui, kỳ thật là muốn xem phủ lý thượng thư kia bị tịch biên như thê nào.
"Cái kía rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nhạc Thiên Tuyết hỏi, "Cái kia Lý thượng thư cùng Dương thừa tướng cấu kêt với nhau, làm sao lại đột nhiên bị bắt?"
Nàng tin tưởng, cái này một chút chắc cũng có liên quan đến Chiến Liên Thành, Bất quá chỉ trong có hai ngày mà toàn bộ phủ Lý thượng thư đã sụp đổ rồi, Chiến Liên Thành thật ra có năng lực như thế nào? !
"Ta cũng không rõ ràng lắm, dù sao hôm nay rất nhiều người đều nghị luận chuyện này a, cũng mặc kệ như thế nào, cái thù kia cảu ngươi coi như cũng được báo rồi. Ta hôm nay xuống bếp, hảo hảo chúc mừng ngươi một cái." Ân Tô Tô tâm tình cũng là đặc biệt tốt, liền định đi làm một bữa thật ngon cho Nhạc Thiên Tuyết.
Nhạc Thiên Tuyết đánh nhau, y thuật ngược lại là lành nghề, bất quá nữ nhi gia phải thêu thùa, nấu cơm nàng những cái này một cái cũng không biết.
Ân Tô Tô vừa vặn nấu cơm rất ngon, Nhạc Thiên Tuyết hai mắt sáng ngời, liền cũng không quản chuyện của Nguyên Thiên Tứ, dù sao cũng phải ăn ngon đã!
Nhưng trong lúc ăn, lại có người của nội cung tới.
Thái giám kia thay Hoàng đế làm việc, cũng có vài phần thể diện.
"Nhạc tiểu thư, Hoàng Thượng chỉ dụ, người ngày mai phải đến nội cung học với Thái Phó."
"Cái gì?" Nhạc Thiên Tuyết sững sờ, nội tâm cơ hồ là muốn qua đời.
Thái giám thanh âm lại lần nữa vang nên, "Ngày mai Nhạc tiểu thư cần phải đúng giờ, không thề tới trễ."
Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày, "Hoàng Thượng như thế nào lại đột nhiên ra chỉ dụ cho ta đi nội viện học?" (ai bảo chị trong tầm ngắm của các hoàng tử)
Bởi vì lúc trước nguyên chủ cũng đã đi học trong nội viện, vì theo đuổi Tứ Hoàng Tử, mà đã huyện náo nội viện rất nhiều.
Cuối cùng vẫn là hiền phi mang theo Tứ Hoàng Tử đi đến chỗ hoàng đế cáo trạng, Hoàng Đế không còn cách nào khác nữa là không cho Nhạc Thiên Tuyết đi học nữa.
Nhạc Thiên Tuyết còn cho là mình tránh được một kiếp rồi, không nghĩ tới hay vẫn là chạy trời không khỏi nắng!
Cái gì đi học... Cái gì luận thư pháp... Nàng căn bản là đối với mấy cái này không có hứng thú.
"Nhạc tiểu thư, nô tài cũng không biết, đây là ý chỉ của hoàng thượng." Thái giám nói.
Nhạc Thiên Tuyết hỏi thì cũng thế không thay đổi được gì, đành phải để cho thái giám dời đi.
Nàng trở về gian phòng, tâm tình rất là nặng nề.
Nhạc Thiên Tuyết nghĩ biện pháp đến biện pháp đó là giả bệnh, cái đấy là nàng giỏi nhất rùi không có thể qua được.
Ân Tô Tô nhàn rỗi, liền cầm một tấm khăn nên thêu thùa, đồng thời cũng nói: "Ngươi giả bệnh cũng chỉ tránh được nhất thời, nhưng lại tránh không được cả đời."
"Vậy làm sao bây giờ?" Nhạc Thiên Tuyết có chút tức giận, "Chẳng lẽ muốn ta mỗi sáng sớm đều đi học? Cùng những người kia sống chung một chỗ, nhưng lại một chút ý tứ đều không có."
Ân Tô Tô cười cười, nói: : "Không bằng như vậy đi, ngươi chỉ cần gả chó người khác, là ngươi không cần phải đi học sao? Nếu như ngươi đã có chồng, Hoàng Thượng sao lại không biết xấu hổ bắt ngươi đi học chứ."
Trước kia Nhạc Thiên Tuyết là rất kháng cự cái đề tài lập gia đình, bất quá hôm nay Ân Tô Tô nhắc tới, Nhạc Thiên Tuyết ngược lại là cảm thấy không sai.
Nàng vỗ bàn một cái, "Chủ ý này của ngươi cũng không tồi."
Ân Tô Tô mắt choáng váng, cặp con mắt nhìn chằm chằm vào nàng, "Tuyết Nhi, ngươi vì không đi học, mà có thể hi sinh việc chung thân đại sự cả đời sao? !"
