Khối lớp tám năm nay được nhà trường cho đi vào Thảo Cầm Viên hay còn gọi là Sở thú để tham quan cùng tìm hiểu về động vật cũng như thực vật.
Khi nghe thông báo này từ giáo viên chủ nhiệm, tôi đã thật sự không ngờ nhà trường tổ chức cái này luôn.
Trong trí nhớ của tôi, khi năm tuổi, tôi được ba mẹ đưa đi Sở thú rồi và đó là một ký ức thật kinh khủng.
Đứa trẻ năm tuổi như tôi đáng lẽ không thể nhớ dai như vậy, nhưng vì ấn tượng mà nơi Sở thú kia để lại cho tôi quá sâu sắc cho nên...
“ Tại sao phải đi Sở thú chứ? Tìm hiểu chó, mèo không được chắc!”
Tôi cúi mặt làu bàu trong miệng trong khi cô giáo ở phía trên thì hăng hái thông báo cho cả lớp. Đáng thương cho đứa bên cạnh tôi phải chịu ngồi nghe mấy lời làu bàu thì thầm đó.
Chịu đựng một lúc, Vu Tư cuối cùng cũng phải quay qua, lạnh giọng nói:
“ Mày vào sở thú rồi bị chim ị lên đầu hay sao mà không dám vào nữa?”
A...
Tôi ngưng làu bàu lại, ngẩng mặt lên nhìn Vu Tư. Đôi mắt tròn xoe, ngấn ngấn nước.
“ Sao cậu biết?”
Tôi không hiểu tại sao Vu Tư lại chau mày khổ sở như vậy, nhưng mà nhìn thấy tôi cũng quằn quại với quyết định của nhà trường nên cậu ấy bảo:
“ Mày đội nón là được rồi.”
Hây, thế thì dơ nón lắm, không phải sao?
Vì lớp tôi thuộc loại lớp cá biệt, còn lớp Khải Tâm là lớp chuyên nên ngày đi Sở thú của chúng tôi cũng khác nhau.
Lớp Khải Tâm đi đầu tuần, lớp tôi thì cuối tuần.
Mấy tháng đầu năm học mới này làm tôi có chút cảm giác hụt hẫng và lo lắng quá. Người ta thường bảo xa mặt cách lòng, mặc dù Khải Tâm với tôi không phải cách nhau nửa vòng trái đất nhưng không chung lớp thì đã khó khăn lắm rồi.
Trong lòng vẫn nhất mực tin tưởng Khải Tâm không trêu hoa ghẹo nguyệt, thế nhưng hoa nguyệt thì luôn vác thân đi tìm nó.
Nan giải phết!!
Ngày cuối tuần lặng lẽ đến.
Lớp tôi cùng với một lớp bên cạnh đang xếp hàng ngay ngắn để di chuyển ra xe buýt. Tôi đội một cái mũ lưỡi trai màu trắng, trên người bận đồng phục như mọi ngày, vai lại đeo thêm cái balo nhỏ nhỏ xinh xinh.
Vì chiều cao tôi hơi có hạn so với mấy thằng khác nên bị bắt đứng phía trên. Còn Vu Tư thuộc loại vóc dáng tăng trưởng nên đứng phía cuối.
Từng dòng người sau khi nghiêm chỉnh rồi liền di chuyển ra ngoài cổng, leo lên xe tìm chỗ ngồi.
Tôi lên đầu tiên nên thuận tiện chiếm cứ ngay một vị trí tuyệt đẹp. Ngồi sát vào bên cửa sổ, tôi cởi balo đặt lên đùi rồi hơi ngước mặt lên hứng gió.
Chẳng bao lâu, chỗ ngồi bên cạnh tôi bị một sức nặng đè lên. Quay người lại, tôi chợt thấy một cậu bạn cùng lớp từ lúc nào đã chiếm lấy vị trí tuyệt đẹp này.
Tôi còn ngây người nhìn cậu bạn thì cậu bạn đã cười hì hì.
“ Tớ ngồi đây được không?”
Người ta đã hỏi như vậy, tôi cách nào từ chối được?
