Dưới căng tin dần dần đông đúc hơn. May mắn là tôi với Như kéo nhau ra giành ngay một vị trí tuyệt đẹp, vừa có gió mát, vừa có cảnh tình nữa.
Nhưng mà chúng tôi không có đến đây để ngắm cảnh.
Sau khi kể xong câu chuyện khiến mình mất ngủ một đêm, tôi cúi đầu hút ly nước ngọt coca một ngụm lớn rồi nuốt xuống. Nước có gas làm tâm tình của tôi đỡ hơn phần nào.
Mà phần lớn chính là tôi đã xả hết vào cô bạn ngồi đối diện.
Như chống cằm có vẻ đăm chiêu suy nghĩ lắm, hồi lâu thì ngẩng mặt lên nói:
“ Chuyện lớn như vậy sao! Căng thật rồi. Tính của Vu Tư rất khó chịu, kỳ này không biết có ổn không nữa.”
Tôi gật gật đầu, tiu nghỉu nhìn Như.
Như nói hoàn toàn đúng luôn.
Tính tình Vu Tư tôi hiểu khá rõ mà, dù sao chúng tôi cũng nói chuyện rất lâu rồi, mức độ thân thiết cũng đã vượt qua trung bình. Tôi làm sao mà còn chưa rõ được cái bản tính cứng ngắc khó chiều đó chứ?
Càng nghĩ tôi lại càng rầu rĩ.
Nếu như tối hôm qua Vu Tư không nổi điên lên muốn khai thật tất cả thì tôi cũng không nỡ ra tay mạnh như vậy.
Điều đáng trách nhất là ngày hôm qua lại là sinh nhật của Vu Tư nữa...Thế mà tôi, tôi lại...
Thở dài một hơi, tôi bảo với Như:
“ Có cách nào làm lành không Như? Ý không muốn chiến tranh lạnh với cậu ấy.”
Như khuấy khuấy cái ống hút, nghiêng đầu nghĩ nghĩ.
“ Như nghĩ là đợi thêm vài ngày nữa đi rồi hẵng đến gặp mặt Vu Tư mà làm lành. Cậu ấy có lẽ vẫn còn giận đó.”
Nghe cũng có lý.
Tôi gật đầu tán thành ý kiến này.
Sau đó chúng tôi không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài sân trường, nhìn thấy một đám nam sinh đang cùng nhau tranh đoạt một quả bóng màu cam sọc đen. Một tiếng thụp, bóng vào rổ trót lọt.
Tôi khá yêu thích môn bóng rổ nhưng vì chiều cao của mình cũng có hạn cho nên tôi chưa bao giờ dám bước chân vào sân bóng đó để cùng mấy thằng kia tranh đoạt.
Có khi bọn nó còn chẳng nhìn thấy tôi, xô một cái là đi tong đời luôn ấy.
Chép chép miệng, tôi quay lại nhìn Như thì bất ngờ thấy Như đã đang nhìn mình chăm chú. Cô bạn miết nhẹ ống hút, đôi mắt tựa như có nhiều điều muốn nói nhưng không tiện nói ra.
Một hồi lâu, cô nàng cũng chịu thốt ra lời:
“ Về chuyện mà Vu Tư định nói với Tâm gì đó, lẽ nào...người cậu thích chính là Tâm sao?”
Cách đây mấy tuần, sau khi nhận thức được cái tình cảm non dại này đã lỡ dành cho tên ngốc chân chó kia thì...tôi luôn băn khoăn có nên kể cho Như nghe hay không.
Dù sao đây cũng là một chuyện rất trọng đại, mà cũng rất xấu hổ nữa >~<
Hầy, nhưng hôm nay, hiện tại, Như đã hỏi thẳng mình như vậy rồi thì chắc là mình nên nói ra đi?
Liếm liếm đôi môi khô của mình, tôi cẩn trọng nhìn Như, hít sâu một hơi rồi điềm tĩnh gật đầu một cái.
Như nhìn tôi không chớp mắt cho đến khi trái bóng ngoài kia lần nữa lọt rổ, cô nàng mới tỉnh lại, nhíu nhíu lông mày.
Hai tay Như chộp lấy tay tôi, ghì xuống một chút:
“ Ý!!! Tại sao Ý không kể cho Như nghe hả? Ý rõ ràng là xấu tính!!!”
Hể??
Tôi nghệt mặt ra vài giây, sau đó thì cúi mặt cười xấu hổ.
