Vào đến phòng của Vu Tư, tôi lại thấy cậu ấy đang ngồi làm bài. Quần áo cũng chưa kịp thay ra nữa.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, tôi nhấc chân đi lại gần đó. Tay tôi còn chưa chạm được vào áo Vu Tư thì giọng cậu ấy đã vang khắp phòng.
“ Trễ mười phút.”
Tôi ngẩn người ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường, đúng là mười phút thật. Nhưng mà không phải Vu Tư đang tập trung học bài à? Làm sao phát hiện tôi vào phòng được nhỉ?
Dù gì cũng bị lộ mất rồi, tôi bĩu môi bước lên trước mặt Vu Tư.
“ Xin lỗi cậu, lần sau không trễ nữa.”
Vu Tư vẫn chuyên tâm đặt bút xuống giấy viết cái gì đó thật nhiều, hồi lâu tôi mới nhận ra đó là tiếng Nhật. Quên mất là Vu Tư học tiếng Nhật mà.
“ Ghi cái gì vậy?”
“ Nhật ký.”
A...
Tôi bị choáng bởi sự thông minh của Vu Tư. Làm sao có thể thành thạo cả hai thứ tiếng khi chỉ mới học lớp bảy chứ?
Bộ não của Vu Tư không phải dạng vừa tí nào. Nếu so với Khải Tâm thì chỉ số IQ rõ ràng cao hơn rất nhiều rồi.
Vu Tư đã dừng tay lại, ngẩng mặt nhìn tôi.
“ Mau đi thay đồ đi.”
Tôi gật gật đầu, định xoay người đi thay đồ thì sực nhớ Vu Tư còn chưa tắm rửa nữa. Quay lại, tôi tốt bụng nhắc nhở:
“ Nè, cậu không định đi tắm sao? Cậu tắm trước đi. Tắm tối quá không có tốt.”
Vu Tư nghe thế thì liền đứng dậy, khuôn mặt mọi ngày hờn dỗi thế giới hôm nay đã không còn nữa. Cậu ấy đột ngột tiến lại gần chỗ tôi, ép tôi lùi về phía sau đến mức lưng chạm tường mới thôi.
Hai tay tôi bám vào mảng tường lành lạnh, mắt ngước lên ngây ngốc nhìn Vu Tư. Hình như cậu ấy vừa mỉm cười.
“ Cậu...”
Tôi lắp bắp không biết nên nói gì, vì Vu Tư ở gần tôi quá. Cả mắt, mũi, miệng của cậu ấy đều đang dí sát lại gần mặt tôi rồi.
Đột nhiên trong lòng thật sợ hãi, tôi nhắm chặt mắt lại, mặc kệ chuyện xảy ra tiếp theo là chuyện gì.
Không gian thật tĩnh lặng.
Ngay cả từng luồng gió mát mẻ phả ra từ cái máy lạnh còn nghe rõ mồn một. Tim tôi cũng đập thật nhanh, chủ yếu là vì lo lắng.
Một hồi sau, Vu Tư chạm ngón tay lên mắt tôi, nhẹ nhàng mân mê viền mắt.
“ Mở mắt ra tí đi.”
Chậm rãi hé mở một con mắt, thấy Vu Tư vẫn như thế, tôi liền mở to hai mắt của mình. Nuốt khan một ngụm, tôi hỏi:
“ Ừm, cậu có chuyện gì hở?”
Vu Tư lúc này chống hai tay lên tường, nghiêng đầu nhìn tôi chăm chú.
“ Khi nãy tao thấy thằng Tâm chở mày đến đây.”
Vu Tư thấy sao????
Tôi càng mở to mắt hơn, cũng ngại gật đầu nữa. Tự dưng tôi có cảm giác mình làm chuyện có lỗi với người ta vậy đó.
Ngập ngừng mãi cũng không nói thêm câu nào, tôi liền im lặng luôn. Vu Tư thì khẽ thở dài như có vướng bận trong lòng, mi mắt cậu ta hạ xuống.
“ Thân thì thân, đừng có thích nó.”
“...A?”
Tôi không hiểu gì cả.
Vu Tư nói như thế là ý gì nhỉ? Làm sao Vu Tư lại...lại có thể biết được chuyện kia?
