Những hạt nắng từ bên ngoài đang nỗ lực len lỏi qua tấm rèm, tạo thành một đường xiên mỏng manh soi rọi xuống sàn nhà.
Trong gian phòng tĩnh lặng lúc này chỉ còn lại một mùi hương ngào ngạt của hoa lài. Có lẽ tôi quá nhạy cảm nên cảm thấy như mùi hương càng lúc càng nồng hơn một chút, dường như muốn lấn át cả tâm trí của con người.
Tôi lúc này đã dần định thần lại, đưa mắt nhìn dáo dác khắp phòng, rồi nhìn thấy được khuôn mặt trắng bệch của mình ánh lên trong gương. Đối diện, thầy Đức không làm gì tôi nữa mà chỉ mệt mỏi cùng hoảng loạn lùi về sau rồi ngã bệt xuống sàn nhà.
Thầy Đức ôm lấy đầu mình, tựa như đang sợ hãi vì nhớ lại chuyện gì đó. Từ trong cổ họng, thầy phát ra những âm thanh khe khẽ nhưng đầy đau đớn chua xót, nửa muốn bật khóc nửa lại muốn kìm nén.
Tôi vẫn ngồi im một chỗ không nhúc nhích, chỉ chăm chú quan sát người đối diện mình.
Không gian càng lúc càng tĩnh lặng, mùi hương càng lúc càng lấn át cả bầu không khí.
“ Hoa lài...hoa lài...là em ấy, là em ấy đang ở đây...”
Nghe thầy Đức lên tiếng, tôi thoáng sững người, sau đó từng chút ngồi dậy, khụy hai gối trên sàn, chậm rãi mà tiếp cận thầy. Cầm lấy bàn tay túa mồ hôi lạnh kia, tôi hít nhẹ vào một hơi rồi bảo:
“ Thầy, thầy không sao chứ?”
Thầy Đức căn bản không còn đủ tỉnh táo mà nhìn tôi, chỉ để lộ một đôi mắt vừa đỏ ngầu vừa đẫm lệ.
“ Em ấy...em ấy ở đây...” Thầy ôm mặt khóc đến thê lương, “ Thầy xin lỗi, xin lỗi em...”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh phòng tập, ngoại trừ những tấm gương đang vây quanh khắp nơi kia cùng với hai con người quỳ rạp dưới đất là chúng tôi đây thì không còn bất kỳ thứ gì kỳ lạ xuất hiện nữa.
Chần chừ một chút, tôi muốn đỡ lấy thầy Đức đứng dậy thì thầy bất ngờ vung tay hất mạnh tôi sang một bên. Đôi mắt đỏ ngầu trừng lớn nhìn tôi, hai làn môi khô khốc mấp máy nói:
“ Em biết hết rồi sao?”
“ Em biết hết rồi, đúng không?”
“ Phải...là tôi...”
Thầy Đức ngửa cổ lên để những giọt nước mắt kia không trượt xuống gò má hốc hác của mình:
“ Tôi, chính tôi là người đã khiến Thành tự vẫn. Là tôi...aaa....”
Khi nói đến đó, thầy bỗng chốc đứng bật dậy, điên cuồng chạy đến cửa ra vào, mở ra sầm một tiếng rồi rời khỏi tầm mắt tôi chưa đầy hai phút. Sững sờ nhìn lại nơi thầy vừa đứng dậy, tôi nửa hư nửa thực nhìn thấy một bóng đen in lên mặt sàn, chớp mắt một cái, nơi đó không còn gì nữa.
Sững người một phút, tôi chống hai tay đứng dậy, đuổi theo phía sau thầy Đức. Lúc này trên lầu ba không có bao nhiêu sinh viên qua lại, vì hôm nay nhà trường cũng cho hầu hết mọi người nghỉ một bữa vì các giảng viên cần họp gì đó.
Trừ lớp của tôi là lên đây học buổi sáng mà thôi.
Nhìn thấy thấp thoáng bóng lưng của thầy Đức, tôi vừa đuổi vừa hét lớn:
“ Thầy Đức, đợi em với!”
