Hai chúng tôi nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng tôi cũng đã dứt ra khỏi suy nghĩ miên man của bản thân. Lúc này tôi có nhiều câu hỏi lắm, nhưng lại không biết nên hỏi cái nào trước.
Thình lình nữ sinh kia duỗi bàn tay nhỏ nhắn về phía trước, khóe môi cong nhẹ lên, cười rất ấm áp:
“ Chúng ta giới thiệu nhé. Tớ tên Như, Lương Ngọc Như.”
Tôi cúi nhìn bàn tay kia, đột nhiên cũng mỉm cười. Hành động này khá là giống với những lần tôi làm quen với người lạ. Đây là sự trùng hợp sao?
Vươn bàn tay ra, tôi nắm lấy tay của Như, cảm giác thân quen chợt ùa về.
Tim tôi đập mạnh một cái, không rõ lý do.
“ Xin chào, tớ là Nhật Phi, nhưng cậu có thể gọi là Ý.”
Như nheo đôi mắt xinh đẹp của mình, nói rất thản nhiên:
“ Tớ vẫn luôn gọi cậu là Ý.”
Dứt lời, Như tiến lên, vòng tay ôm lấy tôi. Cái ôm của cậu ấy thật ấm áp và nồng nhiệt, còn có một chút vội vã và hào hứng. Bên tai tôi nghe thấy từng âm thanh khe khẽ phát ra. Mũi tôi ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ từ mái tóc đen nhánh kia.
Hình như... cậu ấy khóc.
Tôi mở to đôi mắt nhìn về phía trước, nhìn thấy chiếc lá vừa bị cơn gió mời gọi cùng nhảy một điệu valse nhẹ nhàng. Vòng tay của Như lại càng chặt hơn một chút, giống như không muốn buông ra, không muốn tôi biến mất.
Mặt tôi đột nhiên nóng lên.
Một giọt nước chảy xuống bên khóe...
Tim tôi cũng nóng lên, rạo rực và vui mừng.
Cảm giác này tôi chưa từng được nếm trải sau khi bị mất trí nhớ. Vì sao với Như thì tôi lại cảm nhận được nó rõ ràng như thế?
Như nấc khẽ một tiếng, “ Cuối cùng tớ cũng gặp lại Ý rồi.”
“ Đã gặp lại nhau rồi...”
“ Tớ rất nhớ Ý, rất nhớ Ý!”
Như nói một lần ba câu như thế khiến tim tôi càng nhói lên thêm. Tôi nhớ ra Như là ai rồi, đó là người bạn thân của tôi. Tôi nhớ lời của Vu Tư từng nói, cho nên khẳng định đây chính là cô bạn thân đã chuyển đi đến nơi khác.
Tôi, có một người bạn thân như thế này.
Ngoài Vu Tư, Bách Tình và Ngọc Ẩn, tôi còn thêm một người bạn thân nữa, một người có lẽ trước đây rất quan trọng, Ngọc Như.
Hai đứa ôm nhau một lúc rồi cũng buông ra. Như lau đi giọt nước dính trên gương mặt xinh xắn của mình, nước da vốn trắng nay lại chuyển sang sắc hồng ngại ngùng.
Tôi ngước mắt nhìn Như, nhẹ nhàng lau đi giúp cậu ấy:
“ Đừng khóc mà. Gặp lại nhau...phải vui chứ!”
Như lúc này cúi mặt, cười một tiếng, “ Ý nói...giống như là nhớ ra Như vậy. Nếu thật là vậy thì hay quá nhỉ?”
Tôi nhìn cậu ấy, cười chua xót.
Đúng là nếu nhớ ra thì hay thật.
Đương lúc hai đứa còn định nói thêm thì Vu Tư với Ngọc Ẩn cùng xuất hiện. Nhìn hai người bọn họ thong thả như vậy làm tôi khó hiểu lắm. Nhất là nhìn thấy cậu bạn MB kia, tôi liền đem thắc mắc ra hỏi Như.
“ Đúng rồi, tớ có điều này cần biết. Ừm...Nếu như cậu là chủ nhận cuốn sổ, vậy thì tại sao Ngọc Ẩn hôm đó lại xuất hiện?”
Tôi nhìn Như mà nói.