Ho khan mấy tiếng, tôi muốn lách người trốn vào phòng tắm một chút nhưng Vu Tư chẳng cho tôi thoát, ngay cả nửa bước chân cũng không được.
“ Tao bảo là đừng có thích nó, có nghe không?”
“...Thích là thế nào chứ? Vu Tư, cậu nói gì tớ chẳng...”
“ Mày đừng có to mồm bảo chẳng hiểu, tao đánh cho hiểu ra đấy.”
“...”
Vu Tư hết dịu dàng rồi.
Tôi ấm ức cúi mặt không nói lời nào. Im lặng một lúc như vậy, cuối cùng Vu Tư cũng là người mở lời trước. Cậu ấy lại đột ngột đi đến ôm lấy tôi.
“ Vu Tư...” Tôi ở trong lòng Vu Tư lí nhí nói.
“ Tao sợ mày buồn.”
“ Sao tớ lại phải buồn?”
Vu Tư ôm không chặt lắm, tôi cố gắng ngẩng mặt lên nhìn cậu ấy một cái. Ánh mắt Vu Tư bỗng trầm xuống như có tâm sự vậy đó.
Lẽ nào có điều gì khó nói sao?
Vu Tư cũng hạ tầm nhìn, lướt qua đôi mắt của tôi một chút.
“ Vì mày thích Khải Tâm.”
Tôi ngơ ngác tận mấy phút.
Vu Tư vừa nói câu kia bằng một giọng thật trầm tĩnh và dứt khoát. Cứ như đó là điều hiển nhiên, một điều mà tôi đã thừa nhận với cậu ấy vậy đó.
Ôm một lúc, Vu Tư buông tôi ra, nhún vai.
“ Tao nói rồi, mày vẫn cứ thích thì mày buồn thôi. Lúc đó có khóc lóc nói với tao thì cũng đừng mơ tao an ủi.”
“...Vậy...”
Tôi ngập ngừng nói:
“ Vậy sao cậu lại sợ tớ buồn?”
Vu Tư quay nửa người lại, hờ hững trả lời:
“ Vì mày buồn thì tao cũng buồn.”
Nói xong, cậu ấy cũng ngoảnh người rồi bước đến phòng tắm. Tôi ở phía sau suýt thì chết lặng trước những lời nói nặng nề của Vu Tư. Mỗi câu mỗi chữ của cậu ấy còn có sức ảnh hưởng hơn cả những lời mà Khải Tâm nói.
Nó tạo cho tôi một thứ cảm giác khó chịu, thứ cảm giác rất tội lỗi. Cứ nghĩ hôm nay đến trễ Vu Tư sẽ như mọi ngày, dùng bạo lực mà véo má tôi, hung hăng mắng tôi rồi lại bị tôi trêu lại, cười đùa vui vẻ.
Nào nghĩ đến việc Vu Tư lại nghiêm túc như thế, nói ra những lời như kim châm vào tim thế kia.
Ngồi xuống ghế, tôi vuốt mặt vuốt mặt cho tỉnh táo. Sau đó mới đi tìm bộ y phục hầu gái của mình, phủi phủi cho thẳng nếp.
Vì Vu Tư tắm cũng khá lâu nên tôi đã thay luôn ở ngoài phòng. Khi đang thắt cái dây ruy băng kia lên tóc thì Vu Tư thình lình bước ra.
Khuôn mặt cậu ấy vẫn thế, thần thái cũng coi như là đỡ hơn vài phần rồi đi. Nhìn thấy Vu Tư làm tôi nấc cục vài cái liền.
Khó khăn lắm tôi mới kìm cơn nấc cục vô duyên vô cớ kia xuống được.
“ Thay rồi à?”
Tôi mím môi, gật gật hai cái.
Vu Tư vừa lau khô tóc vừa đi đến tủ quần áo, lấy ra một cái gì đó màu đen. Tôi nghiêng người để nhìn cho rõ, khi nhìn được thứ đó là thứ gì rồi thì tôi a một tiếng thật kinh ngạc.
Bị Vu Tư quay ngoắt lại lườm, tôi suýt cắn phải lưỡi.
Nhưng mà...cái thứ cậu ấy cầm...có hơi...ghê ghê.
