[Quyển 1] Bất Lương Quân Hôn

Chương 42: Chương 42: Một loại tương tư, hai người rối rắm




Edit: Mẹ Mìn

Thế giới, cẩu huyết đáng sợ!

Mễ Kiều đầu óc có chút mơ màng, cô lẳng lặng nhìn Trầm Nghê Trần, nhìn một lúc lâu.

đã là cuối mùa thu, bầu trời u ám hơn so với mùa hè, ánh nắng chiều cũng nhẹ hơn. cô từ từ hiểu ra lời mẹ nói: anh từ Mỹ trở về. Sau đó vào trường làm đội trưởng của cô. Mẹ cô còn nhờ anh chiếu cố cho cônữa.

nói như vậy, anh là đã sớm biết?

Cười yếu ớt, quần áo gió lạnh, giơ lên sắc đẹp khóe môi, lạnh người, lạnh tâm.

"Chào anh."

Mễ Kiều ôn nhu hướng Trầm Nghê Trần chào hỏi, trong ánh mắt, lời nói, rõ ràng xa cách.

Trầm Nghê Trần trầm mặc không nói, nhìn Mễ Kiều đôi mắt có chút chua xót.

"thật là không hiểu chuyện, mau gọi cậu!"

Trầm Thanh Thu xem bọn anh bộ dạng như vậy, tưởng lúc em trai làm đội trưởng, Mễ Kiều gây cho anhkhông ít phiền toái, cho nên bọn họ cũng không thích gặp nhau.

"Kiều Kiều, nhanh chút, kêu cậu a!"

Mễ Kiều giống như pho tượng sừng sững bất động, xinh đẹp, cằm cao ngạo giơ lên đón tịch dương, khuôn mặt nhỏ quật cường nghiêng nghiêng, nhìn đám cỏ khô trên đường, quyết không mở mồm.

Trầm Nghê Trần trong lòng đau dớn, lại phải cố gắng che đậy.

Cách nhau một khoảng cách nhỏ như vậy, anh tinh tường thấy Mễ Kiều trong mắt không có lệ, đôi mi thanh tú không có nếp uốn, thói quen bĩu môi cũng không có triển khai. cô cứ như vậy lẳng lặng đứng, bày ra một bộ không sao cả, tư thái tự nhiên, tựa hồ chuyện phát sinh nơi này hết thảy cùng cô khôngquan hệ.

"Nghê Trần a, Kiều Kiều trước kia nếu có làm gì không tốt, em là trưởng bối, không cần cùng nó so đo."

Phía sau, Trầm Thanh Thu vẫn như cũ cố chấp cho rằng thời điểm Mễ Kiều quân huấn nhất định là mạo phạm Trầm Nghê Trần. một bên là con gái, một bên là em trai, bà đành phải cười làm hòa.

Trầm Nghê Trần giọng nói hình như hơi khàn khàn, ngữ điệu nhẹ nhàng, thản nhiên nói: "không ngại."

"Nghê Trần a, em trong chốc lát đi sao? Chị đem quần áo Kiều Kiều đến, giờ xong rồi, em cho chị đi về nhé!"

Trầm Thanh Thu nói xong, nhìn em trai cứng ngắc gật đầu, liền một tay kéo hành lý, một tay lôi kéo con gái hướng ký túc đi đến.

một bên giúp con gái đem hành lý mang lên lầu, một bên miệng bà không ngừng giáo huấn con gái: "Kiều Kiều, con như thế nào lại không hiểu chuyện a! Mặc kệ thời điểm quân huấn cậu con như thế nào nghiêm khắc yêu cầu, đều là người một nhà, con làm vãn bối, một câu cậu cũng không kêu, có phải hay không rất không hiểu đạo lý?"

Trong ấn tượng của Trầm Thanh Thu, Mễ Kiều vốn phá phách nghịch ngợm, lúc vừa vào trường, chắc chắn gặp không ít rắc rối, sẽ mạo phạm đến cậu mình là chuyện đương nhiên.

Mễ Kiều đứng ở cửa cầu thang, lấy ra chìa khóa phòng nói: "Mẹ, hành lý cứ để trong phòng trước đi, con còn bài tập phải làm, để ngày mai dọn dẹp cũng được."

Trầm Thanh Thu bất đắc dĩ thở dài, sợ em trai chờ lâu, dúi vào tay Mễ Kiều một ngàn đồng xong liền xoay người đi xuống lâu.

