Hứa di nương trông thấy ánh mắt Nhạc Thiên Tuyết . Cũng là có chút điểm sợ hãi.
Nàng lai tiếp tục nói: "Chuyện này không ai biết. Bất quá có một lần... Ta vừa vặn liền đi bái tế mẹ ngươi. Bởi vì mẹ ngươi cũng giống như ôm hận mà chết. Trong nội tâm của ta cảm thấy không yên. Lên mới đi bái tế bà ấy. Liền vừa vặn đụng phải. Mấy phong ảnh thị vệ. Ta liền đoán được."
Vì chứng minh chính mình không có nói dối. Cho nên Hứa di nương lại giải thích một chút.
Nhạc Thiên Tuyết hỏi: "Vậy ngươi tại trước mặt hoàng thượng nói ra chuyện này. Hoàng Thượng cũng bỏ qua cho ngươi sao. Không phải nên lập tức giết ngươi sao."
Hứa di nương liền ấp úng nói: "Ta... Ta lúc ấy liền lừa Hoàng Thượng. Nếu Hoàng Thượng giết ta. chuyện này nhất định là có người truyền đi đấy. Hoàng Thượng có chỗ băn khoăn. Lúc này mới buông tha ta. Nhưng mà ta đoán nghĩ đến Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không buông tha ta đâu."
Nhạc Thiên Tuyết gật đầu."Ngươi cũng là thông minh. Hiện tại Hoàng Thượng hận không thể là đem ngươi bầm thây vạn đoạn rồi."
Hứa di nương mặt lộ vẻ bi thương. Nàng nói: "Tuyết Nhi. Ta không có gánh nặng trên người. Ta chỉ không yên lòng về Linh Vy thôi. Van ngươi. Cùng Tứ Hoàng Tử nói một câu tốt cho nó."
Nhạc Thiên Tuyết ân một tiếng."Việc này ta sẽ nói chuyện. Bất quá Tứ Hoàng Tử có nghe hay không lời ta. Ta không dám cam đoan."
Hứa di nương liền vội vàng gật đầu. Cũng là cao hứng."Thật sự là cám ơn ngươi rồi. Hoàng Thượng cũng là oán hận ta. Cho nên mới đem Linh Vy ban cho Tứ Hoàng Tử làm thị thiếp. Bởi vì hắn biết rõ Tứ Hoàng Tử nhất định là sẽ rất chán ghét Linh Vy đấy. đáng thương con gái Ta. Lại là phải chịu khổ như vậy."
Nhạc Thiên Tuyết nghiêm mặt nói: "Hứa di nương. Đây không phải là đáng thương. Nếu là lúc trước bị các Tứ Hoàng Tử bị các ngươi hại oan uổng. Đó mới là đáng thương. Trải qua lúc này đây. Ta cũng là hy vọng ngươi cùng Linh Vy thật là có thể thành tâm hối cả. Bằng không thì về sau ai cũng cứu không được các ngươi."
"Đúng vậy a... Ta cũng là biết rõ đấy. Cha ngươi hiện nay cũng là không quan tâm tới chúng ta nữa rồi." Hứa di nương hít một tiếng. Chính là rời đi. Cũng không có nhiều lời nữa.
Mà Nhạc Thiên Tuyết còn muốn đến hoàng lăng làm một chuyện. Vậy thì thật lực bất tòng tâm.
Mấy ngày nữa là sinh nhật mười bẩy tuổi của nàng. Nàng mặc dù là từ dị giới xuyên qua đến đấy. Nhưng mà thủy chung cũng là chiếm dụng lấy thân thể của nguyên chủ. Hiện tại nàng chính là Nhạc Thiên Tuyết. Là đại tiểu thư phủ tướng quân .
Không muốn nhiều như vậy. Nàng liền cũng là đối với Hoa Đào nói: "Chuẩn bị một ít đồ vật đi bái tế. Chúng ta đi một chuyến."
Hoa Đào biết rõ tâm tư Nhạc Thiên Tuyết. Liền lập tức đi chuẩn bị.
Mà Nhạc Thiên Tuyết còn âm thầm kêu Thanh Dương đi theo. Đến lúc đó cũng có chuyện cấp bách cần hắn xử lý.
Đồng Thiên Trường là được chôn cất trên đỉnh núi ngoài thành. Cái này bốn phía cũng là yên tĩnh. Đường nên núi không dễ đi chút nào.
