Cả một tháng trời trong bệnh viện tôi không có gặp mặt ai thường xuyên ngoại trừ mẹ, chị Thư, Như với Khải Tâm.
Đó là những người mà tôi cảm thấy an tâm khi có thể tự tin ngẩng mặt lên nhìn họ. Cho nên sau khi xuất viện trở về nhà, có một số người thân thiết với tôi mới có thể đến thăm được.
Điển hình là mẹ Ngân với mẹ Tuệ.
Hai mẹ khi đó đã hẹn cùng nhau đến nhà tôi nên hôm đấy tôi gom được không ít đồ ăn ngon mắt đâu. Hai mẹ mà cộng lại thì đồ ăn ăn trong một tháng kỳ thực vẫn còn rất nhiều.
Mẹ Tuệ biết tôi thích ăn chocolate M&M nên đã mua đến hai bịch to, khiến cho Như đứng bên cạnh còn phải ghen tị ra mặt. Còn mẹ Ngân thì nấu rất nhiều món ăn bổ dưỡng cho tôi bồi sức.
Nhìn mọi người quan tâm lo lắng cho tôi như vậy, tôi thật sự rất cảm động. Một phần nữa là khi nhìn thấy tôi, hai người họ đều không bàn đến vết sẹo trên mặt tôi, cũng không bày tỏ ra thái độ ngỡ ngàng khi nhìn thấy vết sẹo đáng sợ này.
Trong tình huống đó, tôi lại là đứa phải sửng sốt vì những suy nghĩ bi quan trước đó của mình đều một phút tan biến hết. Rõ ràng tôi có làm gì đi nữa thì họ cũng chỉ vẫn nói chuyện và hỏi han tôi rất ân cần mà thôi.
Điều này đã phần nào khiến tinh thần của tôi nhẹ nhõm và vết thương ở trong lòng lành lại không ít.
Nhưng khi đó tôi đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng, vết sẹo này không có ảnh hưởng gì đến đời sống của tôi một cách quá đáng.
Hai tuần sau khi xuất viện, tôi đã đến quán bar của chú Thanh để xin chú cho mình được làm việc trở lại. Tiền bạc trong nhà của tôi càng lúc càng khó khăn hơn rồi, nếu tôi cứ ở lì trong nhà như vậy thì tất cả sẽ chết đói mất.
Hôm đến quán bar của chú Thanh, tôi cứ ngần ngại ở trước cửa một hồi lâu mới dám bước vào trong. Khi đó tôi bận một bộ quần áo đơn giản, khoác bên ngoài chiếc áo khoác thun màu đen rộng thùng thình, phía sau có cái nón chụp lên đầu nữa.
Đương nhiên, khi bước ra ngoài đường tôi không lúc nào là không đeo khẩu trang. Dường như kể từ lúc xuất viện đến hiện tại, chiếc áo khoác đen với khẩu trang kia đã trở thành bạn đồng hành với tôi mất rồi.
Bước vào bên trong, bầu không khí ở đây cũng chẳng thay đổi gì mấy. Nhưng tôi phát hiện cô ca sĩ đang hát ở trên kia đang sở hữu một khuôn mặt lạ hoắc. Dừng bước liếc mắt nhìn qua một cái, tôi thầm đánh giá cô ca sĩ kia thật xinh đẹp, một nét đẹp thuần túy ngây ngô.
Nai tơ lại lạc vào động này liệu có phải là quá liều mình rồi không nhỉ?
Nghĩ ngợi vẩn vơ đôi chút, tôi lại đút hai tay vào túi áo khoác, đầu cúi thấp nhanh chóng tìm đến phòng làm việc của chú Thanh.
Đứng bên ngoài, tôi có thể nghe thấy động tĩnh ở bên trong vì hình như có một số người đang gây nhau thì phải. Tường cách âm kiểu này có lẽ nên được thay mới rồi.
