Mùa hè năm nay không quá oi bức.
Tôi vừa tưới xong mấy chậu hoa kiểng của mẹ ở ngoài vườn xong thì trong nhà liền có chuông điện thoại đổ thật lớn. Đặt vội vòi nước xuống đất, tôi chạy vào nhấc máy nghe.
Bên đầu dây kia có vẻ rất ồn, tôi nghe một loạt tạp âm, rất lâu sau mới nhận dạng được đó là giọng của một người đàn ông.
“ Alo.” Người đó alo một tiếng, nháy mắt tim tôi muốn ngừng đập một giây.
Cái giọng nói này quen quá đi mất.
Tôi nhất thời siết chặt ống nghe, nuốt khan một cái rồi kêu lên:
“ Ba.”
Bên kia lập tức vọng lại tiếng cười khe khẽ ấm áp:
“ Ý à con.”
A, đúng là ba tôi rồi, là ba đó. Ba vẫn chưa quên tôi!!!
“ Ba, con đây. Ba có nhớ con không? Ba ơi, khi nào thì ba về? Cuối năm nay được không ba?”
Lâu lắm rồi ba tôi mới gọi về nhà như thế này. Ngay cả Tết vừa qua ba tôi cũng không có thời gian ăn mừng cùng gia đình nữa.
Tôi nhớ ba lắm, nhớ cực kỳ luôn.
Vừa nghe ba gọi Ý thì tim tôi đã muốn nhũn cả ra, mũi cũng ửng ửng cay cay rồi.
Ba nghe tôi hỏi một tràng như vậy chắc là buồn cười lắm. Nhìn tôi cũng giống hệt một đứa con nít bốn, năm tuổi xa ba quá lâu ấy.
Kìm nén lại nỗi xúc động của mình, tôi thở nhẹ một hơi.
“ Ba cứ trả lời từ từ thôi.”
Ba tôi hình như đã đi đến một chỗ vắng hơn, tạp âm không còn nữa. Lúc này tôi mới nghe rõ giọng nói của ba. Vẫn trầm và ấm như ngày trước.
“ Ừm, ba nhớ Ý lắm. Ý có nhớ ba không?”
“ Nhớ, nhớ chứ! Con không nhớ thì hỏi ba nhiều như vậy làm gì?”
Tôi hơi xị mặt.
Ba biết thừa như vậy mà còn cố hỏi.
“ Haha, ba đùa một chút thôi. Mẹ với chị con ra ngoài rồi sao?”
Nghe ba hỏi, tôi vô thức nhìn xung quanh rồi gật gật, “ Dạ, hai người đều ra ngoài cả rồi.”
Dừng một chút, tôi mím môi nói khẽ, “ Ba ơi, ba về sớm nhé. Con muốn kể cho ba nghe nhiều thứ lắm.”
“ Nghe có vẻ con rất hứng thú với nó?”
Tôi lại gật gật gât, “ Vâng vui lắm. Ba nhớ về sớm nhé. Ba về trễ quá con sẽ không kể ba nghe nữa.”
“ Ha, có phải Ý thích ai rồi không?”
A? Sao ba biết được nhỉ?
Tôi chớp chớp mắt, cố giữ giọng bình tĩnh mà cười cười vô tội.
“ Haha, Ý thích ba nhất.”
“ Thế à? Vậy thì Tết năm sau ba về sẽ có quà lớn cho Ý.”
Hm... Tết năm sau lận ư?
Tôi đếm nhẩm trên đầu ngón tay, còn phải lâu lắm tôi mới được gặp ba. Thôi kệ, ba về là được rồi.
Im lặng một tí, tôi mỉm cười, “ Vâng, ba hứa rồi nhé. Ba làm việc tiếp đi, con cúp máy đây.”
Ba tôi ừm một tiếng dịu dàng rồi dặn dò tôi thêm vài câu nữa, chung quy là về mẹ với chị thôi.
Cúp máy xong, tôi chợt nhớ là mình chưa khóa vòi nước, có lẽ bây giờ nước đang tràn lan ra đất luôn rồi.
Buổi chiều ngày hôm sau tôi có hẹn với Khải Tâm. Hôm nay là sinh nhật của Khải Tâm, cũng là ngày...bí mật, một lát sẽ bật mí sau vậy.
