Lúc rời khỏi tiệm bánh ngọt, Như bỗng níu tay tôi rồi nói lên đầy kinh ngạc:
“ Kia có phải chị Thư không?”
Tôi đang lơ đãng nhìn chung quanh thì buộc phải nhìn theo hướng tay của Như chỉ. Lúc nói xong cậu ấy vẫn giữ tay tôi, hai mắt chớp chớp tò mò.
“ Chị ấy làm việc trong công ty này hả? Mà chị ấy sắp đi đâu vậy nhỉ?”
Như ở bên cạnh cứ thì thầm vào tai tôi. Vị trí của chị Thư ở khá xa, lúc đi tới chỗ bãi đỗ xe thì cũng khuất nên có lẽ không phát hiện chúng tôi ở tiệm bánh gần đấy.
Nhìn trên tay chị đang có một bìa sơ mi và bộ dạng rất thất vọng, trong lòng tôi có chút không an tâm.
“ Chắc chị ấy đi gặp khách hàng.”
Tôi tùy tiện đáp như thế, sau đó kéo tay Như chuẩn bị đi về nhà chứ không nán lại thêm nữa. Chỉ sợ khi vô tình quay đầu lại, chị sẽ phát hiện ra tôi mất.
Buổi chiều lúc ở nhà, tôi đem hai cái áo qua phòng của mẹ. Thấy mẹ vừa mới uống thuốc, tôi nhẹ cười một cái rồi đi lại gần.
“ Mẹ uống đúng giờ thật nha.”
Mẹ quay lại nhíu nhíu mày làm bộ như bị chọc thẹn, sau đó liếc nhìn cái túi xách trong tay tôi.
“ Gì vậy con?”
Tôi đưa túi cho mẹ, nói:
“ Quà Tết cho mẹ đó. Hmm con được chú Thanh thưởng Tết nên nhiều tiền lắm.”
Tôi biết chắc mẹ sẽ kiểm tra xem bên trong túi là cái gì, sau khi biết rồi sẽ chau mày, bắt đầu lên giọng mắng tôi:
“ Quần áo của mẹ nhiều quá chừng. Tiền thưởng phải biết để dành chứ!!!”
Haha, tôi đoán trúng phóc.
Mỗi lần nghe mẹ mắng như vậy, tôi lại càng muốn cung phụng cho mẹ nhiều nhiều hơn như thế này nữa. Nhưng hiện tại tôi chưa có đủ điều kiện nên cứ lâu lâu thì thả vài món là được rồi.
Nhìn mẹ, tôi cười cầu tài một cái:
“ Cái này không đắt đâu mẹ à. Đừng lo mà. Tết này mẹ có áo mới đi chụp hình vườn hoa rồi.”
“ Hay lắm!!” Mẹ lườm tôi một phát rồi lấy áo ra ướm thử.
Nhìn mẹ vui như vậy, tôi cũng rất thoải mái trong lòng. Sau đó tôi qua phòng chị Thư, vào đúng lúc chị đang tìm cái gì đó trên mạng với vẻ mặt cực kỳ tập trung luôn.
Đứng ở cửa, tôi gọi một tiếng chị Thư. Chị quay lại, dáng vẻ giật mình tắt ngay trang web kia, rồi hỏi tôi:
“ Gì vậy?”
Tôi đi lại gần, cố gắng thản nhiên đưa cho chị túi đồ.
“ Em mua áo cho chị đó.”
Chị Thư nhận lấy túi áo, đôi mắt hơi mở to lên vì kinh ngạc. Sau đó chị bật cười, ngước mắt nhìn tôi:
“ Tặng mẹ rồi hả?”
Tôi mím môi, gật gật đầu.
Chị lại nói:
“ Vậy mày mua gì cho mày đó? Đầm váy hay cái gì?”
Tự dưng hôm nay chị Thư nói với cái giọng bình thản đó làm tim tôi đập thình thịch. Trước đến giờ tôi hiếm đề cập vấn đề này với chị lắm, vì sợ phải đối mặt với một vẻ mặt không thích thú.