Vu Tư mang cái thứ đó đến chỗ tôi, ném vào người tôi rồi nói:
“ Đội lên thử xem.”
“ A?”
Tôi ngốc lăng nhìn Vu Tư, nhưng không được nghe lời giải thích nào thì bị người kia đá vào mông rồi. Ôm hai mông đau ơi là đau bay vào phòng tắm, tôi nhìn vào gương, cẩn thận đội bộ tóc giả màu đen kia lên.
Tôi không hiểu nỗi tại sao Vu Tư lại cho tôi cái này nữa, nhưng không thể cãi lệnh cậu ấy được.
Loay hoay hơn nửa tiếng, tôi mới có thể đội bộ tóc giả kia lên đầu một cách hoàn thiện nhất. Chậm rãi đẩy cửa phòng bước ra, tôi đi đến trước mặt Vu Tư.
“ Thế nào?” Tôi chớp chớp mắt.
Vu Tư ngồi trên giường, mắt liếc qua, im lặng đánh giá.
“ Hợp đấy.”
“ Thật chứ?”
Tôi cười tít mắt, ngón tay mân mê mấy lọn tóc mềm mượt đen nhuyễn kia.
Tách.
Còn đang mơ mộng trên cõi mây, tôi bị âm thanh khe khẽ kia kéo hồn về thực tế. Quay qua phía Vu Tư, tôi phát hiện cậu ấy đang cầm một chiếc máy ảnh nhỏ, khóe môi còn nhếch lên cười.
“ Này, cậu chụp tớ đó hả?”
Tôi bất cần mọi thứ nhào đến chỗ Vu Tư, quyết giành cho được cái máy ảnh kia. Nhưng mà tôi bị giận quá hóa ngu, đi đối đầu với một kẻ nặng hơn mình mấy chục cân.
A, ngu quá đi mất!!!
Máy ảnh giành không được đã đành, ngay cả cơ thể cũng bị đè luôn.
Tôi ấm ức mếu máo.
“ Xin lỗi cậu, tớ không giành nữa. Mau cho tớ xem một tí.”
Vu Tư ấn mạnh hai tay tôi xuống giường, tay còn lại vẫn khăng khăng giữ lấy máy ảnh.
“ Sao? Muốn xem hả? Trả tiền đi.”
“ Tớ có tiền thì cần gì làm osin cho cậu chứ?”
“ Vậy thì thôi.”
Vu Tư khẽ cười, quay người lại.
Lần đầu tiên tôi thấy Vu Tư cười rõ như thế, giống như cậu ấy đang có một niềm vui vẻ nào đó ấy. Nhưng khi nhìn Vu Tư xoay lưng về phía mình, tôi vẫn không gạt bỏ được suy nghĩ về một Vu Tư cô độc và đáng thương.
Khẽ khàng ngồi dậy, nhích nhích lại gần, tôi ôm lấy hai vai Vu Tư, khuôn mặt lại cúi thấp xuống, chủ ý nhìn lén máy ảnh đó mà.
Nhưng không ngờ hành động này làm cho Vu Tư giật mình, cơ thể cậu ấy căng cứng ra như căng thẳng lắm vậy.
Tôi thì...vẫn vô tư ngắm hình mình.
“ Ơ, nhìn cũng không đến nỗi. Nè, cậu rửa ra rồi đưa cho tớ được không?”
Ngón tay Vu Tư vẫn đặt ở nút bấm màu đỏ, khuôn mặt thì đã quay sang nhìn tôi rồi. Thấy cậu ấy chăm chú như thế, tôi cũng liếc mắt nhìn qua, sau đó mỉm cười.
“ Tớ dễ thương đúng không?”
Vu Tư vừa định mỉm cười thì bị câu hỏi vô nghĩa của tôi làm cho đen mặt. Hàng lông mày của cậu ấy nhíu nhíu lại.
“ Ừ dễ thương thật, nhưng hơi ngu.”
“...”
Tôi cắn môi, đẩy mạnh Vu Tư ra. Bị nói thẳng như vậy ai mà không tức chứ. Tôi tức đến muốn bật khóc luôn đây!
Sao lại bảo người ta hơi ngu chứ...
Bực bội bực bội, tôi liền tháo dây ruy băng ra, cởi luôn bộ tóc giả, ném trở lại cho Vu Tư.