Đợi vài phút, tôi mới đưa tay lên gõ cửa hai tiếng. Bên trong nhanh chóng phản hồi lại bằng một giọng điệu cáu gắt làm tôi cũng khá căng thẳng.
“ Vào đi.”
Tôi chậm rãi vặn nắm cửa đi vào trong, nhìn thấy chị quản lý trước kia đang thút thít khóc lóc đến đỏ bừng mặt, bên cạnh chị ấy là một cô gái khác ăn vận rất nóng bỏng.
Hai người có cùng một vẻ mặt cho đến khi tôi nhìn sang phía của chú Thanh, phát hiện chân mày chú đang chau chặt lại đến đáng sợ.
“ Ai vậy?” Chú Thanh lạnh nhạt nhìn tôi mà hỏi.
Lúc này chị quản lý giống như tìm được một chiếc phao nhỏ giữa đại dương mênh mông nên ra sức bám víu vào nó. Chị khép nép thấp giọng lên tiếng:
“ Ông chủ, vậy chúng tôi ra ngoài trước.”
Chú Thanh một tay xỏ túi quần, một tay lại giữ lấy điếu thuốc trên môi, không đủ kiên nhẫn liếc lạnh chị quản lý một cái:
“ Đi khuất mắt tôi nhanh đi.”
Hai người họ ngay lập tức đi ngang qua tôi rồi rời khỏi phòng nhanh như tia chớp. Trong gian phòng vẫn tràn ngập mùi hương của rượu vang với gam màu đỏ sẫm này, tôi nhẹ hít một hơi rồi ngẩng đầu lên nhìn chú Thanh.
Nhìn tôi lúc này có vẻ giống một tên đang đi uy hiếp người khác quá. Trang phục trên người chỉ để lộ đúng một đôi mắt đen láy mà thôi.
“ Chú Thanh.” Tôi gọi chú một tiếng.
Điếu thuốc trên môi khẽ lung lay, chú Thanh bất ngờ quay đầu lại, nheo mắt quan sát tôi thật lâu. Đến hơn hai phút đồng hồ, chú mới bỏ điếu thuốc xuống gạt tàn, đôi giày tây đắt tiền khoan thai bước tới trước mặt tôi.
Chú cúi thấp đầu, hạ mi mắt lần nữa nhìn tôi rồi lên giọng hỏi:
“ Phi?”
Tôi bỏ hai tay ra khỏi túi áo, hơi híp mắt lại tỏ ý cười:
“ Là cháu đây. Ưm...cháu trùm kỹ quá nên chú không nhận ra sao?”
Chú Thanh khi nãy còn nheo mắt đầy đề phòng, lúc này nghe tôi nói nhiều chữ như vậy liền cười ha ha hai tiếng, thân thiết hệt như lúc trước.
“ Ừ, trùm gì kín thế? Thật sự không nhận ra.”
Nói rồi chú hơi xoay người, lại cầm lên điếu thuốc của mình, hít một hơi rồi phả ra làn khói đục ngầu, mỏng tang hòa vào không khí.
“ Nghỉ phép gần một tháng trời, hôm nay đến làm lại sao? Cháu có biết chú đã bị thiệt hại đến mức nào không hử?”
Tôi hạ mi mắt, sau lớp khẩu trang có hơi cong môi lên cười, hồi lâu thì đáp lại:
“ Cháu xin lỗi. Việc nghỉ phép dài hạn kia cháu thật sự không muốn nó xảy ra đâu.”
Chú Thanh ở phía đối diện khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt vẫn luôn muốn nhìn xuyên thấu qua lớp khẩu trang của tôi. Tôi biết chú là một người rất nhạy, đôi khi sự việc không đáng chú ý nhưng vào tầm mắt của chú thì nó sẽ khác ngay thôi.
Đương nhiên, mọi hôm tôi đến đây đều ăn mặc rất bình thường, nhưng hôm nay lại trùm kín thế này, chú không nhận ra điểm bất thường thì chắc chắn không phải chú Thanh rồi.
