#73.
“Vợ à, có phải chúng ta nên làm cho xong việc khi nãy hay không?”
Vỏ táo bỗng dưng đứt làm đôi. Tôi khẽ nhíu mày, cảm thấy bất lực với việc gọt vỏ táo một cách hoàn hảo. Sau đó quay đầu nhìn Nguyện, lại cảm giác hôm nay anh ấy có gì đó rất kỳ lạ.
Bước lại gần, tôi đưa anh miếng táo đã cắt ra, cười trêu, “Anh vừa nói gì vậy? Em nghe chưa rõ?”
Nguyện đón lấy miếng táo trong tay tôi, thản nhiên đáp, “Vợ, hôn tiếp đi.”
“Vợ sao?” Tôi bất ngờ tròn mắt nhìn anh, ngồi xuống bên cạnh lắc lắc cánh tay của anh, “Này, anh thật sự bình thường đấy chứ? Em không muốn ai nhập vào chồng mình đâu.”
Nguyện nâng mắt nhìn tôi, “Vậy là có hôn tiếp không?”
Tôi hít vào một hơi lành lạnh, không nói gì trực tiếp nhướn người hôn lên môi người kia. Môi anh vẫn mềm nhưng hơi lạnh, tiếp xúc với môi tôi ấm nóng như lửa hồng, tạo ra loại cảm giác thật dễ chịu.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Nguyện làm nũng như thế này, tuy có hơi khác người một chút vì vẻ mặt của anh vẫn không thay đổi gì cả.
Thản nhiên đến lạnh lùng.
Hôn xong, chúng tôi tách ra một khoảng. Nguyện im lặng ăn nốt miếng táo khi nãy. Còn tôi thì im lặng nhìn anh.
Ngay lúc này tôi tựa hồ nảy sinh một loại cảm giác rất khó hiểu, đó là muốn đứng nhìn anh như thế mãi thôi. Tôi thật sự muốn được nhìn thấy người đàn ông ở trước mặt mình mỗi ngày, mỗi giờ, thậm chí là mỗi phút. Nhớ lại quãng thời gian chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu và biết được sự nguy kịch của anh, tôi khẽ rùng mình một cái.
Có lẽ vì tôi quá chăm chú đã làm cho Nguyện để ý. Anh hơi nhíu mày, bắt lấy cổ tay của tôi kéo nhẹ một chút.
“Em lại đang nghĩ gì đấy?”
Tôi chậm rãi thoát ra khỏi mớ suy tư của bản thân, “Không có gì đâu, chỉ vớ vẩn thôi.”
“Thật chứ?” Nguyện hỏi rồi ngồi thẳng dậy, vươn tay kéo tôi ôm vào lòng, “Được rồi, anh đã ở đây, ngay trước mặt em rồi không phải sao? Nhìn em như sắp khóc đến nơi vậy.”
Tì cằm lên vai anh, tôi hít hít mũi đỏ ửng, “Em không có khóc.”
“Có.” Anh quả quyết.
Tôi cắn môi, cố kìm lại nhưng rốt cuộc thất bại, hai cánh tay vòng qua ôm cứng anh, “Ừ, em sắp khóc đến nơi rồi đây. Anh có biết em đã sợ đến thế nào không? Mọi thứ xảy ra đột ngột quá, em không thể làm gì được cả. Em bất lực ngồi đợi bên ngoài phòng cấp cứu, bất lực nghe bác sĩ bảo tim anh ngừng đập, bất lực mà khóc giữa hành lang. Em đã không biết phải làm gì để khiến mọi chuyện tốt hơn một chút...”
Nguyện im lặng nghe tôi nói hết, sau đó thì cười trầm một tiếng. Tôi không hiểu lý do làm anh cười là gì, chỉ cảm thấy ấm ức trong lòng nên đẩy anh ra, không ôm nữa.
Tôi vì lo lắng mà khóc nhiều như vậy, còn anh thì ngồi đấy mà cười.
Thiên lý ở đâu?
Nguyện nâng mắt nhìn tôi chăm chú, sau đó đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, “Anh biết hết mà. Em quên anh là ai rồi à? Mọi chuyện về em anh đều biết cả. Đừng ấm ức nữa, ngoan nào.”
Tôi khịt khịt mũi, ngốc lăng nói, “Anh không phải Nguyện mà em biết...”
“Vậy à?”
“Ừ, Nguyện mà em biết sẽ không nói ngoan nào.”