Lắc đầu, tôi cười khổ:
“ Ừm em không mua gì cho mình hết. Quần áo của em còn chưa cũ mà. Cái này là quà Tết em tặng mẹ với chị thôi.”
Chị lần nữa nhìn túi đồ, sau đó hạ mi mắt, giọng nói trầm xuống:
“ Ừm. Mà lần này thôi, về sau tiết kiệm chút. Lỡ trong nhà cần gì còn có cái xoay sở.”
Nói xong chị bỏ túi đồ qua một bên, quay lại nhìn vào màn hình máy tính. Lúc đó tôi chưa rời khỏi phòng vội nên chị Thư mới gắt một câu:
“ Ra ngoài lẹ đi.”
Chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác chị Thư đang giấu điều gì đó. Sáng nay tôi bắt gặp chị ấy ở trước một công ty xa lạ, tôi đã cảm thấy không ổn rồi.
Đứng im hồi lâu, tôi lại cất bước đi ra, nhưng gần đến cửa thì ngừng lại, quay đầu liều hỏi một câu.
“ Chị, có phải chị đang gặp khó khăn gì không?”
Nghe tôi hỏi, chị lập tức cứng người, một lúc lâu mới xua xua tay, không hề nhìn tôi mà nói:
“ Mày lại linh tinh cái gì vậy? Về phòng đi.”
Vẫn đứng tại đó, tôi hít nhẹ một hơi, không cố gắng truy vấn chị nữa. Ngược lại, tôi chỉ nhắn nhủ một câu mà thôi.
“ Có gì khó khăn thì nói em nghe nhé. Em giúp được sẽ giúp chị. Chị ngủ ngon.”
Nói rồi tôi rời khỏi phòng rất nhanh chóng.
Về đến phòng của mình, tôi kiểm tra điện thoại liền thấy tin nhắn của Nguyện.
Baba bé Than: Em đang làm gì đó?
Tôi thả người xuống giường, nửa nằm nửa ngồi mà trả lời tin nhắn. Tần suất tin nhắn chạy đến điện thoại hiện tại so với trước kia đúng là khác xa một trời một vực.
Ngay cả số chữ được viết ra cũng nhiều đáng kể.
Chỉ không hiểu trước kia người này làm cách gì mà nhẫn nhịn hay như vậy?
Mama bé Than: Em vừa đưa đồ cho mẹ với chị Thư. Hôm nay em đi mua đồ với Như đó.
Mama bé Than: Ấy em quên mất mua cho mẹ anh một phần rồi... T.T
Baba bé Than: Chưa gì đã muốn lấy lòng mẹ chồng à? Tiếp đi con dâu ngoan.
Mama bé Than: Anh đừng trêu em! Có khi mẹ sẽ thương em hơn anh đó.
Baba bé Than: Ừm, thật ra không cần thiết lắm. Mẹ thương tôi, tôi thương em là đủ rồi.
Mama bé Than: Mẹ chồng thương nữa mới đủ.
Baba bé Than: Tôi sẽ truyền tình cảm của mẹ qua cho em. Vẫn là tôi thương em nhiều nhất.
Mama bé Than: Haha, ba mẹ em mới thương em nhất ý.
Baba bé Than: Người sau đó là tôi.
Ngồi trong phòng không có bao nhiêu ánh sáng, đã vậy tôi còn ngồi cười tủm tỉm nữa. Thứ ánh sáng nhỏ nhoi từ điện thoại hắt lên mặt làm tôi giống như một đứa thần kinh trốn viện vậy.
Biết tính của Nguyện mỗi lần so ra ai yêu tôi nhất thì đều là anh ấy muốn giành phần thắng về mình thôi. Anh thắng bằng mọi cách, từ đơn giản đến phức tạp, từ một người nghiêm túc đến một kẻ lầy lội.
