Như nắm tay tôi kéo ra ngoài hành lang. Hai đứa đứng dựa bờ tường lót đá. Tôi nói xong lý do vì sao phải trả muộn một tí thì cũng nhẹ nhõm trong lòng.
Còn Như thì vẫn lo lắng cho tôi lắm.
“ Có phải chị của Ý lại làm gì rồi không?”
Tôi khép hai tay đặt lên mặt đá lạnh lẽo, mắt đảo xuống dưới sân trường. Nghe Như hỏi, tôi cũng không giấu diếm gì mà bộc bạch luôn. Dù sao thì Như cũng rất hiểu gia cảnh của tôi rồi.
“ Ừm, chị ấy đã rất tức giận.”
Tôi hơi phồng má, quay qua nhìn Như, bỗng cười hì hì:
“ Đừng lo quá. Chị ấy hay tức giận như vậy lắm, Ý quen rồi.”
Như cũng làm theo tôi, đặt hai tay lên mặt đá, mắt đảo xuống dưới sân trường. Nhìn ngắm thiên hạ bên dưới chơi đùa, còn hai chúng tôi thì im ỉm chẳng nói gì thêm.
Mặc dù im lặng là thế nhưng cả hai đều có thể nắm rõ được tình huống hiện tại. Nói làm sao nhỉ? Kiểu như hai đứa chúng tôi đều đang nghĩ về một vấn đề ấy.
Im lặng một hồi, Như quay qua nói khẽ với tôi:
“ Hay là Ý không cần trả đâu.”
Nghe vậy, tôi lập tức lắc đầu, phản đối.
“ Không được! Cái đó là Ý mượn Như, Ý không biết giữ gìn lại để nó thành ra như thế... Ừm, Ý phải đền chứ!”
Tôi nói rất dứt khoát, Như cũng hơi mủi lòng mà thở dài. Sau đó Như chớp mắt, hỏi một vấn đề trọng tâm hơn.
“ Nhưng Ý làm cách nào để kiếm tiền mà mua lại?”
Ừ nhỉ...
Tôi mím môi, nhìn xuống dưới sân trường. Bao nhiêu khuôn mặt vui vẻ kia trái ngược hoàn toàn với tâm tình hiện tại của tôi.
Làm sao để kiếm tiền nhỉ?
Tuổi của tôi thì còn quá nhỏ để mà lao động, người ta cũng không dám nhận tôi đâu. Mắc công lại bị dính vào tội, bóc lột sức lao động trẻ em, bị phạt chứ chẳng chơi.
Tôi đánh thượt thêm một hơi nữa, sau đó tiu nghỉu nói:
“ Ý sẽ suy nghĩ thêm.”
Như nhíu nhíu lông mày, “ Thôi Ý đừng trả nữa mà. Không sao đâu. Ý đi làm sẽ rất mệt đó. Xã hội phức tạp lắm.”
Nghe Như nói, tôi cũng không thể phủ nhận xã hội bây giờ rất phức tạp. Bạn không thể đem cái lòng tin ngây ngô đó mà đặt vào bất kỳ ai một cách tùy tiện được.
Tin người là một cách giết bản thân nhanh chóng nhất.
Tôi từ lâu đã nghiệm ra được những điều như thế, nhưng tôi nếu không đối mặt với ngoài xã hội thì làm sao có tiền để mua lại chiếc váy khác mà trả cho Như đây chứ?
Rốt cục vẫn phải suy nghĩ suy nghĩ nữa.
Suy nghĩ thấu đáo một hồi, tôi thở mạnh ra, tinh thần lên dây cót trở lại. Vỗ nhẹ vai Như, tôi nháy mắt:
“ Không sao đâu. Như đừng lo quá. Ơ mà...Có phải anh Nguyện bắt Như giặt tất với dọn phòng cho anh ấy không?”
Tôi bỗng lảng qua chuyện khác làm Như chưa kịp thích ứng. Mất vài giây đồng hồ, Như mới sực tỉnh, chớp mắt một cái.
Sau đó, khuôn mặt xinh xắn của cô bạn méo xệch trông thấy thương.
