Đã là một khoảng thời gian khá lâu kể từ ngày tôi rời bỏ ánh sáng sân khấu ở quán bar của chú Thanh.
Khi bước vào nơi đó một lần nữa, thứ ánh sáng lập lòe cùng với dàn âm thanh ồn ào ấy làm tôi rất nhớ những ngày trong quá khứ.
Nhớ lại lúc tôi chân ướt chân ráo đi vào gặp mặt thẳng ông chủ mà xin xỏ năn nỉ. Nhớ khoảnh khắc tôi liều mình muốn cải trang thành con gái để múa mở màn. Nhớ cả cái ngày tôi vì quá bám víu vào thế giới mộng mơ của mình rồi tuyệt tình dứt bỏ hết mọi thứ ở lại chỗ này.
Chiếc áo khoác màu đen rộng thùng thình càng khiến tôi trở nên bí ẩn hơn. Mặc dù tôi tự đánh giá mình như một đứa dị hợm thích chơi trội vậy.
Nhưng trong bar mà, ai cũng đang high mất rồi, còn thời gian gì mà để ý đến một bóng đen ngòm như tôi nữa chứ. Lướt qua một đám đông nhảy múa loạn xạ, tôi đưa mắt tìm thử có bóng dáng chú Thanh ở quanh đây không.
Hồi lâu tìm kiếm, ánh sáng trên sân khấu đột nhiên chiếu rọi xuống một thân ảnh cao ráo đầy khí chất đang ngồi tựa vào quầy bar. Bên cạnh là một ly Whisky quen thuộc. Làn khói tỏa ra từ điếu thuốc trên môi người đó càng làm tôi thêm phần chắc chắn với suy đoán của mình.
Đi lại gần, tôi thong thả nhảy lên cái ghế cao ở quầy bar, một tay nâng cằm, đôi mắt hơi híp lại mỉm cười.
Người nọ ở đối diện quay qua nhìn tôi một cái liền nhíu chặt mày. Buông điếu thuốc trên môi xuống, người đó lên tiếng, lấn át một chút âm thanh ồn ào ngoài kia.
“ Sao hôm nay lại đến?”
Lâu như vậy tôi mới quay lại thăm chú, vậy mà chú nỡ lòng nào hỏi một câu không có chủ ngữ lại còn xa lạ như vậy. Tôi khẽ thở dài, gọi một ly nước lọc rồi nhìn chú Thanh.
Chìa trong tay ra một món quà nhỏ nhắn xinh xắn, tôi khẽ cười:
“ Sinh nhật vui vẻ chú nha.”
Chú Thanh cúi nhìn món đồ trong tay tôi, chân mày càng nhướn cao lên. Cầm lấy nó, chú lắc lư qua lại rồi bật cười khanh khách.
“ Nhớ sinh nhật của chú luôn hả? Cảm động thế này.”
Tôi nâng ly nước lên uống một ngụm, hắng giọng bảo:
“ Đương nhiên cháu phải nhớ rồi. Dù gì trước kia chú cũng ưu ái cháu như vậy mà.”
Chú Thanh gật gù, cẩn thận cất món quà kia vào trong túi áo. Sau đó đưa trước mặt tôi ly Whisky kia, tỏ ý mời. Nhưng tôi từ chối không uống, vì tôi không thích vị của Whisky lắm.
Mà đúng hơn là tôi không dám uống rượu linh tinh ở chỗ không có người thân thiết. Vì điều đó rất nguy hiểm.
Chỉ có về sau tôi mới nhận ra được một chân lý. Chính là say khi ở gần người yêu mới là điều nguy hiểm nhất.
Chú Thanh thấy tôi từ chối cũng không kinh ngạc, chỉ lẳng lặng thu tay về, tự mình ngửa cổ uống một ngụm. Coi như là tự chúc sinh nhật cho bản thân. Rồi chú ngẩng đầu lên nhìn tôi, ngón tay duỗi ra chạm nhẹ qua vết sẹo dưới lớp áo khoác mỏng.
“ Cháu có vẻ tự tin hơn rồi nhỉ?”
Tôi xoa xoa mặt mình, cười nhàn nhạt.
“ Cháu đã nghĩ thông rồi ạ.”
“ Vậy cũng sẽ không còn ôm hận với chú về chuyện hôm trước nữa nhỉ?”