Nhưng lúc nào cũng sẽ có câu, tôi thương em lắm.
Ai, khi đó đọc thì nó vui vui thích thích hồi hộp các kiểu. Sau này tôi đọc lại chỉ muốn chôn ngay xuống giường vì cảm thấy ghê rợn.
Không đúng, chỉ là cảm thấy không còn hợp với lứa tuổi và thời gian nữa thôi.
Mama bé Than: Hôm nay em nghe Như kể chuyện của anh rồi. Anh và cái bẫy của anh đó.
Baba bé Than: Là kế hoạch, không phải bẫy.
Mama bé Than: Thích gọi là bẫy.
Baba bé Than: Hm... tạm chấp nhận.
Mama bé Than: Anh đừng có mặt than ngay cả khi nhắn tin như thế ×(.
Baba bé Than: ^_^ cười như này sao? Hay là =))?
Mama bé Than: ... mặt than đi.
Không hiểu sao khi Nguyện sử dụng cái mặt này ^_^ lại làm tôi muốn đấm một phát. Còn khi dùng mặt này =)) thì... muốn liên hoàn đấm.
^_^ vì mặt này nó sói đội lốt thỏ nên phải đấm.
=)) còn mặt này là gỡ bỏ lốt thỏ trông lưu manh không đứng đắn nên phải liên hoàn đấm.
Chúng tôi lại nói chuyện nhắng nhít một lúc nữa, thế mà đã tối mất tiêu rồi.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi chỉ thấy một mảng đêm dày đặc mà thôi. Gió từ bên ngoài thổi vào một ít, đánh bay cái hơi nóng trong phòng.
Lúc mắt tôi sắp dính lại với nhau thì tin nhắn lại đến.
Baba bé Than: Buồn ngủ mà bảo không hử? Em đang ngủ gục đúng không?
Lọ mọ ngồi thẳng dậy, tôi dụi mắt, cố tỉnh táo mà nhắn lại.
Mama bé Than: Em... em đi vệ sinh.
Baba bé Than: Ngủ trong đó hửm?
Mama bé Than: Không có. Em đi nhẹ thôi mà...
Baba bé Than: Em có biết con trai vào phòng vệ sinh lâu như vậy thì mấy lý do không?
Mama bé Than: Hmm 2 lý do. Tắm với đi nặng nè.
Baba bé Than: Thiếu một cái nữa.
Trong đêm, tôi đã rảnh rỗi ngồi suy nghĩ cho ra cái lý do cuối cùng kia. Ngẫm một hồi, bỗng dưng nhớ đến việc Khải Tâm với Vu Tư từnng làm.
Mặt tôi nóng ran.
Mama bé Than: Anh nghĩ cái gì đó? Em không có!!!
Baba bé Than: Hửm? Nghĩ ra rồi à?
Mama bé Than: Đừng có suy diễn đi!!! ×( Em không có như thế.
Baba bé Than: Đáp án của em là gì vậy?
Mama bé Than: Không nói! ĐỒ BIẾN THÁI.
Baba bé Than: Nói nghe thử.
Mama bé Than: Khônggggg. ×(×(×(×(.
Baba bé Than: =)). Ngốc, là cạo râu.
What the...
Hóa ra là mình nghĩ nhiều à? Thế khác nào mình tự vả vào mặt ba từ ĐỒ BIẾN THÁI?
NGUYỆN, ĐỒ CHẾT GIẪM.
Cái mặt kia lại xuất hiện, sau đó tôi cho anh liên hoàn đấm ảo và tắt điện thoại đi ngủ.
#
Vài hôm sau, tôi thi giữa kỳ rồi mới được nghỉ Tết.
Lúc bước vào phòng thi, tôi cực kỳ nghiêm túc. Nhưng khi bắt đầu phần thi của mình, tôi không hiểu sao mình lại xao lãng đến như vậy.
Ngày hôm qua tôi đã luyện tập rất kỹ càng rồi nhưng hôm nay thì...
