[Quyển 2] Ý - Tình Yêu Và Đam Mê

Chương 66: Chương 66




Thời gian rút thăm kéo dài trong khoảng mười lăm phút, cuối cùng ai cũng có đôi có cặp.

Mọi người lúc này dần thay đổi vị trí, đứng với người bạn nhảy của mình.

Tôi cũng không còn đứng chung với Hải Băng nữa mà thay vào đó là một thanh niên cao lớn điển trai tên Tuấn Anh.

Tuấn Anh khi nói chuyện khác hẳn với vẻ ngoài kiêu hãnh của anh ấy. Giọng nói truyền cảm ấm áp, cách nói chuyện cũng lịch sự mà nhún nhường, nghe không ra một điểm nào có thể chê trách được.

“Trước đây em có từng luyện tập nhảy gì chưa?” Tuấn Anh ở bên cạnh có vẻ khá quan tâm đến những sở thích của tôi.

Sân khấu hiện tại rất ồn, vì những cặp đôi khác cũng đang hỏi thăm lẫn nhau. Hải Băng ở phía đối diện tôi cũng đang cao hứng trò chuyện cùng với một bạn gái. Nếu tôi không nhầm thì đó là cô gái người Nhật Bản mà Hải Băng đã tia trúng khi nãy.

Thầm cười một tiếng trong bụng, tôi sau đó mới nhớ đến câu hỏi của Tuấn Anh, vì thế liền quay đầu lại nhìn anh ấy một cái.

“Em theo học ngành múa cho nên cũng khá quen với những động tác nhảy rồi.”

“Múa sao?” Tuấn Anh thoáng kinh ngạc nhìn tôi, hồi sau lại mỉm cười nhàn nhạt đáp, “Như vậy là anh cần em trau dồi thêm cho mình rồi. Anh chỉ là đam mê nhảy thôi, cho nên có tập tành học hỏi theo người ta đôi chút chứ không chuyên nghiệp lắm.”

Tôi gật nhẹ đầu, toan hỏi tiếp, “Vậy anh thiên về thể loại nào vậy?”

“Popping.” Giọng điệu của anh ấy khá tự hào cùng thích thú, “Thể loại này làm cho xương cốt dẻo dai hơn nhiều đấy, với cả cũng rất thú vị nữa.”

Tôi có từng xem qua những đoạn clip về thể loại popping này rồi. Đúng thật là những màn trình diễn thu hút người khác. Mỗi lần xem cùng Như, chúng tôi đều không ngừng thán phục tài năng của bọn họ.

Xem ra những bài múa đương đại của tôi chẳng ăn nhằm gì với thể loại mà Tuấn Anh theo đuổi rồi.

“Còn em thích thể loại gì?”

Tôi kéo lại suy nghĩ của bản thân, nhỏ giọng đáp, “Đương đại.”

“Vì sao?”

“Vì nó là thể loại khá bí ẩn.” Tôi cười nói, “Những động tác có thể nói lên cả một câu chuyện, nhưng không phải ai cũng hiểu được câu chuyện đó.”

Tuấn Anh nghe tôi nói cũng rơi vào trầm mặc suy tư, anh đẩy nhẹ gọng kính màu đen trên sống mũi, “Nói vậy, cũng thật khó để người ta có thể hiểu được những gì em muốn truyền tải.”

“Thứ càng dễ hiểu, càng khó khắc sâu vào tim được.”

Tuấn Anh im lặng nhìn tôi, khóe môi khẽ cong lên mỉm cười một cách ẩn ý.

Biên đạo múa Anthony sau khi cho mọi người có cơ hội cùng trò chuyện làm quen với nhau xong liền giơ cao hai cánh tay trắng nhợt của thầy lên, vỗ mạnh hai tiếng.

Mọi người ngay lập tức ngừng lại hoạt động của mình, hướng mắt về Anthony.

“Trò chuyện như vậy có lẽ đã đủ rồi.” Anthony cười lên một cái đốn tim thiếu nữ, “Bây giờ mỗi người cùng tiến vào phòng tập để gặp biên đạo múa của mình ở vòng Một nhé. Sau đó sẽ cùng nhau rút thăm thêm một lần nữa để chọn thể loại trình diễn nhé.”

Mọi người đồng loạt hô lên một tiếng “Vâng“. Nghe qua làm tôi nhớ đến những khoảnh khắc còn mài quần trên ghế nhà trường, ngày nào cũng sẽ nghe thấy những âm thanh đồng loạt dứt khoát mạnh mẽ như vậy.