Nâng mi mắt nhìn người đối diện, nghe giọng điệu dỗ ngọt kia, tôi chỉ cười bằng mắt mà không nói thêm gì.
Sau đó, chúng tôi cùng tất cả mọi người trong quán bar tận hưởng một màn múa nóng bỏng của một cô gái nọ. Ánh đèn sân khấu rực rỡ chiếu rọi xuống thân người cao dỏng của cô ấy. Từng bước di chuyển vững vàng mà dẻo dai khiến tôi thấy rất thú vị.
“ Người mới của chú hả?”
Tôi vẫn không dời mắt khỏi vũ công kia.
Chú Thanh bên cạnh không biết vừa làm gì lại phải ho đến mấy tiếng. Cuối cùng mới có thể che đi khuôn mặt vì ho mà ửng đỏ lên của mình.
“ Cái gì mà người mới của chú chứ hả? Nói năng phải rõ ràng à.”
Tôi bất đắc dĩ quay đầu lại, chỉnh sửa cho hợp ý người kia.
“ Người mới của quán chú à?”
“ Ừm.” Chú Thanh lại châm một điếu thuốc, hít một hơi, “ Sau khi cháu đi thì chú thường xuyên thay người lắm. Cũng không biết vì sao nữa. Chỉ có cái người này là khá lâu rồi.”
“ Người này tên gì vậy ạ?”
“ Diệp.”
Âm thanh hai bên sân khấu vẫn đánh ầm ầm vào màng nhĩ của tôi. Những câu nói sau đó từ chú Thanh tôi căn bản là không chú ý đến nữa, ngoại trừ cái tên của người kia.
Ngồi chiêm ngưỡng hết màn múa nóng bỏng của Diệp xong, tôi bỗng nhếch nhẹ khóe môi lên cười một chút. Sau đó tôi rời khỏi ghế, quay lại nói với chú Thanh:
“ Cháu đi vệ sinh một chút.”
Bước vào phòng vệ sinh, tôi nhanh tay đóng kín cửa lại, còn khóa trái cửa luôn cơ. Đi tới gần chỗ rửa tay, tôi quay mặt lại, dựa người vào thành bồn, chờ đợi.
Chẳng bao lâu, có một cô gái với khuôn mặt trang điểm khá đậm cùng bộ y phục sexy khiến bao người phải ngước nhìn đi ra từ phòng thay đồ.
Nhìn thấy tôi, người kia giật bắn mình, hai tay theo phản xạ giơ lên chắn ngang ngực. Sau đó liền đối tôi cáu kỉnh hỏi:
“ Đây là phòng vệ sinh nữ, cậu vào đây làm gì? Biến thái à?”
Tôi buông hai tay xuống, đối với “Diệp” cười một cái đầy thân thiện.
“ Thế cậu vào đây làm gì hả, cậu sinh viên?”
Người nọ nghe xong lập tức cứng người, đôi mắt không rời khỏi tôi một giây nào. Thấy vậy, tôi lại cố gắng tỏ ra mình thật vô hại mà bảo:
“ Chú Thanh không biết cậu là con trai à?”
#
Khoảng không gian chợt lắng xuống đến ngột ngạt.
Diệp lúc này mới nhúc nhích được thân người, quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
“ Cậu lộ liễu vào chỗ này không sợ người ta phát hiện à?”
Tôi phồng má, tỉnh bơ đáp:
“ Khóa cửa rồi.”
Diệp càng trừng lớn mắt hơn:
“... Người ta cần đi thì sao?”
“ Kệ người ta.”
Diệp thả lõng hai vai xuống, tay đang ôm lấy cái túi nilong màu đỏ, bên trong có vẻ là quần áo. Tôi nhìn cậu ấy một chút rồi mới hỏi tên.
Cậu ta nói, cậu ta tên Sơn Tùng.
Khi đó đột nhiên tôi bật cười một tiếng rất thiếu đòn. Rồi tôi tì ngón tay vào cằm, mắt híp lại, miệng lẩm nhẩm hát:
“ Người theo hương hoa mây mù giăng lối...”
“ Này, im ngay!! Tôi không phải thằng kia!!”
Tôi vờ như không nghe thấy, đôi mắt lãng sang phía khác, khóe môi cong nhẹ lên.