Nguyện nghe vậy vẫn thản nhiên dựa lưng vào thành giường, nhìn tôi cười thật nhẹ, “Chắc là cuộc phẫu thuật có gì không đúng rồi.”
Tôi im lặng trong chốc lát mới thì thầm trong miệng, “Cơ mà em thích nghe những lời đó.”
Không rõ là Nguyện có nghe thấy hay không, vì đúng lúc đó bên ngoài phòng bệnh có tiếng ồn của bệnh nhân. Hy vọng là anh không nghe thấy, như vậy sẽ không cười trêu tôi như mọi hôm.
Tiếng ồn bên ngoài đã lặng xuống, đoàn người nhốn nháo có lẽ cũng đã rời đi. Tôi đứng dậy đi đến bên bàn dọn dẹp vỏ táo rồi rót cho anh một cốc sữa ấm.
Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra.
Tôi quay đầu nhìn một cái, phát hiện có một người đàn ông lạ mặt bước vào. Anh ta theo phản xạ ngước mắt nhìn tôi trước tiên, sau đó mới chuyển hướng sang Nguyện, cất tiếng chào.
“Cậu đã khỏe hơn chưa? Ở công ty nhiều người lo cho cậu lắm đấy.”
Tôi đứng ở một bên im lặng quan sát và đánh giá người nọ.
Đây là một người đàn ông đã gần ba mươi tuổi, dáng dấp cũng cao ráo, mặt mũi sáng sủa. Đôi mắt nhỏ, đuôi mắt dài, đôi môi mỏng, đôi khi sẽ mím lại giống như đang mỉm cười. Đối với ấn tượng đầu tiên của tôi dành cho người này thì đó sẽ là không mấy thiện cảm.
Tôi không rõ vì sao mình lại có ấn tượng như vậy, chỉ là cảm giác không thoải mái nếu phải tiếp xúc hoặc trò chuyện với anh ta.
Nguyện ở trên giường cũng mỉm cười nhìn gã, “Vất vả cho anh rồi.”
Sau đó anh quay sang nhìn tôi, giới thiệu, “Đây là Dương, người cùng hùng vốn với anh trong công ty.”
Tôi nhìn Dương, gật đầu chào một cái rồi nói, “Vậy em ra ngoài trước, hai người cứ thoải mái nói chuyện với nhau.”
Nói rồi tôi liền nghiêng người lách sang một bên rời khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại, tôi không nghe được cuộc đối thoại bên trong là gì. Mà vốn dĩ tôi cũng không quan tâm đến chuyện làm ăn của hai người họ.
Lúc tôi ra ngoài thì vô tình nhìn thấy Đình với Như đang đi về hướng này. Có lẽ hai người đã đi dạo xong rồi.
Tôi thầm cười trong bụng, bước tới gọi, “Này hai người có mua gì thêm không? Tớ thấy hơi đói rồi.”
Như cầm trong tay một cây bánh, thuận tay chìa sang phía tôi. Tôi cũng phối hợp hé miệng cắn một cái. Bánh vừa giòn vừa thơm mùi bơ sữa, càng khiến bao tử tôi reo lên liên tục.
“Bây giờ Ý về à? Sao sớm vậy?” Như hỏi.
Tôi lắc đầu, “Có đồng nghiệp đến thăm anh ấy, cho nên tớ ra ngoài này để hai người họ tự nhiên. Chắc là tớ sẽ đợi đến khi người kia về, ở lại thêm chút nữa rồi mới về nhà.”
Như vừa gật đầu vừa đưa cho tôi cây bánh khác nguyên vẹn, “Ừ, dù sao chị Thư cũng đi công tác mà, ở nhà có mỗi cô thôi.”
Tôi “ừm” một tiếng rồi đón lấy cây bánh, ăn một cách ngon lành.
...
Công việc của chị Thư bỗng dưng bị thay đổi, thành ra chị phải đi công tác đến mấy ngày. Đồng nghĩa với việc trong mấy ngày đó tôi phải ở nhà mỗi đêm để chăm sóc mẹ. Dù sao bệnh tình của mẹ cũng khó đoán trước nó sẽ như thế nào, cho nên rất cần một người ở nhà trông nom.
Ở trong bệnh viện thì đã có Như với Đình. Ngẫm lại thì khá thương cho Đại Đình, mục đích về Việt Nam là để bên cạnh gần gũi với Như. Bây giờ lại thành gần gũi với nhau ở trong bệnh viện.