Hải Băng ở phía đối diện sau khi trò chuyện cùng cô gái Nhật Bản xong liền chạy đến chỗ tôi, nháy mắt ra vẻ vừa mới tia gái thành công vậy.

“Hí hí, cô bé kia đúng là đáng yêu. Không ngờ tớ có thể bắt cặp với em ấy.”

Tôi nhìn Hải Băng mặt mũi sáng rỡ, không khỏi cười khổ một tiếng, “Ừm, thế cô bé đã đổ chưa?”

Hải Băng nghe hỏi, mũi chun chun, “Dễ gì đổ liền chứ. Tuy rằng tớ cũng thuộc dạng đẹp trai soái tỷ nhưng mà không dễ ăn vậy đâu.”

“Vậy thì cố gắng lên!” Tôi cười đáp, sau đó liếc sang phía bên cạnh, nhìn thấy Tuấn Anh đang kiên nhẫn chờ đợi, tôi lập tức vẫy tay tạm biệt Hải Băng.

Chúng tôi bước vào phòng tập ở phía sau sân khấu. Đây là một gian phòng nhỏ, xung quanh ngoại trừ hai tấm kính khổng lồ thì cũng không còn trưng bày gì quá nhiều.

Ở trong phòng tập đã sớm có một người đàn ông mặt mũi điển trai, hàm râu quai nón càng tôn lên vẻ đẹp quyến rũ trưởng thành của người đó.

“Good morning!” Người kia nhìn thấy tôi cùng Tuấn Anh liền bước đến, lịch sự bắt tay chào hỏi.

Tính tình phóng khoáng này cũng dựa vào một phần người kia là người nước ngoài. Quốc tịch cụ thể ở đâu thì tôi không rõ cho lắm, nhưng cách nói chuyện khá vui vẻ và gần gũi.

“Good morning!” Tuấn Anh đối với người kia niềm nở chào hỏi lại.

Tôi thì không nói gì, chỉ bắt tay với mỉm cười mà thôi. Vì trong lòng tôi đang có một dự cảm không tốt xoay tròn xoay tròn liên tục.

“I”m Steven. What”s your name?” Steven hướng mắt đến chúng tôi, hỏi.

Tuấn Anh vẫn là người chủ động trả lời trước, “I”m Tuan Anh.” Sau đó anh chỉ tay qua phía tôi, khéo léo giúp tôi nói luôn, “This”s my partner, Thien Y.”

“Thien Y?” Steven dường như đang cố gắng phát âm tên của tôi thật đúng, sau đó mỉm cười một cách phóng khoáng, “You”re so pretty, Y.”

“...Thank you, Steven.” Tôi gượng gạo nói một câu cảm ơn, dự cảm không tốt kia vẫn xoay vòng không ngừng.

Kì thực, khi còn ở trường học, tôi luôn cảm thấy sợ hãi với môn tiếng Anh. Khi có người trò chuyện với tôi bằng tiếng Anh, chắc chắn những dây thần kinh trong đại não sẽ giật giật liên hồi, vì chúng hồi hộp căng thẳng đấy.

Đôi khi tôi còn muốn choáng váng nữa cơ.

Nếu như Steven cứ mãi nói chuyện bằng tiếng mẹ đẻ của ông ấy thì tôi thật sự hết cách để giao tiếp cùng ông ấy.

Thật đáng sợ!

Steven nghe thấy tôi cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện một câu, ánh mắt càng lộ rõ một tình cảm thân thiết nào đó dành cho tôi.

Sau cái màn chào hỏi kia, Steven đưa đến cho chúng tôi một chiếc thùng nhỏ để rút thăm.

Tuấn Anh liếc mắt nhìn tôi, rất đàn ông mà nhường nhịn, “Em rút đi.”

Tôi trong bụng lại thầm nghĩ, liệu có phải để mình rút rồi có gì mình sẽ gánh hết không? Không biết mình sẽ rút phải thể loại gì nhỉ?

Đem cả tâm tình căng như dây đàn vào trong chiếc thùng nhỏ, tôi rút ra một lá thăm. Đưa nó cho Tuấn Anh, tôi hít một ngụm không khí, hồi hộp chờ đợi.

“Là gì thế?” Tôi tò mò hỏi.

Tuấn Anh chậm rãi mở lá thăm được gấp làm đôi ra, vuốt thẳng rồi mỉm cười với tôi, “Cái này có lợi cho em rồi.”

Tôi nhíu mày đoán mò, “Đương đại?”

Thấy nụ cười của Tuấn Anh càng đậm thêm, tôi tròn mắt hỏi lại một lần nữa, “Thật sự à?” Sau đó thì mau chóng cuỗm lấy lá thăm trong tay của anh ấy.