“ Sao cứ đeo khẩu trang vậy? Cháu bị cảm à?”
Nghe hỏi, tôi có hơi giật mình nhưng rồi tôi cảm thấy, không có việc gì là giấu diếm mãi mãi được. Cây kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra mà thôi.
Tôi không trả lời chú, chỉ chậm rãi đưa tay lên cởi khẩu trang xuống. Một phần khẩu trang được gỡ bỏ làm lộ một bên mặt còn bình thường của tôi.
Chú Thanh lúc này đứng thẳng người dậy, ánh mắt cực kỳ tập trung chờ xem tôi sắp cho chú nhìn cái gì.
Cuối cùng khẩu trang cũng được gỡ hết, tôi hít nhẹ một hơi rồi ngẩng mặt lên nhìn chú Thanh. Giây phút ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi đã nhận ra được sự hốt hoảng trong mắt của chú ấy.
Tuy rất nhanh nhưng tôi đã nhìn thấy được. Sau đó, chú Thanh vô cùng khó xử, tôi đoán thế.
Chú quan sát vết thương trên mặt tôi rất lâu, đồng hồ cứ tích tắc trôi qua, cuối cùng chú cũng có thể lên tiếng:
“ Cháu...thật sự vẫn muốn diễn trên sân khấu sao?”
Ngón tay tôi kẹp chặt khẩu trang trong lòng bàn tay, môi tôi hơi mấp máy, một lúc lâu mới nói được vài lời:
“ Ý của chú là sao ạ? Cháu nghĩ...mình cứ quay về vị trí ban đầu là được rồi mà.”
Chú Thanh khẽ nhíu chặt mày, trong túi áo rút ra thêm một điếu thuốc nữa. Lửa đỏ cháy xém ở phần đầu điếu thuốc, chú căng thẳng hít một hơi thật sâu rồi phả ra.
Vịn một tay lên bàn, chú Thanh cúi đầu, nói:
“ Trình diễn trên sân khấu cần hai yếu tố quan trọng nhất.”
“ Cháu biết là gì không?”
Tôi như ngây người lắng nghe, hồi lâu nâng mắt lặng thinh nhìn chú, không muốn trả lời câu hỏi đó. Vì trong lòng có lẽ đã sớm biết được câu trả lời rồi.
Chú Thanh kiên nhẫn chờ đợi tôi suy nghĩ rồi đưa cho mình câu trả lời, nhưng vì tôi im lặng quá lâu mà chú đã khẽ cười nhạt một tiếng. Đứng thẳng dậy, chú nghiêm giọng bảo:
“ Thứ nhất, phải có nhan sắc. Thứ hai, tài năng.”
“ Cháu biết rõ, cho dù không có tài năng nhưng có nhan sắc thì vẫn luôn có nhiều cơ hội hơn nhiều mà, đúng chứ? Ở đây chú không muốn quá sâu về chuyện này, chú nghĩ...nếu cháu tiếp tục trở thành bồi bàn thì...”
Trước khi chú nói hết câu, tôi đã chặn lại một cách đầy hoảng sợ. Tôi sợ chú sẽ hết tất thảy những điều tàn nhẫn nhất mà trước đó tôi luôn lo lắng sẽ gặp phải.
“ Đủ rồi. Cháu hiểu rồi.”
Tôi cúi ghì mặt xuống đất, vô tình nhìn thấy được khuôn mặt xấu xí của mình phản chiếu lên mặt sàn nhà bóng loáng, vậy là nước mắt lại không thể không chảy xuống.
“ Cháu từng rất muốn được đứng trên sân khấu để biểu diễn. Đó thực sự là ước mơ đam mê của cháu... Nếu lần này, cháu không thể đặt chân lên đó nữa, có lẽ...”