Tôi chỉ có thể vào viện vào buổi tối, tầm sáu bảy giờ. Ngoại trừ những ngày tôi có ca làm ở Circle K, còn lại tôi đều tranh thủ đến thăm anh được.
Sức khỏe của Nguyện nhìn chung đã khá hơn rất nhiều, nhưng vẫn cần ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài hôm nữa. Trong khoảng thời gian đó, tôi cũng vừa luyện tập xong phần thi đầu tiên của mình.
Hôm ghi hình, chúng tôi ai cũng hồi hộp.
Hải Băng ở sau cánh gà khẽ níu tay tôi, thì thầm, “Lần đầu tớ đối diện với nhiều người như vậy. Đầu óc lâng lâng, sắp quên hết bài rồi.”
Tôi đứng bên cạnh khẽ cười trấn an, “Đừng lo quá, nếu cậu làm hỏng thì cũng tội Naomi lắm đó. Cậu ấy đã cố gắng rất nhiều mà.”
Hải Băng thở dài, liếc nhìn Naomi từ xa rồi nói, “Ừ, vì Naomi, tớ sẽ cố gắng hết mình.”
Vì Naomi à?
Tôi thoáng nhướn mày nhìn cô bạn, song chẳng nói gì.
Phần thi của tôi và Tuấn Anh diễn ra rất êm đẹp và thuận lợi. Lúc ban giám khảo bên dưới nhận xét, bỗng dưng anh ta nắm lấy tay của tôi. Lòng bàn tay lạnh như băng tiếp xúc với da thịt khiến tôi rùng mình.
Tôi nhất thời không giữ được bình tĩnh, ngước mắt nhìn Tuấn Anh một cái. Vì đang ghi hình, tôi không thể kháng cự mạnh mẽ như mọi hôm, đành phải nắm tay anh ta một cách gượng ép.
Ban giám khảo nhận xét phần thi của chúng tôi rất tốt, nội dung và âm nhạc đều xuất sắc. Riêng phần của Tuấn Anh thì không tốt mấy, anh ta có hơi xao nhãng đôi chỗ cho nên trong phần thi chung này, tôi được đánh giá cao hơn.
Sau khi được phép rời khỏi sân khấu, tôi liền dứt khỏi bàn tay của Tuấn Anh. Vào bên trong, tôi hỏi mượn Hải Băng khăn giấy, khó chịu mà lau đi những vệt mồ hôi trong lòng bàn tay.
Hải Băng cũng nhìn tôi khó hiểu, “Sao vậy? Phần thi của cậu rất tốt mà, sao mặt mũi khó chịu thế này?”
Tôi thở dài, ném khăn giấy vào thùng rác gần đó.
“Cũng không có gì đâu, sơ ý chạm tay vào chỗ dơ thôi. Tớ bị ở sạch sẽ quen rồi, một chút dơ chịu không nổi.”
Hải Băng “à” một tiếng, cười lên, “Biết rồi, người ta hay gọi này là bệnh khiết phích nè, sạch sẽ thái quá đó.”
“Ừm.” Tôi cúi mặt, hơi cười một chút.
Lúc ra về, tôi đang đón xe buýt thì bất ngờ nhìn thấy Hải Băng từ đằng xa phóng xe đến. Cô nàng kéo kính của mũ bảo hiểm lên, hai tay gác lên đầu xe, cười với tôi.
Nụ cười của Hải Băng lúc nào cũng sáng chói như vậy.
“Cậu chưa về à?” Tôi hỏi.
Hải Băng gật đầu, “Đón xe buýt làm gì? Tớ nguyện làm tài xế cho cậu này. Lên xe đi, tớ đèo cậu về.”
Tôi nâng mắt nhìn qua bên phải một chút, “Xe buýt cũng gần đến rồi, cậu không cần đưa tớ về đâu.”
“Không được.” Hải Băng nài nỉ, “Một lần thôi mà, cho tớ đèo cậu về đi. Có gì đâu à?”
Tôi nhất thời thở ra một tiếng. Nhìn Hải Băng ánh mắt nài nỉ đến thương, tôi bỗng cười khổ trong lòng. Không biết cô nàng này là đang trêu đùa tôi hay là thật sự có tình cảm với tôi nữa.
Nhưng dù ở vế nào đi nữa thì nó vẫn không tốt cho lắm.
“Thiên Ý xinh đẹp, suy nghĩ xong chưa?” Hải Băng chớp chớp mắt.
Dời tầm mắt nhìn cô bạn, tôi hạ quyết tâm, đồng ý để Hải Băng đưa về.
