Sau khi khởi hành được một giờ thì chúng tôi dừng lại trước một quán ăn nhỏ. Quán này nằm đối diện một khu công viên rất đông đúc. Một số người lớn tuổi thì đang tập dưỡng sinh, bên cạnh đó còn có những đứa trẻ nhỏ đang rượt đuổi nhau trong sân cát.
Lúc xuống xe thì tôi thấy Vu Tư là người có vẻ uể oải nhất. Có lẽ là vì cậu ấy không quen đi xe khách. Dù sao đi nữa thì từ lúc bé tí, cậu ấy cũng thường có xe hơi riêng của nhà đưa đưa đón đón rồi. Xe khách này so ra thì có bằng gì đâu chứ?
Nói chứ tôi cũng cảm thấy mình uể oải không kém đây. Bao tử lúc này đã réo lên từng cơn khe khẽ rồi. Như ở bên cạnh kéo tay tôi đi vào trong quán ăn. Một đoàn học sinh trung học đang lũ lượt đi vào khiến cho không ít ánh mắt tò mò nhìn ngó.
Trong quán ăn có lác đác vài bạn nữ sinh đang trưng ra vẻ mặt đáng yêu với đôi mắt lấp lánh trái tim mà nhìn bọn tôi. Kỳ thực là trong đoàn này chỉ có mỗi Như là con gái thôi, nếu xét về ngoại hình bên ngoài.
“ Chúng ta gọi món đi!” Đại Đình ở đâu lót tót ngồi xuống ngay bên cạnh Như, miệng liếng thoắng.
Chắc là nhóc con cũng đói rồi.
Tôi ngồi xuống cạnh Như, chỗ còn trống kế bên thì cũng mau chóng có người lấp đầy. Đang cầm thực đơn nhìn xem có món nào ngon không thì tôi cảm giác như bên tay trái có đến hai người đang đứng làm gì đấy.
Ngẩng đầu lên, tôi nhận ra Nguyện với Bách Tình đang cùng chạm tay vào một cái ghế còn trống bên cạnh tôi. Nhìn thấy cảnh tượng này mà tôi có chút ngượng ngùng, chẳng hiểu tại sao nữa. Cho nên tôi đã dồn hết sự tập trung vào cuốn thực đơn trước mặt, coi như không biết không nghe gì cả.
Hai người ấy đứng nhìn nhau một hồi cuối cùng cũng có người chịu thua, đi sang chỗ khác.
“ Haiz, chẳng biết thằng quỷ kia đã rủ ổng từ khi nào nữa! Điên mất!”
Tôi dời mắt khỏi cuốn thực đơn, quay sang nhìn Bách Tình một cái hờ hững rồi nhàn nhạt đáp:
“ Anh Nguyện giỏi về cắm trại, đi theo cũng không tệ mà. Cậu có biết làm nhiều thứ không?”
“ Gì chứ? Cậu coi thường tôi quá đó tiên nữ à. Trước kia tôi từng học bên Đức, mấy chuyện này coi như là---ưm.”
Còn chưa để Bách Tình nói dứt câu thì tôi đã tống một cái bánh bao nhỏ vào miệng cậu ta cho im lặng bớt. Sau đó thì quay qua nói với Như:
“ Ăn phở ha?”
Như liếc mắt vào thực đơn, gật gù, “ Ừm, ăn phở đi.”
Đại Đình ở bên kia cùng lúc nói lên, “ Bún bò!”
Sau đó nghe Như nói xong thì chớp chớp mắt, đổi món, “ À không, một phở nữa nha!”
Tôi khó hiểu nhìn cậu bé ngốc nghếch chuyên làm cái đuôi kia, hồi lâu thì bật cười nhẹ.
Khi yêu thích ai rồi thì người ta đều trở nên thật ngốc xít, mà cũng đáng yêu nữa.
Mọi người sau khi chọn món xong liền ngồi thừ ra, chẳng ai nói với ai câu gì. Giống như bữa sáng chưa lấp đầy bao tử nên ai cũng không có sức sống vậy đó.
Chẳng mấy chốc, phục vụ đã mang đồ ăn lên bàn khiến ai cũng mắt sáng rực rỡ. Phở ở đây khá là ngon, nước có vị béo béo thơm thơm, thịt bò lại vừa mềm vừa nhiều nữa.
Tôi thích nhất là ăn phở. Mỗi lần chủ nhật có ba ở nhà hoặc là những lần về quê, tôi đều sẽ được ba đưa đi ăn phở. Nói nghe có vẻ hơi bất hợp lý vì ở đâu mà không có phở, nhưng tôi chính là thích đi ăn phở cùng ba.