Tôi lao về phía trước mà không còn nghĩ ngợi được gì, cho đến khi chạm mặt ngã rẽ cầu thang, tôi mới dừng hẳn lại.
Đôi chân của tôi gần như mềm oặt không đứng vững được khi một âm thanh chói tai bỗng vọng đến. Trong tầm mắt tôi rất nhanh liền thu về hình ảnh một người đàn ông trung niên đang nằm bất động dưới chân cầu thang, phía trên đầu còn xuất hiện một vũng máu dần loang rộng ra.
“ Thầy...”
Cả người tôi lạnh xuống vài phần. Vì thầy ngã xuống ở chân cầu thang lầu hai cho nên không có ai phát hiện được ngoại trừ tôi. Đứng lặng một lúc, tôi mới lấy lại tinh thần rồi vội vàng chạy xuống đến chân cầu thang, hoảng loạn muốn đỡ lấy đầu thầy nhưng không dám động đậy.
“ Có ai không? Giúp tôi với!!!”
Tôi nói đến ba lần liên tục như vậy, sau đó lấy di động từ trong túi quần, gọi đến bệnh viện gần nhất. Khi cúp máy, xung quanh tôi cũng đã xuất hiện thêm vài bóng dáng sinh viên lẫn giảng viên nữa.
Bọn họ thoạt đầu ngỡ ngàng đứng vây quanh tôi với thầy Đức. Sau đó, cô y tế rất may mắn đã xuất hiện kịp thời, trong tay cô còn đang mang theo một cuộn vải băng màu trắng.
Cô thuần thục quấn vải cầm máu ở phần đầu cho thầy Đức, mọi việc còn lại đều phải chờ vào xe cấp cứu.
Đám đông khi nãy còn rất ồn ào huyên náo, vây vào xem như xem lễ hội. Lúc xe cấp cứu kêu từ dưới vọng lên, đám đông dần tản ra. Ngước mắt nhìn thấy thầy Đức được người ta đặt lên băng ca rồi đưa đi, tôi cũng mơ màng đứng bật dậy, vội vã đuổi theo họ.
Xuống đến dưới sân trường, xe cấp cứu nhanh chóng đóng cửa phía sau lại, gấp gáp rời đi trong tiếng còi hú inh ỏi. Một đám sinh viên lại tụ tập bên dưới sân trường hóng chuyện.
Tôi đứng lặng ở phía sau, cả người vẫn còn run lên bần bật. Khi nãy thầy ngã nặng như vậy, thầy sẽ ổn thật chứ?
Thầy ơi...
“ Phi.”
Từ đâu đó bỗng vọng đến một tiếng gọi, tôi nhất thời quay mặt lại, nhìn thấy Nghi từ trên bậc tam cấp đi về phía của mình. Vẻ mặt cậu ấy khá lo lắng, ánh mắt đảo qua chỗ cổng trường rồi lại nhìn tôi.
“ Thầy Đức sao lại bị như thế vậy? Hai người có chuyện gì sao?”
Tôi thất thần đến mức không rõ câu từ mà Nghi vừa hỏi, chỉ khẽ gật gật đầu, môi mấp máy nói:
“ Thầy sẽ ổn thôi..”
Nghi bỗng nắm lấy tay tôi, hơi ghì chặt như cố trấn tĩnh tôi vậy.
“ Phi, Nghi nói chuyện này là muốn tốt cho Phi đó. Phi đừng qua lại với thầy Đức nữa, được không?”
Tôi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Nghi.
“ Lời đồn về thầy ấy không có gì tốt hết. Mọi người đều nói thầy ấy ngoài mặt tươi cười tốt bụng với sinh viên như thế thôi, thật ra là một kẻ biến thái bệnh hoạn đó...”
“ Không phải như thế!” Tôi nhíu chặt mày, phản kháng.
Nhưng Nghi lại cứ nghĩ tôi đã bị thầy Đức tẩy sạch não, lúc này không còn khả năng phân biệt trắng với đen, đúng với sai nữa. Cho nên cậu ấy càng kiên quyết kéo tôi ra khỏi chỗ thầy Đức bằng những lời đồn rất phi chứng cứ.