Hàng năm ngày sinh, tử của Đồng Thiên Trường. Nàng đều đến một lần. Đi bái tế không phải phần mộ mẫu thân mình. Cái kia quả nhiên là buồn cười.
Thanh Dương cùng mấy ám vệ mang theo cuốc xẻng đến nữa. Thị sát tình huống chung quanh. Rồi bẩm báo Nhạc Thiên Tuyết một tiếng.
Nhạc Thiên Tuyết vốn là tế bái một chút. Mặc dù là tùy tiện mở quan tài là không tốt. Nhưng mà Hứa di nương không giống như là nói láo. Hơn nữa nếu là Đồng Thiên Trường thi thể thật là bị người trộm đi. Nàng nhất định sẽ không để cho Đồng Thiên Trường cùng lão Hoàng Đế đồng táng đấy.
Thanh Dương hỏi; "Đại tiểu thư. Làm như vậy chỉ sợ lão gia biết sẽ tức giận."
Nhạc Thiên Tuyết nói: "Không có chuyện gì. Chúng ta trước nhìn quan tài một chút có hay không có dấu vết gì. Lại quyết định có nên mở quan tài không."
Thanh Dương nghe xong. Cảm thấy đây cũng là một biện pháp tốt. Chính là bắt đầu đào phần mộ nên.
Đồng Thiên Trường đã chết hơn mười năm. Nhạc Thiên Tuyết trí nhớ cũng là mơ hồ.
Sau một canh giờ. Thanh Dương cùng mấy ám vệ mới đưa được quan tài cho đặt lên.
quan tài này là thượng hạng. Cái kia được làm từ gỗ phòng côn trùng. Nhìn qua cũng không có dấu hiệu hư thối.
Nhạc Thiên Tuyết hơi chút nhìn nhìn. Nói: "Kiểm tra một chút."
Thanh Dương đã là nói: "Quan tài bên trong khá nặng. Bất quá bên trong hình như là thi thể không giống như bình thường. Cũng có thể là thi thể đã mục nát."
Nếu quả thật mở hòm quan tài. Vậy đối với Đồng Thiên Trường nhưng này là đại bất kính.
Nhạc Thiên Tuyết nói: "Nhìn xem có dấu vết cậy mở rồi hãy nói."
Hai người lại nhìn kỹ một chút. Đem bùn đất đều cho lau đi thì quả nhiên trên quan tài có dấu vết.
Quan tài sau khi khâm niệm đã được phong kín. Không có dấu vết như vậy.
Nhạc Thiên Tuyết liếc nhìn sang. Thanh Dương đã là gật đầu. cho người ta mở ra.
Hoa Đào đều sợ hãi trốn sau lưng Nhạc Thiên Tuyết. Sau khi quan tài mở ra. Thanh Dương đi lên trước xem xét một chút.
"Đại tiểu thư. Quả thật là không có." Thanh Dương kích động hô to.
Nhạc Thiên Tuyết cũng là quay qua nhìn lại. Cái kia trong quan tài đều không có xương cốt.
Hoa Đào cũng là nhìn nhìn. Đã nói: "Phu nhân trước khi chết đã nói không được cho bất cứ vật gì bồi táng(đem theo cùng). Cho nên trong quan tài quần áo và đồ dùng đều không có."
Nhạc Thiên Tuyết lúc này sắc mặt quả nhiên là trầm xuống. Thanh Dương nhìn xem cũng là cảm thấy không đúng.
Nàng lại nhìn thoáng qua cái quan tài trống trơn kia. Đã nói: "Mà thôi. Phong Thượng. Xử lý tốt thật."
Xem ra Hứa di nương nói chuyện này là hoàn toàn chính xác. Hoàng thượng quả nhiên muốn đồng táng cùng Đồng Thiên Trường(chôn chung). Cái này thật sự giông như theo lời Hứa di nương. Hoang thiên hạ chi lầm lớn.(Đại nghịch)
Từ ngoài thành trở về. Nhạc Thiên Tuyết tâm tình một mực là bình tĩnh.