Khải Tâm hẹn tôi đến nhà của nó để làm gì đó.
Đúng như đã hẹn, tôi đứng trước cổng nhà Khải Tâm, ấn chuông hai tiếng rồi đứng chờ.
Hai phút sau, cổng được mở ra, Khải Tâm đứng trước cửa với bộ y phục bắt mắt. Tôi khẽ nheo mắt lại đánh giá.
“ Vào đây nào, có cái này cho cậu.”
Khải Tâm nắm lấy tay tôi kéo đi lên phòng ngủ của nó. Đây không phải là lần đầu tôi bước vào phòng của Khải Tâm, nhưng khi quen nhau lâu hơn, tôi lại có chút xúc cảm hồi hộp và căng thẳng.
Khải Tâm đóng cửa lại, khóa trái một tiếng làm tôi giật bắn mình.
Quay đầu lại, tôi lườm nó, “ Khóa làm gì vậy?”
Khải Tâm đưa ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng, sau đó bước đến bên tủ quần áo, mở rộng hai cánh cửa đó ra.
Ngước mắt nhìn một lượt, tôi chỉ thấy quần áo nam tính thôi... Có cái gì mà suỵt suỵt nhỉ?
Chắp hai tay sau lưng, tôi cũng tò mò nhướn cổ lên nhìn một chút. Sau đó bất ngờ tầm mắt bị che bởi một bộ y phục màu xanh dương sẫm.
Chớp chớp mắt, tôi lùi về phía sau để nhìn cho rõ hơn. Khi nhìn rõ rồi, tôi mới phát hiện đó là một chiếc đầm màu xanh dưỡng sẫm, vải thì giống như vải jeans vậy đó. Kiểu dáng rất đơn giản mà...nữ tính lắm cơ.
Tôi tròn mắt nhìn chiếc đầm đó đến ba phút mới chịu dời tầm mắt nhìn Khải Tâm.
“ Cái này...”
Tôi còn chưa kịp dứt câu thì Khải Tâm liền lôi thêm một cái đầm khác, kiểu dáng cũng khác, màu sắc cũng khác nốt chắn trước tầm mắt của tôi. Khi mà tôi còn đang bận đánh giá từng chiếc thì Khải Tâm lôi liền thêm hai cái khác nữa.
Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi còn đang tưởng mình lạc vào một cái shop thời trang hàng hiệu nào đó mất rồi.
Chớp chớp mắt định thần lại, tôi nghe Khải Tâm hỏi một cách sốt ruột:
“ Cậu thích cái nào? Màu này cũng hợp này, chiếc jeans này cũng nữ tính nữa. Cậu chọn đi.”
Tôi liếc mắt nhìn Khải Tâm:
“ Cậu lấy ở đâu ra mà nhiều vậy?”
Ai đó không ngần ngại trả lời:
“ Tôi đi mua cho cậu đấy.”
“...”
Ồ, có người yêu giàu thích thật.
Tôi vô thức cười lên một cách ngây ngốc, bỗng dưng nhìn khuôn mặt “chân chó” của ai kia làm tôi thấy vui lắm cơ.
Gật gù hai cái, tôi nheo mắt nhìn hết bốn chiếc đầm một lượt rồi chỉ tay vào cái đầm jeans đáng yêu kia.
“ Cái này đi.”
Sau đó rất thản nhiên cầm lấy chiếc đầm hướng đến phòng thay đồ. Khải Tâm trên tay còn vướng ba chiếc còn lại vẫn không quên hỏi với theo:
“ Sao cậu chọn cái đó vậy?”
Tôi vô tội quay lại nhìn nó, cười hiền:
“ Tôi vốn mặc gì cũng đẹp cả, nên chọn cái nào cũng không thành vấn đề.”
Nói rồi đóng cửa phòng thay đồ lại, trong năm phút đổi lại đã bận lên người chiếc đầm kia.
Khải Tâm nhìn tôi trong bộ đầm jeans kia mà ngây ngất. Tôi bước lại gần chỗ nó, hơi nghiêng đầu kiêu ngạo hỏi:
“ Như nào? Tôi nói không sai đúng không?”