Nhạc Thiên Tuyết chưa bao giờ quan tâm tới chuyện này, trước kia nàng đi theo sư phụ luyện dược học tập y thuật, nhưng lại không có tâm tư truyên tu học tập nên mỗi lần khảo nghiệm đều là nàng tkhoong vượt qua được.
Nhạc Thiên Tuyết như thế nên lại chán ghét đi học, chán nghe thầy dậy lải nhải, nàng nghe không đầy 5 phút đồng hồ là có thể ngủ được rồi.
Nàng nói: "Cái này sớm muộn cũng phải lập gia đình, cái này sớm một chút cũng không sao, không thèm nghe ngươi nói nữa, thừa dịp cha ta còn không có đi quân doanh, ta phải cùng ống ấy nói chuyện, sau này an phận một chút cũng tốt."
Ân Tô Tô quả nhiên là á khẩu không trả lời được, có mỗi chuyện đi vào trong nội cung học, rõ ràng cũng đã đem Nhạc Thiên Tuyết bức thành như vậy.
Nhạc Thiên Tuyết tìm Nhạc tướng quân nói chuyện chung thân đại sự của mình, Nhạc tướng quân cao hứng vô cùng, dù sao nữ nhân này rốt cuộc cũng để ý đến chuyện này.
Nhạc Thiên Tuyết đã đến mười bảy tuổi, Mười tám tuổi cũng cần phải gả đi, Nhạc tướng quân làm sao có thể không vội.
NHạc tướng Quân liên tục gật đầu, hứa hẹn nhất định sẽ tìm cho Nhạc Thiên Tuyết một đấng lang quân như ý, sau đó lại nhìn đến Nhạc Thiên Tuyết.
Bởi vì Nhạc tướng quân tốc độ rất nhanh, lại gấp đem Nhạc Thiên Tuyết gả đi ra ngoài, chỉ sau có một cái buổi trưa, toàn bộ Kinh Thành người người đều biết Nhạc Thiên Tuyết đang tuyển phu quân cho mình!
Bởi vì chuyện này phát triển nhanh như vậy, Nhạc Thiên Tuyết lại cảm thấy cự kỳ hối hận, vì cái gì mà ông lại xúc động như vậy.
Ngày đó, Ngọc Nam Phong liền tự mình đến nhà hỏi thăm.
Nhạc Thiên Tuyết đang bận rộn trong phòng thuốc, vốn là không nghĩ ra được, nhưng mà không nghĩ Ngọc Nam Phong cố ý tới tìm mình, nàng qua một hồi lâu mới ra khỏi phòng.
Nhạc Thiên Tuyết trên người đều là mùi thảo dược, không thơm, nhưng hương vị lại cũng không đến nỗi nào.
Tuy rằng như thế, nhưng mà Ngọc Nam Phong lại cảm thấy gần đây Nhạc Thiên Tuyết cũng không làm cho mình cảm thấy chán ghét, hơn nữa hết thảy đêu flamf cho người ta cảm thấy nàng ngày càng đẹp.
"Tứ Hoàng Tử tới tìm ta làm gì?" Nhạc Thiên Tuyết hỏi.
Nàng nhìn thấy Ngọc Nam Phong cũng không muốn mời hắn ngồi một chút, mà muốn nói một hai câu rồi đuổi khéo hắn đi.
Thế nhưng là, Ngọc Nam Phong nắm ngón tay có chút nhăn nho, không biết phải mở miệng nói như thế nào.
"Tứ Hoàng Tử là muốn tới nơi này ngắm phong cảnh? Vậy từ từ thưởng thức." Nhạc Thiên Tuyết nói xong, liền quay người chuẩn bị rời đi.
Hắn dừng một chút, lúc này mới nói: "Thiên Tuyết, chậm đã!"
Nhạc Thiên Tuyết đang đơi hắn nói, dù sao người ta là hoàng tử, cũng không thể không cho người ta chút mặt mũi nào.
Ngọc Nam Phong đỏ mặt, liền nhẹ nói: "Bổn hoàng tử nghe nói, phụ thân ngươi cùng ngươi muốn tìm người chung thân đại sự, cho nên Bổn hoàng tử tới."
Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày: "Cha ta?"
Nàng mới nói với Nhạc Tướng quân chưa đến một canh giờ, sao nhaanh như vậy đã có người biết?
Nhạc Thiên Tuyết đã có dự cảm không tốt, trong nội tâm đều sợ hãi.
Ngọc Nam Phong tiếp tục nói: "Cái này... Mẫu phi cũng đã đồng ý rồi, dù sao ngươi đã từng đã cứu Bổn hoàng tử, không bằng như vậy, ngày mai chúng ta cùng tiến cung nói với phụ hoàng tứ hôn cho chúng ta?"