“ Đúng vậy! Cậu nghĩ anh ấy cuồng em gái à? Không có đâu!”
Tôi gật gù, đương nhiên tôi hiểu điều này rồi mà. Tôi thương Như quá đi mất.
“ Anh ấy á hả, trước đây từng tuyên bố là anh ấy không có cuồng ai hết, không phụ thuộc vào ai hết. Cho dù sau này có người yêu đi nữa cũng sẽ không để người ta điều khiển mình.”
Như nói có vẻ rất phẫn nộ làm tôi buồn cười không ngớt.
Suy nghĩ của Nguyện làm tôi thấy thú vị ghê chứ.
Không phụ thuộc người yêu à? Không để người yêu điều khiển?
Tôi nheo nheo mắt, ngón tay tì cằm, suy nghĩ miên man.
Như thì vẫn còn xả giận trong lòng, một hồi mới thở mạnh ra.
“ Nhưng đó là trước đây thôi. Dạo này tớ cảm thấy anh ấy hơi lạ lạ rồi.”
Nghe giọng Như nhỏ dần lại còn mang theo vẻ bí hiểm, tôi nhất thời liếc mắt nhìn sang. Trong đầu không ngừng liên tưởng nhiều thứ.
“ Ý cậu là gì?” Tôi ngây ngốc hỏi.
Như hất mớ tóc ra sau, híp mắt nói:
“ Hình như anh ấy thích ai rồi, nhưng tớ không điều tra được. Tớ thật muốn có ngày nào đó, có một người khiến anh ấy tâm trí điên đảo, yêu đến nghiện mới thôi.”
“...”
Tôi, không còn lời gì để nói.
Bỗng dưng cảm thấy hai anh em nhà họ Lương này quả là anh em ruột. Như ơi, Như nói vậy thì đúng là muốn ngược chết anh trai mình rồi còn gì nữa?
Tôi nén cười, thầm thương xót cho Nguyện.
Chúng tôi đứng nói chuyện với nhau thêm một lúc nữa rồi tôi quay về lớp của mình. Vừa mới bước qua ngạch cửa hai bước thì ở đâu bay ra một con chó lớn xác.
Khải Tâm lao đến tôi, ôm cứng tôi.
Mặc kệ cho tôi trừng mắt nhìn nó, dọa nạt bằng mắt các kiểu nó vẫn không buông. Đến khi đằng xa có tiếng người cười cợt.
“ Mày giỏi, mày giỏi lắm Tâm!”
Cái gì giỏi?
“ Ôm có êm không mậy?”
“ Thằng đó con trai mà, êm sao được.”
Khải Tâm lúc này buông tôi ra, quay lại đớp mỗi thằng một câu.
“ Tao đương nhiên giỏi rồi.”
“ Êm lắm nhé! Tao xin nói là êm lắm đấy!”
Tôi ngây ngốc nhìn Khải Tâm đối đáp với tụi nó như đang hò xướng, sau đó dần hiểu ra vấn đề liền cảm thấy khó chịu. Chẳng nói vào một lời gì cho trò cá cược của tụi nó, tôi lách người đi về chỗ của mình.
Một lúc sau, Khải Tâm ngồi bên cạnh.
“ Sao vậy?” Nó hỏi.
Tôi thì cầm bút chép nốt phần bài khi nãy, mặt cũng không biến sắc.
“ Cược được gì đấy?”
“ Sao?”
Tôi hờ hững liếc nhìn một cái, “ Thì cá cược lúc nãy đó. Dám ôm tôi rồi thì thắng cái gì?”
Khải Tâm lúc này à một tiếng, gãi đầu như kẻ vô tội. Thật ra thì nó là đứa vô vàn tội.
Tôi không quan tâm biểu tình của nó, tiếp tục chép bài. Thêm một lúc nữa, Khải Tâm mới huých vào tay tôi, rồi đụng ngón tay tôi, cuối cùng đặt đầu xuống bàn.
Nghiêng qua một bên, nó thì thầm:
“ Xin lỗi mà. Giận rồi hả? Ôm một tí thôi, tôi cũng không có cược gì hết.”