Khải Tâm gật gật theo quán tính, sau đó lại nhíu mày, chạm vào phần tóc lưa thưa xõa phía sau gáy của tôi.
“ Tóc cậu dài rồi nhỉ?”
Tôi cũng liếc nhìn một chút, “ Ừ dài thật.”
Cuối tuần này tôi nên đi cắt không nhỉ? Giám thị trường tôi lúc nào cũng canh me tôi hết á!!!
“ Dễ thương lắm, đừng cắt. Tôi bảo kê cậu với giám thị.”
Tôi ngước mắt lên nhìn đứa nào mới ngông nghênh đòi chống đối giám thị, trong lòng buồn cười không ngớt. Thật tình muốn trêu nó vài phen nhưng vì hôm nay là sinh nhật của bạn ý, tôi sẽ ráng nhịn mà làm tròn bổn phận của một đứa người yêu dễ thương.
Khải Tâm cùng tôi lướt bộ trên vỉa hè buổi xế chiều mát mẻ. Gió vờn qua khuôn mặt, hất tung những cọng tóc mỏng của tôi.
Chúng tôi sẽ đến một hội chợ đã mở được hai ngày rồi. Hội chợ này có đủ loại hình đa dạng lắm. Bán đồ ăn, bán quần áo, bán đồ lưu niệm, nói chung là rất nhiều thứ khác nữa.
Khi chúng tôi tới nơi thì nhận ra cả hai đang lạc vào biển người. Chỗ này lại rất rộng nên Khải Tâm nhất mực nắm lấy tay tôi.
Trước hết chúng tôi sẽ đi ăn lấp cái bao tử đã.
Đến từng gian hàng nhỏ nhỏ xinh xinh lại thơm nức mùi đồ ăn, Khải Tâm gọi một số món nhẹ lên rồi cùng nhau thưởng thức.
Tôi cầm một xiên thịt nướng lên, lúc nào cũng có thịt nướng trong các buổi đi chơi của chúng tôi hết. Ăn hết một nửa xiên, đến chỗ đậu bắp, tôi ư ư hai tiếng, Khải Tâm liền biết phận quay qua ăn phần đậu bắp đó.
Liếc mắt nhìn bạn ý, tôi cười tít cả mắt.
Xong phần ăn uống, chúng tôi đi loanh quanh chọn đồ. Đi hết một lượt chỗ quà lưu niệm, tôi chẳng ưng được cái nào cả. Khải Tâm hình như cũng muốn chọn một cái nhưng nhìn tôi không đồng ý nên đành tiu nghỉu đi tiếp.
Đi đến gian hàng thứ năm, tôi chọn được hai cái vòng kiểu dáng đơn giản lại cũng rất hợp thời nữa. Khải Tâm ngay lập tức đồng ý và đã mua hai cái. Một cái đeo trên tay bạn ý, một cái đeo trên tay tôi.
“ Thích không?” Khải Tâm cúi đầu hỏi tôi.
Tôi thì ngắm nghía chiếc vòng, đầu gật gật, sau đó tôi chợt nhớ đến chuyện mình đã lên kế hoạch.
“ Khải Tâm, tôi đi mua cái này một chút. Cậu đứng đây đợi tôi nhé.”
Khải Tâm không hiểu mô tê gì cả, đôi mắt hoang mang cực độ. Nhưng nhìn bộ dạng vội vã của tôi, nó cũng buồn cười nên nói:
“ Vậy đi về mau đó. Nhớ nhìn hướng cho kỹ, không lại lạc.”
Tôi chun chun mũi, “ Biết rồi mà!”
Sau đó thì chạy đi mất.
Tôi lên kế hoạch sẽ mua hai cây pháo nhỏ thường bán trong tiệm bánh kem ấy. Đi hết một lượt các gian hàng, tôi dừng chân tại một quầy hàng khá yên ắng.
Nhìn bên ngoài thì quầy hàng này bán đủ đồ tạp nham cả, tôi thầm mong là có bán cả cây pháo nhỏ. Bước vào trong gian hàng, tôi nhìn quanh tìm người chủ cửa hàng.
Quầy hàng sao không có ai nhỉ? Hừm!