Ngay giây thứ ba của bài nhạc, tôi đã lỡ mất một nhịp nên liều mình xin phép được bắt đầu lại. Sau đó ở đoạn giữa tôi cũng bị vấp đôi ba lần.
Khi kết thúc bài thi, tôi nhìn sắc mặt mấy vị giám khảo không mấy hài lòng, thật sự bản thân cũng không vui nổi.
Đeo cặp rời khỏi phòng thi, tôi thấy thầy Đức đang đứng đợi bên ngoài hành lang.
Thấy thầy ôm hai tay trước ngực, chân mày hơi nhíu lại khi nhìn thấy tôi làm tôi giật cả mình.
“ Thầy...”
Tôi chưa biết mình phải nói gì thì thầy đã nghiêm giọng lên tiếng rầy tôi một trận. Tôi nghĩ thầy thấy phần thi của tôi mất tiêu rồi.
“ Hôm nay bị gì vậy hả? Thi một bài mà vấp ba lần, còn xin thi lại nữa chứ.”
Tôi mím môi, cúi thấp đầu không nói được gì.
“ Cũng may đây chỉ là giữa kỳ, còn cuối kỳ để gỡ lại. Hồi nãy là xong rồi đó. Tự nhìn lại mấy ngày qua em luyện tập thế nào đi.”
Gật đầu một cái, tôi nghiêm túc trả lời:
“ Dạ, em nhớ lời thầy nói rồi... Em sẽ cố gắng lần tới.”
“ Có chuyện gì nghiêm trọng à?”
Ngẩng đầu, tôi cười nhẹ, lắc lắc đầu:
“ Dạ không có gì đâu ạ. Hmm em về trước nha thầy. Bye bye thầy.”
Nói xong tôi liền vẫy tay rồi chạy đi xuống dưới cổng trường. Lúc ngồi trên xe buýt, tôi vô tình ngồi cạnh một dì cũng tương đối lớn tuổi rồi, cỡ chừng bằng với mẹ tôi.
Dì ấy lúc đầu có vẻ ít nói, khuôn mặt cứ cúi thấp xuống, hai tay ôm lấy cái túi màu nâu cũ kỹ của mình. Tôi thì thường ngồi ở vị trí cửa sổ nên cũng không mấy để ý xung quanh, chỉ dời tầm mắt nhìn ra bên ngoài mà thôi.
Thấy dòng xe cộ náo nhiệt vào ban chiều, tôi không nhịn được mà nhíu mày. Mấy hôm nay tâm trạng tôi khá là không được tốt, vì có nhiều thứ đột nhiên xảy ra làm tôi phải suy nghĩ rất nhiều.
Suy nghĩ cách giải quyết nó hiệu quả nhất.
Trong lúc tôi vẫn còn miên man suy nghĩ về chuyện nhà cửa thì nghe thấy giọng của dì ngồi bên cạnh vang lên. Chất giọng khàn khàn với người miền Bắc nên hơi chua một chút.
Lắng tai nghe kỹ hơn, tôi nhận ra dì ấy đang đánh giá một cặp đôi nào đó. Quay đầu qua nhìn một cái, hướng theo một đường chéo ở bên phải, tôi phát hiện có một cặp đôi nam nam đang ngồi cạnh nhau.
Hai người họ có vẻ không quan tâm đến nhiều đôi mắt tò mò đang nhìn mình, cứ thoải mái mà nói chuyện với đùa giỡn như thế.
Lúc này dì ngồi cạnh tôi mới làu bàu trong miệng rằng:
“ Bây giờ xã hội điên hết rồi. Nam thì yêu nam, chẳng ra thể thống gì.”
Thật sự khi nghe được câu nói này, tâm trạng tôi xấu hơn lúc bình thường nữa. Cảm giác xung quanh nơi mình đang sống dường như không tồn tại một tia yêu thương nào dành cho những con người như chúng tôi, những con người chỉ khác biệt đối tượng yêu, chứ không hề khác cách yêu.