Lá thăm ghi rõ hai từ “đương đại” làm cho tôi trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Mặc dù tôi biết những vòng sau đấy không phải lúc nào cũng may mắn như thế này.

Mà, có vào được vòng tiếp theo không tôi còn chưa dám chắc nữa mà nhỉ?

Lúc tôi chăm chú nhìn vào lá thăm thì Tuấn Anh quay sang nói gì đó với Steven. Chắc là nói lại thể loại trong phần trình diễn của chúng tôi.

“Oh, that”s great! So what kind of script do you wanna set up?”

Bên tai tôi lần nữa ù ù cạc cạc. Ngẩng mắt rời khỏi lá thăm, tôi ngốc lăng nhìn Tuấn Anh, có ý muốn anh dịch lại cho tôi nghe Steven vừa nói gì.

“Steven hỏi chúng ta muốn dựng kịch bản như thế nào?”

À, kịch bản sao?

Tôi trầm mặc nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, bỗng dưng lại muốn dùng những thứ gần gũi nhất với bản thân để tạo thành một kịch bản. Nhưng liệu hai người kia có đồng ý hay không?

“Mối tình đầu có được không?”

Tuấn Anh có chút khó hiểu nhìn tôi, “Sao lại là mối tình đầu?”

Tôi mím nhẹ môi, hít vào một hơi rồi thấp giọng giải thích, “Ừm vì bỗng dưng em có cảm hứng cho một mối tình đầu. Mối tình đầu luôn chứa một cảm giác gì đó rất khó quên, vừa đáng yêu cũng đầy những xúc cảm vụng dại nữa...”

Tuấn Anh cũng im lặng suy nghĩ một chút, hồi lâu liền quay sang phía Steven cười nói, “Our idea is first love.”

“First love?” Steven bỗng lên giọng, trong ánh mắt tựa hồ có chút nghĩ ngợi phân vân, “Hm let me see...First love...hmm sounds not bad.”

Tôi nghe loáng thoáng hai từ “not bad”, được rồi, có phải tôi nghe rất đúng trọng tâm hay không? Không cần biết những từ trước đó là gì, chỉ cần biết “not bad” chính là đồng ý!

Không tệ, đương nhiên là ông ấy sẽ đồng ý rồi.

“Thế nào?” Tôi quay sang hỏi Tuấn Anh.

Tuấn Anh nhìn tôi nhàn nhạt đáp, “Ừ, Steven đồng ý rồi. Chúng ta chỉ cần dựng lên kịch bản chi tiết hơn một chút. Cũng cần chọn âm nhạc nữa.”

Tôi gật đầu, tiếp thu những gì anh nói.

Sau khi đưa ra ý tưởng về mối tình đầu, Steven hoàn toàn để cho chúng tôi tự do lựa chọn và tạo thêm những ý tưởng khác. Còn ông chỉ có việc ngồi ở một bên, nhâm nhi ly Starbucks đắt tiền của mình.

“Em muốn chọn bài nào để diễn?” Tuấn Anh từ khi bắt cặp đến giờ đều luôn hỏi ý kiến của tôi trước, sau đó anh sẽ xem xét rồi quyết định.

Nhưng dường như lần nào ý kiến của tôi cũng được thông qua. Cảm giác này làm cho tôi thấy nhẹ nhõm hẳn với người đồng đội của mình.

Tập trung suy nghĩ về bài hát cho phần trình diễn, tôi bỗng nhớ đến một bài rất ý nghĩa. Lời dịch ra nghe cũng thuận tai, hợp cảnh nữa.

“Tuấn Anh, anh nghe thử bài này đi.” Tôi đưa điện thoại đã mở sẵn bài hát đó cho anh.

Đây là một bài hát tiếng Anh, tên là “Don”t speak“. Tuy rằng tôi rất ghét tiếng Anh, nhưng khi đọc lời dịch của bài hát, tôi đã không tự chủ được mà khắc sâu vào trí nhớ của mình.

Tuấn Anh im lặng nghe bản gốc của bài hát, tức là không cần phải đọc lời dịch. Một hồi sau, anh gật đầu, lần nữa chấp nhận ý kiến của tôi.

“Trong bài hát này, em thích nhất là câu gì?” Tuấn Anh đột nhiên lại đổi chủ đề làm cho tôi có chút mơ hồ.

Ngồi nghiệm lại bài hát, tôi nhất thời bị lôi kéo về một quá khứ đau buồn, tâm tình chốc chốc thay đổi hẳn. Im lặng suy nghĩ thật cẩn thận, tôi cuối cùng cũng chọn ra được câu hát mà mình thấm thía nhất.