Ngó đông ngó tây một hồi, tôi định bỏ đi thì bất thình lình sau lưng có người xuất hiện. Mái tóc gợn gợn xoăn xoăn đó với tầm vóc cao hơn tôi một cái đầu làm tôi thật sự choáng váng.
Lùi về sau một bước, tôi ngập ngừng lên tiếng:
“ A...cho em hỏi, đây có bán pháo nhỏ không ạ?”
Người nọ hờ hững nhìn tôi, nghe tôi hỏi đến pháo thì có hơi nhướn cao lông mày lên. Điệu bộ này bất đắc dĩ làm tôi nhớ đến...
“ Đợi một chút.”
Người nọ trả lời rất nhanh rồi đi cũng rất nhanh. Tôi đứng chờ tầm mười giây thì người nọ liền đưa ra một cây pháo nhỏ.
Tôi tròn mắt vui mừng, “ Bán cho em thêm hộp diêm luôn ạ.”
Người nọ lại đi vào trong lấy ra một hộp diêm. Bỏ cả hai vào túi ni lông giúp tôi, còn tôi thì đưa tiền cho người nọ. Lúc xoay người rời khỏi quầy hàng thì tôi lại chạm mặt một người khác chắn tầm nhìn của tôi.
Cứ nghĩ là người lạ nên tôi rất nhanh lách qua một bên, nào ngờ cánh tay bị níu lại.
Tôi ngốc lăng quay lại nhìn người kia, bất ngờ hít phải một luồng khí lạnh.
“ Hmm, cô bé mua pháo làm gì đấy?”
A?
Hóa ra...hóa ra...tên hư hỏng không nhìn ra tôi.
Nghĩ đến đây làm tôi khẽ cười một tiếng, nhìn sang túi ni lông trong suốt mình cầm trên tay, tôi cười mỉa:
“ Nướng thịt.”
“ Nướng thịt?” Tên hư hỏng nhếch mép lên cười đểu, “ Anh nướng chung với cô bé được không?”
Ồ, còn có cả vụ này cơ đấy.
Tôi bảo tôi đặt tên không bao giờ sai được.
Chân chó thì rõ chân chó.
Hư hỏng thì rõ hư hỏng.
Mặt than thì rõ mặt than.
Ừm, anh đại thì rõ anh đại...
Tôi mơ hồ nghĩ ngợi, hồi sau ngước mắt lên nhìn tên hư hỏng, hơi mỉm cười:
“ Không cần đâu, vì anh là món thịt em sẽ nướng đấy, anh trai hư hỏng ạ.”
Quay về chỗ của Khải Tâm, tôi cũng tốn mất mười phút đồng hồ vì cái bệnh...mù hướng của mình. Loanh quanh mãi mới thấy được cái áo khoác đỏ cam ấy, vóc dáng cao cao ấy, cả khuôn mặt quen quen ấy.
Thế mà khi tôi chạy lại gần hơn thì phát hiện tên chân chó đấy đang trò chuyện với một đứa con gái khác.
Bước chân tôi khựng lại vài giây, quan sát thêm ba phút.
Con nhỏ kia có khuôn mặt khá quen, nhưng tôi thật sự không nhớ là mình đã gặp ở đâu rồi nữa. Có điều, hai đứa nói chuyện gì mà lâu thế?
Ơ, con nhỏ kia vừa bị người ta chen lấn đẩy đến suýt ngã. Đương nhiên là suýt thôi vì thằng nào đấy đã tay nhanh hơn não mà đỡ rồi.
Tôi bỗng liếc lạnh một cái vô định rồi chạy đến đó, vui vẻ mà lên tiếng:
“ Khải Tâm à~”
Khải Tâm nghe thấy tôi gọi, thần sắc trên mặt lập tức thay đổi. Tôi đứng ngay sát bên cạnh bạn ý, đối diện bạn nữ kia.
Liếc nhìn Khải Tâm một cái, tôi hỏi, “ Kia là...”
“ Ừm là bạn cũ.”
“ Ồ...” Tôi quay lại cười với bạn nữ đấy.
Bạn nữ có vẻ kinh ngạc khác, “...Đây có phải là...là bạn gái đi trung thu cùng Tâm không?”
Ặc.