Tôi nhướn mi, “ Ừ, thì sao?”
“ Xin lỗi.”
“ Xin lỗi.”
“ Xin lỗi mà!!”
Tôi nhếch môi, nhìn Khải Tâm một cái rồi bảo:
“ Nói ngôn ngữ khác đi.”
“ I”m sorry.”
“ Không được.”
“... Gomenasai.”
Tôi có hơi kinh ngạc khi Khải Tâm nó vừa mới nói tiếng Nhật. Nghe cũng yêu. Nhưng mà...
“ Không được nốt.”
Khải Tâm lúc này ngồi bật dậy, bực bội thấy rõ:
“ Gâu gâu gâu!”
Động tác chép bài dừng lại, tôi quay qua nhìn nó, không thể nhịn được cười.
Rõ là chân chó của tôi mà.
Tôi vươn tay xoa xoa đầu Khải Tâm, gật gù hài lòng.
“ Ngoan lắm, ngoan lắm!”
Khải Tâm hất tay tôi ra, phát cáu, “ Rõ là hành người ta.”
Tôi mặc kệ cái hất kia, vẫn cười tủm tỉm hài lòng.
Chúng tôi giận nhau không quá lâu, vì sau đó tôi có tâm sự với nó về việc kiếm việc làm. Khải Tâm bảo tôi còn nhỏ, khó xin việc lắm.
Giống hệt Như nói, cho nên tôi hơi sầu não.
Đến giờ ra về, tôi xuống phòng vệ sinh giải quyết trước vì không nhịn nổi nữa. Lúc bước ra ngoài thì gặp mặt anh đại.
Anh đại với tôi có duyên gặp nhau trong phòng vệ sinh lắm, giống như cài sẵn giờ giải quyết nỗi buồn ấy.
Tôi rửa tay xong lại nhìn qua phía anh đại, thình lình thấy anh đại cũng nhìn tôi.
Tim đập một cái thật mạnh.
Là do tôi sợ thôi, kiểu hết hồn ấy!!
“ Hii Vu Tư!” Lần này tôi phát âm rõ lắm.
Anh đại cũng hài lòng, nhưng cái mặt vẫn như thế giới có lỗi với cậu ta cho nên tôi bất mãn dã man.
“ Theo tao.”
Ơ...
Tôi ngốc lăng một chỗ khoảng năm giây, sau khi thấy Vu Tư quay lại lườm một cái, tôi liền đuổi theo. Chúng tôi lên hành lang lầu một, có cái nơi hóng gió rất tuyệt.
Tôi chạy ù đến đó, dang hai tay ra đón gió.
“ Chúng ta lên đây hóng gió à?”
Tôi ngước cao khuôn mặt, hứng gió mát rượi. Vu Tư ở phía sau đi lên rất tuyệt tình đánh đầu tôi một cái, sau đó hỏi:
“ Mày cần tiền hả?”
Tôi thu tay lại, vô cùng kinh ngạc nhìn Vu Tư.
Làm sao cậu ấy biết rõ thế nhỉ?
Tôi chớp chớp mắt, không màng đến gió đang thổi tung tóc của tôi lên thành ổ quạ. Thật lòng khai báo với Vu Tư:
“ Ừm, tớ đang cần một khoản tiền.”
“ Cỡ bao nhiêu?”
Mắt tôi sáng lên, lẽ nào anh đại cho tôi mượn tiền hả? Ơ, nhưng mượn thì có ích gì khi sau này cũng phải trả cho cậu ta?
Ngoại trừ anh đại CHO tôi luôn thì được >.<
“ Ừm 400 nghìn ấy.”
“ Nhiều đến vậy à?” Vu Tư hơi nheo mắt nhìn tôi.
Tôi cũng thành thật gật đầu, “ Ừ nhiều lắm đó. Học sinh tụi mình làm gì có...”
“ Mày không có thôi. Đừng gộp tao vào.”
Ặc...
Tôi gật thêm một cái, ok, em hiểu rồi, anh đại rất giàu!!
“ Ngày mai đừng đi xe đạp đến trường, chiều tan học đứng đợi tao ở cổng. Đứng đó chờ đến khi tao ra, biết chưa?”
