[Quyển 1] Ý - Con Người Tôi

Chương 105: Chương 105




Màn cảm động thấm đẫm nước mắt giữa tôi với mẹ bị chị Thư cắt ngang bằng một câu nói:

“ Khóc thế thì đừng có đi sinh nhật nha.”

Nước mắt nước mũi của tôi cứ như trào ngược vào bên trong vậy đó. Ngồi thẳng dậy, tôi quệt mũi rồi nhìn chị Thư, ngây ngốc hỏi:

“... Em phải ở nhà thật ạ?”

Chị Thư dùng ánh mắt rất lãnh đạm lườm tôi một cái rồi ngồi xuống bên cạnh mẹ, đắp cái khăn lạnh lên chỗ sưng rồi bảo:

“ Hôm nay chỗ con dạy thêm xin nghỉ một ngày. Để lát con ra cửa hàng dọn dẹp lại giúp mẹ.”

Sau đó quay sang phía tôi mà dặn dò:

“ Có đi sinh nhật thì về sớm một chút, biết chưa?”

Tôi khịt khịt mũi, gật đầu liên tục. Nhìn sang phía mẹ, mẹ hết khóc rồi, chỉ còn vương lại nụ cười nhàn nhạt trên môi thôi.

Không hiểu sao khung cảnh này lại làm tôi hạnh phúc đến như vậy nữa. Khi rời khỏi nhà để đến chỗ của mọi người thì đồng hồ đã điểm bảy giờ, tức tôi muộn mất nửa tiếng rồi.

Thật ra tôi có thể đến sớm hơn một chút với điều kiện là tôi đi tắc xi chứ không phải ngồi xe buýt.

Bước vào một nhà hàng sang trọng, tôi đưa mắt nhìn quanh rồi lại gần chỗ một chị nhân viên hỏi thăm. Nghe Như bảo là Bách Tình chơi trội lắm, làm một bữa tiệc hoành tráng lệ cho sinh nhật năm nay luôn mà.

“ Chị ơi, cho em hỏi có khách hàng nào tên Lam Bách Tình không ạ?”

Chị nhân viên ngẩng đầu nhìn tôi một cái rồi quay sang tìm cái danh sách khách đặt phòng trước.

“ Đợi chị một chút nha em.”

Nói rồi chị nhanh chóng tra tên, một lúc sau mỉm cười bảo, “ Có nha. Là ở trên lầu một, phòng 11.”

Tôi gật đầu, “ Em cảm ơn.” Rồi xoay lưng đi đến hướng cầu thang.

Lúc này từ trên cầu thang có một đoàn người bước xuống rất đông, tâm tình của họ cũng đang hưng phấn vui vẻ thì phải. Nét mặt ai cũng thoáng đỏ, tôi nghĩ là họ đã say rồi.

Vì đoàn người ấy có đến năm, sáu người nên tôi đành đứng nép sang một bên để nhường đường cho họ đi xuống, không nghĩ hành động này lại làm cho một trong những người ấy chú ý.

Người nọ thoáng dừng lại, quay đầu nhìn tôi chăm chú. Khi phát hiện đôi mắt kia có chút không đường hoàng thì tôi liền quay lưng, cố tình lách qua rồi chạy nhanh lên lầu.

Nào có ngờ được khi tôi vừa chạy qua người hắn ta thì cánh tay liền bị nắm chặt lại. Theo phản xạ, tôi liền vùng ra rồi la lên:

“ Buông tôi ra!”

Sau lưng tuyệt nhiên không còn tiếng ồn ào nào nữa làm tôi nghi hoặc nên mới quay đầu lại nhìn. Nếu thực sự là tên kia nắm tay tôi định làm gì đó thì tôi sẽ đá ngay vào bộ hạ của hắn ta. Nhưng mà...

Khi tôi quay đầu lại nhìn mới phát hiện, tên kia đã sớm rời khỏi nhà hàng, thay vào một khuôn mặt khác thật lạnh lùng đang nhướn cao chân mày nhìn tôi.

Ánh mắt tôi lướt từ trên xuống dưới người nọ như cái bàn là nóng hừng hực, suýt nữa thì thiêu cháy cả người nọ rồi. Thật sự thì rất hiếm khi tôi được nhìn thấy anh ấy trong bộ dạng vừa đứng đắn, nghiêm túc lại đẹp ngời ngợi thế này.

Chiếc áo sơmi đen xắn lên đến khuỷu tay gọn gàng chỉnh chu với chiếc quần tây thời trang kia nữa. Cổ áo cũng cởi hai khuy áo đầu tiên, lộ ra một chút xương quai quyến rũ với quả táo Adam kia.