Trong lúc ăn sáng, tôi nhận ra Vu Tư ăn khá ít. Cậu ấy cũng gọi một tô phở nóng nhưng lại ăn không ngon miệng mấy. Thấy vậy tôi liền hỏi:
“ Vu Tư à, cậu không khỏe sao? Nhìn mặt cậu hơi mệt nhỉ?”
Vu Tư đang suy tư với tô phở của mình thì nghe tôi hỏi, liền ngẩng đầu lên nhìn qua một cái. Ánh mắt kia hôm nay không còn lạnh lùng như mọi hôm, nó vừa trầm tĩnh vừa hiền lành đến lạ.
Chọc chọc đôi đũa vào tô phở, Vu Tư nhếch khóe môi, cười nhẹ:
“ Không sao cả, chỉ là không hay ăn sáng thôi.”
“ Vậy tôi ăn dùm anh, ha?” Khải Tâm không biết từ khi nào lại ở ngay bên cạnh Vu Tư, còn thực sự muốn ăn giúp cậu ấy nữa.
Nhưng lời vừa nói ra xong thì liền bị ăn một cái lườm rách mắt.
Tôi cách một khoảng chăm chú quan sát hai người họ, thấy hai người có vẻ hòa hợp hơn lúc cấp hai nhiều lắm cho nên cũng an tâm.
Dù sao bớt thù thêm bạn là điều chưa bao giờ tốt hơn mà.
Bữa sáng của chúng tôi nhanh chóng được xử lý gọn gàng. Trước khi tiếp tục chuyến du lịch thì mọi người đều tản ra đi mua thêm một số thứ cần thiết. Vì tôi thấy mình cũng mang đủ đồ rồi nên chỉ lẳng lặng đứng dưới gốc cây bàng lớn trước quán ăn mà chờ đợi.
Lúc đảo mắt nhìn chung quanh, tôi thấy Vu Tư vừa đi ra khỏi tiệm thuốc tây gần đó. Nhìn cảnh này thì tôi đủ hiểu cậu ấy bị say xe (khách) nặng.
“ Ý, em có bị say xe không?”
Hở hở hở?
Tôi đang chăm chú nhìn mấy đứa trẻ phía bên kia công viên thì đột nhiên có người đến bên cạnh hỏi như thế làm tôi ngẩn ngơ. Quay mặt qua bên cạnh, nhìn thấy Nguyện đang đứng chờ tôi đáp lời với vẻ mặt rất bình thản.
Như nhận ra mặt mình lúc này quá ngốc xít nên tôi đã ho khẽ một tiếng, lắc đầu đáp:
“ Ừm em không có bị say xe.”
Nguyện cười nhẹ bảo, “ Vậy được rồi. Chuẩn bị lên xe thôi.”
Nói xong anh liền đi lại gần ghế lái chính mà ngồi vào. Tài xế của chúng tôi chính là Nguyện, vì anh ấy biết lái xe, cũng là người lớn nhất trong đoàn người này. Chỗ ghế lái phụ thì nhường cho anh hội trưởng bên câu lạc bộ của Bách Tình, vì anh ấy là người lớn tuổi thứ nhì.
“ Ý à, đi thôi.” Như sau khi mua đồ xong liền nhanh chóng kéo tay tôi lên xe.
Chuyến du lịch đến Đà Lạt lại tiếp tục với nhiều bất ngờ không biết trước.
Ở trên xe, anh hội trưởng cùng một số người khác liên tục bày ra nhiều trò chơi để làm cho bầu không khí sôi nổi hơn. Những trò mà chúng tôi thường chơi khi đi du lịch gồm có đố vui, hát nối chữ, ghép chữ, vân vân mây mây.
“ Này, chúng ta hát nối chữ cũng chán rồi, đổi trò gì thú vị đi?” Đại Đình hơi nhướn người từ ghế sau lên mà đề đạt ý kiến.
Mọi người ngay lập tức tán thành nhưng chưa ai nghĩ ra được trò chơi gì cả. Sau một hồi lâu, anh hội trưởng mới mỉm cười bảo:
“ Hay chúng ta thử làm thơ đi?”
Khi anh ấy nói xong câu này thì ở đâu có tiếng cười khe khẽ phát ra đầy châm chọc. Tôi mím nhẹ môi, quay đầu lại thì thấy Bách Tình đang bụm miệng nhịn cười, Ngọc Ẩn cũng không khác gì mấy, quay mặt ra ngoài cửa sổ mà cười lén lút cơ.
