[Quyển 1] Bất Lương Quân Hôn

Chương 17: Chương 17: Muốn biết tự mình nhìn!




Giữa trưa hôm nay, bạn cùng phòng vừa mới nằm xuống nghỉ trưa, Mễ Kiều liền theo thói quen bưng chậu rửa mặt chuẩn bị đi rửa mặt, tẩy sạch mùi mồ hôi trên người rồi nhanh chóng đi tìm Trầm Nghê Trần của cô, nhưng cô vừa đi tới cửa, điện thoại công cộng trên tường liền vang lên.

Mễ Kiều tùy tay nhấc máy, “Alô, tổ 39 đây, muốn tìm ai vậy?”

Ngay lập tức, đầu dây bên kia vang lên giọng Chu Chí Phong, “Kiều Kiều! Tôi đang đứng dưới ký túc xá của cô! Nhanh nhanh xuống đây, tôi có cái này cho cô!”

Mễ Kiều nhướng mày gác máy điện thoại, cất chậu rửa mặt xuống dưới gầm giường rồi lê dép xuống lầu.

Hiện tại đang là giữa trưa, mặt trời chói chang, nắng gắt chiếu thẳng xuống đỉnh đầu, cái người này không ngồi ngốc trong đội của mình đi, chạy đến đây làm gì không biết? Huống hồ, Mễ Kiều biết Chu Chí Phong thuộc đội 13, cách đội 21 tới 8 phút đi bộ.

Cầu thang vừa đi được một nửa, Mễ Kiều liền nhìn thấy Chu Chí Phong đang đứng ở cửa sau ký túc xá, vẻ mặt chờ mong kiểng chân ngóng, trong tay còn cầm vật gì đó.

“Cái gì vậy?” Mễ Kiều không đợi Chu Chí Phong mở miệng đã đặt nghi vấn trước.

“Hắc hắc, đây là di động sử dụng năng lượng mặt trời, bên trong đã có sim, dùng cẩn thận một chút.” Chu Chí Phong mắt liếc láo liên giống như kẻ trộm, sau khi khẳng định không có ai nhìn thấy mới nhét di động được bọc trong miếng vải đen vào tay Mễ Kiều.

Mễ Kiều tuy tiếp nhận nhưng lòng không yên, chỉ cảm thấy đây giống như một củ khoai lang nóng phỏng tay.

“Này anh trai, sử dụng di động trong lúc tập huấn là vi phạm nội quy trường đấy.”

Chu Chí Phong ngây ngô cười, “Kiều Kiều, tôi chẳng qua là muốn trao đổi tin nhắn khi nhớ cô mà thôi.”

Trước đó hai ngày, chuyện Mễ Kiều bị nam binh đội 20 chú ý, hơn nữa còn giành giặt quần áo cho cô nhanh chóng lan truyền khắp các đội nam binh khác. Giờ mọi người đều biết ở đội 21 có một nữ tân binh thuộc loại siêu cấp mỹ nữ, Chu Chí Phong nghe thế liền cảm thấy trong lòng ê ẩm.

Mễ Kiều nhíu mày nghe Chu Chí Phong đáng thương hề hề nói lại không đành lòng cự tuyệt. Trong đầu cô bỗng xuất hiện ý nghĩ nếu mỗi ngày có thể cùng Trầm Nghê Trần nhắn tin hâm nóng tình yêu thì thật tốt, đắn đo suy nghĩ một lúc, cô cũng quyết định nhận.

“Lần trước anh cho tôi một ngàn đồng, giờ lại cho di động, chờ khi tập huấn kết thúc, tôi nhất tịnh sẽ hoàn tiền lại cho anh. Hiện tại đã là giữa trưa, nắng nóng muốn chết, anh trở về nhanh đi!”

Chu Chí Phong nhếch môi cười, “Tôi còn sợ nắng nóng sao, ha ha, thôi tôi về trước, cô cũng nhanh đi nghỉ trưa đi, buổi chiều còn phải tập huấn nữa.”

Nói xong, Chu Chí Phong xoay người bước đi.

Nhìn áo lót ướt đẫm mồ hôi cùng dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Chu Chí Phong, nói thật, Mễ Kiều không cảm động là giả. Nhưng tâm đã sớm là của người khác rồi, trừ bỏ quan hệ bằng hữu, cô không thể cho anh ta cái gì. Ban đầu, cô cũng đã định nói rõ ràng nhưng khi nhìn thấy tấm chân tình thắm thiết của anh ta, lời cự tuyệt cô biết phải nói thế nào đây?

“Người đã đi xa, còn nhìn cái gì?” Ngữ khí hờn mát, Trầm Nghê Trần không biết từ khi nào đã đứng sau lưng Mễ Kiều, thân hình cao to cũng như khí thế bức người của anh bao trùm lên cô.

Dưới ánh mặt trời chói chang, Mễ Kiều hoa hoa lệ lệ xoay người, hướng Trầm Nghê Trần cười ngọt ngào nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của anh, như một cô dâu nhỏ bị bắt gian tại trận.

Trong văn phòng Trầm Nghê Trần.

Trong khi Mễ Kiều chủ động tiến lên, lấy lòng vòng tay qua ôm thắt lưng Trầm Nghê Trần thì anh lại dửng dưng vói tay vào túi quần cô, không dấu vết lấy một vật được bọc bằng vải đen ra.

“Hắn ta đưa cho em cái gì?”

Mễ Kiều xấu xa cười. Nguyên lai, anh cũng chưa nghe được gì!

“Như thế nào, anh muốn biết thì tự mình nhìn!”

Trầm Nghê Trần im lặng quan sát cô gái trước mắt, nhìn vẻ mặt cười tươi như hoa, thiên chân rực rỡ, đẹp đến mê người của cô, anh nghĩ nghĩ rồi nhét lại vật đó vào tay cô.

“Anh không có thói quen săm soi chuyện đời tư của người ta.”

Người ta nào chứ, rõ ràng mùi dấm chua nồng nặc mà còn mạnh miệng. Mễ Kiều đảo mắt nghĩ nghĩ, đàn ông quả thật là loài động vật tự cao tự đại.

“Được rồi, em tự mình nhìn xem đây là cái gì?”

Mễ Kiều tự biên tự diễn, một lớp lại một lớp mở miếng vải đen ra, ngay lập tức một chiếc điện thoại di động màu trắng xuất hiện. Di động này rất được, mặt trái còn khắc hoa Violet, có lẽ là hàng ngoại nhập.

Vừa nhìn thấy chỉ biết đây là vật có giá trị rất xa xỉ.

“Thật khá!”

Mễ Kiều yêu thích không buông tay, nhịn không được tán thưởng một câu, lập tức bên cạnh liền có người đen mặt.

“Cho em hai lựa chọn.”

Mễ Kiều sửng sốt, hơi ngẩng đầu nhìn lên, con ngươi đen láy tràn ngập khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.