Thời gian tan học, lại sắp đến giờ cơm tối, trên hành lang, người đến người đi như nước chảy. Mễ Kiều lạnh mặt, chậm rãi mở cửa phòng, đem hành lý bỏ vào, lập tức lạnh nhạt đi ra, nhẹ nhàng khóa cửa. một loạt động tác làm lưu loát không có gì khác biệt.

cô xoay người, từng bước một chậm rãi đi trên hành lang, bạn học đi qua còn cùng cô chào hỏi. Ánh mắt trống rỗng, mắt điếc tai ngơ, nhìn mà không thấy.

cô thầm nghĩ, phần tình cảm này là thích, là vướng bận, nhưng cô không oán không hối hận!

Tương lai, cô có thể hay không kiên trì chấp niệm phần tình cảm này hay không cô cũng không biết?

Bước chân từ chậm dần nhanh lên, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh......

Mễ Kiều thân thể ngẩn ra, vừa chạy vừa khua tay, một đường chạy thẳng vào toilet…… "Nôn~"

Dạ dày cuộn lên từng đợt, không thể nhịn được nữa nôn ra từng đợt!

Thân thể gầy yếu cuộn thành một đoàn tội nghiệp ngồi xổm xuống. Mễ Kiều một tay chống vách tường, một tay ôm ngực. Thực quản khô rát, dạ dày cuộn đau.

Bạn học tốt bụng đưa cho cô chiếc khăn tay, ân cần thăm hỏi.

cô tiếp nhận, hơi hơi đứng dậy. Còn không có đứng vững, dạ dầy lại từng đợt cuộn lên, nôn tiếp ra ngoài!

Đôi mắt mờ mịt không mở ra nổi, trên gương mặt rốt cuộc chật vật chảy xuống đôi dòng nước mắt.

Ở Mễ Kiều đi qua 19 năm nhân sinh, tâm - chưa bao giờ chật vật như thế, thê lương quá.

Ánh trăng nhợt nhạt phiêu vân, chiếc xe Audi lướt nhanh trên đường. Đường xa, trời tối, chỉ có mộtchiếc xe trên đường làm khung cảnh càng thêm lạnh lẽo cô đơn.

Sau khi đưa Trầm Thanh Thu về, Trầm Nghê Trần lập tức quay xe lại, thật nhanh trở về trường quân đội Tây Sơn.

Hình ảnh Mễ Kiều trong trẻo nhưng lạnh lùng lạnh bạc, làm cho anh cảm thấy một loại khủng hoảng chưa bao giờ từng có! Đây không phải là kết quả anh muốn. anh đã từng nói sẽ chăm sóc cô thật tốt, bảo vệ cô thật tốt.

Lấy di động ra, Trầm Nghê Trần một bên lái xe, một bên gọi điện thoại cho Mễ Kiều.

một lần, hai lần, ba lần, đều không có người nghe máy.

anh có chút thất bại đem di động để sang bên cạnh, cau mày. Lái xe càng nhanh hơn.

Bỗng nhiên, tiếng chuông di động vang lên.

Trầm Nghê Trần chạy tay chộp lấy, nhìn xem ai. Là Đại Pháo.

"Alô"

"Hắc hắc, cùng chị dâu nhỏ nấu cháo điện thoại sao? Em gọi mãi mới được."

"Có việc nói mau."

"Cái kia, hai căn nhà trong nước em đã bán xong, tiền đã chuyển vào tài khoản của anh. Còn có, ngôi nhà bên Mỹ đã hoàn thành theo ý anh, chỉ có điều, ở trong sân muốn nuôi một con ngựa, điều này hơi khó."

Đây là lúc chạng vạng, Mễ Kiều rúc vào đầu vai anh, sắc mặt vô cùng tốt đẹp khát khao: "Em khôngthích ở nhà trọ, em hy vọng có thể có một ngôi nhà thuộc về chính mình, không cần quá lớn. Mỗi ngày có thể cùng nhau ngắm hoa trong vườn, cùng tắm ánh nắng chiều trên chiếc xích đu. Trong nhà có nuôi một con ngựa nhỏ thôi. Bởi vì trước đây em rất thích các cô gái tây phương trong xã hội thượng lưu. Khi ngồi trên lưng ngựa uy phong biết mấy!"

Ánh mắt Mễ Kiều chờ đợi cùng khát khao thật sâu in vàotrong đầu Trầm Nghê Trần, anh thề, cho dù là mạng của anh, cô muốn, anh tùy thời có thể cho cô!

"trên đời này làm sao có thể không có Tiểu Mã?! Em ngay cả một con ngựa cũng tìm không ra?!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.