Hai người này, cười cái gì chứ?
Trong lúc ai cũng khó hiểu nhìn hai tên kia cười cười gian hiểm thì Vu Tư ngược lại khá là bình thản mà lên tiếng:
“ Trò này có người ăn đứt rồi. Chỉ sợ mọi người nghe xong thơ của ai đó thì cười chết mất thôi.”
Rõ ràng là cả ba người bọn họ đều đang nhắm vào tôi mà!!! Bất thình lình, tôi ngồi dậy, nhướn người lên, ấm ức quát:
“ Cậu vừa phải thôi nha!”
Vu Tư tì cằm lên bàn tay, cười nhàn nhạt không thèm đáp.
Một câu của Vu Tư cũng đủ dấy lên sự tò mò hiếu kỳ của những người còn lại mất rồi. Đặc biệt là Như, cô bạn đáng yêu tâm đầu ý hợp của tôi.
Như cũng chồm lên, “ Vu Tư, thơ của Ý như thế nào mà đả thương ghê vậy?”
“ Muốn biết à?” Vu Tư hơi quay đầu lại.
Như nghiêm túc gật đầu làm tôi cứng cả họng. Cái con người này thiệt là, sao không biết bảo vệ bạn bè gì hết vậy!
“ Hỏi thằng Tình ấy.” Vu Tư ném lại một câu tỉnh bơ.
Lúc này Như lại quay xuống chỗ Bách Tình, “ Nè, mau đọc lại cho chị nghe thơ của Ý đi!!”
Bách Tình nâng đôi mắt hút hồn kia nhìn tôi, khóe môi nhếch nhẹ lên cười:
“ Mọi người nghe kỹ nhé. Thơ rất đặc sắc, cả đời tôi cũng không quên được.”
“ Mau nào mau nào!” Đám người kia thật nháo!
Bách Tình ngồi thẳng lưng, trịnh trọng tằng hắng hai tiếng rồi cố tình lảng đi ánh mắt phẫn nộ của tôi mà đọc thơ:
“ Xuân đến xuân đi xuân lại đến. Xuân đi xuân đến xuân lại đi. Đi đi đến đến. Đến đến đi đi.”
“ Phụtttt...”
“ Haha...”
Một loạt tiếng ồ lên đầy thích thú làm mặt tôi nóng ran đến thổ huyết. Như ở bên cạnh cũng cật lực nhịn cười nhưng cuối cùng lại phải bay qua vỗ vỗ mặt tôi, nũng nịu:
“ Ý à, thơ này rất ấn tượng đó, thật sự đó~~~”
Tôi xị mặt, “ Mọi người cứ cười nữa đi. Hừm.”
Trong lúc mọi người bắt đầu đọc lại bài thơ hoành tráng mà tôi tặng cho Bách Tình thì tôi lại vô tình nhìn thấy Nguyện đang nhìn lên kính chiếu hậu, quan sát vẻ mặt của tôi mà cười khẽ.
Nhìn anh lúc này tôi mới chợt nhớ ra, hôm trước tôi cũng làm thơ tặng cho anh ấy, nghe sâu lắng ý nghĩa không hết cơ mà! Chỉ tại bài thơ kia là do tinh thần lên cao, cũng sắp được nghỉ Tết nên mới...
Hừ!
“ Ý à, hay bây giờ Ý thử sáng tác thêm bài thơ nữa đi.” Như níu níu tay tôi.
Tôi khẽ nhíu mày, “ Làm sao mà được chứ? Cái đấy phải có...có cảm hứng cơ.”
“ Hay là cho chủ đề rồi em sáng tác nhé?” Anh hội trưởng có vẻ thích thú với thơ ca lắm, nháy nháy mắt với tôi.
Lời đề nghị của anh khá là hấp dẫn mọi người, ngoại trừ tôi.
Khải Tâm ở phía trước cũng nhoài người xuống, chờ đợi, “ Chủ đề hôn đi.”
“ Á, Khải Tâm thằng nhóc này, chủ đề gì kỳ vậy hả?”
Tôi tức đến trừng mắt, “ Hôn cái đầu cậu!”
“ Sao vậy? Cho chủ đề tùy tiện như thế mới là hấp dẫn chứ. Nếu cậu sáng tác được, tôi sẽ công nhận cậu có tài, haha.”
