Trong xe Ninh Bất Tịch nghe được động tĩnh, nhấc trướng ra ngoài, nhìn lướt qua đám thích khách đang nóng lòng tiến lên, khinh thường xuy một tiếng, “Chỉ với mấy người? Cũng dám đi tìm chết?”
Dường như đáp trả lại lời của hắn, không bao lâu sau, lại một trận thanh âm “xoạt xoạt xoạt xoạt”, vốn chỉ có hơn mười sát thủ, trong nháy mắt liền gia tăng tới mấy trăm người.
Hoàng đế liền nhịn không được cảm khái: “Không hổ là thiên hạ đệ nhất cao thủ, danh tiếng ghê gớm thật.”
Người bên cạnh hiển nhiên cũng bị nhất hô bá ứng [1] của mình làm cho kinh hãi một chút, dại ra gật đầu đồng ý, “Ta cũng thấy vậy…”
[1] một lời nhiều người ủng hộ
“Bằng thân thủ của Đại tướng quân, lấy ít địch nhiều sẽ thế nào?”
Nhìn đám quạ đen hai bên hòa thành một thể với bóng đêm, không thấy điểm cuối đám thích khách, Ninh đại tướng quân thành thật lắc đầu, “Chỉ sợ yếu không địch lại mạnh.”
“Vậy còn đứng ngây ra đó làm gì?” Thừa dịp thích khách còn khiếp sợ uy danh của Ninh Bất Tịch, không ai dám làm chim đầu đàn, Hoàng đế nhanh chóng rút kiếm chém đứt guồng xe, phi thân nhảy lên một con Xích Ly Mã.
Thanh Tuyền Kiếm ra khỏi vỏ như chớp, nhanh chóng giải quyết nhất nhất trở ngại phía trước.
Đại tướng quân ở phía sau cũng không chần chừ, lấy tốc độ trong nháy mắt bắt đầu thu thập vòng vây bọn sát thủ, nhảy lên một con khoái mã khác, vượt qua Hoàng đế.
Bọn sát thủ hiển nhiên đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, mắt thấy chiến thuật biển người bị đột phá, lập tức thay đổi lề lối, những cao thủ thi triển khinh công, đạp lên những cành cây, nhanh chóng đuổi theo.
Võ công kém một chút thì quên đi đao kiếm mà cầm lên trường cung, tên như sao xẹt, bức người chạy trối chết.
Hai người đào thoát phản thủ vung kiếm, nhất nhất đánh vỡ các mũi tên phóng tới, cũng không quay đầu lại mà vội vã chạy như trước.
Không ngờ, trường kiếm địch không bằng, thích khách am hiểu sâu xạ nhân tiên xạ mã [2], đã có người ra tay trước, tên bay như mưa, sau mấy tiếng hí, hai con danh câu ầm ầm ngã xuống đất.
[2] bắt người trước hết phải bắt ngựa
Bất chấp chăm sóc âu yếm chiến mã, Ninh Bất Tịch sau khi ngã xuống ngựa trước liền nhảy dựng lên, đang muốn kéo Hoàng đế tránh ra, đã thấy Hoàng đế ngày thường nhìn qua giống như văn nhược thư sinh động tác thế nhưng so với hắn còn nhanh hơn, mũi kiếm chỉ xuống mặt đất, dựa thế thả người lủi lên ngọn cây thấp bé, đã ở ngoài năm dặm.
Ninh Bất Tịch nhìn thấy khinh công thân pháp quen mắt này, không tự chủ được há to miệng, một lúc sau, không nói gì khép lại, nói lẩm bẩm, “Cuối cùng ta đã biết cái câu sư huynh của Đàn Kiếm, từ đâu mà đến!”
Lập tức lòng háo thắng trổi dậy, thuận tay vung kiếm tiêu diệt mấy tên sát thủ đuổi theo sau, Ninh Bất Tịch thi triển thủ pháp bình sinh, nhắm mắt đuổi theo Hoàng đế cách xa một trượng.
Tới khoảng cách này, rốt cuộc không thể nào đuổi theo nữa.
Thoạt nhìn, người trước mắt còn dưa thừa tinh lực, thỉnh thoảng bay lên xuống, còn nghiêng người quan sát tình hình địch nhân, làm hắn cảm thấy rất buồn bực, đành phải an ủi mình là “Thuật nghiệp chuyên tấn công”, khinh công Hoàng đế tốt hơn mình, không có nghĩa là nội ngoại công cũng mạnh.