Bụng không muốn nhưng ngoài mặt thì tôi vẫn phải đành gật thôi.
“ Được, cậu cứ ngồi đi.”
Cậu bạn lại cười lên rất tươi, còn đang chỉnh lại tư thế ngồi thì thình lình trước mặt xuất hiện một bóng người cao lớn, che khuất cả ánh mặt trời từ phía bên kia hắt qua.
Tôi thấy nắng bị khuất nên hơi ngẩng đầu nhìn, sau đó chỉ biết âm thầm cầu nguyện cho cậu bạn kia.
“ Chỗ này của tao.” Vu Tư lần thứ nhất nói rất thẳng thắn và lịch sự.
Cậu bạn kia kiểu không chịu thông suốt vấn đề, còn cố cãi lại.
“ Nhưng tôi ngồi trước mà.”
Lần thứ hai, Vu Tư ném hẳn cái cặp của cậu ấy lên người cậu bạn kia, lạnh giọng:
“ Tao sẽ ngồi ở đây.”
Cậu bạn kia mặt nặng mày nhẹ cúi xuống nhìn cái cặp của Vu Tư, không nương tình hất mạnh nó xuống đất cái bịch. Ai xung quanh cũng bắt đầu chỉa mắt qua phía này một cách hiếu kỳ.
Tôi ngược lại rất hoang mang cho số phận của cậu bạn kia.
Lẽ nào mới lớp tám mà đã tận số rồi?
Ai...
Lần thứ ba, Vu Tư cũng không buồn nhặt cặp của mình lên, chỉ quắc mắt nói với cậu bạn thái độ xấc xược kia.
“ Thứ nhất, nhặt cặp tao lên. Thứ hai, mày tự rời đi hoặc là bị đá đi.”
Tôi lần này lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó dời mắt đến bác tài, hình như bác sắp nổ máy cho xe chạy rồi.
Cũng không biết ánh mắt uy lực của Vu Tư nó ảnh hưởng cỡ nào mà cậu bạn kia một hồi giằng co cũng phải cúi đầu nhặt cặp Vu Tư lên, sau đó tự động đứng dậy, di chuyển xuống băng ghế cuối xe.
Vu Tư rất bình tĩnh ngồi phịch xuống ghế, cặp để bên phải.
Con xe đã bắt đầu lăn bánh ì ạch ì ạch, máy lạnh cũng chưa hoạt động đủ công suất nên hơi nực. Tôi lôi trong cặp ra cái quạt giấy, quạt lấy quạt để, quạt sang cho phía Vu Tư luôn.
Quạt một hồi, tôi bỗng nhìn tóc Vu Tư rồi cười khịch một tiếng.
Đương nhiên ai kia sẽ quay qua lườm tôi một cái.
“ Mày lại nghịch cái gì?”
Tôi vô tội mím môi, lắc đầu. Sau đó vươn tay chỉnh lại tóc cho Vu Tư. Chắc khi nãy tôi quạt hơi mạnh rồi.
“ Tóc cậu bị gió thổi tung lên thôi à.”
Vu Tư bất đắc dĩ nhíu mày rồi cầm lấy quạt giấy, quạt về phía tôi. Cậu ấy quạt rất điềm tĩnh nhé, cứ lên lên xuống xuống nhịp nhàng, gió thổi đến không quá mạnh, vừa đủ mát.
Hai mắt lim dim, tôi tìm chuyện nói với Vu Tư:
“ Nè, khi nãy cậu lưu manh quá. Ỷ lớp trưởng cái bắt nạt người khác.”
Vu Tư thoáng trầm mặc, sau đó nói:
“ Đáng ra tao nên kỷ luật mày mới phải. Thằng kia bị vạ tội thôi.”
“ Ể? Sao tớ bị kỷ luật?”
Vu Tư hừ mũi, “ Vì mày dám để đứa khác ngồi chỗ tao.”
“...”
Chỗ của cậu bao giờ chứ? Cậu mua nó à? Ghi tên lên chưa? Đặt hàng trước chưa?