Chúng tôi cũng yêu bằng trái tim, cũng khóc ra nước mắt, cũng mỉm cười khi hạnh phúc, cũng tổn thương khi bị phản bội.
Chúng tôi rất bình thường, không phải sao?
Một hồi sau xe buýt dừng lại ở một trạm, có một vài người bước lên xe. Trong số đó, tôi tình cờ nhìn thấy một chú đã lớn tuổi nhưng mà...trang phục của chú ấy mặc trên người làm tôi cực kỳ kinh ngạc.
Khi đó trong tôi dấy lên nỗi sợ, một nỗi sợ vô hình không diễn tả được. Chỉ là lúc ấy tôi chỉ muốn chạy ra chắn trước chú ấy, muốn bảo vệ chú ấy khỏi những lời thì thầm sắp sửa tuôn ra, muốn kéo chú ấy ra khỏi chuyến xe này để tránh những tiếng cười cợt khiếm nhã.
Nhưng thật sự, khi đó tôi chẳng làm gì cả. Vì tôi cứ ngồi mãi một chỗ, mắt không rời khỏi người đàn ông ốm yếu với làn da đen sạm, mái tóc rối xù vì lâu ngày không gội. Trên người là chiếc đầm đen đang ốm lấy thân hình gầy gò của chú.
Hình ảnh này làm tôi nhớ đến những con người ở gánh hát Phượng Hoàng, chỉ khác một chút là họ có nơi để về, còn chú...có lẽ...là rày đây mai đó.
Lúc này, dì ở bên cạnh giống như bức xúc mà ngẩng mặt lên, chân mày nhíu lại rồi bảo:
“ Người ngợm hôi thối, bận đồ thì kiểu quái gì ấy. Tiên sư bọn bệnh hoạn này...”
Những người xung quanh quay lại nhìn dì ấy, hồi lâu cũng gật gù đầy vẻ đồng ý. Còn tôi chỉ nhổm dậy, cố tình tìm kiếm hình dáng của chú ấy rồi nhìn thoáng qua một tí.
Thấy chú ngồi phía dưới cùng, ôm lấy cái túi đen trước bụng, đầu gục xuống như ngủ, tôi bất giác tức giận cho lời nói khinh miệt khi nãy.
Sau khi xe dừng lại ở trước trạm, tôi đứng dậy, khuôn mặt điềm tĩnh mà nhìn qua người phụ nữ bên cạnh mình, cẩn thận mà lên tiếng:
“ Cô ơi.”
Người đó ngẩng đầu nhìn tôi, không nói gì cả mà chỉ nhìn bằng đôi mắt hận cả thế giới.
Lúc này tôi cảm thấy mình càng bình thản hơn khi nãy nữa. Đối mặt với người đó, tôi mỉm cười, bảo:
“ Thật ra cháu cũng giống như người đàn ông khi nãy mà cô đã miệt thị.”
Nói đến đó, người kia trừng lớn mắt nhìn tôi, nhịn không được mắng:
“ Mẹ kiếp, bọn bây bệnh hoạn lây nhau à? Còn ngồi gần tao nữa, cút đi. Về phải tắm mới được.. khiếp...”
Khi ấy tôi có hơi ngỡ ngàng, nhưng rồi cũng lấy lại tinh thần rất nhanh. Bật cười một tiếng đầy mỉa mai, tôi lách qua một bên, nhẹ nhàng gửi lại một câu:
“ Xin lỗi, nhưng cháu mới là người cần phải khử trùng đấy ạ. Vì trên người cô đầy mùi miệt thị nhân cách người khác, cháu rất quan ngại điều này. Chào cô.”
Dứt lời, tôi mau chóng quay gót rồi nhảy xuống khỏi xe.
Trở về nhà, tôi nhìn thấy chị Thư đang nấu ăn trong bếp. Việc mà khiến tôi lo mấy hôm nay chính là chị Thư vừa bị thôi việc, cách đây cũng hai tuần rồi.