Người ngày thường võ công bạc nhược, mới có thể tập trung chạy trối chết như vậy…
Rất nhanh, Ninh đại tướng quân liền sâu sắc ý thức được mình cực độ sai lầm.
Đang cùng đông đảo đám sát thủ rớt lại xa phía sau, Hoàng đế nhảy xuống đất, chủ động đuổi lên chiến thành một đoàn cùng vài tên cao thủ, Ninh Bất Tịch đuổi tới bên cạnh thấy vậy nghẹn họng nhìn trân trối.
Người đánh nhau trước mắt ánh mắt cực kỳ lợi hại, khí thế như hồng, như du long xuyên qua thân ảnh kẻ địch, trong kiếm quang chớp động, từng chiêu trí mạng, ra tay tàn nhẫn, ngay cả hắn người hàng năm ở trên chiến trường nhìn quen sinh tử, cũng có chút khiếp sợ.
Không bao lâu, trên mặt đất liền nằm ngổn ngang bảy tám thi thể, đa số một kiếm phong hầu, máu tươi vẩy ra còn ấm dính trên cây khô, dọc theo cành uốn lượn chảy xuống.
Hoàng đế ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với Ninh Bất Tịch đang hoàn toàn ngây người, vẫn lãnh đạm như ngày thường.
Nếu không phải Thanh Tuyền Kiếm trong tay đối phương còn vấy máu, Ninh tướng quân tất sẽ cho rằng hắn mới vừa mơ một giấc mộng hoang đường.
Thượng triều là một vị vua chỉ tay năm ngón bất tài của một nước, hạ triều là nam tử bị hắn áp dưới thân luôn nhẫn nại quật cường, cùng thân ảnh giết chóc trước mắt trước sau không chút thay đổi chồng chéo lên nhau.
Hoàn toàn bất ngờ cùng không thể tưởng tượng nổi.
Mà hết thảy những điều này, cũng không phải chân diện mục của y.
Ninh Bất Tịch giật mình hiểu được, bởi vì tuổi trẻ ngông cuồng tự cao tự đại càn rỡ, mười năm nay, hắn đã chân chân chính chính sai rất nhiều.
Trong nháy mắt xẹt qua hối hận, nội tâm thật sự đau đớn. Ngay lúc hắn đồng thời động tâm, lại ngộ ra, Hoàng đế đã từ nhiều năm trước kia, khi hắn năm lần bảy lượt tùy ý chà đạp thân thể cùng kiêu ngạo và tôn nghiêm đế vương của đối phương, là lúc, y hoàn toàn phong bế cảm xúc chân thật với hắn.
Có lẽ đã cố gắng cả đời, không đem bản thân lộ ra trước mặt hắn.
Đại tướng quân đứng dưới tàng cây, tim đập mạnh và loạn nhịp một mình, trong mơ hồ, một chút thân thiết đã từng cũng chẳng có để có thể nói ra bi ai.
Giống như đêm khuya hắc ám trên cánh đồng bát ngát, lữ nhân mệt mỏi gặp được một cơn mưa sao sa bất ngờ, rực rỡ mà ngọt ngào, cảm giác còn đang quanh quẩn trong lòng, nhưng chỉ sau một lát, xung quanh chỉ còn lại một mình một người cô đơn tịch liêu.
Sở dĩ không chịu nỗi bóng đêm, là bởi vì ánh sáng ngắn ngủi ấy quá mức rực rỡ tốt đẹp.
Vung kiếm trong tay, cũng không vì cảm xúc hiện giờ của chủ nhân mà xuất hiện lười biếng, Ninh Bất Tịch tựa vào sau lưng Hoàng đế, giải quyết một đám thích khách lần lượt kéo đến, cánh tay ngẫu nhiên cọ sát lưng eo người phía sau, dù không làm gì nhưng đối phương lại không tự giác cứng ngắc, Đại tướng quân ở trong lòng cười khổ, “Cảm giác gặp quỷ mà, thật đúng là bắt đầu không bình thường, nên cái gì cũng không rõ!”
Đang thất thần, thông mật phòng thủ liền xuất hiện sơ hở.