“ Làn sương khói phôi--”
“ Này thằng kia!!!”
Tôi bật cười thành tiếng, khẽ gật gù rồi giơ một tay lên che ngang môi, suỵt một tiếng.
“ Sếp à, đừng làm ồn nữa. Không người ta sẽ nghĩ chúng ta là biến thái đó.”
Tùng có vẻ căm tức tôi lắm, nhưng cuối cùng cũng phải nhịn xuống cơn tức giận kia vì sợ người bên ngoài phát hiện.
Kỳ thực, ngay từ đầu tôi đã không có ý muốn chọc ghẹo cậu ấy, nếu như cậu ấy không phải là thằng sinh viên bất lịch sự hôm bữa. Đương nhiên, tôi có trí nhớ hơi bị tốt đối với một số người không vừa mắt. Cho nên, cậu sinh viên hôm nọ đã vô tình lọt vào sổ đen của tôi rồi.
Nhưng tôi nghĩ, cậu ta cũng không nhớ tôi là ai đâu.
Ngẫm nghĩ một hồi, tôi nâng mắt nhìn Tùng, nghiêm túc hỏi:
“ Sao cậu lừa được chú Thanh hay vậy?”
Mỗi lần nhắc đến chú Thanh, Tùng hệt như là kẻ có tội đồ đầy mình, cứ lén lút đề phòng nhìn ra ngoài cửa phòng vệ sinh. Sau đó mới nhỏ giọng, bực bội đáp trả lại:
“ Thì do tôi giả gái xinh quá chứ sao.”
Tôi hơi nghênh mặt, lém lỉnh cười một cái:
“ Tùng chắc chứ?”
Tùng nghe tôi nói như vậy, đột nhiên lại càng thêm đề phòng. Mỗi lần tôi trêu cậu ta thành công xong liền phát hiện, Tùng kỳ thực chẳng hung dữ hung bạo gì mấy, ngược lại còn khá nhát gan nữa, nếu không phải nói là quá yếu mồm.
“ Cậu lại muốn gì đây? Đừng tưởng mình nổi tiếng rồi khinh người khác.” Tùng bỗng nói mạnh miệng như vậy làm tôi kinh ngạc.
Mà kinh ngạc là vì cái câu cậu ta vừa nói. Tôi nổi tiếng là như thế nào? Sao cậu ấy lại nói như vậy nhỉ?
Thấy tôi im lặng, tròn mắt nhìn nhìn, Tùng bất lực thở mạnh một hơi rồi hơi thô bạo đẩy tôi sang một bên. Đi đến trước tấm gương, Tùng dùng đồ tẩy trang tẩy đi mấy lớp phấn trên mặt mình.
Tôi đứng sau lưng Tùng, cũng không biết nói thêm gì nữa.
“ Nguyễn Nhật Phi, sinh viên năm ba khoa múa, được thầy cô ưu ái, từng đóng hụt vai diễn bên khoa diễn xuất, gần đây lại rộ lên tin đồn với thầy Đức.”
Tùng thuần thục nói một lượt như vậy, không vấp một chữ nào. Sau đó quay lưng lại, ánh mắt mang theo chút ganh tị nhỏ nhoi nhưng không khuất phục trước tôi mà nói:
“ Thế nào? Tôi nói đúng hết chứ?”
Thoạt đầu tôi thực sự ngỡ ngàng khi thông tin cá nhân của mình lại bị người ta nắm rõ như vậy. Im lặng suy nghĩ một hồi, tôi xoa xoa mũi, giống như nhận ra được vài chuyện thú vị khác.
Đi lại gần đến trước mặt Tùng, tôi khoanh hai tay trước ngực, chậc lưỡi một tiếng:
“ Này, nói thật đi. Có phải cậu là loại fan nhưng ngụy antifan không? Trông ngoài mặt thì rất ghét tôi, thế nhưng sâuuuu trong tim thì vô cùng ngưỡng mộ tôi.”
Ngước đầu cao lên một chút, tôi nháy mắt đưa tình:
“ Tôi nói đúng không?”
Tùng cứng họng, “ Mẹ nó, im ngay! Ai là fan chứ hả?”