Hít lấy một hơi, nhắm mắt, mở mắt, thở ra.

“ Sao anh lại nắm tay em như vậy? Làm em cứ tưởng...”

Nguyện một tay cắm vào túi quần, nhẹ nhún vai một cái rồi quay đầu liếc ra phía sau lưng, “ Nếu tôi không nắm tay em thì tên lúc nãy đã nắm mất rồi. Làm sao được?”

Nghe Nguyện nói, tôi khẽ cười một tiếng.

“ Anh giỏi lắm!! Còn nhận ra cả em nữa mà.”

“ Người mình theo đuổi bao lâu còn không thể nhìn ra à?”

Nguyện nhướn mi phát ngôn một câu như thế, sau đó giơ cổ tay lên, khẽ nhíu mày:

“ Muộn tiệc rồi. Chúng ta vào thôi.”

Nói rồi anh thản nhiên bắt lấy tay tôi kéo đi một đường đến trước phòng 11. Không khí bên trong có lẽ rất náo nhiệt vì tôi thấy có ánh đèn thấp thoáng phía dưới ngạch cửa.

Nguyện vặn nắm cửa đẩy ra, luồng khí mát lạnh phả đến trước mặt tôi làm tâm tình thoải mái không ít.

Khi cả hai chúng tôi tình cờ xuất hiện trước cửa phòng tiệc thì thời gian giống như bị đóng băng vậy đấy. Mọi người lập tức đổ dồn sự chú ý lên người chúng tôi, mắt trừng lớn, miệng hé ra, kinh ngạc không nói nên lời.

Bị mọi người nhìn chăm chú như vậy, thú thật là tôi quá quen rồi.

Và kẻ phá đi cái bầu không khí lặng như tờ đó không ai khác lại chính là tên nhóc họ Đặng nào đấy thích đá banh.

“ Ớ, ai mà đẹp vậy?”

Tôi liếc mắt nhìn sang cậu nhóc ấy, khẽ cười một cái, “ Đình khen em đẹp đó, không phải anh đâu.”

Nguyện hạ tầm mắt nhìn tôi, bình thản đóng cửa lại rồi thì thầm:

“ Vì thường ngày thằng bé đã khen tôi đến nhàm tai rồi.”

Sau đấy anh ung dung đi đến ngồi xuống ghế trống cách Như một người. Tôi hơi sững ra khi thấy bộ dạng lạnh nhạt đáng ghét đó, nhưng không bằng được cái sự hiếu kỳ của mọi người dành cho mình.

Khẽ thở dài trong bụng, tôi đi đến trước mặt Bách Tình, chìa ra hộp quà nhỏ nhắn xinh xắn của mình mà nói:

“ Xin lỗi nhe, khi nãy tôi bận việc ở nhà mới qua muộn. Ừm..sinh nhật vui vẻ.”

Bách Tình đến giờ vẫn chưa chớp mi một cái, tôi đoán thế. Đôi mắt vốn đã đẹp lại còn mở to hơn, màu xanh biếc kia phản chiếu lấy gương mặt hiện tại của tôi nữa.

Đào hoa công tử à, cậu mau nhận quà đi chứ? Nhìn tôi cái gì thế hả???

Mọi người ở bên cạnh dường như đang nín thở để mà săm soi Bách Tình với tôi, hai đứa cứ mãi nhìn nhau thế này không biết bao giờ mới chấm dứt. Ngay khi tôi sắp trừng mắt nổi giận thì Bách Tình bất ngờ cầm lấy hộp quà, tay còn lại ôm lấy eo tôi dán sát vào người cậu ta.

Khoảng cách chúng tôi gần thật gần trong nháy mắt.

Bách Tình cúi thấp đầu thì thầm vào tai tôi, “ Đúng là xinh đẹp nhất đêm nay rồi! Cảm ơn nhe, tiên nữ.”

Thả eo tôi ra, Bách Tình lập tức lấy lại bộ dáng công tử chỉ có người người mê đắm chứ cậu ta chẳng thèm để mắt đến bất kỳ ai. Nhìn biểu hiện đấy mà tôi chỉ muốn cười nhếch mép khinh bỉ thôi.

Quay về chỗ ngồi được Như giữ sẵn cho mình, tôi thấy bé Đình vẫn còn lén lút quan sát tôi không ngừng. Tôi ngồi chính giữa Nguyện và Như, còn bé Đình thì ngồi ngay bên cạnh cô bạn của tôi.

Biểu hiện này là gì đây?

