Tôi luôn có nguyên nhân chính đáng để căm thù môn bóng rổ.
Thứ nhất, chiều cao của tôi không cho phép tôi thân thiết với nó.
Thứ hai, trái bóng nó không bao giờ muốn thân thiết với tôi, bởi vì, nó luôn cứ nhắm vào mặt tôi mà bay tới.
Lần này khác những lần trước, nó bay thẳng vào bánh xe đạp của tôi và...kết quả thì mọi người biết rồi đấy.
Sáng sớm chủ nhật, tôi chủ động thay mẹ đi chợ mua một ít đồ ăn để nấu cho bữa trưa. Trên đường trở về, tôi chạy ngang qua cái công viên gần nhà và gặp lại người bạn không bao giờ thân của tôi, trái bóng rổ.
Không rõ bằng cách nào đó nó đã đánh hơi thấy tôi và ngay lập tức lao thẳng một đường vòng cung, đánh vào bánh xe và khiến tôi ngã lăn quay xuống vỉa hè. Chiếc xe đạp cũng ngã chỏng vó.
“ Ui da...”
Tôi xuýt xoa cái mông của mình, tiếp đến xem xem chân tay có bị gì không. Còn xe đạp, một lát tính sau đi.
Còn đang định đứng dậy, đá văng quả bóng không biết ai là chủ kia thì phía sau lưng tôi đột nhiên xuất hiện một nam sinh. Chẹp, chắc này là chủ của nó rồi.
“ Bạn có sao không? Để mình dựng xe lên giúp cho. Xin lỗi nha.” Nam sinh ấy liến thoắng lắm kìa, vừa nói vừa chạy ra dựng xe đạp của tôi lên.
Sau đó, một người khác lại thình lình lộ diện, mang theo gương mặt lạnh băng mà nhìn tôi.
“ Có sao không?”
Tôi vẫn còn ấm ức xoa xoa mông, ngẩng đầu lên nhìn người nọ kỹ một chút. Hồi lâu mới giật bắn mình, trong đầu thầm nói, MB, MB kìa!!!
“ À, bị đau một chút thôi. Các cậu chơi bóng kiểu gì siêu thế? Từ trong kia bay hẳn ra ngoài này, đi đấu quốc gia là quán quân luôn đấy.”
Bạn nam vừa dựng xe giúp tôi mặt mũi nom nai tơ hiền lành lắm, cho nên khi nghe tôi nói xong thì có vẻ ngại ngùng với tội lỗi. Còn MB thì không cần nói đi, nụ cười nguy hiểm trên môi cậu ta làm cho tôi càng lạnh sống lưng.
Không hiểu cười như vậy là ý gì nữa nhưng cứ thấy đểu đểu.
MB nhìn bạn của mình, hất nhẹ cằm, “ Mang bóng vào chơi nốt đi. Tao ở đây nói chuyện một chút.”
Nói chuyện gì? Ai thèm nói với cậu...
Nam sinh kia lập tức ôm bóng, nhìn tôi cười ngọt ngào một cái rồi biến vào trong kia với đồng đội. MB ngược lại mau chóng dẫn xe của tôi lên vỉa hè, đặt sát chỗ ghế đá.
“ Lại đây ngồi.” MB vẫy tay kêu tôi.
Mang theo cái mông còn ê ẩm, tôi định ngồi xuống thì MB bất chợt đứng dậy, cởi áo khoác ra rồi quấn quanh hông cho tôi. Nhìn hành động của cậu ta, tôi hơi nghi hoặc, định hỏi thì cảm giác gió luồng ở đâu đến mát rượi.
Sao phía dưới quần mát thế nhỉ?
Tôi ngẩn người chớp chớp mắt suy tư, hồi sau thấy MB vẫn cười bí hiểm, tôi mới ngượng chín mặt, lắp bắp hỏi:
“ Liệu có phải là...điều tớ nghĩ đến?”
MB nhìn tôi, nén cười mà gật đầu.
Tôi nhíu mày, ngửa mặt lên trời, không biết phải chui vào chỗ nào luôn. Mặt mũi xinh xắn như này mà phải chịu mang cái...quần rách kia ngồi cạnh một nam sinh.
Qua cơn kinh hãi, tôi cũng bình thản mà ngồi phịch xuống ghế đá, chỉ cảm thấy hơi lạnh ám vào mông một chút rồi thôi.
“ Cậu tên Ý à?” MB quay sang hỏi.
Tôi mơ màng gật gù, ánh nhìn lại mông lung nhìn tứ phía, “ Đúng rồi. Thật ra thì tớ có hai tên lận.”
“ Vậy à? Nhưng tôi thấy tên Ý rất dễ thương.”