Thấy cậu ta nổi sùng lên rồi, tôi cũng không muốn trêu nữa. Thay bộ mặt nghiêm túc vào, tôi hạ tầm mắt, đang định khuyên cậu ta không nên liều mình lừa gạt chú Thanh quá lâu, nếu lỡ sự thật được đưa ra ánh sáng thì khó bảo toàn mạng sống lắm.
Nhưng lời ý nghĩa chưa tuôn ra thì tôi bị cái thứ trước mặt thu hút. Khẽ nhíu mày, tôi chợt nhớ tới lần đầu gặp mặt chị Phụng, cũng ấn tượng với cái...vòng một của chị.
Lần này, tôi rõ ràng là ăn phải món hư hỏng gì rồi nên mới biến thành một đứa mặt dày như vậy. Vừa nãy còn dặn lòng không nên chọc ghẹo người kia nữa, thù hận gì cũng coi như xóa sạch đi nhưng mà... tôi đã lỡ trêu thêm lần cuối.
Điềm nhiên duỗi ngón tay ấn vào vòng một của Tùng, lập tức chỗ kia lõm một chỗ, tôi chớp chớp mắt.
“ Này, rốt cục cậu làm cách nào mà nó phồng hay thế? Chưa gì đã xẹp lép rồi.”
Tùng cúi đầu nhìn ngón tay của tôi vừa mới thu về, mặt nổi gân xanh, cuối cùng không thèm giữ sỉ diện nữa mà quạt tôi một trận.
“ Mẹ mày, sao giống thằng lưu manh đi dê xồm con gái người ta thế?”
Ném lại một câu như vậy rồi Tùng bỏ đi.
Tôi ngẩn ra một lúc mới uất ức chạy khỏi phòng vệ sinh, không nhìn thấy Tùng đâu nữa, có lẽ đã sớm lạc trôi đi phương nào rồi.
Rút di động ra, tôi mím môi gọi điện cho Nguyện. Ở đầu dây, anh ấy bắt máy hơi chậm nhưng giọng điệu cũng không thay đổi máy.
Ngồi ở trạm xe buýt, tôi bĩu môi kể anh nghe về Tùng.
“ Anh à, hôm nay có người vừa bảo em giống thằng lưu manh đi dê xồm gái á...”
Nguyện ở bên kia khá im lặng, tựa như suy ngẫm câu chuyện tôi kể quá ngắn gọn đến súc tích chăng?
Hồi lâu, anh ấy đáp:
“ Sao người ta lại bảo như thế?”
Tôi thở mạnh một hơi ấm ức:
“ Em đâu có cố tình đâu. Chỉ là em vô tình gặp lại cái bạn không thân thiết hôm nọ, định trêu một chút, không nghĩ người ta mắng em như thế.”
“ Người ta xinh lắm à?”
“ Vâng, khá xinh đấy.” Tôi nghiêng đầu, chép miệng, “ Người ta là con trai.”
“ Hôm nào dẫn anh đi gặp người ta thử nhé?”
Tôi nhảy dựng, “ Làm gì?”
“ Người ta xinh mà, phải không?”
Tôi cúi mặt, chọt chọt lên ghế đá, “ Bỏ đi, em không đùa với anh!!!”
“ Vậy em có nghiêm túc khi ra ngoài đường chưa? Ý của anh đã nghiêm túc chưa nhỉ?”
Giọng điệu của anh bỗng dưng thay đổi như đồng xu bị lật mặt vậy đó. Tôi rùng mình, lắc đầu nguầy nguậy, dường như bị khuất phục.
“ Ừm, chưa...”
“ Ừm, sao nữa?”
Tôi thở dài, “ Được rồi, em sẽ nghiêm túc!!”
Dứt lời, tôi bồi thêm câu cuối, vì trong lòng luôn muốn đả kích anh thật thành công một lần mới được.
“ Nhưng cậu ta xinh thật ý~”
Không nghĩ rằng Nguyện lại dùng hóa học mà đáp trả tôi:
“ Hai nguyên tố giống nhau sẽ không bao giờ phản ứng được với nhau, hiểu chứ?”
Khốn....khiếp....(﹁”﹁)
Thật sự, tôi không thể nói được nữa. Nếu tôi bảo, dùng hóa học mà chứng minh thực tế luôn, cool lắm. Thì chắc chắn, Nguyện sẽ bảo thế này:
“ Em còn nhận ra đó là hóa học thì giỏi hơn anh rồi.”
