Ánh mắt có Nguyện lúc này có chút tương đồng với ánh mắt của Vu Tư khi nói câu nói đau lòng kia với tôi. Cho nên cảm giác của tôi ngay lúc này cũng rất tồi tệ.
Nhưng vì bản tính không bao giờ để bản thân suy sụp tinh thần, nên tôi đã ngó đông ngó tây, chấm được một quầy bán đồ lưu niệm nhỏ mà chạy thẳng đến đó.
Cô bán hàng lưu niệm nhìn tôi cười rất thân thiện.
“ Cháu muốn chọn món đồ nào?”
Tôi tần ngần nhìn xuống một đống đồ lưu niệm xinh xắn. Có sợi dây chuyền màu đen, có chiếc vòng bằng gỗ, có mấy chiếc nhẫn xi trắng, bên phải thì treo đầy móc khóa hình thù đa dạng.
Nhìn ngắm một lúc, tôi chọn ngay hai chiếc nhẫn bằng gỗ, kiểu dáng đơn giản, màu sắc thì tạm ổn, cũng vừa tay tôi nữa.
“ Gói cho cháu cái này ạ.”
Sau đó tôi đưa tiền cho cô bán hàng rồi đem chiếc nhẫn còn lại chạy đến chỗ của Nguyện.
Tôi biết hôm nay tôi đã làm anh rất buồn, cho nên tôi phải đền bù lại thôi. Trên phim tôi thường thấy người ta đeo sợi dây chuyền tình bạn, bây giờ tôi với Nguyện cùng đeo chiếc nhẫn tình bạn, vừa lạ lại rất đáng yêu nữa.
Một tay cầm cây kem ốc quế, một tay giữ chặt chiếc nhẫn bên trong, tôi hướng đến Nguyện gọi với theo.
“ Đợi em một chút.”
Nguyện thật ra đã đứng lại rất lâu rồi, cũng đang hướng về phía của tôi nữa. Tôi một phần vì háo hức nóng lòng mà chạy hơi vội, không cẩn thận liền đạp phải dây giày, ngã nhào về phía trước.
Đương nhiên cây kem ốc quế đã tiếp đất rất nhẹ nhàng và toàn diện. Còn chiếc nhẫn tôi vẫn giấu chặt trong lòng bàn tay.
Nguyện thấy tôi ngã liền chạy đến, ánh mắt hiện lên sự lo lắng và hốt hoảng nhưng sau đó anh lại nhẹ nhàng bảo:
“ Đứng yên đi, tôi thắt lại dây giày.”
Vì muốn khiến anh bất ngờ nên tôi nhanh chóng cất chiếc nhẫn vào túi áo khoác, xoa xoa hai bàn tay. Xòe chúng ra, tôi thấy đất bụi bám đầy trộn với vệt kem ốc quế.
Nguyện cũng nhìn xuống tay tôi rồi cười khẽ một tiếng. Trong mắt anh ấy chắc tôi ngốc lắm, giống hệt một đứa ngốc vậy mà.
Định bụng lau tay vào áo khoác cho gọn nhưng Nguyện không cho, bảo tôi phải đi rửa tay cho sạch sẽ đi, không khéo sẽ nhiễm trùng.
Nguyện nói nhiều lại rồi, mặc dù gương mặt vẫn lạnh lùng đóng băng nhưng giọng điệu đã ấm áp phần nào.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, gật mạnh một cái, răm rắp nghe lời.
“ Vậy tôi ngồi đây đợi em.”
Gật đầu, cười một cái rồi tôi chạy thẳng về phía khu nhà bên trái, nơi đó có phòng vệ sinh công cộng. Rửa tay sạch sẽ rồi, tôi bước ra ngoài liền chạm mặt một bé con đáng yêu bận chiếc váy xúng xính.
Đôi mắt thuần khiết kia nhìn tôi rất lâu, sau đó nhẹ giọng nói:
“ Anh ơi, em bị lạc.”
Hồi nhỏ tôi khá thích những đứa bé gái chừng bốn, năm tuổi thế này. Trông chúng rất đáng yêu, rất trong sáng, hệt như thiên thần vậy đó. Đến giờ thì tôi vẫn thích mấy bé con này.
Ngồi khụy một gối, tôi vuốt nhẹ tóc bé con qua vành tai rồi hỏi:
“ Em đi cùng ai mà lạc?”