Khẽ cười một cái, tôi nhìn sang phía MB, nheo mắt lại đánh giá. Đúng là bạn thân của Bách Tình nha, miệng lưỡi cũng như ướp mật ong ý, chậc chậc.
“ Cậu thân với Bách Tình lắm nhỉ? Hôm bệnh viện tớ cũng thấy cậu, bây giờ hai người còn học chung trường, cả chung lớp.”
MB hơi dựa lưng ra sau ghế, chân nâng lên vắt chéo qua, bộ dáng rất thư thái thoải mái. Nụ cười trên môi của cậu ta vẫn mang theo chút đểu giả nào đấy, nhưng nhìn chung thì vẫn đẹp, vẫn đủ độ đốn ngả con gái người ta.
“ Tôi với Tình là bạn thân từ nhỏ, chỉ là qua trường mới này, nó bảo có tôi qua thì ba mẹ mới chấp nhận cho nó chuyển trường.”
Tôi tròn mắt nhìn MB, “ Ra là vậy. Nhưng tại sao cậu ấy phải chuyển trường đột ngột như vậy chứ?”
MB nhướn mi, liếc mắt nhìn tôi một cách đầy tà ma, “ Cậu thật sự không biết?”
“...” Không lẽ... vì mình?
MB như nhận ra tôi đã có câu trả lời của mình rồi liền bật cười một tiếng, cái đầu lắc nhè nhẹ.
“ Đây là lần đầu có người khiến Tình nó quyết tâm theo đuổi như vậy đó. Coi như cậu lợi hại.”
Bây giờ thì MB đã nói uỵch toẹt ra rồi, tôi chỉ còn cách im lặng mà lắng nghe thôi. Không ngờ được cái tên mặt mũi lăng nhăng đào hoa thế mà lại...quyết chuyển trường chỉ vì tôi.
“ Thật ra thì cậu còn lợi hại hơn.” Tôi nhìn MB, cười mỉa mai, “ Cậu gieo được lòng tin vào ba mẹ của Bách Tình còn gì. Cậu không chuyển thì Tình cũng chẳng làm gì được.”
“ Đương nhiên, tôi khác Tình mà.”
Khác? Tôi không thấy khác nhau chỗ nào cả. Hai người đều miệng lưỡi như nhau!!
MB liếc mắt nhìn tôi, khóe miệng cong lên, “ Tôi bên ngoài trông đàng hoàng hơn nó.”
“ Khụ, đàng hoàng?”
“ Phải. Nếu Tình là dạng người đã thích liền bày tỏ, liền theo đuổi cho được thì tôi ngược lại muốn dụ dỗ đối phương phải chủ động nhìn tôi hơn.”
Ayzz, gió đâu mà lạnh thế không biết!
Tôi lơ đãng đong đưa mắt nhìn chỗ khác, chỉ để tránh đi đôi mắt sâu đen láy kia đang nhìn thẳng vào mình mà không biết ngại.
Đúng là cậu lợi hại, MB!!
Ngồi cạnh nhau thêm một chút nữa, tôi mới sực nhớ đến mẹ đang ở nhà chờ tôi mang thức ăn về nấu bữa trưa. Vội vàng đứng dậy, tôi nhìn MB, định hỏi cậu có lấy lại áo không thì cậu ta liền mỉm cười nói:
“ Cứ mặc đi, ngày mai trả tôi.”
Tôi vẩu môi, suy tư một tí rồi cũng đem theo áo của MB về đến nhà.
Sáng hôm sau, tôi đến trường liền đi sang lớp của MB với Bách Tình. Cái lớp mới sáng đã có đông đủ học sinh rồi, mà không nhầm thì số lượng con gái lớp này nhiều hơn con trai thì phải?
Hay là tụi con trai bị Bách Tình với MB đè bẹp không thấy bóng dáng luôn rồi?
Tôi đứng bên ngoài khẽ thở dài, sau đó đi thẳng vào lớp, đến trước mặt MB, đưa cái áo khoác được là ủi phẳng phiu.
“ Cảm ơn cậu nha.”
MB dời tầm mắt khỏi máy game trên tay, lạnh lùng đáp, “ Không có gì.”
Ngoài ra, không còn biểu hiện gì khác. Cứ như cuộc trò chuyện vào ngày hôm qua hoàn toàn không tồn tại vậy đó. Chẳng hiểu sao tôi thấy hơi ấm ức một tí.
“ Tiên nữ~” Bách Tình không biết từ đâu chui lên, tóm gọn tôi trong lòng hắn.
Cái tên này!!!
Tôi ngẩng đầu lườm một phát, “ Cậu muốn giết tôi đúng không?”
Bách Tình trưng ra bộ mặt đáng thương, “ Nào có! Tôi thương cậu còn không hết.”