#
Trước ngày tôi thi môn lý thuyết giữa kỳ, tôi có nói với Nguyện, tạo động lực cho em đi.
Hôm ấy chúng tôi vừa đi xem phim với ăn uống về thì tôi sực nhớ đến bài thi trước mắt của mình. Nguyện ngồi bên cạnh, thoạt đầu còn nghiêm túc nói tôi cứ ôn tập thật kỹ vào thì sẽ qua thôi.
Nhưng tôi căn bản không thích lý thuyết, tuy nó ít nhưng nó khó nhớ lắm. Vì vậy tôi mới bảo anh cho tôi cái động lực đi.
Lát sau, Nguyện đứng đối diện tôi, vừa định thay chiếc áo sơmi bên ngoài liền dừng tay lại, hạ tầm mắt nhìn khuôn mặt bí xị của tôi.
“ Điểm cao nhất là bao nhiêu?”
Tôi lắc đầu, “ Em chỉ cần năm điểm qua môn thôi.”
Nguyện cởi khuy áo thứ nhất, gương mặt lạnh lùng đầy cool ngầu. Tôi vô tình đứng đối diện lại như không chịu nổi, đành liếc sang chỗ khác.
“ Tôi muốn thấy em làm bài tốt nhất có thể.”
Nghe vậy, tôi thở dài, “ Vậy...em nghĩ tốt nhất có thể sẽ là bảy điểm.”
“ Tám.” Nguyện chốt.
Tôi cắn môi, trừng mắt với anh. Nhưng cuối cùng cũng gật gù, coi như tám điểm cũng rất oai phong lẫm liệt đi. Vì từ trước đến giờ, tôi cũng chưa từng đạt đến ngưỡng sáu, bảy.
Nguyện đã cởi xong ba khuy áo, lúc này để lộ ra một bờ ngực màu đồng nam tính của anh ấy. Mắt tôi hiện tại không còn đứng đắn nghiêm túc nữa, cứ một phút lại đảo qua chỗ kia một lần, cuối cùng đành cúi thấp đầu luôn.
“ Nếu em đạt tám điểm, chúng ta làm tình.”
Ớ...đệch.
Tôi nhất thời nhíu mày, cảm thấy mấy đầu ngón chân có chút tê buốt. Ngẩng đầu lên, tôi bày ra cái vẻ mặt sinh viên năm ba không hưởng ứng phong trào sống thử của đại đa số sinh viên mà nói:
“ Này, anh có thể đứng đắn hơn không hả? Đấy có lợi cho anh, chứ động lực méo gì tới em!”
Tôi nói xong, còn đang chờ người nọ phản ứng lại thì bất ngờ Nguyện nâng cằm tôi lên bằng ngón trỏ, đôi mắt đen láy hơi híp lại, đầy vẻ thâm hiểm.
“ Thật chứ? Thật...là em không mong muốn?”
Mẹ nó ơi, làm sao mình có thể bảo, em muốn, muốn lắm?!
Tôi tránh động chạm với anh, quay đầu đi, lạnh giọng bảo:
“ Không đùa nữa đâu!!!”
Nhưng Nguyện lại nghiêm túc giữ chặt cằm tôi lại, buộc tôi phải ngước mắt lên nhìn anh. Mi mắt anh hơi khép lại, ánh nhìn hạ thẳng xuống hai môi của tôi.
“ Vậy hôm trước có người nào ngủ cạnh anh lại có thể nói mớ gợi tình như thế? Nói anh nghe, khi ấy em mơ thấy gì vậy?”
----- Có không thế?
Tôi rơi vào hoang mang, nghĩ ngợi rất lâu để xác định xem mình có nói không. Nhưng cố gắng lục lọi trí nhớ lắm rồi, tôi cũng không thể xác định được.
“ Em...thật sự có nói mấy cái đó sao?”
Tôi căng thẳng nhìn Nguyện. Không ngờ ngay sau đó anh lại ôm ghì tôi lại, bật cười một tiếng đầy đùa cợt.
“ Đùa em một chút thôi. Không ngờ thái độ của em lại tự khẳng định tất cả như vậy luôn. Haha...”
Ngày hôm đó, tôi đá mạnh vào chân anh một cái rồi quay lưng, bỏ về nhà.
Một tuần sau, tôi chính thức lên dĩa với kỳ thi giữa kỳ.