Bên cạnh có người cầm đao đâm thẳng vào mặt, tình thế cấp bách, tránh cũng không thể tránh, trừ phi Hoàng đế phía sau nâng kiếm đón đỡ, nhưng nếu thời khắc này Hoàng đế phản thủ nâng kiếm, nhất định sẽ lộ ra sơ hở lớn, một người tùy ý phía trước, đều có thể dễ dàng lấy mạng của y.
Thời khắc chú ý đến động tĩnh xung quanh mình Hoàng đế so với Ninh tướng quân đã sớm hiểu được điểm này, thoáng chần chừ một chút, trong nháy mắt nấn ná vô số ý niệm trong đầu, “Phụng Thiên cùng Xích Diễm quân ở Từ Châu vẫn sinh tử không rõ, một khi tin tức bọn họ gặp bất trắc được chứng thực, Ninh Bất Tịch dưới xúc động phẫn nộ, có thể mưu phản lần thứ hai hay không? Cực kỳ khó nói. Nhưng có một điều có thể khẳng định, người này xưa nay trọng tình, nếu như có thể khiến hắn nợ một mạng, như vậy hết thảy liền có thể thương thảo lại.”
Suy nghĩ, Hoàng đế nhanh chóng nâng tay, Thanh Tuyền Kiếm cùng sắc bén lưỡi đao kịch liệt giao nhau, “Xoẹt” một tiếng, thật sự đem thế công đối phương bức về.
Phía trước, sáu thanh trường kiếm đồng thời công tới, gần trong gang tấc, mới vừa chống lại lưỡi đao tay phải đã sớm dùng hết công lực, cực kỳ bủn rủn.
Xem ra chỉ có thể đánh cược vận khí một lần, Hoàng đế lộ ra một nụ cười sáng lạng, ở trong lòng mặc niệm, “Trẫm là chân mệnh thiên tử, không dễ chết như thế đi!”
Tâm niệm chưa hết, một cỗ lực lớn phía sau bỗng đánh úp lại, Ninh Bất Tịch cũng thấy tình thế không ổn, vì thay y tránh sáu thanh trường kiếm phía trước, xông lên nghiêng người áp ngã y xuống đất, lấy lưng bản thân đỡ trọn sáu mũi kiếm sắc bén thay y.
Được đặt dưới thân bảo hộ trong lòng Hoàng đế cũng kinh hãi, y biết rõ hành động lúc trước mình ra tay cứu viện hoàn toàn là xuất phát từ tư tâm, ít nhất trong lúc cứu hay không cứu, trong đáy mắt có chút dụng tâm và do dự.
Nhưng Ninh Bất Tịch thì không, hắn gần như ngay tại thời điểm nhìn thấy đối phương phản thủ, đã ra quyết định, không một chút do dự, hoàn toàn xuất phát từ bản năng, không tiếc hết thảy, chỉ muốn bảo vệ an nguy của y.
Đợi đến khi kịp phản ứng, lưng Hoàng đế cũng chỉ vừa chạm đất, hoành kiếm[3] bảo vệ hậu tâm[4] người trên người.
[3] vắt ngang kiếm
[4] giữa lưng
Dù như vậy, vẫn có mấy thanh trường kiếm ở sau lưng Ninh đại tướng quân để lại hơn mười đạo vết thương sâu tới xương.
Theo thân kiếm rút ra, máu đỏ thẫm từ phía sau lưng Ninh Bất Tịch bắn mạnh ra, nhỏ giọt trên mặt đất.
Trên mặt cỏ khô héo vàng, để lại vết máu nhìn ghê người.
Cường địch tứ phía, hai người hầu như ngay lập tức, từ trên mặt đất bật dậy, đồng thời ra tay điểm huyệt bộ vị gần chỗ bị thương, để ngừa mất quá nhiều máu, sẽ khiến địch nhân lợi dụng thời cơ.
Bọn sát thủ ở xa xa liên tục kéo đến, hai người kề vai chiến đấu, thể lực cũng đã sắp chống đỡ không nổi.
Mắt thấy địch nhân cuồn cuộn không dứt, Hoàng đế rốt cục không thể chần chừ nữa, đưa tay vào ngực, mấy quả trứng màu đen xuất hiện ở lòng bàn tay.
“Không ổn, là Lôi hỏa đạn, mau chạy!”