Thương cái gì? Cậu tránh xa tôi thì mới là thương tôi đó, đồ con bò!
Tôi thầm thở dài trong bụng, lách khỏi người Bách Tình rồi mau chóng tạm biệt MB một tiếng, sau đó chuồn nhanh. Bách Tình giống như phát hiện chuyện giữa tôi với MB nên liền xù lông lên, ghen tuông “vớ vỉn“.
“ Này, hai người sao lại trao áo cho nhau thế hả?”
Tôi dừng bước, xoay lưng lại trêu Bách Tình một cái, “ Ngon thì cởi áo cậu rồi trao cho tôi đê.”
Bách Tình cười gian, “ Được, đợi đó đi, tiên nữ của tôi.”
Tiên nữ tiên nữ tiên nữ, thằng này nó bị thần kinh thật rồi. Tôi cảm thấy sởn cả từng lỗ chân lông, mau chóng chạy về lớp của mình.
Về đến lớp mình, tôi phát hiện Vu Tư đã ngồi ngay ngắn ở bàn học. Đặt cặp xuống bàn, tôi quay sang nhìn Vu Tư.
“ Tớ vừa đi trả đồ cho MB.”
Vu Tư đảo mắt nhìn tôi, ánh mắt như kiểu, tôi biết rồi, nhưng cũng may là cậu tự báo cáo đấy.
“ Thế vết thương ở chân có sao không?”
Tôi vén lớp váy lên, nhìn đầu gối đã đóng mài, “ À chỉ có đau tí à.”
Vu Tư cũng duỗi tay chạm vào vết thương làm tôi giật bắn mình, vội vàng thụt người lại. Khi không người kia đưa tay xuống dưới như vậy, người ngoài nhìn vào chỗ có chỗ không, kỳ cục chết!!!
Mặt tôi bỗng nóng lên làm Vu Tư phì cười một trận, mặt dày lì lợm vén váy tôi lên một tí để chỉ...coi vết thương =_=
“ Đã bảo không sao mà.” Tôi nóng mặt không chịu nổi rồi.
Vu Tư đang cúi mặt thì bất ngờ ngẩng lên, chạm ngay ánh mắt của tôi, làm tôi phải nhíu mày, nhìn sang chỗ khác.
“ Tập làm quen đi, ngại cái gì.”
“ Quen, cái gì quen?”
“ Quen được động chạm ấy.”
Tôi không ngờ luôn, không ngờ luôn ý!!!
Trừng mắt, tôi hừ mũi, “ ĐƯỢC động chạm á? Cậu nói nghe hay nhở?!”
Vu Tư giở tập ra, giả điên giỏi nhất rồi.
Hai đứa kình nhau một tí rồi cũng hết, lại quấn quýt như mấy đứa trẻ. Cúi mặt nhìn Vu Tư giải toán như đang vẽ, tôi ngưỡng mộ hết sức, cũng ghen tỵ nữa. Vì ngồi không như vậy hơi chán nên tôi gợi chuyện hỏi:
“ Nè, cậu với Bách Tình thật sự kết bạn rồi sao?”
Vu Tư vẫn không dừng bút, nhưng vẫn đủ tập trung trả lời tôi:
“ Ừmm.”
“ Woa, còn tưởng hai người không bao giờ thân được luôn.”
“ Có ai bảo là thân đâu? Kết bạn xã giao thôi.”
“...À, ra vậy.”
Tôi khẽ thở ra, biết ngay mà.
Những giờ ra chơi sau đấy, tôi với Vu Tư thường trốn xuống dưới sân trường mà ngồi trên bậc tam cấp. Vu Tư thường mua mấy bịch snack với nước ngọt, nhưng lâu lâu lên cơn lại bảo, ăn cái đấy không tốt.
Hôm nay chúng tôi không ăn vặt mà chỉ ngồi trò chuyện thôi. Trò chuyện một lúc, tôi lấy tập vẽ của mình ra, họa một số thứ mình thấy có hứng. Vu Tư bên cạnh cũng không làm phiền tôi nữa, im lặng tuyệt đối.
“ Vu Tư, cái này đẹp không?” Tôi chìa cuốn vở cho cậu ấy xem, ngay sau đó vài giây, cuốn vở biến mất.
Tôi sững sốt nhìn tay mình chỉ còn cây bút chì, lại ngước mắt lên nhìn thì thấy Bách Tình đang lật lật, giở giở xem chăm chú. Bên cạnh tôi lúc này vừa vặn xuất hiện MB.
Tôi nhìn MB, “ Ồ, hai cậu lại đi chung.”
MB nhìn tôi, miệng cong lên chưa quá hai độ, “ Trốn theo thằng kia để còn sống.”