“ Thầy ấy lúc nào cũng bí ẩn như thế, chỉ có gặp sinh viên thì cười nói, sau đó liền thay đổi bộ mặt. Phi à, đừng theo thầy ấy nữa. Có khi hôm nay thầy bị như vậy là do quả báo---”
“ Nghi!”
Tôi không kìm nổi mà quát lên một tiếng, giằng tay mình ra khỏi bàn tay nhỏ bé kia. Đôi mắt giận dữ nhìn Nghi, tuy biết rằng cậu ấy muốn tốt cho tôi nhưng cậu ấy đi quá xa rồi.
Tại sao lại không nghe lời tôi nói? Tại sao mọi người lại bị lời đồn làm cho đầu óc sáo rỗng đến như vậy?
“ Đừng vội tin những lời đồn, được không? Thầy Đức không phải loại người như thế. Sự thật thì chỉ có thầy biết thôi. Người ngoài vẫn chỉ là nghe ngóng và thêu dệt lại cho nó thật hấp dẫn. Cậu đã hiểu chưa? Làm ơn, Phi không muốn nghe gì về tin đồn đó nữa.”
Nghi nghe tôi nói đến như vậy, cuối cùng cũng không khuyên nhủ hay cố gắng kéo tôi ra khỏi đống hỗn độn ấy nữa. Cậu ấy hạ mi mắt, thấp giọng bảo ừ rồi quay lưng chạy đi.
Tôi cúi mặt nhìn những chiếc lá bị rách tươm đang bay là là trên mặt đất. Gió đột nhiên thổi mạnh đến, hất tung cả phần tóc lòa xòa trước trán của tôi. Mùi đất xông lên khá rõ ràng, cảm giác một lát nữa sẽ có một trận mưa thật lớn.
Khi tôi vừa nâng mắt lên định nhìn bầu trời thì bên tai có một tiếng gọi rất thân thương. Tiếng gọi ấy thoảng qua lập tức khiến cho lòng tôi an tâm đến lạ thường.
“ Ý.”
Quay mạnh người lại, tôi nhìn thấy một người con trai đang vội vã chạy đến chỗ của tôi. Hai bên tay áo sơmi màu đen kia bị xắn lên đến khuỷu, càng lộ rõ vẻ không chăm chút bề ngoài của người này.
“ Anh...” Nhìn thấy Nguyện, tôi mới cảm giác được mình an lòng đến thế nào.
Trong lúc mọi người bận rộn vây quanh tôi với thầy Đức trên lầu hai thì tôi đã gọi cho anh một cuộc điện thoại. Cú điện thoại đó chỉ là do sự hoảng loạn của tôi mà ra. Không nghĩ rằng anh thật sự từ chỗ làm mà chạy đến đây, chỉ vì tôi bảo tôi đang rất sợ.
Nguyện không nói nửa lời đã kéo tôi lại gần, ôm chặt một cái.
Tôi gục đầu trên người anh, không dám khóc một tiếng, chỉ biết thì thầm nói về thầy Đức trong mơ màng. Tôi cũng không biết phải kể lại từ đâu, chỉ có thể nói đến chuyện thầy bị ngã do hoảng loạn.
Nguyện xoa đầu tôi, trấn an, “ Có anh đây rồi, không sao đâu.”
Khi chúng tôi còn chưa nói chuyện với nhau được hơn năm câu thì phía sau lưng có một người đi đến, vỗ nhẹ lên vai tôi một cái. Quay lại, tôi nhận ra kia là thầy hiệu trưởng của trường đại học, ánh mắt của thầy vừa nghiêm túc vừa ôn hòa nhìn tôi.
“ Em là người đã nhìn thấy thầy Đức bị ngã đúng không?” Thầy hiệu trưởng hỏi tôi.
Nhìn phía sau thầy còn có thêm hai người khác nữa, cũng bận áo sơmi đóng thùng rất lịch sự. Nhưng tại sao tôi lại có cảm giác bất an thế này?
“ Vâng...” Tôi nhỏ giọng xác nhận.
Sau đó, thầy hiệu trưởng liền bảo, “ Vậy phiền em lên phòng hiệu trưởng, chúng ta nói chuyện một chút. Chỉ là muốn xác nhận một số thứ thôi.”