“ Thử đi, thử đi, thử đi.”
Bị một đám người xung quanh thúc giục không ngừng, tôi bất đắc dĩ tằng hắng hai tiếng, căng thẳng suy nghĩ. Vì ai cũng tập trung nhìn tôi cho nên tim có hơi đập mạnh xí.
“ E hèm...”
Tôi ngồi ngốc một chỗ, mắt bỗng dưng đảo đến phía ghế lái chính, nhìn anh tài xế kia mà ý tưởng tuôn trào.
Đừng hỏi tôi vì sao, tôi cũng không biết nữa...
“ Nào ai định nghĩa được từ hôn...
Hai người một góc, vào buổi chiều...
Âm thầm nhìn nhau, tim đập dồn...
Tựa má, kề môi thế là hôn.”
Tôi đọc xong bốn câu trọn vẹn như thế thì cũng ngẩng đầu lên nhìn mọi người, phát hiện ai cũng mở to mắt nhìn tôi như một người ngoài hành tinh ấy.
Bộ...thơ này có gì gì sai à?
Tôi thấy cũng đúng thực tế chứ bộ. Với lại, tôi biết vì sao nhìn Nguyện mà ý tưởng tuôn trào rồi... Bốn câu kia rõ ràng...rõ ràng là...gợi nhớ về nụ hôn buổi tối hôm đó mà._.
“ Hay thật đó...” Anh hội trưởng là người lên tiếng đầu tiên, phá vỡ bầu không khí tịch mịch đến kỳ quái ở trong xe.
Sau đó là một loạt cái gật gù đồng thuận một ý kiến.
“ Kỳ này tốt lắm.” Ngọc Ẩn liếc mắt qua nhìn tôi một cái.
Tôi nghe mọi người tấm tắc khen mà mặt mũi đỏ bừng, nụ cười ngốc nghếch hiện lên môi nữa. Hai tay chống cằm, tôi cười khe khẽ trong bụng.
Trình của mình lại lên rồi, haha.
Đúng lúc này ở ghế trên bỗng dưng có âm thanh gì đó khá quen thuộc. Tôi nâng mắt nhìn qua, phát hiện Vu Tư mặt mũi tái mét, một tay bụm kín miệng mình lại nhưng hình như là không kịp.
Cậu ấy uống thuốc rồi mà vẫn say, nên nôn một ít ra...quần của Khải Tâm.
“ Vu Tư, cậu không sao chứ?”
Khải Tâm lúc này vội vội vàng vàng lấy ra tờ khăn giấy đưa cho Vu Tư, kèm theo một viên kẹo cao su nữa.
“ Này, ăn đi.”
Nhìn hành động dứt khoát của Khải Tâm mà tôi có chút ngỡ ngàng. Bản tính luôn thích quan tâm người khác của cậu ấy lúc nào cũng khiến người ta cảm động mà. Ngay cả vết dơ dính trên quần, cậu ta còn chẳng màng nữa cơ.
Như loay hoay lục trong túi của mình một cái khẩu trang, đưa cho Vu Tư:
“ Ê, cậu đeo cái này đi. Ráng chịu một chút là tới nơi rồi.”
Vu Tư chân mày nhăn chặt lại, giống như cảm thấy có hơi mất mặt khi chính mình lại say xe đến mức này. Vẻ mặt khó ở của thiếu gia lại lộ ra, tuy nhiên vẫn nhận lấy khẩu trang từ tay Như mà đeo vào.
Sau một màn say xe của Vu Tư thì mọi người cũng thoáng trầm lặng hơn. Ai nấy cũng ngồi tựa vào ghế, tĩnh lặng đến buồn ngủ.
Hai mắt tôi đã gần như díu lại, rốt cục nhịn không được mà ngủ luôn. Khi tỉnh dậy thì xe đã dừng lại từ bao giờ. Tôi mệt mỏi hé mắt nhìn, nhận ra Như cũng gục lên vai tôi mà ngủ say.
Phía trước thì Vu Tư lại gục lên vai Khải Tâm.
Ừm...Khoan đã, cái gì cơ?
Tôi bất ngờ ngồi thẳng dậy, cảm giác không đáng tin mà dụi dụi mắt làm cho Như bên cạnh cũng tỉnh giấc.
“ Sao vậy? Đến nơi rồi sao?”
Nghe giọng của Như vẫn còn mang theo chút ngái ngủ, tôi quay qua nhè nhẹ gật đầu:
“ Ừ, hình như đến rồi ấy. Mà anh Nguyện đi đâu rồi thì phải...”