Hây, thôi tớ biết mà, cậu muốn ngồi gần tớ chứ gì. Ban đầu cứ hỏi trước có phải thông minh hơn không? Chẳng ngờ mới lưu ban một năm mà chỉ số thông minh của anh đại giảm đáng sợ như vậy.
Tôi đương nhiên không buồn cãi cọ với Vu Tư, nói trong lòng là đủ rồi. Vì ai kia giành phần quạt mướn nên tôi rất an phận ngồi tựa lưng hưởng thụ.
Bên cạnh đó, anh hướng dẫn viên đội chiếc mũ kết màu vàng như hoa hướng dương đang tươi cười niềm nở với bọn học sinh chúng tôi. Anh ấy tên Hiếu, tính cách khá gần gũi và hoạt bát.
Anh Hiếu cầm micro bày ra nhiều trò chơi để thu hút sự chú ý của chúng tôi, tránh tình trạng đứa nào đứa nấy ngủ gục quên trời đất ấy mà.
Mấy trò chơi đầu cũng đơn giản, cũng vui nhộn và khuấy động dàn xe buýt. Còn về sau thì trò chơi thách thức trí tuệ hơn. Ví như chơi đố này đố kia, còn nối chữ nữa.
Anh Hiếu có vẻ thích trò này lắm.
“ Mọi người không được lặp lại từ đã nói trước đó nha.”
Đồng loạt học sinh hăng hái hẳn lên.
“ Con bò.”
“ Bò đực.”
“ Đực rựa.”
Thằng nào mất nết thế? Đực rựa, rồi cái gì rựa nữa???
Tới chỗ đực rựa không ai nói được, anh Hiếu liền hướng đến cậu bạn “thông minh” kia mà nói, “ Không ai trả lời được, vậy em trả lời đi. Không được là bị phạt á.”
Cậu bạn kia đương nhiên không tìm ra đáp án rồi, cho nên liền bị phạt. Anh Hiếu cũng có tâm lắm nhé, phạt hát đấy.
Tôi hơi nhoài người qua chiêm ngưỡng khuôn mặt đỏ như trái cà chua của cậu bạn kia, nhưng chẳng được bao lâu thì bị Vu Tư lườm một cái.
“ Nhìn cái gì? Nghe thôi được rồi.”
Tôi ngước mắt liếc xéo, “ Thích thì nhìn. Buồn cười quá à.”
Nói vậy thôi chứ tôi không còn hứng nhìn bạn kia nữa, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại vị trí của mình.
Anh Hiếu tiếp tục trò chơi một cách sôi nổi.
“ Đàn ông.”
“ Ông lão.”
“ Lão gia.”
“ Gia cảnh.”
“ Cảnh cáo.”
Tôi cũng muốn hòa nhập vào trò chơi nên đã lớn tiếng hô, “ Cáo chín đuôi!?”
Vu Tư hơi nghiêng mặt nhìn tôi, khuôn mặt lạnh lùng đó thật đáng bằm ra từng mảnh.
Mà tôi cũng không nghĩ Vu Tư sẽ tham gia với bọn nhóc ranh ở đây đâu, nhưng sự đời khó đoán lắm.
Khi một bạn dừng lại ở chỗ, “ Ăn mì.”
Thì Vu Tư rất bình tĩnh đáp, “ Mì Ý.”
Khụ, mỗi lần nghe đến Ý là tôi cứ giật mình, mặc định người ta đang nói đến mình ý. Trò chơi này khá hấp dẫn bọn học sinh trên xe, nhưng mà tôi cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì ấy.
Một hồi sau, anh Hiếu lại hô một từ, tôi liền hô lên từ kế tiếp. Ngay lập tức, anh Hiếu phán, “ Lặp lại rồi. Ai vừa nói thế? Anh nghe đâu đây nè. Chỗ này nè đúng không?”
Anh Hiếu chỉ đến chỗ tôi với Vu Tư.
Vu Tư thì mặt lạnh không nhìn rồi, còn tôi thì ngẩng mặt lên nhìn anh Hiếu, lén lút chỉa ngón tay qua phía bên phải.