Không phải là tôi suy nghĩ quá nhiều nhưng mà...sao tôi lại có cảm giác Như đang có một cái đuôi ý nhỉ?

Khẽ lướt mắt nhìn qua phía Đại Đình, nhận ra em ấy mới giật mình một cái làm tôi cười bật một tiếng.

“ Sao Ý với anh Nguyện đi cùng nhau vậy?”

Tôi dời tầm mắt qua phía Như, “ Ừm, cả hai gặp nhau ở cửa ý.”

“ Ò, khi nãy Ý về nhà có chuyện gì sao??”

Tôi kể lại cho Như nghe chuyện của mẹ mình làm cô bạn vừa kinh ngạc vừa lo lắng, cũng tức giận nữa. Chúng tôi mỗi khi ngồi cạnh nhau thì đều sẽ nói không dứt chuyện luôn.

Và đương nhiên là Đại Đình và anh Nguyện sẽ giống như hai kẻ cô độc trên cõi đời này.

Khi Bách Tình vặn nhỏ âm nhạc để khai lời cho bữa tiệc sinh nhật hoành tráng lệ của mình thì tôi vô tình phát hiện, cô gái ngồi bên cạnh Nguyện có vẻ đã bị anh ấy thu phục mất rồi.

Ánh mắt đó nhìn anh không dời được luôn.

“ Này, cậu là bạn của Tình à?” Một cô gái phía đối diện nhìn tôi mà hỏi.

Nghe thế, tôi mỉm cười nhàn nhạt bảo:

“ Ừm, mình là bạn của Tình.”

“ Bạn gái mới đúng không? Khi nãy hai người thân mật như vậy mà.” Một cô gái khác chen vào.

Cô gái khi nãy hỏi càng quắc mắt lên nhìn tôi chăm chú, giống như một loại nghi hoặc vậy.

“ Đúng là đào hoa công tử, tìm bạn gái mới cũng nhanh thật.”

Ngồi gần một đám con gái đá đểu nhau thế này, tôi có chút khó nuốt trôi thức ăn. Như ngồi bên cạnh cũng lườm bọn họ dữ lắm, chỉ là không thèm nói gì thôi.

“ Hôm nay Tình nó tổ chức tiệc buffet, lát tụi mình đi chọn đồ ăn đi.”

“ Ừm.” Tôi gật một cái đầy hứng khởi.

Vì tôi thích nhất là tiệc buffet nha, được ăn thỏa thích không kìm hãm luôn. Với lại, tình yêu của tôi có nhiều dạng lắm mà. Dạng thứ nhất có thể nói chính là đồ ăn.

“ Hôm nay là tiệc sinh nhật của tôi, cảm ơn mọi người đều đến chung vui thế này. Cho nên là...đêm nay quẩy nhiệt tình đi nhé!!! Có thể không say không về luôn!!!”

Sau câu nói đấy, tôi được đi chọn đồ ăn rồi.

Đứng cạnh Như, tôi nhìn một loạt thức ăn hấp dẫn sắp đi vào bụng mình mà không ngừng nuốt nước bọt. Vươn tay gắp một loạt món khác nhau, mỗi món một ít thôi, sau đấy định về chỗ thì nhận ra bên phải có người mới tới.

Liếc nhìn cái đồng hồ đeo tay quen thuộc, tôi mới ngước mắt lên nhìn mặt người đó.

“ Ô Ẩn? Khi nãy sao tớ không thấy cậu nhỉ?”

Ngọc Ẩn nhàn nhã chọn đồ ăn, đôi mắt liếc qua nhìn tôi một cái:

“ Vì tôi mới đến mà. Năm nào thằng kia cũng nói nhiều cả, nên tôi chỉ đến lúc bắt đầu ăn thôi.”

Tôi phồng má, ngẫm nghĩ bạn thân cho nên độ lầy cũng không khác nhau mấy. Tại sao trên đời có thể loại người mặt dày như cậu chứ hả?

Chào hỏi xong, tôi mới phát hiện, lúc này tôi đang giả gái vậy mà...ai cũng nhận ra tôi hết nhỉ?

“ Đúng là vũ khí sắc đẹp nhỉ? Chỉ lấy vũ khí hạng nặng ra dùng mỗi khi cần thôi ha.”

Ngọc Ẩn một tay cầm cái mâm đồ ăn, đầu hơi nghiêng qua một chút, khóe miệng nhếch lên cười gian manh.

Tôi bĩu môi, “ Vũ khí gì chứ? Tớ cũng không có ý định hút máu của ai trong này cả.”