Mà chị không dám nói cho ai trong nhà nghe, chỉ vì sợ mọi người lo lắng. Suốt hai tuần đó chị đi khắp nơi để tìm việc làm, nhưng rồi chẳng có chỗ nào chịu nhận chị cả.
Cái hôm tôi với Như tình cờ gặp chị là lúc chị vừa xin việc thất bại xong. Hôm ấy tôi đã cảm thấy có điều gì không ổn rồi mà...
Lúc đi ngang qua bếp, chị Thư có gọi tôi lại mà bàn chuyện.
“ Mấy hôm gần đến giao thừa ấy, mày ra phụ tao bán chậu tắc với chậu mai nha.”
“ Dạ? Chị lấy hoa với tắc về bán ạ?”
Chị Thư nhíu mày, nói vội vã, “ Ừ chứ sao? Tranh thủ có gì làm được thì làm. Tết người ta hay mua hoa mai với tắc lắm. Vậy nha.”
Nói xong chị quay người vào bếp tiếp tục làm đồ ăn, tôi thì lên phòng nằm nghĩ về việc mình sắp bán hoa mai với tắc.
Đúng như đã nói, một tuần trước giao thừa, tối nào tôi cũng tranh thủ thời gian làm ở quán bar xong thì bay qua chỗ của chị Thư luôn. Chỗ của chị bán là gần một công viên nọ, đông đúc hoạt náo lắm.
Đêm nào cũng có người ghé qua mua một vài chậu tắc hoặc vài chậu hoa mai. Tôi đứng bán với chị đến hơn mười một giờ thì dọn hàng đi về.
Việc này mẹ cũng biết nhưng chị Thư lại lái sang lý do khác, là mình muốn kiếm tiền thêm nên mới lấy hàng về bán buổi tối thôi.
Chẳng bao lâu thì đêm giao thừa Tết âm lịch đã đến.
Hôm đó người người bận quần áo đẹp chuẩn bị đi đón giao thừa, còn tôi vì đã được nghỉ ở quán bar nên tranh thủ thời gian ở chỗ chị Thư lắm.
Lúc dọn hàng ra giùm chị, tôi đã nhìn thấy có khách đến mở hàng rồi. Người nọ là một thanh niên, nói chung dáng dấp cũng không tồi nhưng vì đội mũ nên tôi không nhìn rõ mặt.
Khi chị Thư gói chậu tắc lại đưa cho người đó, người đó đã mỉm cười rồi đứng tần ngần mãi mới chịu đi. Mà căn bản lúc đó công viên cũng đông đúc rồi, tôi chỉ tập trung đứng ra bên vỉa hè mà rao lớn lên, không để ý bên chỗ chị Thư với người kia.
“ Hoa mai đây, tắc quý tắc thơm tắc may mắn đây~ Mọi người ghé vào mua một chậu mai cho sáng cửa sáng nhà đi ạ~ Hay mua một chậu tắc để hái lộc này~ Mua đi mua đi~”
Rao một hồi gần khản giọng, tôi mới kéo được vài vị khách đi vào mua hoa với tắc. Liếc mắt nhìn một dãy hoa mai với tắc như hòa vào nhau, tôi lại cảm giác có chút không khí của đêm giao thừa rồi.
“ Mẹ ơi, mẹ mua cho con cái chậu nhỏ nhỏ này đi.”
Đang ngồi nghỉ thì có một bé gái đi tới, chỉ chỉ vào chậu hoa mai của quầy tôi. Đứng dậy, tôi cười cười với bé nói:
“ Em thích chậu này hả?”
Bé gái nép vào lòng mẹ, gật gật.
Ngước nhìn người mẹ kia, tôi nói, “ Ừm em ấy có vẻ thích lắm, hay là cô mua một chậu nhỏ đi ạ?”