Nghe được câu này cuối cùng, Nhạc Thiên Tuyết ngược lại đã hiểu rõ.
Nàng lập tức liền phất phất tay, "Dừng lại!"
Ngọc Nam Phong kinh ngạc thoáng một cái, Nhạc Thiên Tuyết là quá cao hứng khi nghe thấy lời này sao?
Hắn còn nói: "Thiên Tuyết, ngươi không cần vối, kỳ thật tâm ý của ngươi, Bổn hoàng tử vẫn có thể nhìn thấy rất rõ."
Nhạc Thiên Tuyết vội vàng lui về phía sau môt bước, nói: "Tứ Hoàng Tử, ta đối với ngươi có tâm ý gi?"
"Trước kia ngươi một mực theo đuổi bổn hoàng tử, nói là rất thích ta sao, chẳng lẽ không phải là ý này sao?"
"Không sai, người cũng nói là lúc trước." Nhạc Thiên Tuyết ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, rất tỉnh táo, "Tứ Hoàng Tử như thế nào không suy nghĩ, ngươi ngày đó đối với ta như thế nào? Không để ý tới thì thôid, nhưng ngượi lại cùng những người khác trêu trọc ta, có một lần còn để ta đi vào tổ ong mật, ta đều bị đốt sưng húp mặt mày biến thành đầu heo, nhưng bây giờ muốn hòa thuận vui vẻ, đúng là muốn cho người ta chê cười rồi?"
Coi như là những thứ này Nhạc Thiên Tuyết không có trải qua, bất quá những thứ này Nhạc Thiên Tuyết đều nhớ rõ!
Nguyên chủ trước kia đầu không được tốt, luôn mê luyến một người. Nhưng bây giờ Nhạc Thiên Tuyết nàng không phải như vậy.
Người nọ một khi đối với nàng không tốt, nàng sẽ nhớ kỹ, coi như là không báo thù, nhưng cũng sẽ không sẽ không cùng người nọ làm bằng hữu, hay có bất kỳ quan hệ gì.
Hiện tại Ngọc Nam Phong nói với nàng những thứ này, hình như là tự rước lấy nhục vậy.
Quả nhiên, Ngọc Nam Phong sắc mặt trắng nhợt, nhìn đến Nhạc Thiên Tuyết: "Thiên Tuyết... Việc này..."
"Chuyện đã qua cũng đã qua rồi, ta cũng không so đo với ngươi, bất quá ngươi nói chúng ta cùng đi tìm Hoàng Thượng tứ hôn? Hay vẫn là không nói thì hơn, ngươi tìm Nhạc Tướng quân thì nhanh đi đi." Nhạc Thiên Tuyết sắc mặt lạnh lùng, cũng liền trực tiếp quay người.
Ngọc Nam Phong nóng nảy, nói: "Cái sự tình trước kia! Đúng! Là ta sai! Nhưng là bây giờ ta là thật tâm! Thiên Tuyết, ngươi còn yêu thích ta đúng không? ! Bằng không ngày đó tại hành cung thái tử ngươi tại sao phải cứu ta? !"
"Ta cứu ngươi, là vì an nguy ủa phủ tướng quân, quan hệ đến tính mạng của cha ta." Nhạc Thiên Tuyết chậm chậm nói, "Ta đối với ngươi, không thích, cũng không có cảm giác."
Trả lời như vậy, mới là rất đả thương người, dù sao Nhạc Thiên Tuyết trước kia cũng một mực quấn lấy Ngọc Nam Phong, chẳng qua là mấy tháng, tất cả mọi thứ đều khác.
Ngọc Nam Phong tâm đều như vỡ thành từng mảnh, hắn coi như là không được sủng ái, nhưng cũng là hoàng tử, Lòng tự trọng làm sao có thể tổn thương.
Hắn lại nói: "Vậy ngươi ngày đó vì cái gì nhận ngọc bội của ta! ? Chẳng lẽ ngươi không biết đó là tín vật? !"
Nhạc Thiên Tuyết sững sờ, bây giờ mới phản ứng tới.
Nàng nói: "Ta quả nhiên là không biết, còn tưởng rằng đây là vật tạ lễ. Nếu như như vậy, ta liền trả lại cho người."
Ngọc Nam Phong thấy nàng tiến vào, liền vội vàng đi theo vào, nói: "Ngươi hiện tại lo lắng chuyện chung thân đại sự, chẳng lẽ không thể gả cho ta?"
Hắn khẳng định, Nhạc Thiên Tuyết là không có ưa thích người, bằng không với tính tình Nhạc Thiên Tuyết, khẳng định là đi quấn quýt người trong lòng rồi. (tại chị chưa yêu chứ bộ).