“ Ý xin lỗi. Chuyện này rất ngại...”
Như ngồi đối diện bật cười một tiếng, hai ngón tay lại hành hạ hai má của tôi đến đỏ ửng.
“ Ý dễ thương quá đi trời ơi~~~~ Cưng như vậy thì Như làm sao mà nỡ để Ý đi tương tư người khác đây?”
Tôi tránh né mấy ngón tay kinh khủng kia, xoa xoa mặt mình cho bớt đỏ lại. Sau đó tôi nhìn Như, mím nhẹ môi:
“ Nhưng mà...”
“ Hở?” Như dí sát mặt lại muốn nghe cho rõ.
Tôi nghiêng đầu một bên, cười chua xót:
“ Nhưng mà người đó bảo là đang theo đuổi một người khác mất tiêu rồi.”
“ Cái gì?”
Như suýt nữa thì đập bàn phẫn nộ, nhưng ngay tức thì cô nàng kìm nén được liền thở mạnh một hơi. Ngồi ngay ngắn lại, Như bĩu môi:
“ Không được, bỏ ngay, bỏ ngay thằng nhóc đó!!!”
Bỏ là bỏ liền được sao? Như ơi, Ý thích nó lắm đó...
Tôi nghe Như khuyên răn thật nhiều nhưng mà không để lọt tai bao nhiêu hết. Mắt dáo dác nhìn xung quanh, bất ngờ nhìn thấy bóng dáng của Khải Tâm vừa mới nhập hội bóng rổ.
Cứ vậy, tôi bị thôi miên.
Quan sát một lúc lâu, khóe miệng tôi vô thức mỉm cười khi mà Khải Tâm giành được bóng rồi ném thành thạo vào cái rổ. Bộ dạng của tên ngốc kia vênh vênh váo váo mà phát ghét đi được.
“ Ý. Này Ý!!!”
Như kéo cả khuôn mặt tôi qua, đôi mắt đột nhiên tràn ngập lo lắng. Tôi giật mình thoát khỏi sự thôi miên của ai đó, nuốt khan một cái.
“ Sao, sao vậy???”
Như buông hai tay ra, liếc mắt nhìn vô định hồi lâu.
“ Người mà Ý nói đó, ừm người đó là cái gì Tâm?”
Trong lòng cứ nghĩ là Như chỉ hỏi vì tò mò thôi, cho nên tôi cũng rất vui vẻ vô tư mà nói cho Như nghe. Hai bàn tay còn tựa cằm, khuôn mặt thập phần hạnh phúc khi thốt ra ba từ kia nữa.
Đáng ghét, càng ngày tôi càng thích chân chó đó rồi.
“ Trần Khải Tâm!”
Sau khi nói xong, tôi cười khẽ, “ Tên hay lắm đúng không? Tên đó cũng rất đẹp trai nha, rất ga lăng nữa, nhưng mà bị ngốc lắm.”
“ Mỗi lần Ý đang vui thì y như rằng nó lại phá hỏng tâm trạng của Ý. Còn có lúc mang Ý ra làm đứa con gái nó đang theo đuổi để tập tỏ tình nữa. Nhưng mà...có rất nhiều chuyện mà chỉ có chúng tớ hiểu thôi. Đó là...lý do mà tớ không thôi thích Khải Tâm được.”
Khi nãy tôi còn ngại ngùng không muốn nói về Khải Tâm. Thế nhưng bây giờ tôi cứ như bật chế độ tự động khai báo vậy ấy. Nói tất tần tật xong, tôi im lặng nhìn Như, chờ đợi.
Tôi cứ ngỡ cô nàng sẽ bĩu môi, nheo mắt, véo má, hù dọa tôi có người thích lại quên luôn cô nàng. Không ngờ Như lại cứ hạ mi mắt, ủ rũ hết lần này đến lần khác. Cho đến khi trống vào học vang lên, Như cũng chưa khôi phục bình thường.
Cả hai đi đến hành lang thì bỗng dừng lại. Là Như dừng bước làm tôi cũng dừng theo luôn. Ngoái đầu lại nhìn cô nàng, tôi ngập ngừng hỏi:
“ Như này, có chuyện gì sao?”
Lại gần một chút, tôi nắm tay Như, bỗng dưng thấy có lỗi:
“ Có phải Ý kể về tên ngốc kia nhiều quá nên Như dỗi không? Hmm, Như là người quan trọng quan trọng với Ý đó!! Đừng ghen tị với nó!!!”