Bé con chớp mắt, mím nhẹ môi:
“ Anh trai ạ.”
Anh trai à?
Tôi bỗng nhớ đến hình ảnh của Nguyện...
Nhưng rất nhanh, hình ảnh đó vụt mất. Tôi nhìn bé con, đứng dậy, nắm lấy tay bé con mà dỗ dành:
“ Khi nãy em cùng anh trai đã đi đâu, bây giờ đi đến chỗ đó lần nữa, được không?”
Bé con cũng nắm lấy tay tôi, ngoan ngoãn nghe lời.
Chúng tôi đi một đoạn hướng đến chỗ nhà gương, sau đó thì bé con dừng lại. Tôi nâng đầu nhìn xung quanh một chút, quan sát hồi lâu thì thấy ở đây không có thanh niên cao lớn nào cả, trẻ con cũng ít nữa.
Đúng hơn thì nơi này khá vắng vẻ.
Tôi xoa nhẹ mũi, cúi xuống nhìn bé con:
“ Em đã đứng đây à?”
Bé con ngước mắt, “ Vâng. Chúng ta vào trong xem thử nha anh.”
Lời nói của cô bé giống như liều thuốc thôi miên vậy. Tôi cứ thế mà theo cô bé đi vào nhà gương, băng qua một đống chiếc gương phản chiếu đủ hình dáng thì cô bé dẫn tôi vào một căn phòng.
Ngay sau đó, cô bé cười khúc khích:
“ Anh ơi, em về rồi.”
Lúc này tôi mới ngẩn cả ra khi nhìn thấy một thiếu niên dáng người cao lớn đang xoay lưng về phía tôi. Vóc dáng này làm tôi chợt nhớ đến một đối tượng đã từng gặp qua, nhưng lại không nhớ nổi cho đến khi người đó quay lưng lại.
Khuôn mặt không thuần Việt cộng với đôi mắt màu xanh biếc ấy, thật sự tôi chưa bao giờ quên được.
Đứng ngẩn vài giây, tôi bắt đầu cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.
Nhìn cô bé, tôi hỏi, “ Đây là anh trai em sao?”
Bé con nhìn tôi, chỉ cười mà không nói. Nhìn điệu bộ của cô bé thì có vẻ rất thích “vị anh trai” kia vì cô bé quấn quýt không ngừng.
Còn người kia thì cứ luôn nhìn chòng chọc vào tôi, cho đến khi tôi định lùi về sau, xoay người bỏ đi thì người đó mới lên tiếng.
“ Này, đến đây nào.”
Tôi dừng chân, có chút khó chịu trong lòng. Ngay sau đó, tôi bước tiếp về phía trước. Vén được một nửa tấm màn thì cánh tay tôi bị chụp lại rất nhanh, còn rất chặt.
Quay nửa người lại, tôi muốn vùng vẫy nhưng căn bản là sức lực người kia khá lớn, khống chế toàn bộ cơ thể của tôi.
Áp chế tôi đứng dính lưng vào bức tường lạnh lẽo xong, người nọ nâng cằm tôi lên, động tác vừa điêu luyện lại vừa dứt khoát khiến tôi lạnh cả sống lưng.
Điệu bộ này chỉ có những người trưởng thành mới như thế thôi!!!
Tập làm người lớn à? Hư hỏng.
Tôi nghiêng đầu hất ngón tay của tên hư hỏng kia ra, kèm theo biểu hiện không mấy phối hợp vui vẻ.
Người nọ thì lại chỉ cười, dùng đôi mắt xinh đẹp đó nhìn từ trán xuống đến cằm tôi.
“ Mắt cũng đẹp, chân mày cũng không tệ, mũi cũng xinh, miệng càng xinh, cằm cũng tinh tế. Quả nhiên là rất xinh đẹp...”
Nghe người đó nói, tôi hơi ngước mắt nhìn rồi nhíu chặt mày lại.
Khen cái kiểu gì thế? Khen bố thì khen cho đàng hoàng vào chứ!!!
Bất ngờ, nó cười, “ Nhíu mày cũng xinh nữa. Đáng gờm thật.”
“...”