Anh Hiếu thấy thế liền vỗ vai Vu Tư một phát, cười nói:
“ Em, bị phạt. Mau hát một bài cho các bạn.”
Vu Tư bị vỗ một cái mà hàng lông mày đều nhăn lại cả rồi, thoang thoáng sửng sốt nữa. Hay nói cách khác thì mặt Vu Tư như muốn chửi thề cả thế giới vậy.
Tôi mím môi, lơ đãng nhìn xung quanh.
Trong lòng đinh ninh Vu Tư sẽ mặt lì không thèm hát, có khi còn cự lại anh hướng dẫn viên nữa nhưng mà...
Hai giây sau, một giọng hát trầm trầm vang lên, xen lẫn xấu hổ cùng tức giận.
Tôi bất ngờ quay qua nhìn Vu Tư, thấy cậu ấy vừa mới mấp máy môi, hát bài hát trẻ con.
Hát được một đoạn thì anh Hiếu cũng tha cho cậu ấy.
Vu Tư ngồi xuống ghế, mắt không ngừng chỉa sang tôi, như muốn nả hàng chục viên đạn vào đầu tôi vậy...
Huhu, đáng sợ quá đi!!!
Trò chơi rồi cũng kết thúc, tôi ngồi tựa lưng vào ghế, mắt lại lim dim lim dim.
Cho đến khi tôi choàng tỉnh thì xe buýt đã dừng lại, không khí nóng nực làm trán tôi mướt mồ hôi. Mở to mắt ngây ngốc nhìn xung quanh, tôi phát hiện trên xe chẳng còn ai cả.
Không – còn – một – ai – hết.
A!!!!
Đứng bật dậy, tôi ngó quanh xe, rồi ngó ra ngoài cửa thì thấy bác tài vừa mới đi lên. Bác nhìn tôi đầy kinh ngạc.
“ Này sao cháu không đi theo lớp? Bị bỏ quên à?”
... Chú à, chú nói gì nghe tội nghiệp vậy.
Tôi tiu nghỉu cúi mặt, vội vã đeo cặp lên rồi hì hục chạy xuống xe. Tôi nhìn tứ phía, không thấy bóng dáng của lớp đâu cả liền lấy ra đồng xu bị gỉ không ít.
Ném lên, bắt lấy, mặt hình.
Được rồi, đi theo phía bên phải.
Tôi thong thả bước qua cổng lớn, đi về hướng bên phải, tự tham quan một mình luôn.
Đi được một đoạn, chiêm ngưỡng được vài chỗ ở của vài loài động vật, tôi có chút khen ngợi. Bây giờ khác trước nhiều rồi, thật là hấp dẫn.
Tôi đi ngang qua một hàng chuối rẽ quạt, cây nào cây ấy cao thật cao, che khuất được cả ánh mặt trời. Mắt đảo quanh một lượt, tôi phát hiện phía xa xa có cái chuồng khỉ nên tức tốc chuyển hướng đến đó.
Trong cái lồng sắt lớn này có cỡ bốn, năm con khỉ lông nâu. Bên trái có hai con đang ngồi cạnh nhau, bứt lông cho nhau nữa kìa. Góc phía trong có một con đang tĩnh lặng ăn chuối.
Nó lột chuối điêu luyện khỏi bàn.
Đứng ngắm một chút, tôi lại chuyển hướng đến chỗ mấy con báo hoa mai. Phải công nhận là mấy con báo này tuyệt đẹp luôn. Bộ da của nó bắt mắt lắm kìa.
Tôi chăm chú quan sát từng con một, hồi lâu liền lôi ra cuốn vở nháp với một cây bút chì, hì hục vẽ.
Thời gian tích tắc trôi, tôi vẽ hoàn thiện được một con báo hoa mai rồi. Đúng lúc này tôi cảm giác được có người dùng vật nhọn nhọn chọt chọt vào cánh tay, bất giác quay lại nhìn một cái.
Thấy bóng dáng kia, tôi lập tức quay ngoắt, chẳng thèm nhìn nữa.