Sao con nhỏ này nhớ dai phết nhỉ? Như vậy thì đây hẳn là...cái con nhỏ mắng Khải Tâm không chừa mặt mũi luôn này!!!
Khải Tâm thoạt đầu còn sửng sốt, sau đó thì gật đầu thừa nhận:
“ Đúng rồi đó.”
Bạn nữ kia lại kinh ngạc, “ Hai người quen lâu như vậy sao? Ngọc không có ý gì đâu, chỉ là...không nghĩ Khải Tâm có thể quen một người bền như vậy.”
Tôi nghe bạn nữ ấy nhận xét mối quan hệ của chúng tôi, trong lòng vừa vui nhưng cũng vừa khó chịu. Trầm mặc một chút, tôi hướng đến bạn ấy mà trả lời:
“ Thật ra vấn đề không phải nằm ở chỗ Khải Tâm đâu. Mình nghĩ là nằm ở chỗ đối phương thôi. Vì sao một người thì chỉ quen hai tháng, còn một người lại quen tận hai năm?”
Mặc kệ biểu tình kinh ngạc của con nhỏ, tôi mỉm cười tỏ ra thân thiện:
“ Mình nghĩ là Ngọc có câu trả lời rồi.”
Sau đó quay sang Khải Tâm, “ Đi qua phía bãi cỏ bên kia đi.”
Khải Tâm chào tạm biệt Ngọc rồi đi theo phía sau tôi.
Hít sâu một hơi, tôi tịnh tâm tịnh tâm.
Tôi nhớ ra con nhỏ tên Ngọc đấy rồi, là hoa khôi của trường, Bảo Ngọc đấy. Sao bây giờ nhìn tàn thế nhỉ ╮(╯_╰)╭
Đến phía bãi cỏ kia, tôi lạnh mặt đưa cho Khải Tâm cây pháo nhỏ với hộp diêm.
“ Đốt lên.”
Khải Tâm nuốt khan, mau chóng làm theo.
Đốt xong, nó còn ngốc mà hỏi:
“ Không phải có ý định nướng chín tôi đó chứ?”
Tôi kinh ngạc nhìn nó, ngay lập tức bị chọc cười. Thật ra thì cũng có ý định đấy.
“ Vừa mới đi một chút thì đã bắt chuyện này nọ rồi.”
Khải Tâm vô tội nói, “ Là Ngọc đến mở lời đấy.”
“ Ừm, cho nên người ta ngã liền nâng.”
Khải Tâm lại lắc đầu, “ Không lẽ lại không đỡ?”
“ Bởi mới bảo tay nhanh hơn não.”
“...Ý à!”
Tôi bĩu môi, cầm cây pháo nhỏ kia giơ lên cao một chút rồi thì thầm hát:
“ Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday, happy birthday to you...~”
Khải Tâm đến giờ còn ngây như phỗng nhìn chăm chú vào từng ngọn lửa nhỏ nhỏ bắn ra kia.
Tôi ngẩng đầu nhìn nó:
“ Sinh nhật vui vẻ nhé. Tôi muốn sau này tôi vẫn sẽ luôn cùng cậu đón sinh nhật.”
Khải Tâm lúc này mỉm cười, “ Ừm, đương nhiên rồi. Cũng chúc mừng nửa năm của chúng ta nhé.”
Tôi lắc nhẹ đầu, huơ huơ pháo hoa, “ Hai năm chứ nhỉ?”
Khải Tâm bật cười, “ Còn tính toán vụ khi nãy à? Thôi mà, biết lỗi rồi.”
Tôi hừ khẽ, ngồi xổm cắm cây pháo kia xuống mặt đất mềm mềm. Sau đó đứng dậy, ôm hờ bả vai của Khải Tâm.
“ Nói nghe xem, người khi nãy tên gì?”
“...Ừm Bảo Ngọc.”
Tôi hạ mi mắt, giọng đanh hơn, “ Tên gì cơ?”
“...Ừm hmm, thì là...”
“ Khụ, không biết, không nhớ, không quan tâm!!”
Tôi lùi người ra, đắc ý mỉm cười.
“ Nhớ nhé. Sau này cũng đừng quan tâm hay nhớ cái tên nào khác đâu đấy. Người yêu cũ thì càng phải ném ra khỏi não biết chưa?”