Tôi cắn chặt môi dưới, dứt khoát bảo:
“ Có lẽ cháu cũng không thể ở lại đây được nữa. Cháu xin lỗi vì một tháng qua đã khiến chú phải tìm người thay thế. Cũng cảm ơn chú rất nhiều..”
Dứt lời, tôi quay mạnh người, cũng không hề dừng lại khi nghe được giọng nói níu kéo của chú Thanh ở phía sau. Tôi chạy như điên xuống dưới cầu thang, không cẩn thận mà va phải một nhân viên nọ.
Cậu ta đỡ lấy vai tôi nhưng rồi nhanh chóng bị tôi đẩy nhẹ ra, gật đầu cảm ơn một tiếng rồi tôi chạy vụt ra khỏi quán bar.
Đến lúc trong tầm mắt thu về thật nhiều ánh đèn chớp nháy của nhà hàng phía đối diện, trong ánh đèn lại lấp lánh những giọt nước, tôi mới phát hiện là trời đang đổ mưa.
Áo khoác đen nhanh chóng thấm nước, dính chặt vào người tôi. Một số người đi trên vỉa hè, cũng vì cơn mưa quá lớn nên họ chẳng màng để ý đến một đứa kỳ dị là tôi đây.
Đứng lặng dưới trận mưa xối xả đó, tôi không màng đến mình sẽ bị cảm vào ngày mai hay không, chỉ biết đờ đẫn mà thả bộ trên con đường dài ngoằng đó.
Tôi cứ đi dưới mưa một cách lơ đãng vô định, cho đến khi ngẩng đầu lên nhìn qua, mới nhận ra mình đã lạc đến gánh hát Phượng Hoàng. Khi lá cờ được thêu đủ hình đủ màu sắc kia cứ bay lộng trong gió, tôi mới dừng bước lại mà quan sát một chút.
Vì hôm nay trời mưa quá lớn nên tất cả mọi người đều không tổ chức ca hát ban đêm nữa. Nhìn lại mảnh đất mà trước kia tôi đã từng xả thân cứ hai mạng người, bỗng dưng cảm xúc dâng lên làm tôi có chút khó thở.
Đôi giày bị thấm nước, con đường cũng ngập trong nước thế kia, tôi lội được một quãng thì cảm thấy đầu óc mình trở nên choáng váng. Khi sắp đến nơi, tôi loạng choạng đứng không vững, ngã ngay xuống mặt đất đầy ẩm ướt.
Phía xa, dưới ánh đèn mờ ảo, tôi nhận ra có một dáng người đang ra sức chạy đến đây. Sau đó, tôi gục xuống ngay tại mảnh đất ướt nước mưa đó.
#
Bất tỉnh hơn nửa tiếng đồng hồ, khi tỉnh dậy, tôi vô thức nheo mắt lại vì ánh sáng phía trên chiếu xuống vừa mạnh vừa trực tiếp.
Sau đó, tôi nghe thấy nhiều giọng nói xen lẫn vào nhau.
“ Cháo lỏng vậy được rồi, thêm chút hành đi.”
“ Khụ, như cháo hành của Chí Phèo ấy.”
“ Lắm mồm quá, mau lên, bà Phụng la bây giờ.”
“ Bọn bây xong chưa?”
“ Đó, nghe chưa?”
Tôi chập chờn mở mắt, đảo con ngươi một vòng thì nhận ra chị Phụng đang ngồi vắt khăn mặt đắp lên trán giúp tôi. Lúc này tôi mới nhớ lại khi nãy mình đã dầm mưa rồi đi thẳng đến đây trong tình trạng không hề tỉnh táo chút nào.
Cổ họng vừa khô vừa đắng, tôi cố gắng lên tiếng:
“ Chị Phụng.”
Chị Phụng bị tôi dọa một cái giật mình, sau đó nhíu mày, ấn mạnh cái khăn xuống trán tôi.