“ Khụ...” Như bỗng ho một tiếng, cô nàng cười tít cả mắt.
Sau đó Như bỗng ôm lấy tôi, hai tay của cô nàng ghì hai vai tôi thế này này. Đây cũng không phải là lần đầu chúng tôi ôm nhau trao hơi ấm, chỉ có điều lần này sao Như lạ quá đi.
Cứ như cái ôm tạm biệt...
“ Như à, nói gì đi chứ!! Chúng ta không phải diễn viên kịch câm đâu.”
Tôi vỗ vỗ lưng Như coi như an ủi mặc dù không rõ chuyện gì đang xảy ra. Như thả lõng tay, tách khỏi người tôi rồi mới lắc nhẹ đầu.
“ Không có gì đâu. Như chỉ nghĩ linh tinh thôi à. Xin lỗi làm Ý lo.”
Tôi nheo mắt, “ Thật chứ?”
Như gật gật, cười gượng, “ Ừm, thật đó!!!”
Rồi Như thì thầm tiếp, “ Về Khải Tâm, Ý thật sự thích người đó à?”
Tôi liếc nhìn Như, nghiêng mặt một góc ba mươi độ rồi bật cười.
“ Như à, Như ghen với Khải Tâm chứ gì? Ý biết tỏng mà.”
Sau đó tôi vuốt vuốt tóc Như, “ Tên đó ngốc lắm, chẳng bì lại Như đâu, đừng ghen mà~~”
Chẳng biết được Như đang nghĩ gì, chỉ thấy cô nàng mỉm cười, gật gật.
Như cười rồi tôi cũng an tâm phần nào. Mặc dù trong lòng vẫn còn chút hoài nghi về thái độ kỳ lạ của Như sau khi tôi kể thao thao về Khải Tâm.
Hây, có khi nào tôi suy nghĩ quá nhiều rồi không?
Aiiiizzz, tôi không muốn mình biến thành một đứa nghi ngờ mọi thứ đâu...
Vừa mới xoay người đi được một đoạn, tôi bắt gặp Vu Tư từ xa đi tới. Cậu ấy lại đeo bộ mặt giận cả thế giới rồi...
Lén lút nhìn người ta một cái, tôi như kẻ biến thái, lập tức dời mắt, cúi mặt nơm nớp. Nhìn thấy đôi giày bata xịn kia vượt qua mình rồi, tôi bỗng chốc hụt hẫng.
Ngặt nỗi, tính tình của tôi là thẳng thắn. Có chuyện gì bực bội tôi cũng không giấu trong lòng, ngoại trừ...chuyện Khải Tâm khiến tôi buồn thì tôi giấu nhẹm đi mất.
Tạm thời dẹp thằng ngốc kia qua một bên đi, tôi phải lo chuyện Vu Tư trước đã. Quay người lại, thấy Vu Tư còn chưa xuống cầu thang, tôi vội vàng chạy đến đó chặn trước mặt cậu ấy.
Vu Tư bị chặn cũng không bất ngờ, chỉ lạnh nhạt nhìn tôi một cái, còn có ý định lách qua người tôi nữa.
Nhưng tôi là ai chớ?
Tôi dễ dàng cho cậu ấy đi như vậy à? Không có đâu!!!
Dang rộng hai cánh tay ra, vừa vặn chặn được Vu Tư. Tôi làm mặt lì nhìn thẳng vào mắt ai đó, nói dõng dạc:
“ Cậu muốn dỗi à? Cậu muốn dỗi bao lâu đây? Muốn dỗi thì cứ dỗi, ít nhất cũng phải nghe người ta giải thích chứ.”
“ Tránh ra!”
Nghe giọng Vu Tư, tôi hơi giật mình nhưng sau đó liền bình tĩnh, hít một hơi rồi nói:
“ Muốn dỗi thì tùy cậu, nhưng làm phiền trả lại cho tớ một viên kẹo cả một nụ hôn trên trán nhé. Đó là món quà quý giá, tớ không tặng nó cho người...người...giận dai!!”
Vu Tư cuối cùng cũng dời tầm mắt nhìn tôi một cái, mép miệng còn nhếch lên cười lưu manh. Cậu ấy thình lình bắt lấy tay tôi kéo đến chỗ mà Như đứng.