“As we die, both you and I, with my head and my hands I sit and cry.”

“Sao em lại thích câu ấy?” Tuấn Anh cất giọng trầm ấm hỏi, ánh mắt lại chăm chú quan sát biểu tình trên gương mặt tôi.

Tôi khi ấy hơi cúi thấp đầu, tựa hồ nghĩ ngợi lý do bản thân thích câu hát đó nhất. Nhưng cho dù nghĩ suốt cả buổi sáng đi nữa, tôi cũng không cách nào giải thích được.

Đôi khi thích chỉ đơn thuần là thích thôi, không cần phải có lý do cụ thể cho việc đó đâu.

“Chỉ là em thấy thích thôi.” Tôi thành thật nói.

“Em có biết câu ấy dịch ra sẽ như thế nào không?”

Tôi nghe hỏi lập tức cười xòa một tiếng, “Em có đọc nhiều bản dịch khác nhau, bản nào cũng hay cũng thấm thía cả.”

“Đâu, em dịch thử anh nghe.”

“Vạn lần đừng bắt em phải dịch lời bài hát. Sẽ đi lạc ra khỏi quỹ đạo mất.” Tôi xị mặt nói, sau đó thì quay về chủ đề ban đầu, “Được rồi, chúng ta nên đưa bài hát cho Steven để ông ấy biên đạo cùng thôi.”

Steven ở bên kia tựa hồ nghe thấy tên của mình, quay đầu qua nhìn một cái. Ly starbucks ở trong tay cũng đã cạn đến gần đáy.

“Done?” Steven hỏi một cách ngắn gọn.

Tuấn Anh cùng tôi đồng loạt gật đầu.

Như vậy, tại vòng Một, chúng tôi sẽ trình diễn múa đương đại, bài hát chủ đề là “Don”t speak” với nội dung là mối tình đầu ngây thơ vụng dại nhưng cũng rất đau khổ.

...

Cả ba người chúng tôi đã ở trong phòng tập đến gần xế chiều.

Sau khi tập thử một số động tác cho phần mở màn, Steven nhìn tôi với vẻ mặt rất hài lòng.

“You dance so well.” Steven cười cười nói tiếp, “Have you performed before?”

“...” Tôi lại hít một ngụm không khí, thật sự muốn cầu cứu Tuấn Anh.

Vì sao những biên đạo múa lại toàn là người nước ngoài thế này? Nếu không phải là người nước ngoài thì cũng là Việt kiều về nước.

Tôi thở dài một tiếng ở trong lòng, “Hm yes...”

Tuấn Anh ở bên cạnh lúc này nhìn tôi cười một cái như trêu chọc, “Có vẻ Steven rất thích em.”

Tôi lại ngẩng mặt thờ ơ bảo, “Cũng không cần thiết.”

“Sao vậy?”

“Vì em không thích ông ấy.”

“Ồ...” Tuấn Anh gật gù, không hiểu vì sao lại hỏi lảng sang một vấn đề khác riêng tư hơn, “Em có người yêu rồi sao?”

Tôi quay đầu nhìn anh ấy một cái, lãnh đạm cười, “Không có.”

“Thật ư?” Tuấn Anh kinh ngạc nhìn tôi, tựa hồ tôi vừa bịa ra một chuyện rất khó tin vậy.

Mặc kệ thái độ kinh ngạc kia, tôi bình tĩnh gật đầu, bồi thêm một câu khi nãy còn chưa kịp nói, “Em làm gì còn người yêu chứ, người yêu sắp thành chồng em mất rồi.”

Để lại một câu như thế xong, tôi quay lại nhìn vào tấm kính khổng lồ, luyện tập lại những động tác khó nhằn.

Qua tấm kính, tuy rằng tôi trông có vẻ không quan tâm đến xung quanh cho lắm, nhưng kì thực tôi vẫn quan sát những người còn lại ở trong phòng.

Steven có vẻ lại nhàn hạ giống như ban nãy. Tuấn Anh thì sau khi nghe tôi nói câu kia, mặt mũi có phần khó coi hơn một chút.

Liếc mắt ra phía sau lưng, tôi hờ hững đánh chân lên cao, trong bụng thầm cười lạnh một tiếng.

Tuấn Anh này, anh rõ ràng không biết tôi luôn có một đôi mắt khác có thể nhìn thấu nội tâm của người khác đấy.

Nội tâm của anh, quả thực khó lường. Thật không may, loại người như anh chính là loại mà tôi chán ghét tiếp xúc nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.