Như vươn vai một cái thật sảng khoái rồi nhìn quanh xe, thấy một số người đã đi xuống từ bao giờ rồi. Lúc này tôi cùng cô bạn mới loay hoay đeo balo lên vai rồi bước ra ngoài xe.
Cánh cửa vừa mở ra thì một luồng gió lạnh đã nhanh chóng thổi đến đánh tan cơn buồn ngủ của tôi. Đưa mắt nhìn khung cảnh hùng vĩ, từng gốc cây vừa to vừa xanh um bao quanh cả một khu luôn cơ.
Kỳ trước khi tôi đến đây thì chưa từng vào những cánh rừng thế này. Ngước cổ hít lấy một luồng khí trong lành nơi thắng cảnh này.
“ Ý ơi, qua đây này.” Như ở tít đằng xa bên kia vẫy tay gọi tôi.
Thu lại tầm mắt của mình, tôi vội vàng chạy đuổi theo về phía của Như. Lúc tôi dừng chân thì đã nhìn thấy cả một con suối cực kỳ hoành tráng luôn. Nước chảy khá xiết, từng ngóc ngách đều có âm thanh róc rách của con suối.
“ Woa~...con suối này đẹp thật đó!” Tôi chớp chớp mắt đầy hưng phấn, không chần chừ liền ngồi thụp xuống ngay bên mép suối, hứng lấy một hớp nước mát lành.
Như cũng ngồi xuống bên cạnh làm giống như tôi.
“ Nước mát thiệt đó~” Tôi vẫn chưa dứt ra được cái niềm hưng phấn của riêng mình cho đến khi từ phía sau có người kéo tôi đứng dậy.
Người nọ nhíu nhíu mày nhìn tôi, “ Đừng có đứng sát mép suối như thế, lỡ trượt chân ngã xuống thì sao?”
Nghe Bách Tình nhắc nhở, tôi mới sực nhớ đến việc nguy hiểm này. Đôi mắt đảo nhẹ qua phía con suối, tôi nhẹ nhún vai một cái rồi lót tót theo phía sau người kia.
Khi mọi người đều đã tập hợp đông đủ hết rồi thì anh Nguyện mới bắt đầu hướng dẫn chúng tôi cách dựng lều. Thật ra trong tất cả những người đứng ở đây thì có đến ba người chuyên việc này.
Đó là Nguyện, Bách Tình với Ngọc Ẩn.
Được rồi, không hổ danh là từng học ở bên Đức từ nhỏ.
Tôi cùng với mọi người đứng trước mặt ba người kia, chăm chú nhìn bọn họ làm mẫu thử.
“ Nhớ là chọn một chỗ thật vững mới dựng được nhé. Cắm cọc xuống thì dùng sức cho nhiều vào. Xong xuôi thì nên lấy thêm vài tảng đá vừa vừa đè lên.”
Tôi cùng Như gật gù liên tục, nhưng một lát sau chúng tôi cũng không biết làm gì cả. Nhóm chúng tôi chia thành hai lều lớn. Một lều năm người, một lều sáu người.
Lúc chia nhóm ngủ thì Nguyện đã đưa ra một đống tờ giấy gấp làm tư, chơi trò bốc thăm cho nó công bằng.
“ Nhóm 1 à...” Tôi đọc nhẩm trong miệng, sau đó mới biết là mình chung lều với Như.
Miễn chung với Như là tốt rồi, hehe.
Sau khi bốc thăm xong, xem được kết quả rồi thì Nguyện mới tổng hợp lại:
“ Như vậy lều 1 sẽ có Ý, Như, Bách Tình, An với tôi.”
“ Còn lại là lều 2.”
Xong xuôi, chúng tôi tản ra bắt đầu đi dựng lều của nhóm mình. Tôi với Như đứng ở bên góc kia, cố gắng kéo căng dây lều ra rồi gài vào cái cọc đã được Bách Tình đóng xuống khi nãy.
Ban đầu chúng tôi không giữ chắc mà lều đã nhiều lần sập xuống, đè lên cả An lẫn Bách Tình.
“ A...xin lỗi~~” Tôi với Như đứng cùng một chỗ khẽ cười cho qua.
Bạn An chung câu lạc bộ lúc này xoa xoa đầu, “ Ôi, giữ chặt một chút chứ!!”
Bách Tình lúc này đi vòng qua chỗ tôi, “ Haiz, rõ ràng cậu muốn ám sát vẻ đẹp trai này rồi.”