Nhớ lại mấy kỳ trước, tôi thi lý thuyết chủ yếu là lụi...theo cách xoay hướng bút. Hôm nay, tôi nghĩ mình sẽ lụi theo phong cách khác.
Ngồi trong phòng thi, hồi hộp chờ đợi thời gian chuông reo lên để có thể bắt đầu thảy gôm. Trong lúc chờ đợi, tôi chống cằm, đưa mắt nhìn quanh phòng, ngắm nghía những thí sinh chung phòng với mình.
Tôi thấy họ khá là bình thản, có lẽ họ cũng giống tôi chăng?
Trước khi chuông reo năm phút, có một thí sinh từ bên ngoài chạy ù vào một cách vội vã. Ném cặp lên sàn, thí sinh cúi chào giám thị một cái rồi đi tìm chỗ ngồi của mình.
Nâng mắt quan sát, tôi giật mình khi nhìn ra được người bạn mới quen của mình. Khẽ cười một tiếng, tôi thì thầm sau lưng người nọ.
“ Cuối con đường là bầu trời xanh ấm êm. Bên tôi mỗi khi buồn lặng lẽ xóa tan âu lo. Gạt giọt nước mắt thăng trầm. Niềm tin mãi luôn đong đầy...”
Vì giọng hát khe khẽ của tôi mà làm cho tấm lưng kia động đậy. Tùng quay ngoắt xuống, định gườm nhưng rồi nhận ra tôi thì nó liền phỉ một câu:
“ Điên vừa thôi!”
Tôi ngồi vắt chéo chân, lăn lăn cây bút, khuôn mặt tội nghiệp:
“ Bài đó ý nghĩa lắm đấy Sếp à. Hãy giúp bạn bè nhé...”
Sếp của tôi giận run cả hai vai, bỗng dưng tôi lại nổi máu muốn chọc bạn ý ghê chứ. Nhưng chuông reo rồi, tôi chỉ còn cách ngồi thật nghiêm túc vào mà...lụi thôi.
Đọc đề qua một lượt, tôi phát hiện có vài câu tôi từng học qua rồi, chỉ là nhớ man mán chứ không nhớ chắc lắm. Ngồi hì hục làm cũng hơn nửa tiếng đồng hồ, tôi phủi phủi bụi dính trên tờ giấy thi, ngoan ngoãn ngồi đợi tới cái thời gian cho phép nộp bài trước.
Đương lúc ngồi vẽ vời giết thời gian thì đột nhiên có mảnh giấy từ phía trên ném xuống dưới bàn tôi. Ngồi thẳng dậy, tôi liếc mắt nhìn giám thị ở trên kia, cẩn thận mở mảnh giấy ra đọc.
| Ê, chép đáp án lại đi. Tôi chưa học gì cả.|
Mảnh giấy này chứa nội dung thật sự quá lớn lao. Tôi đọc xong còn thấy kinh khủng hơn cả việc phải suy nghĩ câu đáp trả lại Nguyện nữa.
Im lặng một hồi, tôi cầm bút lên, vừa canh giám thị vừa ghi vào giấy. Khều khều hai cái, chuyền giấy qua khe hở nhỏ nhỏ, ngồi nghiêm túc lại.
Reng.
Chuông reo lên rồi, tôi đứng bên ngoài hành lang, tốt bụng chờ đợi Tùng nộp bài xong xuôi. Khi quay đầu lại, nhìn thấy bạn ấy đùng đùng đi tới trước mặt, trong tay còn đang vò lấy một mảnh giấy trắng nữa.
Nghiêng đầu nhìn, tôi chớp chớp mắt.
“ Ừm, sao rồi?”
Tùng hung hăng ném mảnh giấy vào ngực tôi. Tôi nhanh tay mà chụp được, cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay.
“ Shit, tôi đắc tội gì với cậu chứ hả? Mẹ nó!”
Tùng lạnh lùng quay người bỏ đi. Tôi ở phía sau, khẽ cười một tiếng rồi giở mảnh giấy kia ra, nhìn lại kỷ niệm đáng nhớ của mình.
Trong mảnh giấy, có duy nhất hai câu mà thôi.
Câu của Tùng:
| Ê, chép đáp án lại đi. Tôi chưa học gì cả.|
Câu của tôi:
| Cố lên nhé!|