“ Vậy à? Vậy tôi tình nguyện để cậu hút được không?”

Nghe người nọ phát ngôn, tôi chỉ biết đảo mắt sang chỗ khác, không khỏi cảm thán, đúng là bạn thân!

Đương lúc này Như chạy đến giải vây giúp tôi khỏi quỷ ngụy hút máu. Cô bạn nắm tay tôi, cười cười với Ngọc Ẩn:

“ Ẩn à, em đừng lợi dụng thời cơ ve vãn người đẹp này nha. Hôm nay chị xí người này trước rồi. Vậy nha~”

Sau đấy chúng tôi cùng di chuyển về chỗ ngồi.

Nguyện đã lấy xong đồ ăn từ lúc nào rồi. Nhìn mâm đồ ăn của anh không quá nhiều món, cũng không cầu kỳ như tôi nữa. Hay nói cách khác là anh ấy đang giữ dáng hay sao ý!

“ Anh ăn ít thế sao?” Tôi ngậm cái muỗng, hỏi.

Nguyện ghim một miếng thịt bò lúc lắc lên cho vào miệng, nhai xong liền nói:

“ Dành đồ ăn cho em cả rồi, còn muốn gì nữa?”

“ Em mới không cần!” Tôi cười cười rồi cúi đầu tập trung ăn.

Trong lúc mọi người đều nếm qua mùi vị thức ăn thượng hạng thì Như có nói nhỏ với tôi một chuyện.

Cậu ấy bảo: “ Khi nãy có người bắt chuyện với anh Nguyện đó. Dám hỏi số điện thoại của anh luôn. Còn giả vờ bị nước đổ vào váy các thứ nữa.”

Tôi nghe xong theo phản xạ liền ngẩng đầu nhìn về phía cô gái lúc nãy đã nhìn Nguyện chăm chú. Trong mắt tôi thì cô gái đó cũng xinh xắn, rất phù hợp với tiêu chuẩn đẹp hiện nay.

Nhưng mà trong mắt Nguyện ra sao thì tôi không rõ lắm. Với cả chưa từng thấy anh ấy dịu dàng với đứa con gái nào hết trơn! Bằng chứng sống là khoảnh khắc tôi giả gái và được anh ấy chở đến trường hôm Trung thu.

Sau màn ăn uống là phần mở quà của đào hoa công tử. Với suy nghĩ của tôi thì...tôi không thích mở quà trước mặt đám đông thế này đâu. Vì có lúc người khác sẽ ngại về món quà của mình thì sao?

Nhưng mà đây là tiệc của Bách Tình, cậu ấy muốn thì ai mà cản được chứ?

Từng món quà lần lượt được bóc ra.

Qua một số món đầu tiên, tôi mới hiểu được ngưu tầm ngưu, mã tầm mã là như thế nào. Hầu như những món quà dành cho Bách Tình đều rất sang trọng và đắt tiền.

Đến hộp quà nhỏ của tôi, Bách Tình cầm nó lên lắc lắc thử. Không khí dần lắng xuống làm tôi cũng hồi hộp theo.

“ Tiên nữ à, không phải cậu định chọc tôi bởi cái hộp không chứ?”

Tôi biết Bách Tình đùa dai thôi nên không mấy tức giận.

Khi cây nấm đủ màu bằng vải nỉ được lấy ra khỏi hộp quà, khác với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa buồn cười của Bách Tình thì ai nấy đều sững ra, còn có chút khinh khỉnh nữa.

Như, Nguyện, Ẩn thì không nói rồi nhưng còn những người khác thì...

Bách Tình đặt cây nấm trong lòng bàn tay, khóe môi vểnh lên, rất thích thú mà nói:

“ Cảm ơn tiên nữ. Quà đáng yêu lắm!”

Sau đó cẩn thận cất vào hộp quà trở lại.

Bầu không khí của bữa tiệc lại nhộn nhịp như cũ khi mà một món quà khác được bóc ra, khá là táo bạo khiến mọi người tập trung vào nó. Lúc này, cô gái có cái nhìn tương đối khó chịu với tôi bỗng lên tiếng hỏi:

“ Sao trình của bạn gái Bách Tình tụt dốc dữ vậy? Cậu không cảm thấy món quà đó rẻ tiền lắm hả?”

Tôi không ngờ một cô gái lại có thể nói ra những lời như thế. Như ngồi bên cạnh đã định nói lại nhưng tôi đã ngăn cô bạn lại, khẽ lắc đầu.