Ban đầu cứ nghĩ đoạn đường của chúng tôi giống nhau, không ngờ khi về đến nhà, Hải Băng mới thú thật, cậu ấy ở hướng ngược lại.
Tôi vừa trả nón vừa làu bàu, “Thiệt tình, đây là lần cuối nhé. Ngược đường còn muốn đưa tớ về.”
Hải Băng nhận lại nón, vẫn vui vẻ cười hì hì, “Xem như Băng muốn cảm ơn vụ lần trước đi. Nhưng mà nếu khi nào cần thì cứ gọi cho tớ, bao nhiêu cây số cũng xuất hiện!”
Tôi nhìn cô nàng, không biết nên cười hay khóc.
Trong lòng đã suy nghĩ lại, nếu như là Hải Băng muốn trêu đùa tôi, tôi liền chấp nhận. Vạn lần đừng là thật tâm.
...
Hai hôm sau đó, tôi đến bệnh viện thăm Nguyện.
Lúc đi vào phòng, tôi phát hiện anh đang xem chương trình gì đó trên tivi. Bước lại gần thì mới biết là cuộc thi mà tôi đang theo.
Nguyện thấy tôi liền ngồi dậy, “Khi nào mới đến lượt em vậy?”
Tôi đặt lên bàn một ít hoa quả, liếc qua màn hình một cái, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt sáng ngời của Hải Băng, trong lòng không khỏi cười khổ.
“Tiết mục kế tiếp đó.”
Nói rồi tôi lấy cam ra, lột vỏ rồi cắt thành từng miếng. Này là loại cam đường, ăn rất thích.
Nguyện ở bên cạnh chăm chú xem tiết mục của tôi. Đôi lúc thoáng nhíu mày, không rõ là đang suy nghĩ gì nữa. Tôi ngồi xuống đưa cho anh miếng cam, anh cầm lấy nhưng chưa vội ăn.
“Anh biết bài này không?”
Nguyện không dời mắt, nhàn nhạt đáp, “Đã từng nghe nhưng không nhớ tên.”
“Thế à.” Tôi cười khẽ một tiếng, cầm cam lên ăn.
Tiết mục diễn ra không lâu, sau khi giám khảo vừa nhận xét xong, Nguyện liền tắt tivi. Chân mày lúc này đã chịu dãn ra một chút, nhưng anh lại nhìn tôi không ngớt.
“Bạn diễn của em..” Nguyện nghiêng người cầm cốc nước uống một ngụm, “Có vẻ tay chân không được yên.”
Tôi ngước mắt nhìn anh, rất lâu mới thành thật nói, “Đương nhiên rồi, anh ta là vũ công mà.”
Nguyện chậm rãi đặt cốc nước lên bàn, vẫn như cũ nói, “Hết nhạc vẫn không yên.”
Là ý gì?
Tôi hạ mi mắt suy ngẫm, hồi lâu như sực nhớ ra chuyện gì đó, bỗng bật cười thành tiếng.
“Nguyện.” Tôi kề sát mặt đến, thổi một cái lên gò má của anh, “Anh ghen à?”
Hẳn câu nói kia của anh muốn ám chỉ đến việc Tuấn Anh bất ngờ nắm lấy tay tôi trong lúc ban giám khảo nhận xét. Tôi không nghĩ vậy mà Nguyện cũng để ý được khoảnh khắc đó.
Rõ ràng là không chú ý nghe nhận xét của giám khảo, lại chỉ nhất mực nhìn vào chúng tôi.
Tôi hỏi xong vẫn chưa thôi mỉm cười, chờ đợi người kia hồi đáp.
Nguyện quay sang nâng bàn tay tôi lên, nhìn ngắm gì đó rất lâu rồi ngẩng mặt, nhàn nhạt hỏi, “Không được à?”
Tôi nén cười, “Được, đương nhiên là được, nào ai dám cấm anh ghen chứ. Nhưng mà anh đừng lo, sau đấy em đã dùng khăn giấy lau sạch tay mình. Cực, kì, sạch.”
Nghe một lời này, nét mặt Nguyện đã khác hơn một chút. Anh nâng mắt nhìn tôi, hồi sau hơi cong khóe môi lên, cười rất nhẹ nhưng thâm sâu khó lường.
“Quả nhiên là người đã có chồng, em làm rất tốt.” Dừng một chút, anh nói tiếp, “Em cắt cam tiếp đi.”
Tôi thu tay về, vừa cầm dao gọt lên vừa lầm bầm, “Bây giờ anh xem em như osin à?”