Bị hai tay của tên hư hỏng ép sát hai bên, tôi chỉ có thể thụt xuống rồi chui qua lỗ hổng từ bên dưới mà thôi, chứ chẳng còn cách nào để thoát nữa. Nhưng chỉ e là tốc độ của nó thua ánh sáng có một tí.
“ Muốn làm gì đây? Cậu nên lo cho em gái mình đi kìa.”
Nó nhướn cao mày, quay sang nhìn bé con kia một cái rồi gật gù.
“ Đúng đúng, cậu không nói là tôi quên mất rồi.”
Sau đó nó đi đến chỗ bé con, xòe nắm tay đầy kẹo ra đưa cho cô bé, ngọt ngào nói:
“ Cảm ơn cô bé đã giúp anh. Dẫn được người này đến đây thì đúng là kỳ tích.”
Cô bé nhận lấy kẹo, còn chủ động thơm một cái lên má tên hư hỏng đó rồi mới chịu đi. Lúc này tôi mới vỡ lẽ ra một sự thật kinh người.
Bây giờ trẻ con dễ bị dụ quá. Mà chính tôi...cũng vừa là nạn nhân...
Thừa cơ hội tên hư hỏng cho cô bé kẹo, tôi chạy về hướng cửa ra vào nhưng mà thế quái nào nó vẫn bắt tôi lại được.
Shit!!!
“ Buông ra, tôi la lên bây giờ!!!”
Tên hư hỏng có vẻ rất kiên nhẫn với tôi, nó nắm tay tôi giữ lại rồi cười bảo:
“ Có gì mà vội chứ hả? Nói chuyện một tí không được à?”
“ Chuyện?”
Tên hư hỏng nhíu mày đểu cáng:
“ Cưng là cá vàng à? Mau quên như thế. Hôm trước tôi cứu cưng một mạng, còn bảo nếu gặp lại thì nên báo đáp bằng thân thể. Hôm nay đã được gặp, chi bằng...”
Ngón tay của nó ve vãn trên chiếc áo khoác của tôi.
Hất mạnh tay tên hư hỏng ra, tôi cười mỉa:
“ Mặt thì đẹp mà sao bệnh hoạn như thế nhỉ? Tôi cảm thấy rất uổng phí khi ban cho cậu cái khuôn mặt này đó. Đem nó trao cho những người khác còn xứng hơn.”
Tên hư hỏng thoạt đầu sửng sốt, sau đó thì bật cười giữa căn phòng trống.
“ Nói chuyện cũng đanh đá phết. Giờ thì biết tại sao rồi...”
Biết, biết cái gì cơ?
Tôi nghi hoặc nhìn nó, sau đó không buồn liếc nửa cái nữa.
Giằng co một hồi cuối cùng tên đó cũng chịu buông tha cho tôi, trước khi để tôi đi còn ráng nói thêm vài lời nữa. Nghe sao mà muốn phát hỏa.
“ Thôi thì sau này tôi sẽ tính, hiện tại ghi nợ là được. Cưng còn nhỏ quá, tính tới tính lui không khéo phải đếm lịch.”
Chứ mi lớn hơn ai? Được mỗi cái dáng là lớn thôi nhé. Chứ đầu óc như một thằng trẻ trâu!!!
Tôi tặng cho nó cái liếc rách mắt, sau đó không tạm biệt đã chạy khỏi đó. Về đến nơi thì thấy Nguyện đang chơi cùng Đại Lợi, còn đang cho thằng bé ăn cái gì đó nữa.
Vội vàng chạy đến chỗ hai người họ, tôi một bên thở hồng hộc, một bên lại nói:
“ Em xin lỗi, khi nãy...em bị đau bụng.”
Nguyện cho Đại Lợi ăn nốt cái bánh mới ngẩng mặt lên nhìn tôi. Anh cũng không hoài nghi một lời, cứ như vậy mỉm cười với tôi.
“ Được rồi, chúng ta về thôi.”
Tôi gật đầu, đoạn nhớ đến chiếc nhẫn liền lục trong túi áo. Nhưng có một vấn đề chính là...lục đến tận đáy cũng không thấy chiếc nhẫn đâu.
Tôi bảo Nguyện đợi một chút rồi lục tung cả hai bên túi, nhưng vẫn không xuất hiện chiếc nhẫn nào. Trong lòng vừa sốt ruột vừa tiếc, tôi bỗng nhớ đến nhà gương.