Ai bảo khi nãy chơi xấu tôi làm gì chứ!!!
Thấy tôi quay ngoắt, người nọ hơi đứng hình thì phải, hồi lâu lên tiếng:
“ Ê, dỗi à?”
Tôi vẽ tiếp con báo thứ hai.
“ Tao tìm mày nãy giờ đó.”
Tôi vẽ được cái đầu rồi.
“ Ai bảo mày ngủ quên làm gì!!!”
Tôi vẽ thêm mắt, mũi, mõm nữa.
“ Thằng này, quay lại đây coi.”
Tôi vẽ thêm...
“ Ách.”
Cuốn vở vẽ của tôi thoáng chốc không cánh mà bay tót vào tay Vu Tư. Đứng dậy, tôi lườm cậu ta.
“ Gì? Ai chơi xấu không kêu tớ dậy? Hừ, chơi xấu còn la làng à? Muốn ăn đập hả?”
Vì đang có trớn nên tôi cứ tuôn thôi, tuôn đến câu cuối mới biết...mình lỡ mồm. Vội vàng lảng mắt sang chỗ khác, tôi hắng giọng hai tiếng.
Vu Tư sau khi đoạt lấy cuốn vở kia cũng không thèm nhìn xem trong đó có gì mà cứ lườm lạnh tôi vậy đó.
“ Đi lại đây, tao đưa về lớp.”
Tôi bĩu môi, giành lấy cuốn vở rồi tiến về phía trước.
“ Không thèm.”
Vừa dứt lời thì tôi nhận ra phía bên phải có sự hiện diện của mấy khuôn mặt quen thuộc, ngay tức khắc tôi chạy tới đó, hòa nhập vào lớp. Còn Vu Tư hả? Tôi không quan tâm.
Chuyến tham quan Thảo Cầm Viên cuối cùng cũng chịu kết thúc. Sau khi anh Hiếu điểm danh sỉ số, đủ rồi thì liền hướng ra ngoài cổng, lên xe, về trường.
Ngồi trên xe, tôi tự nhủ với bản thân không được ngủ nữa, nhất định không được ngủ. Vì khi tôi ngủ rồi thì rất khó tỉnh. Và một khi ai cứ cố lôi tôi dậy thì tôi sẽ cho họ...ăn đấm thật đấy!!!
Trong đầu cố gắng nghĩ đến thật nhiều thứ, lâu lâu còn nhìn ra ngoài đường, ngắm cái này nghía cái nọ. Sau đó thì nhìn bác tài, nhìn cái ghế, nhìn thằng phía trên, nhìn thằng bên cạnh, nhìn thằng xéo phía trên.
Nhưng có một sự thật là sau khi tham quan xong một chuyến vui chơi, mọi người thường có xu hướng hết năng lượng, ngồi xuống liền ngủ ngay.
Tôi cũng vậy, nhưng tôi không dám.
Vì sợ ai đó lại chơi xấu tôi, không kêu tôi dậy nữa.
Chiếc xe buýt ì ạch chạy rồi dừng rồi lại chạy, đơn giản là đường sá đông quá nên di chuyển hơi chậm. Với tốc độ rùa bò này thì mắt tôi cứ gọi là lim dim ấy.
Lim dim rồi lim dim, cuối cùng tôi cũng chìm vào giấc mộng của mình. Trong mộng tôi thấy mình được tựa lên cái gối mềm ơi là mềm, vững ơi là vững nữa.
Tựa lên gối một hồi, tôi lại thấy mình đang được nâng lên khỏi mặt đất, được bay chầm chậm về phía trước. Cả cơ thể như đang nằm trên tấm thảm bay của Aladin vậy á.
Êm ơi là êm...
Khi giấc mộng chuyển từ màu hồng sang màu trắng, tôi cũng từ từ choàng tỉnh. Và điều tôi nhìn thấy đầu tiên chính là Vu Tư đang ngồi đối diện, khuôn mặt tĩnh lặng vì cậu ấy đang ngủ.
Còn tôi thì đang co người lại trên ghế.