“ Xác..xác nhận?”
Tôi hơi lùi về phía sau, bàn tay lại tìm đến tay của Nguyện mà nắm chặt lấy. Cảm giác của ba người họ áp lên tôi giống hệt như tôi là một kẻ tội phạm cần được giải về đồn vậy.
“ Em không có làm gì cả! Em không có...”
Thầy hiệu trưởng có nói sẽ không làm gì tôi, chỉ muốn hỏi tôi vài chuyện. Nhưng lúc đó tôi rất sợ cho nên liên tục lắc đầu từ chối. Sau đó, thầy nâng mắt nhìn về phía Nguyện, ánh mắt tựa như có nhiều lời muốn nói với anh.
“ Ý, đi theo thầy đi. Thầy chỉ nói chuyện với em để rõ sự việc hơn thôi. Đừng lo.”
Ngồi trong phòng của thầy hiệu trưởng, tôi bị hỏi qua rất nhiều câu hỏi. Đại loại, họ muốn biết mối quan hệ giữa thầy Đức với tôi, vì sao tôi luôn đến phòng tập riêng của thầy Đức, trước khi tai nạn xảy ra thì tôi với thầy Đức có chuyện gì không.
Suốt buổi nói chuyện đó, tôi chỉ cúi thấp mặt mà trả lời. Họ hỏi cái gì, tôi trả lời cái đó. Ngoại trừ chuyện diễn ra trước khi thầy Đức bị ngã cầu thang, tôi không nói rõ ràng.
Đồng hô trôi qua mười phút, thầy hiệu trưởng không khai thác được gì nữa bèn bảo:
“ Cảm ơn em, vất vả cho em rồi.”
Tôi lục tục đứng dậy, gật đầu một cái rồi quay lưng, rời khỏi phòng. Đóng cửa lại, tôi còn chưa thoát ra được sự hoang mang của mình thì thầy trước hành lang tụ tập không ít sinh viên đang dòm ngó thì thầm về tôi.
Trước kia những người chung lớp tôi có biết qua việc tôi với thầy Đức thân thiết đến như thế nào. Có lẽ qua chuyện hôm nay, họ sẽ có thêm một câu chuyện mới để tha hồ mà thêm gia vị rồi xào nấu lên.
Tôi đưa mắt nhìn qua bọn họ một chút rồi mới dời tầm nhìn đến phía đối diện. Nguyện không hề quan tâm những con người xung quanh anh, chỉ lẳng lặng đứng thẳng người, cánh tay vươn ra rồi bảo với tôi:
“ Lại đây nào.”
Bước về phía của Nguyện, tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, gục đầu lên trước ngực anh.
“ Thầy Đức sẽ không bị như thế nếu em không tò mò về anh Thành, em không làm đổ nước rồi phát hiện vết sẹo của thầy... Thầy bị như vậy, là tại em cả...”
Nguyện ôm ngang vai tôi, lén lút hôn lên tóc tôi rồi trấn an bằng một câu duy nhất.
“ Dù chuyện gì xảy ra, đó đều là chuyện chắc chắn phải xảy ra.”
#
Hai ngày sau đó, tôi đã một mình đến bệnh viện để thăm thầy.
Kỳ thực, lúc tôi bước vào phòng bệnh cũng là lúc thầy Đức đang ngủ. Xung quanh chỗ nằm của thầy ngoại trừ ly nước lọc với một bình hoa của bệnh viện thì chẳng còn thứ gì nữa.
Tôi chợt nghĩ, lẽ nào đã hai hôm rồi cũng không có ai đến thăm thầy hay sao? Nhìn về phía cái bàn màu trắng nhỏ kia chẳng có cái gì làm tôi khẽ nhíu mày.
Cẩn thận đi đến bên giường bệnh, tôi đặt một ít thức ăn với sữa mà mình mua lên bàn. Sau đó định xoay người đi rửa cái ly thủy tinh kia.
Sau khi rửa ly xong, tôi bước ra liền phát hiện trong phòng này vẫn còn đến hai bệnh nhân khác nữa. Tôi biết ở chung như thế này thì tiền phòng sẽ rẻ hơn rất nhiều.