Có khi nào khi nãy giằng co lại làm rơi nhẫn không?
A, Ý này, đầu óc mày đúng là!!!
Tôi định chạy lại chỗ đó tìm nhẫn thì phía sau sớm có giọng nói vui vẻ vọng đến. Nói vui vẻ nhưng thật ra thì thiếu đòn không chịu được.
“ Hello, chúng ta gặp lại rồi.”
Tôi ngốc lăng quay đầu nhìn, thấy thằng kia lại xuất hiện với gương mặt cực kỳ phỡn. Bên cạnh, tôi lại nghe Nguyện hỏi.
Nguyện hỏi nó, là Nguyện nói chuyện với nó...
“ Sao em lại ở đây?”
Em sao? Em trai á? Khi nghe thấy Nguyện nói chuyện với tên hư hỏng đó, tôi mới phát hiện là mình đã bỏ qua một số chuyện rất quan trọng.
Ví như, hai người họ biết nhau, còn khá thân thiết.
Ví như, em họ Nguyện cũng có nốt ruồi son dưới mắt, tên này cũng vậy.
Tên kia nhìn Nguyện, cười lên một chút.
“ Đi chơi cùng bạn thôi, nhưng tụi nó đi cả rồi.”
Sau đó nó nhìn qua tôi, giơ bàn tay lên, một chiếc nhẫn gỗ nằm chễm chệ trên ngón tay áp út.
“ Cảm ơn nha. Quà này coi như là đặt cộc thôi đó.”
Tôi cắn chặt môi, không biết nói gì hơn.
“ Hai đứa quen nhau à?” Nguyện hỏi.
Tên kia rất nhiệt tình đáp, “ Đúng thế. Em từng cứu người này, bây giờ cậu ta còn tặng hẳn nhẫn cho em, nhưng đây chỉ là một phần thôi. Em đặt cộc sẵn quà khác rồi.”
Nguyện hình như liếc mắt nhìn tôi, quan sát biểu tình của tôi thì phải. Ngặt nỗi, tôi bị tên kia làm cho cứng họng không biết nên phản bác cái gì nữa.
Trong đầu loạn cào cào, chẳng nghĩ ra được câu nói nào hộc máu.
“ Hóa ra là nhẫn đôi à? Khi nãy tôi định hỏi em rồi nhưng bây giờ thì chắc không cần.”
Nguyện là người nói câu đó.
Tôi sửng sốt nhìn anh, sau đó mới hiểu là anh từ sớm đã phát hiện ra việc tôi mua nhẫn. Nhưng mà anh hiểu lầm rồi, em mua cho anh mà...
“ Không phải như thế...” Tôi thấp giọng phản bác lại nhưng không có ai nghe thấy.
Tên kia nói xong thì cũng thảnh thơi biến mất không tăm hơi. Tôi cùng Nguyện với Đại Lợi rời khỏi khu vui chơi.
Trong lúc đi ra cổng, Nguyện có nói chuyện.
“ Em mua nhẫn đó à?”
Tôi ngẩng mặt nhìn anh, ậm ừ một hồi mới gật đầu.
Nguyện thì khẽ cười, nhưng mặt vẫn lạnh tanh. Giống như cười...tức giận?!
“ Tôi cũng mua.”
“ A?” Kinh ngạc thật kinh ngạc, tôi có chút tò mò, “ Anh...mua cho bạn ạ?”
Nguyện vừa đi lại vừa liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt thật nhiều điều muốn bày tỏ. Im lặng một chút, anh hạ giọng nói:
“ Ừm, nhưng chắc là chưa tặng được.”
Anh ấy mua khi nào nhỉ? Sao mình chẳng biết gì hết!!! Mà hóa ra là anh ấy có bạn gái rồi sao? Ơ, nhưng nhẫn cũng có thể là tình bạn mà.
Tôi lắc nhẹ đầu, giọng điệu mang theo chút vui vẻ mà trêu anh.
“ Em biết rồi nhé, anh mua tặng người đó chứ gì. Cố lên nha!!”
Nguyện nghe tôi nói xong thì có cười một tiếng, nhưng không nói gì cả. Lặng lẽ cùng tôi đi hết con đường, sau đó thì dẫn Đại Lợi đi về hướng ngược lại.