“ Chắc là cậu không biết điều này rồi.” Tôi bình thản ngước mắt lên, nói rõ từng câu từng chữ:

“ Giá tiền của món quà không nói lên được giá trị thực sự của nó. Nhưng mà lời nói của một người có thể đánh giá được bản chất của người đó ra sao đấy.”

“ Dù sao đi nữa, hiện tại, tôi vẫn là có giá trị hơn là cậu, đúng chứ, bạn gái cũ của Bách Tình?”

Hm, cái này tôi chỉ đoán đại thôi, vì trong lòng cảm giác được người kia hẳn là bạn gái cũ đi.

Nghe tôi nói xong, cả bàn ấy lập tức im lặng không ai lên tiếng nửa lời. Bách Tình phía trên đùa giỡn với bạn bè ủ ê xong liền chạy ngay đến chỗ của tôi, thấy tôi uống nước ngọt pha lẫn với bia liền nhíu mày.

“ Tiên nữ, sao cậu lại uống bia hở?”

Giữa khung cảnh nóng như lửa thiêu thế này, Bách Tình lại chen vào một cách vô tư thế kia. Tôi hạ tầm mắt, không nhìn cô gái đáng ghét kia nữa. Liếc mắt sang ly nước ngọt pha bia của mình, đầu tôi cũng tự giác xoay vòng xoay vòng.

Như bảo uống như vậy cho nó đỡ đắng, tập quen dần. Nhưng hình như tôi sai lầm khi tin cô bạn rồi!!!

“ Bách Tình à, cô bạn này là ai vậy? Sao nãy giờ cậu chẳng giới thiệu gì cả.”

Bách Tình hơi ngẩn ra một chút, sau đó liền nhếch môi cười, toang kéo tôi đứng dậy mà đường hoàng giới thiệu nhưng không kịp mất rồi.

Tôi bảo không kịp vì lúc này Nguyện cũng bất ngờ đứng dậy, nhanh hơn cả Bách Tình mà nắm lấy tay tôi, đều đều mà nói:

“ Em họ, sao lại bất cẩn như vậy? Sao lại không giới thiệu chị dâu tương lai của em cho mọi người biết để người ta hiểu lầm hơi nhiều rồi đấy.”

Không cần nhìn cũng biết cả bàn ấy ai cũng đang đổ dồn vào Nguyện với tôi hết rồi. Nhất là cô gái thích anh Nguyện và bạn gái cũ của Bách Tình.

Lúc này tôi quay mặt nhìn Bách Tình, thấy nét sững sờ hiện rõ lên mặt cậu ấy. Chắc bao lời định giới thiệu không được nói ra rồi nhỉ?

Chưa bao giờ tôi nhìn thấy biểu hiện này của cậu ấy cả. Tim mình làm sao thế này?

“ Ha...” Rốt cục người kia cũng lấy lại được bình tĩnh rồi.

Bách Tình cười gượng đến mức kẻ ngốc như Đại Đình có thể cũng nhìn ra được.

“ Phải, tôi định nói với mọi người tiên nữ đây chỉ là bạn thân của tôi thôi.”

Nguyện nhìn sang phía em họ của mình, hoàn toàn không thấy tội lỗi khi phá hỏng tâm tình của người kia.

“ Bây giờ anh với Ý về trước, vì nhà Ý có việc.”

Nói xong một câu đấy, tôi cùng Nguyện liền rời khỏi bữa tiệc sinh nhật dang dở. Đối với sự việc bất ngờ này, tôi còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần gì cả.

Ra đến ngoài cổng, tôi mới nhìn Nguyện, khẽ thở dài nói:

“ Anh làm vậy, cậu ấy sẽ buồn đấy!”

Nguyện hướng mắt ra chỗ khác, nhìn mông lung không cố định, trầm thấp nói:

“ Tôi không làm gì sai cả. Phải ăn tiệc trong cái bầu không khí đấy thì giống như bức ép bản thân vậy. Còn nữa, em cũng không muốn ngồi cùng đám người kia, tôi cũng thế, như vậy là có lợi cho đôi bên rồi.”

Sao anh có thể nói như vậy chứ?

Tôi cười một cái bất lực, chịu thua với tính cách ngang ngược của Nguyện luôn. Lúc này nhìn đường sá xe cộ vẫn đông đúc, người qua người lại nhộn nhịp, tôi nhất thời hỏi:

“ Anh đi cái gì đến vậy?”

“ Tắc xi.”

“... Oops, em đi xe buýt.”

Nguyện quay sang nhìn tôi, bỗng cười nhẹ một cái:

“ Vậy tôi cùng em đi xe buýt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.