“ Chi vậy?”
“ Qua nhà tao.”
Vu Tư nói gọn lỏn xong lại bỏ đi mất.
Những cơn gió tiếp tục thổi đến, hất tung chiếc áo sơ mi màu trắng của Vu Tư.
Khung cảnh đang theo chiều sâu của cảm xúc như vậy mà lại bị một chân chó phá đám. Tôi hừ mũi nhìn cái đứa thình lình chui từ phía sau lên.
“ Đúng là chân chó!!” Tôi hếch mũi.
Khải Tâm trừng mắt, “ Ai là chân chó của cậu? Khỉ gió!”
“ Ờ.”
Tôi đáp lại một tiếng, sau đó bỏ đi. Khải Tâm đương nhiên không đứng yên rồi, lẽo đẽo theo phía sau.
“ Cậu thân với thằng hồi nãy hả?”
“ Người ta lớn hơn cậu một tuổi đó.” Tôi cũng vậy đó!
Khải Tâm đi bên cạnh bĩu môi, “ Kệ chứ!”
Nó nói xong, tôi cũng kệ nó luôn.
Năm giờ chiều ngày hôm sau, theo như lời Vu Tư, tôi đứng đợi dưới cổng. Khi thấp thoáng thấy bóng dáng của Như, tôi biết lớp Vu Tư ra rồi.
“ Ý chưa về à?” Như nhanh chóng lại chỗ tôi nói chuyện.
“ Ý đợi bạn.”
Chúng tôi lại tán gẫu thêm một chút trước khi Như có người đến đón. Nhìn theo hướng Như bước đi, tôi nhận ra đó là...người quen.
Không hiểu sao tôi lại không dám đối mặt với người nọ nữa. Cảm giác làm chuyện xấu và bây giờ sợ người ta phát hiện ấy.
Cúi xuống nhìn mấy đầu ngón chân, tôi đếm thầm từ một đến năm, sau đó ngẩng đầu lên.
Cứ nghĩ Nguyện sớm chở Như về rồi nhưng không, anh ấy vẫn đứng một chỗ như thế và...nhìn về phía tôi.
Ách.
Quay đầu, căng thẳng, hồi hộp, tim đập thình thịch.
Tại sao anh ấy lại nhìn mình chứ? Ôi, tại sao mình lại tránh né ánh nhìn của anh ấy chứ? Như vậy có sinh nghi không nhỉ?
Tôi hít thở thật sâu, định quay lại nhìn thử thì bất ngờ cảm thấy trán mình thật đau. Nhắm mắt rồi mở mắt, tôi thấy Vu Tư đang mặt lạnh nhìn tôi.
“ Đi thôi.”
Tôi lủi thủi phía sau Vu Tư, đến trước một chiếc xe đạp.
“ Cậu chở tớ về bằng xe đạp hả? Ủa, sao xe cậu nằm đây?”
Tôi ngây ngốc nhìn chiếc xe đạp kia, còn Vu Tư thì đứng phía sau rít lên tức giận:
“ Mắt mày mù rồi à! Xe tao là xe này!”
Tôi nghệt mặt nhìn sang phía bên phải, phát hiện đó là một chiếc xe hơi màu đen siêu ngầu.
Cái gì?
Miệng tôi há to ra, không cách nào khép lại được.
Vu Tư nói xong thì mở cửa, thản nhiên ngồi vào. Trước khi ngồi vào, cậu ta còn gắt gỏng:
“ Mày lên không thì tùy.”
Tôi bĩu môi, đáng thương bước lên vài bước, gõ cửa kính.
Cửa kính hạ xuống, Vu Tư liếc ra một cái.
“ Cho tớ vào với...”
Cửa mở ra cái cạch.
Tôi nhanh chóng ngồi vào trong, đóng cửa lại. Ghế đệm êm ái, máy lạnh mát mẻ, hương thơm thoang thoảng làm tôi thích thú.
Ngó lên ngó xuống, ngó qua ngó lại, tôi bây giờ mới biết, xung quanh mình tại sao ai cũng nhà lầu xe hơi hết vậy?!