Nhìn thấy giường bệnh bên cạnh là một bà lão tóc đã bạc trắng, tôi khẽ mỉm cười lễ phép chào bà một tiếng. Cái miệng móm móm của bà hơi động đậy, rồi bà nhìn tôi, cười hà hà giống hệt những người lớn tuổi trước kia tôi từng gặp.
“ Con là con của ông này hả?”
Tôi vừa định rót nước ra uống thì nghe bà hỏi, thế là phải dừng lại, nghiêng mặt nhìn bà.
“ Dạ không ạ. Đây là thầy của con.”
Bà lão gật gù, ngón tay vẫn chỉ sang phía thầy Đức, chậc lưỡi nói:
“ Nhìn nó tội nghiệp ghê. Một mình ên từ bữa nhập viện tới giờ, hóa ra không có con cái gì à?”
Nghe bà nói xong, tôi mới bất giác nhìn qua phía của thầy. Bao lâu nay trong lòng tôi luôn bảo thầy có một gia đình rất hạnh phúc, vì mỗi ngày tôi đều thấy quần áo của thầy được ủi phẳng phiu, khuôn mặt rạng rỡ tươi cười đó không thể nào lại cô độc như vậy.
Không lẽ... thầy từ lúc đó đến bây giờ cũng không yêu ai nữa?
Bà lão nói rồi không để ý đến tôi nữa, im lặng ngồi ăn trái cây. Một lát sau thì có con cái của bà vào chăm sóc trông nom.
Đúng lúc này, thầy Đức cũng tỉnh dậy. Đảo mắt mơ màng nhìn quanh phòng, rồi thầy giật mình trừng lớn mắt nhìn tôi.
“ Phi?”
Tôi cười với thầy một cái rồi đi tới đỡ thầy ngồi dậy.
“ Thầy khỏe hơn chưa?”
Thầy Đức ngồi tựa lưng vào giường, tay đỡ lấy trán vẫn còn bị băng bó. Sau đó nâng mắt nhìn tôi, vẻ mặt bối rối hôm trước bỗng tái hiện.
“ Em...em vào khi nào vậy?”
Tôi đưa cho thầy cốc nước mát, “ Em vào từ nãy rồi, nhưng thầy ngủ ngon quá nên em không đánh thức.”
Thầy uống một hớp nước xong rồi giữ lấy cái ly, ngón tay hơi mân mê thân ly. Cúi thấp mặt, thầy suy tư gì đó rất lâu rồi mới lên tiếng.
“ Thầy xin lỗi.”
“ Em xin lỗi.”
Chúng tôi không hẹn mà đồng loạt nói, sau đó cùng nhau bật cười xấu hổ.
Thầy uống thêm một ngụm nước nữa để lấy lại tinh thần, sau đó nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng ấm áp mà nói:
“ Mặc dù không rõ vì sao em lại biết đến Thành, nhưng thầy cũng không muốn giấu nữa. Kể ra, chuyện này dường như không có ai biết tường tận, mà hầu như họ đều thêu dệt lên cả.”
“ Mười năm trước, thầy cùng một sinh viên năm tư nảy sinh tình cảm. Sinh viên đó là nam, tên Thành. Em ấy với thầy yêu nhau giống như kiểu người này hiểu được phiền não của người kia, rồi đúng lúc, nó lại bùng phát rồi không dứt ra được.”
Thầy Đức ngồi đó kể cho tôi nghe tất cả những gì xoay quanh câu chuyện tình yêu của hai người.
Có vui, có buồn, có cái đáng nhớ nhưng cũng có thứ đáng hận.
Thầy Đức kể lại những chi tiết đó rồi không kìm được mà nhíu chặt mày, bàn tay che ngang khuôn mặt, đôi vai hơi run rẫy vì xúc động và đau đớn.
Tôi ngồi bên cạnh lắng nghe rất lâu, rồi đột nhiên cũng giật mình nhận ra, hốc mắt đã ướt từ bao giờ. Nhưng lần này tôi chỉ rơm rớm mà không khóc thật.
Tựa như nỗi đau sượt qua tâm trí, sượt qua trái tim này, đủ để chúng ta hiểu được nó, nhưng rất nhanh liền tan biến.