Hành động này làm tôi chẳng hiểu gì hết!!
Giằng co một hồi, Vu Tư cũng chịu buông tay tôi ra.
“ Cậu làm gì vậy? Tớ chỉ muốn làm lành với cậu thôi. Không cần nóng giận như thế đi??”
Tôi xoa xoa cổ tay đỏ tấy của mình. Như thì đi lại gần tôi, nhỏ giọng nói:
“ Chuyện gì thế Ý?”
Tôi liếc anh đại một cái rồi nói với Như:
“ Cậu ấy động kinh đấy!!”
Vu Tư lúc này lên tiếng:
“ Tao dỗi mày chưa đến một ngày mà mày đã trở mặt như thế. Trong khi đó mày còn vì một thằng ích kỷ mà đánh tao nữa, lẽ nào tao không được giận? Còn nữa, mày cũng đem tao làm bình phong đúng chứ? Tao không có óc chó như thằng Tâm đâu.”
Dừng lại động tác xoa cổ tay, tôi ngẩn người nhìn Vu Tư.
Có lẽ đến tận bây giờ tôi vẫn còn trẻ con quá. Cứ nghĩ hôm qua giận thì hôm nay sẽ làm lành vui vẻ, nhưng mà tôi quên mất chuyện mình làm nó nặng nề thế nào đối với Vu Tư.
Cắn nhẹ môi, tôi cúi thấp đầu.
“ Chuyện hôm qua là tớ sai. Tớ đánh cậu là tớ sai. Tớ thật sự rất muốn xin lỗi cậu, muốn khiến cậu không còn giận nữa. Tớ cũng vì suy nghĩ đến cậu mà không ngủ được. Tớ đã thật sự không ngủ được đó! Tớ...thật lòng xin lỗi mà.”
Vu Tư thở mạnh một cái như vẫn còn tức giận lắm vậy làm tôi không dám ngước mắt lên luôn. Hồi lâu cả ba im lặng, Vu Tư mới chậm rãi lên tiếng:
“ Vậy đừng thích thằng kia nữa.”
Tôi ngước mặt nhìn Vu Tư, im lặng không nói gì.
“ Im lặng nghĩa là phản đối? Nhìn mặt mày thì chính là phản đối.”
“...”
“ Nếu mày vẫn thích nó, thì tao với mày không là bạn nữa.”
Tôi nắm chặt nắm tay, đè nén cảm xúc khó chịu trong lòng.
“ Cậu bị điên à? Chuyện này thì liên quan gì chứ? Cậu muốn cắt đứt là cắt đứt sao? Cậu thật sự muốn cắt đứt à? Thật sự sao? Vậy đứa nào viện cớ để cuỗm mất khăn tay của tớ mà để trong phòng ngủ? Đứa nào trả tiền để mua tên độc quyền của tớ? Đứa nào luôn âm thầm giúp đỡ tớ khi tớ thiếu tiền? Đứa nào bảo là yêu Italy? Cậu nghĩ tớ ngốc không biết Italy là ai à? Đứa làm những việc đó mà bảo muốn cắt đứt mới bị ngu ấy!!”
“ Thằng điên này!!”
Vu Tư nhào tới giữ lấy cổ áo của tôi, tôi thì nhắm tịt mắt lại.
Ấm ức chưa nguôi, tôi nói tiếp:
“ Đánh đi, tớ ứ sợ à!!”
Một giây, hai giây, ba giây...
Không đánh à? Thế thì nắm cổ áo mình làm gì chứ? Ơ, cái gì ấm thế nhở? Uầy, êm quá khụ khụ...
Hé một mắt ra, tôi thấy Vu Tư đang ôm lấy mình, ôm chặt ơi là chặt...
“ E hèm...Vu Tư...”
“ Đã bảo là đừng thích nữa nhưng mày không nghe thì tao sẽ nói lý do chính đáng để mày chấm dứt hẳn suy nghĩ đó.”
“...Lý do?”
Tôi mơ màng không hiểu gì cả.
Cùng lúc này, tôi nghe giọng nói của Như vọng đến, vừa vội vã, vừa lo lắng.
“ Đừng Vu Tư!!! Cậu, làm ơn...Chúng tớ chẳng có gì cả!!!”
Vu Tư càng lúc càng ôm chặt tôi hơn, môi cậu ấy kề sát tai tôi:
“ Người Khải Tâm theo đuổi chính là...Như!”