Tôi bĩu môi đầy khinh bỉ.
Sau mười lăm phút vật vã thì chúng tôi cũng đã dựng xong lều của mình. Lều của nhóm 2 thì ở bên khe suối, cách chúng tôi không xa mấy.
Cả một ngày trời ngồi trên xe cùng với dựng lều đều khiến cho ai cũng mệt đứt hơi. Xế chiếu dần buông xuống, tất cả mọi người chuẩn bị mở một bữa tiệc BBQ ngoài trời.
Mùi thịt nướng xộc đến cánh mũi làm tôi không ngừng nuốt nước bọt.
“ Ê nhóm lửa lên An, nhóm nhiều lên chút coi.”
“ Em thổi muốn mệt xỉu rồi nè!”
“ Lấy củi thêm đi.”
Mọi người ai cũng bận bận rộn rộn. Còn tôi thì ngồi sang một bên, im lặng mà nướng thịt của mình.
Cả bọn phải loay hoay hơn một tiếng đồng hồ mới hoàn thành được hơn năm dĩa thịt xiên nướng, thêm vài lon bia nữa. Kỳ này Bách Tình muốn mang bia nên mấy thằng con trai kia rất khoái chí.
“ Chị Như, chị không được uống bia đâu đấy. Em có mang Coca cho chị đây.”
Tôi đang ngồi gần Như thì nghe lỏm được cuộc trò chuyện này. Thấy Như đang nhăn mi nhăn mũi, tay cầm lấy lon Coca khui liền mà uống tại chỗ.
“ Biết rồi, đây cũng có biết uống bia đâu!!!!”
Tên nhóc bám đuôi nào đó nghe xong liền cười hí hí, khoái chí rõ cơ.
“ Đại Đình thật sự thích cậu nhỉ?” Tôi thì thầm vào tai Như.
Nghe xong, Như trừng lớn mắt, véo tai tôi, “ Đừng nói vậy chứ! Là đàn em lễ phép với đàn chị thôi.”
“ Hmm...vậy sao?” Đúng là lừa người!
Bữa tiệc BBQ bắt đầu khá rộn rã nhộn nhịp. Sau khi ăn uống tập một thật no nê rồi thì mọi người lại chuẩn bị bày thêm trò vui. Ngọc Ẩn có mang theo một cây guitar rất ngầu màu đen đặt bên cạnh lều.
“ Hay chúng ta hát đi? Ai có năng khiếu gì phô diễn hết đi!” Anh hội trưởng ham vui lắm.
Bọn con trai kia thì ngồi thành một hàng, tay ai cũng đang cầm lon bia lạnh mà uống vài hớp.
“ Được đó. Ai lên trước đi?”
Lúc này Như nhìn sang tôi, tôi cũng nhìn sang Như, khẽ lắc đầu. Kỳ thực, tôi không ham hát cho lắm, tôi thích múa cơ. Và đúng như nguyện vọng thầm kín mà tôi vừa nghĩ đến, Bách Tình bỗng dưng đứng dậy, hướng mắt về phía tôi:
“ Hát hò thì quá bình thường rồi. Mọi người muốn xem múa không?”
“ Múa hả? Ai múa? Như sao?”
Như lườm nguýt cả bọn, “ Múa cho khỉ xem à?”
“ Haha...”
Bách Tình khẽ cười, đi lại gần chỗ tôi mà nắm tay tôi kéo dậy:
“ Trình diễn thử một màn đi. Cậu múa đẹp lắm, không phải sao?”
Lời đề nghị này bất ngờ quá làm cho tôi không kịp nghĩ gì hết. Trong đầu chỉ toàn là tiếng bum bum da bum.
“ Thật ra thì...trong bộ dạng này tôi khó múa lắm...Hay là mọi người cứ hát đi.”
“ Không cần!”
Như bỗng đứng bật dậy, vẻ mặt huyền bí kéo tay tôi, “ Mọi người đợi một chút được không? Chắc chắn sẽ có một màn múa cho tất cả chiêm ngưỡng.”
Ai cũng bị lời nói đầy cám dỗ của Như làm cho hoang mang và tò mò. Còn tôi thì bị cô nàng lôi vào trong lều. Khóa kín lều lại, Như lục lọi cái túi đồ của mình, thuần thục lấy ra từng phụ kiện cần thiết cho...tôi.
Cái gì thế này???
Tôi nhìn một đống đó mà chẳng thốt nổi nên lời.
Như à...Cậu đúng là!