Sát thủ đầu lĩnh kiến thức rộng rãi, sau khi la lên, nhanh chóng nhảy về phía sau, có mấy thích khách nhận ra vật trong tay Hoàng đế liền vô cùng hoảng sợ, chạy tản đi khắp nơi.
Sau tiếng nổ mạnh nối liền không dứt, trên mặt đất tích đầy thi thể thích khách.
Hoàng đế bao bọc Đại tướng quân vì mất quá nhiều máu mà hôn mê, đứng giữa làn khói lửa mỉm cười, “Thế nào? Kẻ nào muốn tiếp tục nếm thử mùi vị Lôi hỏa đạn?”
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không một ai trả lời.
Đầu xuân gió se se lạnh, chỉ vài trận gió liền thổi tan làn khói do đạn nổ oanh tạc.
Xung quanh rỗng tuếch, chỉ có đàn chim tước bị hù dọa không ngại cực khổ ở trên ngọn cây đập cánh.
Ác danh Tây Lương Quốc chế tạo Lôi hỏa đạn xa vạn dặm, tin chắc trong khoảng thời gian ngắn, trong vòng trăm dặm nơi này, sẽ không còn bóng dáng sát thủ xuất hiện.
Hoàng đế đem Ninh tướng quân hôn mê đặt nằm sấp trên mặt đất, Thanh Tuyền Kiếm từng chút từng chút, cẩn thận đẩy vạt áo bị máu tươi nhuộm đỏ sau lưng hắn ra.
Tuy nói những năm gần đây thân thủ trinh thám sát thủ hầu như cao hơn, nhưng đối với miệng vết thương đan chéo sau lưng Ninh Bất Tịch, Hoàng đế vẫn không nhịn được hít một hơi.
Trên lưng huyết nhục mơ hồ, còn có thể thấy rõ xương sườn, được huyết nhục đầm đìa làm nền, xương trắng nứt hở lộ ra ngoài, dưới ánh trăng cực kỳ chói mắt.
Miệng vết thương này, nếu như không có Ninh Bất Tịch, tất cả sẽ dừng ở trên người y.
Hoàng đế ở cạnh dòng suối nhỏ lấy nước hòa với dược trị thương mang theo bên mình, thoa ở sau lưng Ninh tướng quân, lại đút cho người bị đau đến tỉnh ăn mấy viên Phục linh hoàn trân quý, vỗ vỗ dỗ dành hắn vì bị thương mà thần trí mơ hồ, “Một lát thôi! Chờ ngươi tỉnh lại, miệng vết thương sẽ không đau nữa.”
Chọn một nơi khô ráo, nhặt cành khô trong bụi cỏ rồi đốt lên lửa trại.
Dù biết rõ bọn sát thủ không có gan tiếp tục vòng trở lại, ôm Ninh đại tướng quân trong lòng, Hoàng đế vẫn như cũ không dám yên tâm chợp mắt ngủ.
Lúc đi vào giấc ngủ, nhiệt độ cơ thể sẽ hạ thấp, hơn nữa còn thiếu máu, nếu xung quanh không đủ ấm, sợ rằng khi ngủ rồi sẽ không dậy nữa.
“Quên đi, dù sao Trẫm cũng thường xuyên mất ngủ, lúc này cũng có khác gì.”
Nhẫn nhịn cơn buồn ngủ, để đối phương tựa đầu vào vai y, như vậy hắn có thể ngủ thoải mái hơn.
Thỉnh thoảng ném vài cành củi khô vào trong đống lửa, Hoàng đế im lặng ôm người hôn mê, kề sát gương mặt bởi vì không chút máu mà lạnh lẽo của đối phương, y ngơ ngác ngẩn người.
Người trong lòng y, nên nói thế nào cho phải đây?
Thời gian mười năm sớm chiều ở chung, tùy tiện chèn ép ức hiếp y, là thật.
Trong Triêu Dương điện, cầm kiếm chỉ vào y, ý đồ hành thích vua, cũng là thật.
Trong đao quang kiếm ảnh[4], bạc mạng tới cứu y, cũng là thật.
[4] cảnh tàn sát khốc liệt
…
“Trên đời này, sao lại có người giống như ngươi vậy?” Ngẩng đầu nhìn lửa trại, Hoàng đế cảm thấy nghi hoặc sâu sắc.