Còn Như lại nghiêng đầu nhìn sang phía Ngọc Ẩn, cười cười như đã hiểu ý nhau từ rất lâu. Sau đó Như nhìn tôi, điềm nhiên giải thích:
“ Như là chủ nhân cuốn sổ. Như biết Ý học trường này, cũng biết rõ lớp của Ý nhưng tớ không ra mặt. Mỗi ngày cứ lẳng lặng quan sát Ý từ xa, sau đó biết được Ý lên sân thượng vì buồn chuyện gì đó...”
“ Rồi Như thấy Ý viết lên tường, cuối cùng Như đã trả lời lại, tìm một cơ hội “tiếp cận” Ý dễ hơn trước khi lộ diện.”
Như vừa nói vừa mỉm cười, giống như nhớ lại khoảng thời gian đó rất vui ấy.
“ Một ngày nọ, Ngọc Ẩn vô tình phát ra Ý ở trên sân thượng lén lút viết cuốn sổ gì đó, thế là cậu ta đã đọc nó. Sau đấy Ngọc Ẩn nhàn rỗi đi rình xem đối phương là ai, nhận ra Như nên cậu ta mới không nói gì. Ngọc Ẩn cũng lợi dụng lúc này mà mua sữa cho cậu đó. Hai chúng tớ đã hứa với nhau không tiết lộ bí mật.”
Nghe Như giải thích xong, tôi ngẩn ngơ một lúc lâu. Hóa ra mọi chuyện là như vậy sao?
Tôi liếc mắt nhìn Ngọc Ẩn, “ Cậu cũng dư thời gian ghê đó! Muốn tặng tớ sữa thì cứ tặng thôi!!!”
Ngọc Ẩn hai tay đút túi quần, nhún vai, “ Tặng trực tiếp thì làm sao cậu uống được với Vu Tư chứ?”
Vu Tư lập tức đáp lại, “ Thế mày tặng sữa là có ý gì?”
“ Tao thích thì tao tặng.”
“ Thích cái gì hả?”
Ngọc Ẩn cười bí hiểm.
Tôi nhìn hai người họ đấu khẩu mà buồn cười, khẽ lắc đầu rồi quay sang nhìn Như:
“ Hai người giấu kỹ thật đó.”
“ Chỉ là muốn làm Ý bất ngờ thôi. Hm, trước khi Ý bị mất trí nhớ, Như đã viết thư cho Ý nhiều lắm đó.”
Thư?
Tôi khẽ nhíu mày, không rõ đến những lá thư mà Như nhắc đến. Bây giờ muốn tìm lại xem cũng không nhớ đã cất ở đâu nữa. Nhìn bộ dạng của tôi, có lẽ Như cũng đoán ra là tôi quên mất rồi nên cũng thông cảm mà bảo:
“ Khi nào Ý nhớ hẵng tìm ra. Trong đó tớ viết nhiều thứ hay ho lắm.”
Cùng lúc này, Vu Tư bước đến bên tôi, “ Khoan đã, để cho Ý đi thay đồ xong xuôi đi rồi nói tiếp.”
Tôi quay sang nhìn Vu Tư, đồng tình với ý kiến của cậu ấy. Còn Như thì chỉ âm trầm nhìn Vu Tư, không nói gì mà cười nhẹ đáp lại thôi.
Vào đến phòng vệ sinh, sau khi thay đồ xong xuôi, tôi mang đồ ra ngoài liền thấy Vu Tư đứng dựa vào bồn rửa mặt mà đợi.
“ Cậu đứng đợi nãy giờ hả?”
Tôi vui vẻ đi đến chỗ Vu Tư, lấy cái túi đồ mà cậu ấy giữ rồi bỏ quần áo của mình vào. Vừa mới bỏ xong thì Vu Tư đột ngột cúi người ôm lấy tôi. Hành động của người nọ luôn nhất thời như vậy làm tôi chẳng đỡ nổi.
“ Làm sao thế?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Vu Tư lại cứ ôm chặt tôi như vậy, sau mới thấp giọng đáp:
“ Gặp lại bạn thân rồi, có vui không?”
Như sao?
Tôi khẽ cười, “ Cậu biết không, khi mà Như ôm tớ, khóc rồi bảo nhớ tớ... Khi đó tim tớ nhói lắm, bỗng dưng lại muốn khóc theo Như. Cảm xúc mãnh liệt như thế, trước đây tớ chưa từng nếm qua...Tớ nghĩ, trước đây có lẽ Như rất quan trọng với tớ nên mới như vậy.”
“ Câu nói của Ý có phải là tôi không quan trọng không? Khi gặp lại tôi, Ý cũng không khóc.”