Ơ? Mình về trường rồi sao? Hmm, đây là lớp mình đúng không nhỉ? Sao mình không có ký ức gì hết vậy? Không lẽ...mình ngồi trên thảm bay thật??
Bỏ hai chân xuống, tôi nhích về phía Vu Tư, muốn quan sát xem cậu ấy ngủ say không, nếu say thì không kêu dậy làm gì.
Vu Tư có vẻ ngủ say lắm.
Ừm được rồi... Vậy mình về trước đi?
Tính toán xong, tôi đứng dậy, định bước qua cái bàn phía sau để ra khỏi lớp thì thình lình ai đó mở to mắt, đôi mày nhíu lại.
“ Mày định bỏ tao lại à?”
Hể?
Tôi đang đứng chông chênh trên cái ghế gỗ, nghe Vu Tư hỏi liền ngồi thụp xuống, vô tội lắc đầu.
“ Đâu có.”
Vu Tư lạnh lùng liếc xéo một cái rồi đứng dậy, cầm theo cái áo khoác của cậu ta.
“ Về thôi. Tao đưa mày về.”
Tôi nghe vậy, trong lòng mừng không hết. Hôm nay Khải Tâm đã qua bên nội rồi, không có chở tôi về được. Bây giờ có Vu Tư thì cũng đỡ.
Mỉm cười cảm ơn xong, tôi liền theo phía sau Vu Tư.
Về đến nhà, tôi vô tình liếc mắt sang cái hòm thư, phát hiện có một bức thư vừa được nhét vào. Vội vàng mở hòm thư ra, tôi lấy bức thư duy nhất nằm trong đó.
Trên bìa thư có hai chữ Ngọc Như.
Trong lòng xoắn xuýt hết cả lên, tôi cởi bò giày ném sang một bên rồi bay lên phòng của mình. Mở thư ra, Như hôm nay viết nhiều ghê cơ.
Đại khái là báo chuyện Như vừa thi xong học kỳ rồi, điểm cũng khá tốt, còn bảo Tết năm nay được di du lịch gì đó nữa. Bên cạnh, Như còn nói Nguyện sắp thi đại học nên anh ấy bận rộn lắm, hầu như mỗi ngày chỉ ở trong phòng học bài thôi.
Như bật mí thêm, Ý còn nhớ cái chị Như bảo là bạn gái Nguyện không? Thật ra đó không phải bạn gái anh ấy, chỉ là một người bạn thân thôi. Mấy hôm anh ấy chở chị ấy về là vì chị ấy không tiện đi xe, rồi anh Nguyện thường đi cùng chị ấy là vì gia đình chị ấy có chuyện buồn.
Đọc đến đây, tôi bất giác nhẹ nhõm...
Không hiểu cảm xúc đó từ đâu mà có, nhưng khi nghe bảo Nguyện không hề quen ai cả, tôi cứ như gỡ được một gánh nặng vậy.
Nhưng mà hình như ông trời không bao giờ muốn tôi thật sự vui vẻ trọn vẹn.
Gần cuối thư, Như còn tâm sự nhiều thêm một chút.
Như bảo:
“ Hôm nay Như còn định nói một bí mật cho Ý nghe nữa. Ý còn nhớ về người mà Như thích không? Sau khi chuyển đi, Như cũng đã hết thích người đó rồi. Chắc là do xa mặt cách lòng á, như vậy cũng nhẹ nhõm vì người đó cũng không thích Như. Như cảm thấy người đó thích một người khác rồi, haha. Trước đây Như bảo khi nào Như hết thích thì sẽ nói Ý nghe, đơn thuần vì Như không muốn Ý phải bận tâm suy nghĩ thôi. Để coi nào, người đó chung lớp với Như, là một người tính tình cộc cằn, khó chịu, khó chiều, mang tí bạo lực nhưng...thật sự rất tốt. Vừa tốt vừa học giỏi nữa. Ý đoán xem đó là ai?”
Tôi đọc kỹ từng chữ từng chữ một, ngón tay vô thức siết chặt mép giấy.
“ Như sẽ nói nhỏ cho Ý biết nha, là Vu Tư đấy.”