“ Trả cậu đó!”
Vu Tư cầm lấy bộ tóc giả, mặt méo xệch.
“ Trả tao làm gì? Tao có đội đếch đâu.”
“ Tớ quan tâm chắc?”
“ Ơ mày hay nhở? Tao tặng mày để mày diễn kịch mà.”
Diễn kịch?
Bụng thì còn giận giận nhưng tôi không thể không nhìn Vu Tư. Thấy mặt cậu ấy thật nghiêm túc, tôi mới giả vờ láo liên nhìn quanh rồi duỗi tay ra giành lại bộ tóc giả.
“ Vậy...cảm ơn nha.”
Ngay lập tức, tôi bổ sung:
“ Không lấy tiền đó!”
Vu Tư bước lại gần chỗ tôi, cả hai đứa thì đứng dưới đất, đứa thì quỳ trên giường. Ấy thế mà Vu Tư vẫn nhỉnh hơn tôi một chút.
Thiên lý rõ ràng bỏ tôi mà đi rồi.
“ Không lấy tiền, đổi cái khác.” Vu Tư chắc nịch.
Tôi thì đề phòng, “ Cái khác là cái gì mới được?”
“ Không nói.”
“ Vậy không làm!!”
“ Biết cái gì mà bảo làm?”
“...”
Tôi bị trêu tận mấy tập liền, phát tiết mà nhảy xuống giường, đi cất cái bộ tóc giả vào cặp cái đã. Sau đó quay người thì thấy Vu Tư đã bận áo khoác vào rồi.
“...Đi đâu vậy?” Tôi hỏi.
Vu Tư thì nắm lấy tay tôi kéo đến cửa. Vừa đi xuống cầu thang vừa nói:
“ Đi chơi. Hôm nay cho phép nghỉ.”
Ồ...
Tôi còn chưa kịp hô lên là “tớ chưa thay đồ nữa mà” thì thấy bản thân đã được kéo đi khắp nơi trong thành phố.
Chúng tôi đi qua nhiều hàng quán lắm.
Mặc kệ ánh nhìn soi mói bộ y phục hầu gái đầy tính cosplay của mình, tôi cứ rong chơi với Vu Tư đến mỏi chân mỏi mắt luôn.
Cả hai còn đi ra ngoài công viên, nhìn người người ôm nhau quấn quýt mà đồng loạt sởn da gà nữa.
Kéo tay Vu Tư, tôi bảo:
“ Mấy người đó không biết ngại là gì hết!!”
Vu Tư thì giơ hai tay chúng tôi lên:
“ Tụi mình khác gì?”
“ Ơ...”
Nắm tay với ôm hôn là khác lắm đó đồ ngố!!!
Tôi hậm hực khi bị Vu Tư tiếp tục kéo đi dạo thành phố. Chúng tôi cũng ăn hàng nhiều lắm. Chủ yếu là uống sinh tố này, rồi ăn bánh tráng nướng nữa. Ăn tạp đến độ tôi cảm thấy quan ngại cho đường ruột của mình.
Hy vọng chú Tào không ghé thăm vào tối nay thôi.
Đi vòng quanh thành phố một hồi, tôi thấm mệt.
“ Mỏi chân quá, Vu Tư.”
Vu Tư chợt khựng lại, quay người nhìn tôi. Hàng lông mày của cậu ấy lại nhăn nhăn trông như ông già vậy đó.
Tôi khẽ cười, bước tới dùng hai ngón tay kéo dãn hàng lông mày đó ra.
“ Muốn làm ông già một mày hả? Nhăn hoài.”
“ Tại mày phiền quá mà.”
“...”
Vu Tư dẫn tôi vào một cửa hàng bán bánh ngọt. Nhìn quán trang hoàng rất dễ thương đáng yêu, ngộ nghĩnh các thứ nữa. Nhất là bước vào đây như một thế giới mới.
Mát rượi~~~~~
“ Thích cái nào?”
Vu Tư chỉ tay vào tủ kính, hỏi.
Tôi nhìn một lượt hàng bày bánh, thấy có mấy đáng yêu không tả được luôn. Hồi lâu thì tôi chọn một cái có vẽ khuôn mặt một cậu nhóc tóc nâu, hai má có hai đốm hồng.