Bé gái nghe thế lập tức níu níu tay mẹ, nũng nịu. Sau đó, tôi bán được một chậu mai nhỏ cho một cô bé đáng yêu như thiên thần vậy.
Lúc quay lại chỗ ngồi, tôi vô tình nhìn thấy chị Thư thất thần nhìn theo bóng dáng nhỏ bé khi nãy. Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, tim tôi như vừa bị đấm mạnh vào một cái vậy.
“ Chị à, có khách kìa.”
Tôi gọi một tiếng để kéo tâm trí của chị lại.
Chúng tôi lần nữa bị cuốn vào vòng xoáy mưu sinh. Khi đồng hồ điểm gần mười hai giờ đêm, chị em chúng tôi vẫn chưa trở về nhà.
Năm nay có lẽ không đón giao thừa đúng giờ với mẹ được rồi. Nhìn đường sá ngày càng vắng vẻ đi, trong những ngôi nhà gần đó lại đang thắp sáng đèn, âm thanh ồn ào náo nhiệt vang ra tận ngoài ngõ.
Tôi ngồi thu lại một góc, cố gắng kéo được thêm người nào mua tắc với mai thì kéo. Điện thoại trong túi lúc này rung lên, tôi nhanh chóng lấy ra, nhìn qua một cái.
Baba bé Than: Tôi gọi được không?
Tôi thắc mắc không hiểu sao anh lại hỏi như vậy nữa, nhưng cũng trả lời lại, ừm được.
Ngay sau đó, Nguyện gọi cho tôi.
“ Em nghe.”
“ Đã về nhà chưa đó?”
Khi anh hỏi như thế làm tôi đứng cả hình. Hai mắt cứ nhìn chòng chọc vào chậu mai phía trước, hồi lâu tôi mới nuốt xuống cục nghẹn ở cổ họng, trả lời gượng gạo:
“ À...ừm, em...em vừa về.”
“ Em có thể đừng giấu tôi bất cứ chuyện gì nữa có được không? Tôi biết em vẫn còn ngoài đường, vẫn đang cùng chị bán hoa mai với tắc.”
“...”
Tôi im lặng, không nói thêm một từ.
Bỗng dưng trong lòng cảm thấy có lỗi khi anh nói như vậy. Nhưng tôi chung quy vẫn là không muốn để anh lo lắng mà thôi.
Im lặng một hồi, Nguyện bất ngờ cười khẽ:
“ Chúc mừng năm mới. Hôm nay tôi cũng canh giờ để chúc em đó. Đừng nghĩ ngợi nữa, bán xong rồi thì mau về nhà đi.”
Lúc này tôi hơi xoay lưng về phía chị Thư, trong đầu chỉ vừa nghĩ được hai từ cảm ơn anh ấy thôi. Nhưng sau đó, khi pháo hoa bất ngờ được bắn lên, vang rền cả bầu trời thì tôi nghe thấy Nguyện nhắn nhủ cho tôi.
Anh ấy nói:
“ Năm sau tôi nhất định sẽ cùng em đón giao thừa. Nếu có vấn đề gì, tôi cũng sẽ cùng em ra công viên bán hoa mai với tắc. Miễn em không phải làm những việc đó một mình là được.”
Pháo hoa liên tục được bắn lên trời đêm, sáng rực cả một mảng.
Bên tai tôi kỳ thực đã không còn nghe thấy tiếng pháo hoa nữa, mà thay vào đó là giọng nói của anh.
Bàn tay siết chặt điện thoại, tôi cũng vội vàng lau đi giọt nước sắp trượt xuống, kìm mãi mới nói được:
“ Em biết rồi. Em...năm sau...năm sau em sẽ cùng anh đón giao thừa.”
Trước khi pháo hoa chuẩn bị hết, Nguyện đã thủ thỉ rằng:
“ Đừng lo lắng gì cả, lúc nào em cũng có tôi bên cạnh hết.”
“ Chỉ cần nhớ là tôi rất thương em, được không?”
“ Tôi thương em, Thiên Ý.”