Khải Tâm mặt mũi đen xì xì, hừ một tiếng rồi nói lên như thể oan ức:
“ Ý, cậu còn có thể đanh đá đến mức nào nữa?!!!!!”
Tôi đối với sự phẫn nộ của nó đã quen, liền nhún vai, xoay người:
“ Không biết.”
“$$#^%%&!” Tôi nghĩ Khải Tâm nó đang phát ngôn thứ ngôn ngữ này.
#
Đầu thu, khoảng thời gian mát mẻ nhưng lại không bao giờ là vui vẻ đối với bọn học sinh chúng tôi.
Năm nay tôi lại càng xấu xí hơn, ý là tâm trạng rất xấu ấy.
Trước ngày nhập học một tuần, Khải Tâm đã qua tận nhà tôi, dỗ dành tôi, an ủi tôi, cố gắng làm chân chó cho tôi rất tích cực chỉ để...xoa dịu cơn giận âm ĩ trong lòng tôi thôi.
Cơn giận ấy mang tên là “trộn lớp“.
Ngày nhập học, tôi mặt mũi tiu nghỉu đi về hướng của lớp mới. Còn Khải Tâm thì đi theo hướng ngược lại. Phải, chúng tôi đã không còn chung lớp nữa.
Chỉ vì điều này mà làm tôi khó chịu suốt một tuần liền, mà một tuần đó cũng đã hành Khải Tâm muốn ngất đi luôn rồi.
Tôi đi có vẻ muộn nên đành xếp ở gần phía cuối lớp. Kỳ thực, qua ba tháng hè thì chiều cao của tôi chỉ nhỉnh lên có 0,5cm thôi. Nhìn cái đứa cao ngồng trước mặt, tôi có chút bức bối muốn giẫm lên dây giày bata của nó.
Hây hây, thư giãn đi nào Ý ơi, không có gì phải bực bội cả. Lớp mới sẽ thú vị hơn lớp cũ mà, không sao.
Tránh được kiếp nạn tên Vân Anh nhưng phải rời xa cái đứa tên Khải Tâm thì cũng như không...
Thầy giám thị đang bắt loa nói cái gì đấy nghe không lọt tai, tôi thì hết nhìn trái thì liếc phải, hết ngó trên thì ngó dưới, cuối cùng mới phát hiện bên dưới mình vừa có đứa đứng vào.
Ngước mắt lên nhìn, tôi thoáng giật mình, đứng hình tận năm giây. Hồi lâu tôi chớp chớp mắt, quay lên như chưa có gì xảy ra.
Quả nhiên trên đời này còn có cái loại người giống người một cách đáng sợ như vậy đó. Tôi không cách nào thích ứng kịp với bạn bên dưới nên mới đứng tim thế này.
“ Tránh đường, tránh tránh...”
Đang yên đang lành thì nghe thấy giọng nói của một nam sinh muốn bon chen xếp hàng. Tôi mới nhìn qua trái thì thấy cái bóng của nó vụt lên, suýt thì đẩy tôi ngã.
Nhưng rất nhanh là có một cánh tay đã giơ lên chặn lại, không cho thằng kia xâm phạm qua chỗ của tôi.
Liếc nhìn cánh tay màu bánh mật đấy, tôi hơi sững người vì...một vết thẹo mờ mờ như được vẽ thật mảnh lên tay người đó.
Vết thẹo này lại vô thức khiến tôi nhớ đến một người.
Ừm người đó...
“ Đi trễ thì xuống dưới mà đứng.”
A, người đó lên tiếng.
Thằng vừa bon chen quay đầu, xửng cồ được hai tiếng, “ Cái gì...” Sau đó ngậm miệng lại, im bặt.
Nó có vẻ rụt người lại, “ Sao anh lại ở đây thế Vu Tư?”
Đến giờ phút đó, tôi đã biết được lý do thật sự mà thằng nhóc bon chen kia ngậm miệng ngay lập tức.
Cũng từ giây phút đó, tôi mới hiểu trên đời này không có cái loại người giống người quỷ dị như vậy. Nếu không phải sinh đôi, thì kia chính là bản gốc.