Vu Tư cũng đồng ý.
Hai đứa chọn cái đó. Vu Tư nói với nhân viên:
“ Chị ghi giúp em một dòng. Happy Birthday Anh Đại.”
Tôi đứng bên cạnh chăm chú nghe, đương nhiên là hiểu được Happy Birthday nghĩa là gì rồi. Còn có..anh đại nữa.
Ngẩn ngơ quay qua nhìn Vu Tư, chỉ thấy cậu ấy rất tập trung vào tay vắt kem của chị nhân viên.
Hóa ra hôm nay là sinh nhật của Vu Tư?
Lại qua sang nhìn chiếc bánh kem kia, tôi nhất thời không biết nói gì.
Đối với tôi, ngày sinh nhật là một ngày trọng đại. Vì nó trọng đại nên rất cần những người thân ở bên cạnh chúc mừng.
Nhưng nhìn xem, Vu Tư cả một ngày đều không nói lấy một lời. Khi ở nhà cậu ấy, tôi cũng không thấy có người lớn chúc mừng hay tổ chức tiệc.
Vậy mà...Vu Tư vẫn rất bình thường.
Vu Tư hai tay bưng bánh ra một cái bàn trống, tôi thì ngây người đi theo. Ngồi xuống đối diện rồi, tôi vẫn chưa biết phải nói gì.
“ Hôm nay là sinh nhật tao.”
“ Ừm...Thế sao lại ghi là anh đại?”
“ Không phải mày hay gọi tao là anh đại à?”
“ A...”
Tôi khẽ cười, gật gật đầu.
Khi thấy Vu Tư định cắt bánh, tôi đột nhiên ngăn lại. Sau đó thì chạy đi đến một góc kia, lựa chọn một thứ rồi quay về chỗ ngồi.
Cẩn thận cầm cây nến pháo trên tay, tôi bật lửa, thắp nến.
Nến cháy lung linh huyền ảo, vài ngọn pháo nhỏ kêu tách tách tách.
Cắm nến xuống mặt bánh kem, tôi bảo:
“ Vu Tư nhắm mắt lại nào. Ước đi.”
Vu Tư có chút kinh ngạc nhìn tôi, hồi lâu thì làm theo tôi bảo.
Cậu ấy ước rất nhanh, sau đó thổi nến.
“ Muốn nghe tao ước gì không?”
Tôi ngước mắt lên, lắc lắc đầu, để ngón trỏ ngang môi:
“ Không nên nói ra điều ước, nó sẽ hết linh nghiệm.”
“ Được. Sau này tao sẽ tự thực hiện điều ước để cho mày biết.”
Tôi cười tít mắt.
Vu Tư thật đáng yêu.
Khi cả hai dừng lại trước cổng nhà Vu Tư, tôi đã lấy hết sự can đảm của mình mà nhón chân hôn lên trán cậu ấy.
Hồi nhỏ ba tôi thường hôn tôi như vậy rồi bảo, nụ hôn trên trán là nụ hôn thuần khiết và nhẹ nhàng nhất. Nó khiến người được hôn cảm thấy an tâm và tin tưởng.
Vu Tư đương nhiên là kinh ngạc không nói được gì rồi. Chỉ tội cho tôi phải nhón chân, mệt chết.
Hôn chớp nhoáng xong, tôi mỉm cười, chìa ra trong lòng bàn tay viên kẹo đủ màu mà hồi nãy tôi đã mua được.
“ Tặng cậu nụ hôn trên trán và viên kẹo.”
Vu Tư nắm chặt viên kẹo trong tay, ánh mắt rất đỗi bất ngờ.
“ Hy vọng mỗi năm sẽ là mỗi món quà khác nhau.”
Tôi nghiêng đầu, vẻ mặt “tất nhiên rồi” mà nhìn Vu Tư.
“ Này, Ý!”
Không gian đang ấm áp như thế lại có một giọng nói xen vào làm tôi giật khẽ người. Còn gọi Ý nữa làm tôi cứ ngỡ đó là...
Thế nhưng không.
Tôi quay mặt về hướng có âm thanh, nhìn thấy Khải Tâm đang chống hai chân xuống đất, ánh mắt hờ hững nhìn về phía này.