Tôi nhíu mày, bĩu môi cãi, “ Sao không khóc chứ? Cậu vừa hung dữ, vừa lẽo đẽo, còn bắt tớ khoanh tay như học sinh cấp một. Tớ đã khóc rồi cãi lại đó, không nhớ hả?”
Bỗng dưng Vu Tư cười lạnh một tiếng, nâng khuôn mặt của tôi lên.
“ Ý yêu ai nhất?”
“... Ba.”
“ Ai yêu Ý nhất?”
“ Đương nhiên là ba.”
Vu Tư nhíu mày, “ Tôi không so mình với ba Ý, nhưng người yêu Ý thứ nhì chỉ có tôi.”
“ Lại nữa rồi...” Tôi bĩu môi, lắc lư đầu.
“ Có muốn nhớ lại chuyện trước kia không?”
Nghe Vu Tư hỏi, tôi ngẩn người nhìn cậu ấy. Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?
Im lặng một chút, tôi gật đầu:
“ Muốn. Tớ muốn biết trước đây mình như thế nào, bạn bè mình còn những ai nữa, thích ai, ghét ai, buồn chuyện gì, vui chuyện gì...”
Còn định kể tiếp thì Vu Tư lại cúi thấp đầu ngăn những lời tôi muốn nói. Cậu ấy cư nhiên hôn tôi, hôn rất lâu, như muốn nuốt trọn tôi vậy. Chưa bao giờ chúng tôi lại hôn lâu như thế này, bên tai tôi đã nóng và đỏ lên rồi.
Liếc mắt nhìn vào tấm gương phía sau lưng Vu Tư, tôi nhìn thấy hình ảnh của chúng tôi.
Một nam sinh lại hôn một nam sinh, thật nồng nhiệt.
Vu Tư cuối cùng cũng cho tôi một chút không khí. Khuôn mặt cậu ấy thế mà vẫn chưa đổi dáng gì cả.
“ Chỉ cần biết, trước đây tôi rất thích Ý, bây giờ cũng rất thích Ý.”
Buổi tối hôm ấy, tôi đã lục tung từng hộc tủ của mình. Cuối cùng cũng tìm ra được những lá thư mà Như nói. Đem một đống đặt trên giường, tôi tỉ mỉ đọc từng cái, từng cái theo ngày tháng ghi trên đó.
Có những lá thư khá là bình thường, chủ yếu chỉ kể nhau nghe những chuyện đời sống. Nhưng đến lá thư thứ mười, tôi có chút...khó hiểu.
Như đã ghi thế này: “ Ý à, dạo này Tâm với Ý có gì đặc biệt không?”
Tâm?
Cái tên này xẹt ngang tâm trí tôi, đột nhiên lại làm tôi nhức đầu lắm. Vừa định đọc tiếp thì cửa phòng toang mở ra. Tôi đẩy mấy lá thư kia qua một bên rồi nhìn ra cửa.
“ Còn chưa ngủ hả?” Là mẹ.
“ Dạ chưa, con sắp rồi.”
Mẹ nhìn những lá thư trên giường một hồi rồi bảo:
“ Vài hôm nữa mẹ đi Châu Đốc với một vài người bạn. Con ở nhà với chị Thư có gì chăm sóc nhau nghe chưa?”
Tôi vui vẻ gật đầu, “ Con nhớ rồi ạ.”
Mẹ rời đi, tôi cũng ngáp một tiếng. Hôm nay làm việc ở quán nên tôi buồn ngủ rồi, đành dọn lại đống thư kia cất vào hộc tủ. Và lá thư có tên Tâm cũng rất nhanh trôi vào quên lãng.
Những ngày sau đó, Như luôn “cuỗm” tôi khỏi tay của Vu Tư.
Ngồi cùng Như trên sân thượng lộng gió, chúng tôi đã trải lòng rất nhiều thứ. Ôn lại một chút kỷ niệm xưa, nhìn Như có vẻ thích thú lắm.
“ Hôm đó Như giúp Ý giả gái để chuẩn bị cho ngày hội rước đèn. Thế mà Như lại đổ bệnh, cuối cùng anh của Như phải đến đưa Ý đi.”
“ Thế sao? Ừm, hình như anh của Như tên Nguyện?”
Tôi nhớ man mán đêm qua có đọc lá thư nói về anh ấy. Như nghe vậy liền chớp mắt, có vẻ rất vui.