Mà Thanh Dương sau đó liền đi Hoàng lăng nhìn một lần. Buổi tối trở về đến bẩm báo với Nhạc Thiên Tuyết nói: "Đại tiểu thư. Thanh Dương vừa rồi đi Hoàng lăng một chuyến. Vốn là muốn muốn lẻn vào lăng mộ hoàng thượng nhìn xem. Thế nhưng là thủ vệ quá mức nghiêm ngặt. Bất quá ta ngược lại là trông thấy cái ở đó có hai quan tài. Nếu như là muốn điều tra. Vậy phải mở trong quan tài đó có gì."
Nhạc Thiên Tuyết nói: "Việc này so Hứa di nương nói với Hoàng thượng. Hoàng Thượng lúc này mới phái người canh gác nghiêm ngặt. Việc này trước không thể nói ra bên ngoài được. Ta sẽ đi một chuyến Hoàng lăng xem thế nào rồi mới nói."
Thanh Dương có chút do dự. Hỏi: "Cái kia lúc này có phải hay không nên nói với tướng quân."
Nhạc Thiên Tuyết cũng là cảm thấy có chút hoảng hốt. Nàng hít một tiếng. Đã nói: "Trước không cần phải nói cho ông ấy vội."
Nhạc Hòa nhất định là không biết chuyện này. Hiện tại cùng hắn nói. Sợ hắn sẽ quá mức kích động.
Đợi nàng đem thi thể Đồng Thiên Trường mang về. Đến lúc đó nói cũng là không muộn.
ngày mai là đến sinh nhật Nhạc Thiên Tuyết. Nhạc Hòa đi suốt đêm trở về. Còn cố ý lại để cho Tằng thúc chuẩn bị chu đáo mọi thứ. Mọi người ăn một bữa cơm.
Nhạc Thiên Tuyết ngược lại là buồn bực. Vì cái gì Chiến Liên Thành liền không thấy bóng dáng. Hôm nay cũng không thấy hắn đến tìm mình.
ngày Sinh nhật. Nàng liền cố ý đi tìm Chiến Liên Thành. Thế mới biết hắn là có chuyện ra ngoài rồi.
Nhạc Thiên Tuyết trong nội tâm liền không thoải mái. Không thể tưởng được Chiến Liên Thành là đã quên. Nhưng lại là đi nơi khác.
Bất quá cũng chỉ là một cái sinh nhật mà thôi. Nhạc Thiên Tuyết cũng là không cần thiết. Trở về cùng Nhạc Hòa ăn một bữa cơm cái kia còn chưa tính.
Trở lại phủ tướng quân. Nhạc Hòa đã là mặc xong quần áo. Đầu luồng ngọc quan. ông không mặc khôi giáp. Cái kia tự nhiên là có một phong vị khác.(cảm giác khác)
"Cha. Cha đi đâu vậy." Nhạc Thiên Tuyết hỏi.
Nhạc Hòa nói: "Ngươi nhanh chút sửa soạn lại. Hôm nay là sinh nhật 17 tuổi của con. Vì con có thể nhanh một chút gả ra ngoài. Cha muốn cùng con đi hội Tinh đài(không nhớ từ này là gì để cho hoa mĩ). Cho ngươi gặp nhiều công tử một chút."
Nhạc Thiên Tuyết khóe miệng co quắp."Ta không đi. Như thế nào cần phải làm như vậy."
Nhạc Hòa nhưng không cho nàng tùy ý cự tuyệt. Đã nói: "Làm ầm ĩ cái gì đây. Ngươi xem ngươi sinh nhật rồi. Chiến Vương gia thậm chí ngay cả thiệp mừng cũng không có. Ngươi cũng đã biết đến hội tinh đài cũng tốn không ít tiền bạc. Nhanh đi nhanh đi."
Hoa Đào cũng là ở một bên khuyên. Nhạc Thiên Tuyết đành phải là ỡm ờ mặc xiêm y vào. Đi theo Nhạc Hòa đi hội tinh đài.
Cái này hội tinh đài là một nơi trong kinh thành chuyên để ngắm cảnh đêm. Tự nhiên. Nơi này cũng không phải là ai cũng có thể đến. Hôm nay Nhạc Hòa liền bao toàn bộ nơi này. Vậy cũng là đại thủ bút đấy.
Nhạc Thiên Tuyết nhìn nhìn. Hội tinh đài không lớn. Bất quá cũng có vài cái bàn lớn. Phía trên được chuẩn bị sẵn hoa quả và bánh ngọt. Nhìn ra được đến là dốc lòng chuẩn bị.