Sau khi anh Thành mất, thầy Đức từng muốn xin nghỉ việc. Nhưng sau một tuần suy nghĩ, thầy lại trở về nơi giảng đường của mình.
Thầy nói, ngôi trường này, phòng tập kia, tất cả đều có dấu ký ức của hai người. Để mỗi ngày đều được gặp người ấy, thầy sẽ phải làm việc ở đây.
Thiết nghĩ, vì sao lầu bốn lại là nơi cấm kỵ của mọi người? Có lẽ với họ, đó là nơi anh Thành từng nhảy lầu tự vẫn.
Nhưng thầy Đức thì lại cười giễu rằng, vì đó là khu vực bọn thầy từng ngồi tâm sự thâu đêm, âu yếm thân mật rất lâu. Nếu như ai mà dám hẹn hò nơi đó, có khi lại bị thằng nhóc kia ghen tỵ rồi dọa cũng không chừng.
Ngẫm lại, hôm đó tôi ngồi một mình, không hề thân mật hẹn hò với ai, vì sao anh Thành lại hiện ra trong giấc mơ mà dọa tôi như vậy?
Lẽ nào vì đêm hôm đó, tôi đi party cùng với thầy Đức? Cái này... đúng là công tư không phân minh rồi.
Sau khi ngồi trò chuyện với thầy Đức hồi lâu, tôi mới đứng dậy, tạm biệt thầy rồi rời khỏi bệnh viện.
Trên đường đi đến gánh hát Phượng Hoàng, tôi có ghé tạp hóa mua một ít bánh ngọt mà mấy chị yêu thích để đem qua đó.
Hôm nay trời rất đẹp, tuy đã quá trưa nhưng cũng không nắng gắt. Trên trời không vướng một đám mây nào, trong vắt như mặt đáy hồ.
Đi vào con đường nhỏ dẫn tới gánh hát, tôi có chút ngỡ ngàng khi nhìn thấy một Phượng Hoàng mới mẻ xinh đẹp đến không ngờ.
Đã sớm không còn những tấm vải chồng chéo lên nhau, không còn những tấm ván vắt ngang ngăn cách thành từng gian phòng nhỏ.
Lá cờ phía trên càng bay lộng trong gió với một niềm vui hứng khởi. Tôi đứng lặng một chỗ nhìn gánh hát Phượng Hoàng xinh đẹp thay da đổi thịt một hồi lâu rồi mới bước đi tiếp.
Dừng lại trước cửa, tôi gõ lên vài tiếng nhưng chẳng có ai. Tuy có hơi tò mò nhưng tôi cũng không để tâm lắm, bèn đẩy cửa đi vào trong luôn.
Ngay sau đó, bên tai bỗng dội đến một trận âm thanh pốc pốc. Trước mặt tôi tuyết rợp trời, kết hợp với những sợi dây kim tuyến lấp lánh bay lượn không ngừng.
Ngước mắt nhìn mọi người đang hào hứng hát:
“ Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday, happy birthdayyyyyyyyy....tooooo....you ”
“ Chúc mừng sinh nhật tiểu bảo bối của chúng ta, haha.”
Bên tai tôi hiện tại vẫn còn vang lên bài ca chúc mừng sinh nhật. Tim trong lồng ngực đập rộn ràng không dứt.
Ánh nền cháy lên trong mắt tôi, chẳng bao lâu, nó gửi ước mơ của tôi đến các thiên thần rồi vụt tắt. Làn khói mỏng tang thổi bayy hòa vào không khí.
Mọi người lẫn nữa vỗ tay rất nhộn nhịp. Còn tôi vẫn không tin được mọi người lúc này là đang tổ chức sinh nhật cho mình.
“ Mọi người... nhớ sinh nhật của em sao?”
Anh Luân phụ trách cầm bánh kem cười lớn một tiếng:
“ Ngày của em lạ như vậy, sao không nhớ được.”
Tôi định hỏi anh lạ chỗ nào thì đã bị chị Phụng cắt ngang. Khuôn mặt của chị hôm nay có vẻ hồng hào tươi tắn lắm.