Nguyện vẻ mặt bình thản quay lại, “Em không dỗ tôi à?”
Tôi hít vào một hơi, dường như muốn nén xuống cục tức trong cổ họng.
“Bây giờ còn tôi với em á?”
“Không được sao?”
Tôi bất lực nhìn người đối diện, cuối cùng im lặng cắt cam thành nhiều miếng khác. Vừa đưa cho anh miếng mới, tôi bảo, “Anh giống trẻ con khi nào vậy không biết nữa.”
Nguyện ngược lại như cũ đón lấy cam ăn rất ngon lành. Sau khi ăn xong, anh mới chậm rãi nói, “Cuối cùng em cũng bình thường rồi.”
Bình thường?
Thật sự thì tôi không hiểu ý anh lắm, bèn nhìn lên một cái. Từ nãy đến giờ tôi vẫn rất bình thường cơ mà? Có anh ấy mới không bình thường!
“Anh mới không bình thường ấy!” Nói xong, tôi liền đứng dậy dọn dẹp đồ đạc ở trên bàn.
Cùng lúc đó, Nguyện cũng xuống giường, đứng ngay bên cạnh tôi. Anh cao hơn tôi rất nhiều, khi cúi đầu vừa vặn đặt cằm lên đỉnh đầu tôi.
Hành động này diễn ra khá nhanh và bất ngờ làm cho tôi không kịp trở tay, đành đứng ngốc một chỗ.
Nhìn vào bức tường trước mặt, tôi hỏi, “Anh lại làm sao nữa?”
Nguyện nhẹ nhàng thở đều, cánh tay vòng ra phía trước, ôm lấy tôi, “Tôi biết khi nãy lúc xem tiết mục, tâm trạng của em như thế nào. Nếu như tôi đoán không sai, đó là bài hát mà em đã chọn. Và nó có ý nghĩa của riêng nó, có lẽ là liên quan đến người nào đó trong cuộc đời của em.”
Tôi nhất thời im lặng không nói được gì, vì đã bị anh nói trúng tim đen.
Bài hát quả thực do tôi lựa chọn và nó cũng thật sự có ý nghĩa. Nội dung bài diễn của tôi là về mối tình đầu, nó cũng đồng nghĩa với việc tôi muốn kể đến mối tình đầu của chính mình.
Tôi đã nhớ Khải Tâm khi xem lại tiết mục khi nãy.
Chỉ là tôi không nghĩ tâm trạng của mình dễ dàng bộc lộ như vậy, hoặc là Nguyện đã quá để tâm đến những biểu hiện nhỏ nhặt của tôi.
“Tôi không thể biết được người đó là ai, nhưng tôi không muốn em phải đau lòng khi nhớ lại. Vì sao tôi lại nói những câu trẻ con ngớ ngẩn thế kia, vì tôi muốn em trở lại như em hiện tại, chỉ có tôi ở trong lòng mà thôi. Đừng day dứt vì những điều đã qua, nhớ chưa?”
Đến giờ tôi mới có thể lên tiếng được, “Làm sao anh có thể...có thể biết được em như vậy? Em đã cố tình giấu đi...”
Lúc này Nguyện khẽ động, đứng sang một bên, hai tay ôm trước ngực. Tuy trong bộ đồ bệnh nhân nhưng nhìn anh vẫn rất khí khái như mọi ngày.
Dường như đang nghĩ ngợi, hồi sau Nguyện hơi mỉm cười, “Vì tôi yêu em.”
Tôi nhìn anh, chỉ cần một chút nữa thôi có lẽ tôi đã cảm động mà thút thít. Nhưng tiếc là anh không cho tôi cơ hội đó.
Bởi sau đấy, anh nhẹ nhàng bảo, “Nhưng mà, tôi vẫn ghen đấy.”
...
Đến khi về nhà, trời đã tối đen như mực.
Dưới những ngọn đèn đường hiu hắt, tôi đặt chiếc balo xuống đất, loay hoay tra chìa khóa vào ổ. Lúc ổ khóa vừa bung mở thì phía sau lưng tôi cũng vừa vặn có tiếng động.
Theo phản xạ tự nhiên, tôi quay đầu lại lập tức phát hiện có người đang đứng ở đối diện. Mượn tạm ánh đèn ngoài kia, tôi dễ dàng nhìn ra được người này là ai.
Đứng sững một chỗ, tôi mấp máy môi, cảm giác tức giận dâng lên trong lồng ngực.
“Anh làm gì ở đây?”
Hết chương 73.