“ Đúng đúng, anh của tớ tên Nguyện, Lương – Thế – Nguyện đó nha.”
Tôi theo phản xạ gật gật, “ Tên hay thật.”
Lương Thế Nguyện.
Tôi chỉ ghi lần này, em về sau cũng đừng quên tên tôi nữa.
Bing!
Tôi chợt giật mình khi nghe thấy ba từ quen thuộc kia. Lương, Thế, Nguyện?
Mặc dù biết rằng sự trùng tên là một điều bình thường, nhưng tên của anh ấy thì vô cùng độc lạ, làm sao trùng được?
Tôi nhíu mày, nhìn Như:
“ Như à, anh của cậu là Lương Thế Nguyện sao? Anh ấy...bao nhiêu tuổi?”
Như nghe tôi hỏi về Nguyện, hai mắt long lanh:
“ Lớn hơn mình ba tuổi. Anh ấy hiện tại là sinh viên năm hai rồi.”
“ Anh ấy...có làm thêm không?”
Như nhìn tôi, khẽ cười, “ Có nhé. Làm ở quán trà sữa Wishes đó.”
Mỗi một thông tin đều khớp đến mức không tưởng. Bỗng dưng tôi có cảm giác rùng mình. Đây là lý do anh ấy dằn mặt tôi không được quên tên anh ấy? Hóa ra là cảm thấy bị mình quên là một điều phũ phàng đây mà!!
Tôi ngẫm nghĩ rồi bật cười, Nguyện ngốc nghếch!!
Như nhìn tôi một lúc rồi kéo tay tôi đứng dậy, “ Trống đánh rồi!”
Hai đứa chúng tôi rời khỏi sân thượng. Trên đường trở về lớp, chúng tôi bắt gặp Thạch với Thịnh đang đi tới. Tôi chỉ nhìn bọn chúng một cái thôi, nhưng bọn chúng lại kêu lên.
“ Ơ, hai người quen biết nhau à?”
Tôi nhìn Thạch, không hiểu.
Chỉ có Như là mỉm cười, “ Phải, cậu ấy là bạn của chị.”
Thạch kiểu cứng họng, còn Thịnh thì phừng phừng tức giận. Sau đó Thịnh quay sang mắng Thạch, “ Đấy, mày hiểu ra chưa?”
Thạch chau mày, “ Mày tưởng tượng rồi, làm sao chị Như biết tụi mình chọc lớp trưởng mà trả thù?”
“ Mày ăn shit à! Ngu như bò.” Thịnh nói xong quay mặt bỏ đi.
Thạch nhìn Như một cái luyến tiếc rồi cũng chạy đuổi theo thằng kia. Chỉ có tôi là ngu ngu ngơ ngơ, không rõ họ đang nói cái gì.
Lúc này Như mới bật cười, nói nhỏ cho tôi nghe:
“ Hôm trước bọn chúng bắt nạt Ý đúng chứ? Như đã hẹn một đứa ra, định trả thù cho sợ thôi. Không ngờ hai đứa đấy đi cùng nhau, Như thả chó rượt đuổi đến ngã sấp mặt. Hmm...hả hê ghê!”
Hả?
Tôi, cứng họng.
Như, không ngờ...chuyện gãy chân của hai thằng kia lại là do Như...bày mưu nha! Nhưng làm sao Như biết được hai đứa kia chọc tôi nhỉ? Mà dù sao trả thù giúp tôi thế,tôi cũng rất hả dạ.
Nhìn Như một lúc, tôi bất đắc dĩ hỏi:
“ Thế chú chó kia là của Như?”
Như gật đầu, đáp rất nhanh và tự tin:
“ Đúng, cháu trai tớ đó. Được việc phết!”
Cháu trai?
Tôi lại nhìn cô bạn một lần nữa. Như cũng quay sang nhìn tôi, khóe môi cong lên, cười tà ma.
Từ khi gặp lại người bạn thân của mình, cùng nhau trò chuyện mỗi ngày, cảm giác thân quen có lẽ đã trở về. Như với tôi cực kỳ hợp cạ, nói câu gì liền trúng câu đó.
Và tôi cứ nghĩ cuộc sống cấp ba này thật vui vẻ và hạnh phúc cho đến khi một ngày kia, tôi phát hiện hình ảnh của mình bị phát tán một cách chóng mặt ở trên trang confession của trường.
Mà hình ảnh đó là một hình ảnh rất nhạy cảm.