“ Sinh nhật vui vẻ nha. Mày không nhớ sinh nhật của mình luôn à?”
Tôi nhìn chị, khẽ cười ngốc một cái.
Đúng là tôi đã quên béng đi hôm nay là sinh nhật của mình. Mà từ sáng đến giờ... cũng không có ai nhắc đến sinh nhật hết. Lẽ nào mọi người không nhớ sao?
Mẹ, chị Thư, Như, Nguyện... Mọi người bỏ quên mình rồi đấy à????
Tuy trong lòng có chút hụt hẫng nhưng rất nhanh, sự chú ý của tôi bị dời đến một người đàn ông trưởng thành khác.
Người này bề ngoài có thể gọi là vô cùng khí chất, cái loại khí chất đã trải qua tất cả mùi đời rồi ấy. Khuôn mặt có thể không phải quá xuất sắc nhưng từng nét đều rắn rỏi nam tính.
Người đàn ông ấy nhìn tôi, cũng hơi gượng mà chúc tôi sinh nhật vui vẻ. Sau đó giới thiệu bản thân mình:
“ Xin chào, anh là Long, bạn của Phụng.”
Tôi toang vươn tay bắt lấy tay anh ấy, sau đó liền tròn mắt nhìn anh ta. Màng nhĩ đập bùm bùm với hai tiếng anh Long.
Ngỡ ngàng nhìn chị Phụng, tôi hỏi:
“ Là anh Long đó sao????”
Chị Phụng đứng cạnh đột nhiên thẹn quá mà cáu lên:
“ Chứ còn ai nữa.”
Quay lại nhìn anh Long, tôi khẽ cười:
“ Chào anh, em là Ý.”
“ Ý? Là... là người đã cứu Phụng?”
Anh Long cẩn thận quan sát tôi. Sau đó, anh bước lên ôm cứng lấy tôi, trong giọng nói xen lẫn vui mừng.
“ Cảm ơn em nhiều nhé.”
Anh Long ôm tôi trong sự ngỡ ngàng của tất cả, trừ chị Phụng. Vì chị đang có một khuôn mặt khá là giận dỗi, chẳng bao lâu liền lớn giọng bảo:
“ Đồ ăn nguội hết rồi kìa!”
Dứt lời liền xoay mình đi vào bếp. Anh Long buông tôi ra, nhìn theo bóng lưng của chị Phụng mà cười một tiếng.
Chúng tôi sau đấy đã ăn uống rất no nê. Món ăn hôm nay đều là món mà tôi thích mê, bao gồm cả bánh kem chocolate nữa. Khi ăn xong, anh Luân lại khơi mào cái trò trét kem lên mặt nhân vật chính của bữa tiệc.
“ Này, em phải trét lại anh!!”
“ Trét Shady kìa.”
“ Không chơi nha. Người ta makeup hết rồi.”
Chúng tôi ồn ào loạn lạc một trận rồi mệt lã. Khi tôi định đứng dậy đi rửa mặt thì chị Phụng bất ngờ kéo tôi ra ngoài sân trước.
Đứng đối diện một tấm màn màu đỏ, tôi có hơi tò mò.
“ Gì thế chị?”
Chị Phụng lẳng lặng kéo tấm màn đó xuống, để lộ ra một chiếc cột kim loại rất vững vàng ở một góc trên sân khấu. Tôi sững người nhìn nó, bước chân hơi nhích tới, ngón tay chạm lên phần sắt lạnh lẽo.
“ Cái này...”
Chị Phụng khoanh hai tay, mặt lạnh bảo:
“ Quà sinh nhật cho mày đó.”
“ Mày từng nói người ta đuổi mày khỏi sân khấu phải không? Từ bây giờ, chỗ này có một sân khấu riêng dành cho mày.”
Tôi thấp thoáng thấy khuôn mặt của mình hiện lên trong thân cột sắt kia. Quay người lại, tôi không chần chừ liền bước đến ôm chầm lấy người chị lớn kia.
Cổ họng có hơi khô khốc, hốc mắt lần nữa nóng lên. Tôi ôm ghì lấy chị, đè nén cảm xúc mà nói ra những lời từ đáy lòng.
“ Em cảm ơn chị...”