“... Sao thế?”
“ Nữ sinh trường này đáng sợ quá.” MB nhún vai ngao ngán rồi ngồi xuống bậc tam cấp.
Tôi nhìn bộ mặt đáng thương kia mà cũng buồn cười, nhưng sau đó tôi chợt nhớ đến Bách Tình, cái tên bại hoại kia.
“ Này, mau trả tôi.”
Bách Tình cao hơn tôi, cái này ai cũng biết, cho nên nó liền duỗi thẳng tay lên trời, cười cười nói, “ Lấy tới không?”
Giữa sân trường đông người như vậy, ai cũng đang nhìn bọn tôi diễn hài hết. Nhất là nữ sinh một lần nữa nhìn tôi như muốn bắn cả trăm viên đạn.
“ Được rồi, mau trả tôi.”
Bách Tình cúi thấp đầu, suýt nữa thì chúng tôi đã...đã hôn nhau rồi. Ngay lúc đó tôi tránh đi, quay lưng lại nhìn Vu Tư, thấy người đó chỉ đang trầm ngâm nhìn.
“ Tớ không có nha!!” Tôi tiu nghỉu nói với Vu Tư.
Bách Tình ngược lại không thèm để ý, kéo tay tôi lại, chỉ lên cuốn vở vẽ.
“ Cái này là gì?”
Tôi ghé mắt nhìn qua, “ Nấm, cây nấm chứ gì!”
Bách Tình ngay lập tức bật cười kỳ lạ, rồi cúi xuống mi lên mặt tôi một cái.
“ Đáng yêu thật, trong sáng ghê cơ.”
Tôi lau lau mặt, điên tiết giành lại cuốn vở, chạy về chỗ của Vu Tư. Lấm lét nhìn qua, thấy Vu Tư không nói gì, cũng không cáu lên như trước, tôi liền thở phào.
“ Vu Tư, cậu nhìn xem, đây có phải cây nấm không?”
Vu Tư nhìn cuốn vở, lại trầm tư, “ Ừ, cây nấm.”
“ Đúng rồi đó, rõ ràng cây nấm mà Bách Tình cứ cười mãi ý.”
Khi tôi nói xong, Vu Tư liền liếc mắt nhìn Bách Tình, giống như cảnh cáo vậy đó. Rồi cậu ấy lại nhìn xuống “cây nấm” mà Bách Tình vẽ, khóe môi nhịn không được cong lên.
Tôi nhìn thấy nụ cười đó, lòng càng khó hiểu, “ Nè, cậu cũng cười như vậy là sao?!”
Ngay lập tức, tôi đến trước mặt MB lạnh lùng, “ MB à, cậu nói tớ nghe đi, đây là cây nấm đúng chứ?”
MB nhìn cây nấm, rồi nhìn tôi, “ MB là gì?”
Lúc này tôi mới biết mình lỡ miệng, mặt mũi đỏ bừng.
“ À cái này... MB là Mystery Boy, cậu trai bí ẩn á. Vì tớ chưa biết tên cậu nên đặt linh tinh thôi, ha ha...Đừng để ý.”
“ MB?” Bách Tình nghe được, cái mặt kinh ngạc một lúc rồi bật cười không cần hình tượng luôn.
Mặt tôi ngày càng nghệch ra.
MB lần nữa nhìn tôi, điềm tĩnh bảo, “ Ý nhớ kỹ nhé, đây là cây nấm...của Bách Tình.”
“ Ồ, cây nấm của Bách Tình...” Tôi còn đang định nói thêm thì Bách Tình lập tức giật cuốn vở, vẽ một loạt nấm, ghi hẳn tên luôn.
Có của Vu Tư nữa.
“ Ý à, cậu nhìn đi, cây nấm có tên tôi đẹp nhất đúng không?”
“...Ờ...”
“ Của Vu Tư xấu nhất.”
Tôi chun chun mũi, “ Sao nấm của Vu Tư bé thế?”
“ Hahahahahaha.” Bách Tình cười ngất.
Vu Tư ngược lại điềm tĩnh vẽ lên nấm của Bách Tình vài đốm tròn tròn, sau đó cười mỉa bảo:
“ Nấm của Bách Tình bị dị ứng, là nấm độc, động vào là chết.”
Tôi nhíu mày nhìn cuốn vở của mình chẳng bao lâu chỉ toàn là nấm, bất lực ném cho Vu Tư giữ luôn.
MB lúc này mới đứng dậy, hướng đến tôi mà cười lạnh lùng:
“ Còn nữa, người đẹp à, đừng gọi tôi là MB nữa nhé. Tôi là Ngọc Ẩn, Phùng Ngọc Ẩn.”