“ Mẹ mày, tỉnh rồi đó hả? Làm bọn tao sợ chết khiếp.”
Dứt lời, chị quay đầu, nói vọng ra ngoài, “ Bọn bây nấu có cái chén cháo cũng lâu là sao?”
Ngay lập tức, chị Mimi bưng trên tay một tô cháo nóng hổi đi vào, vẻ mặt cười cầu tài.
“ Tại khi nãy em nêm hơi lố nên nó mặn lè à. Hì hì.”
Chị Phụng lườm một cái rồi đón lấy tô cháo.
“ Đỡ nó dậy đi.”
Chị Mimi mau chóng đi lại gần, đỡ lấy cánh tay tôi để giúp tôi ngồi dậy. Nhìn mọi người loay hoay chăm sóc tôi thế này, đột nhiên lại thấy mình thật rắc rối với ăn hại.
Đưa tay muốn cầm lấy tô cháo, tôi bảo, “ Em tự ăn được.”
Chị Phụng liếc nhẹ tôi rồi kêu, “ Tự ăn đi.”
Tôi im thin thít liên tục múc muỗng cháo bỏ vào miệng. Cháo này đúng nghĩa cháo hành của Thị Nở nấu cho Chí Phèo luôn, ăn xong có lẽ tôi sẽ được giải cảm rất nhanh chóng.
Cả quá trình ngồi vừa thổi vừa ăn vội chén cháo, tôi thấy chị Phụng cứ nhìn tôi chăm chú, nhìn đến mức cả người đều ngứa ngáy cả lên. Cuối cùng tô cháo hành giải cảm kia cũng hết, tôi đặt lên bàn, liếm nhẹ môi.
“ Cảm ơn mọi người nhiều lắm.”
Mọi người đang đứng nhìn tôi đầy thương xót, nhưng chị Phụng lại gằng giọng xuống, bảo mọi người ra ngoài hết. Lúc đó tôi đã sợ chết khiếp đi được, vì không biết chị Phụng bị làm sao nữa.
Cửa khép lại, tôi còn chưa kịp mở lời thì chị Phụng đã mắng tôi:
“ Làm cái gì lại dầm mưa đến bệnh vậy hả? Không thể khiến người khác bớt lo hơn được sao?”
Tôi ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên giường, đầu cúi thấp, thật sự không dám cãi nửa lời.
“ Mắt mày sưng thế kia, có phải lại khóc hay không? Mẹ nó, trước tao khen mày kiên cường đó Ý, bây giờ sao cứ như vậy hả?”
Tôi mím chặt môi, không muốn để mình phải vì ấm ức mà bật khóc lần nữa.
“ Sao nào? Mày còn thấy bản thân khốn khổ như thế nào nữa? Hửm? Nói tao nghe xem.”
Tôi siết chặt hai bàn tay bên dưới, giọng nói đứt đoạn:
“ Chị Phụng... hức, em...em... em bị người khác từ chối. Là vì khuôn mặt, hức, của em... họ không, không để em trình diễn nữa... Em không còn được, trên sân khấu nữa. Em không chịu nổi... Tại sao chứ? Tại sao tất cả, tất cả đều nói, nói em phải tự tin lên... Nhưng chính họ, họ lại đẩy em đi chỗ khác...”
Chị Phụng cười tức giận một tiếng, “ Rồi sao? Rồi vì bọn nó đẩy mày, rồi mày đi chết đúng không? Hử?”
Tôi hoảng loạn lắc đầu, “ Không, không có... Em không có...”
“ Em không thể làm ở đó được...Em sẽ bị điên mất... Em không chịu nổi... Làm sao hả chị, làm sao đây chị...”
“ Họ sẽ không chấp nhận em.” Tôi lắc đầu, nước mắt giàn giụa, “ Họ không chấp nhận em...không thể chấp nhận em..”
Lúc tôi hoảng loạn đến gần điên lên được thì chị Phụng đã không còn ôm tôi như những ngày trước đó, mà là cho tôi một bạt tai.