Nhạc Thiên Tuyết tâm tình cũng khá một chút ít. Cái này thủy chung là Nhạc Hòa do tâm ý của Nhạc Hòa. Nên mình cũng không thể cứ mãi xị mặt được
Nàng cười cười."Cha. Con chưa bao giờ thấy qua cha hào phóng như thế."
Nhạc Hòa hừ một tiếng."Cái gì. Cha đối với con luôn luôn hào phóng. con sao có thể nói như vậy với cha."
Bất quá lúc này Nhạc Thiên Tuyết đã là tại vị trí chủ vị ngồi xuống. Nhạc Hòa an vị tại bên cạnh nàng. Một bên Nhạc cơ cũng bắt đầu đàn hát.
Nhạc Thiên Tuyết nhìn nhìn. Hỏi: "Liền hai người chúng ta người. Ngươi không phải nói có cậu ấm à."
Đây cũng là quá kì quái.
Nhạc Hòa cười cười."Tùy tiện nói một chút con cũng tin a. Trước ăn một chút gì."
Nàng cũng là buồn bực. Ăn vài miếng liền cũng là không có tâm tư.
Bất quá lúc này. Trước mặt của nàng liền rớt rơi xuống rất nhiều cánh hoa.
Nhạc Thiên Tuyết sững sờ. Nhìn nhìn."Tại sao lại có cánh hoa rơi."
Những cánh hoa màu đỏ có mùi thơm ngát. Hoa rơi đều bốn phía. Hoa đăng chiếu rọi xuống. Đẹp không có lời nào diễn tả.
Nàng có chút sửng sốt. Chính là đứng lên. Nhìn nhìn bầu trời.
Cái kia trên đỉnh có bố trí địa phương. Có người trên khống chế cơ quan. Làm cho cánh hoa rơi xuống.
Nhạc Thiên Tuyết hé mắt. Nhạc Hòa nhất định là sẽ không chỉ chuẩn bị mỗi như vậy. Ai vậy.
Nàng mãnh liệt nhìn xem. Thấy phía sau Nhạc Cơ xuất hiện thêm một nam tử. Hắn tay cầm ngọc tiêu. Nhạc Cơ dừng lại. Tiếng tiêu của hắn chính là chậm rãi truyền đến. Mang theo một chút linh hoạt kỳ ảo.
Nàng hơi sững sờ. Người kia rõ ràng là Chiến Liên Thành.
Hắn ngồi ở đằng kia. Mặc áo choàng màu đen. Một bọ dạng đạm bạc làm khuynh đảo chúng sinh. Bất quá con mắt của hắn dừng trên người Nhạc Thiên Tuyết. ánh mắt nhìn nàng có chút ôn nhu. Liên tục không dứt.
Nhạc Thiên Tuyết thất thần. tiếng tiêu kia toàn bộ làm cho những buồn bực trong lòng nàng đều biến mất. Liền chỉ nhìn thấy Chiến Liên Thành một người mà thôi.
Nàng bỗng nhiên cười cười. Cái này chính là kinh hỉ mà hắn làm cho nàng. Không có gì đáng nói. Nhưng lại trùng hợp nàng lại là cảm động không thôi.
Hắn làm bạn ở bên cạnh. Vậy là tốt rồi a.
Tiếng tiêu vừa dứt. Hội tinh đài bốn phía hoa đăng đều tắt. Mà chỗ lan can liền có cái hộp được mở ra. Bên đó có Dạ minh châu tỏa sáng rực rỡ. Toàn bộ hôi tinh đài lại là được chiếu sáng.
Nàng có chút kinh ngạc. Nhiều Dạ Minh Châu như vậy. Chiến Liên Thành là từ đâu mà làm được như vậy.
Đồng thời. phía dưới Hội Tinh đài có tiếng người hô to: "Nhạc đại tiểu thư sinh nhật vui vẻ. Thọ tựa Nam Sơn."
Liên tục không ngừng có tiếng chúc mừng. Nàng nghe được rành mạch.
Nàng càng là sững sờ. Đi đến bên cạnh. Phát hiện phái dưới có không ít dân chúng. Những lời kai đều là toát ra từ miệng của họ.
Nhạc Thiên Tuyết nhìn ra xa. Toàn bộ Kinh Thành giống như đều có người hô hào.