Cái bạt tai của chị, thật sự mà nói, chính là có đến bảy phần nhân nhượng, ba phần còn lại là tức giận.
Tôi lần đầu tiên bị một người mà tôi luôn quý trọng thế này tặng mình một cú tát giáng trời, tâm trí phút chốc ngưng đọng lại.
“ Mày nín cho tao! Không có ai có quyền đẩy mày đến chỗ chết cả. Mày nói vậy, lẽ nào bọn tao đều phải chết hết rồi, đúng không? Bọn tao như thế này, xấu xí ghê tởm trong mắt người đời thế này, mày nghĩ làm sao bọn tao sống được, hả?”
“ Thế giới cổ tích của mày vốn dĩ không có thực đâu. Là do trước giờ mày cứ mãi sống trong nó mà đéo chịu thoát ra. Tao đã bảo thế nào hả? Đối mặt với cuộc sống thực tế đi, sẽ đỡ ngỡ ngàng hơn đó.”
“ Mày không làm ở đó, vậy mày làm ở đâu? Tiền lương ở đó quá ổn định, trừ đi khoản múa mở màn thì mày vẫn phụ mẹ với chị được, có đúng không? Nín khóc rồi suy nghĩ lại cho tao nhờ!”
Chị Phụng nói xong liền đứng dậy, lạnh nhạt quay lưng bỏ ra ngoài. Lúc cửa khép lại, tôi nghe rõ chị quát lớn lên:
“ Đứa nào vào dỗ nó, tao xử hết.”
Ngồi trong gian phòng không còn được bao nhiêu ánh sáng nữa, tôi ngây người ôm lấy một bên mặt của mình. Cơn đau khi nãy bây giờ mới thấm dần, mà câu nói của chị Phụng cũng khiến tôi bừng tỉnh.
Mà thực ra, tôi nên phải bừng tỉnh từ lúc chú Thanh từ chối cho tôi lên sân khấu trình diễn rồi mới phải.
Quả nhiên tôi vẫn luôn tự đắc với khuôn mặt của mình rồi sống trong thế giới cổ tích của chính mình.
Phải, tôi thật quá tự đắc rồi...
Cúi rạp đầu xuống, một tay ghì lấy ngực, tôi cảm giác toàn thân đau đến không thể thở được. Tiếng khóc bị nuốt vào trong bụng, tôi nhắm chặt mắt, cứ nghĩ ngợi nhiều thứ cho đến lúc đồng hồ điểm mười giờ tối.
Lúc đẩy cửa bước ra khỏi phòng, tôi nhận thấy ai cũng ngồi bên ngoài lo lắng nhìn tôi. Thấy tôi xuất hiện, tất cả đều muốn đứng dậy bước tới hỏi han tôi, nhưng khi thấy chị Phụng đứng đó, mọi người đều không dám làm gì.
Tôi nâng đôi mắt sưng húp của mình nhìn mọi người, cười một cái đầy bình thản rồi đi lại chỗ của chị Phụng.
Cúi thấp đầu, tôi nói:
“ Em xin lỗi.”
Chị Phụng đứng dựa người vào mảng tường phía sau, hai tay ôm trước ngực, tôi nghĩ chị vẫn còn giận nhưng lại kìm chế không bộc phát nữa.
Tôi nói xong, chị cũng im re đến hơn ba phút sau mới chịu lên tiếng, tay còn ấn mạnh trên đỉnh đầu của tôi.
“ Tao mệt mày lắm, con điên.”
Lúc tôi ngước mắt lên, chị đã chuẩn bị sẵn túi đá nhỏ rồi chườm qua gương mặt tôi, chỗ đã bị chị tát khi nãy.
“ Chườm xong rồi thằng Luân đưa mày về. Ok?”
Tôi giữ lấy túi chườm, đầu gật gù liên tục.
Khi anh Luân đưa tôi về đến nhà thì đồng hồ đã điểm mười một giờ khuya rồi. Tạm biệt anh xong, tôi đi vào nhà liền thấy mẹ từ trong bếp đi ra.
Câu đầu tiên mẹ hỏi tôi:
“ Sao bây giờ con mới về?”
Tôi lau qua khuôn mặt của mình, “ Con ở lại chỗ chú Thanh...chơi một chút.”
Nói xong, tôi còn định xoay người đi lên lầu thì mẹ lại hỏi tiếp một câu nữa, nhưng sức ảnh hưởng của nó đủ khiến tôi ngây đến thất thần.
Mẹ hỏi:
“ Con về có thấy Nguyện không? Thằng bé lúc nãy đến đây tìm con, nhưng con không---”
“ Mẹ, mẹ bảo anh Nguyện sao?” Tôi lỡ lớn tiếng làm mẹ giật cả mình.
Thấy biểu tình khó hiểu của tôi, mẹ lắp bắp rồi gật đầu:
“ Ừ, khi nãy nó đến đây, trong bộ dạng hình như vừa từ sân bay đi qua luôn đó. Mẹ có bảo nó ngồi đợi đi, nhưng nó lại nói muốn ở ngoài đợi hơn.”
“ Bộ con không thấy nó à? Chắc trễ quá rồi.”
Mẹ tôi cứ nói lại như vậy mà không phát hiện rằng tôi còn chưa đáp trả một câu nào nữa.
Hai mắt trừng lớn, tôi nhíu chặt mày, quay lại lên hướng về phía cầu thang rồi bảo mẹ:
“ Mẹ, nếu ngày mai, ngày hôm sau, hôm sau nữa Nguyện có đến tìm con, mẹ cứ nói là không có con ở nhà nhé.”
“ Sao? Hai đứa có chuyện à?”
“ Không...Mẹ cứ nói vậy đi. Nha mẹ.”
Nói rồi, tôi chạy thẳng lên lầu. Đóng sập cửa lại, tôi bước tới gần cửa sổ, muốn vén rèm nhìn xuống nhưng rồi lại không đủ can đảm làm điều đó. Đứng dựa vào bệ cửa sổ, tôi thấy đầu óc mình thật trống rỗng.
Nếu theo thời gian chính xác thì hơn một tháng nữa anh ấy mới về lận, tại sao...tại sao lúc này lại...
Tôi lo lắng đến mức cứ đi qua đi lại trong phòng, cho đến khi điện thoại bỗng nhảy lên một tin nhắn.
Cầm lên nhìn lướt qua, tôi thấy số của Nguyện hiện lên cùng với dòng tin nhắn.
Nguyện: Tắt đèn ngủ sớm đi em. Ngủ ngoan nhé. À, muỗi ở ngoài sân nhiều thật đó.
Ném điện thoại lên giường, tôi hệt như một đứa dở người, mở toang cửa rồi chạy xuống dưới phòng khách. Mặc kệ mẹ ở phía sau lần nữa lại hỏi tôi muốn đi đâu, tôi mở cửa nhà, chạy thẳng ra phía sau sân vườn.
Đi về phía bậc thềm nhỏ mà mẹ tôi xây lên, như vô tình, tôi đã ngửi thấy được một mùi nước hoa quen thuộc. Nhưng tiếc là người đã không còn ngồi đây.
Là anh thật sự ngồi ngoài này chờ em đấy à?
Tại sao anh phải ngồi ở ngoài này chứ?
Ngồi xổm trên đất, tôi ôm lấy cả khuôn mặt của mình, hòa mình vào bóng tối, khóc đến mệt nhoài.
Tôi rất muốn gặp anh, nhưng tôi vẫn không muốn để anh nhìn thấy khuôn mặt này.
Làm sao đây? Em phải làm thế nào đây?
Em xin lỗi, xin lỗi anh...