#78.
Vừa rời khỏi phòng, tôi liền gọi lại cho Như. Đầu dây bên kia bắt máy cũng khá nhanh, giống như đang trực sẵn máy vậy.
“Alo? Khi nãy có chuyện gì vậy? Sao ồn ào như cãi nhau thế?”
Tôi nghe giọng nói lo lắng của Như, chỉ đành cười nhẹ một tiếng cho cô nàng an tâm, “Không sao đâu, một chút chuyện vặt thôi. Cái kia Như cứ nhắn tin cho tớ nhé.”
Ngoài hành lang đông đúc người. Chân tôi đi nhanh như chưa từng nhanh, chỉ muốn rời khỏi đây sớm nhất có thể. Nhớ lại chuyện khi nãy với Tuấn Anh làm cho tôi khó chịu vô cùng.
Sao anh ta mãi không chịu hiểu vấn đề vậy?
Hà cớ gì cứ phải bám lấy tôi như thế? Thậm chí hiện tại khuôn mặt của tôi cũng không được bình thường như bao người, vậy lý do gì khiến anh ta phải cố chấp như vậy?
Là đùa giỡn? Nếu thật thế thì quá kiên nhẫn rồi.
Như nói: “Ừm biết rồi. Mà Ý cần địa chỉ của cô ấy làm gì? Có chuyện gì với anh Nguyện rồi sao? Dạo gần đây tớ phát hiện anh ấy khá kỳ lạ đó.”
Tôi rẽ sang khúc hành lang vắng người hơn, bầu không khí yên tĩnh hẳn. Nghe đến đây, tôi chợt đứng lại, muốn tập trung lắng nghe điều Như sắp nói.
“Kỳ lạ thế nào?”
“Buổi sáng anh ấy vẫn ra ngoài đến công ty như bình thường, nhưng buổi tối lại về rất khuya. Mỗi lần về đều nghe thoang thoảng mùi rượu, không nồng nặc cũng không say nhưng chắc chắn là anh ấy có uống. Một người như anh Nguyện thì không thể nghiện rượu được, đúng chứ? Còn có, hôm nay anh ấy bỗng đi về bằng xe tắc xi. Tớ hỏi xe hơi anh đâu thì anh ấy bảo đem đi sửa rồi.”
Dừng một chút, Như thở hắt một hơi, “Xe hư đem đi sửa, trong khi tuần trước mới đi bảo trì xong. Tớ không nghĩ chiếc xe đó tàn nhanh đến vậy. Cậu thấy có lạ không?”
Tôi dựa lưng vào vách tường, im lặng ngẫm nghĩ tất cả những gì Như vừa nói. Và dường như mọi thứ đều nằm trong dự đoán của tôi. Ngoại trừ việc anh uống rượu mỗi ngày và vụ đem xe đi sửa tôi vừa mới biết, còn lại thì tôi nghĩ là mình đoán được chút ít.
Tôi im lặng rất lâu, đến mức Như ở bên kia không kiên nhẫn gọi tên tôi mấy lần, tôi mới ậm ừ đáp lại.
“Tớ biết rồi, trước mắt cậu cứ thử quan sát anh ấy thêm một ngày nữa xem sao. Đừng quên nhắn tin địa chỉ cho tớ. Với cả, tuyệt đối đừng cho anh ấy biết về chuyện này.”
“Rồi rồi dặn mãi khổ lắm. Cơ mà, không phải Ý đang ghen tuông gì đó chứ?”
Tôi bật cười, “Ai lại ấu trĩ như vậy?”
“Hì hì, tớ hỏi thôi, chứ biết cậu sẽ không như vậy. Chúng ta đều lớn cả rồi.”
Chẳng bao lâu, Như cúp máy, nhắn tin qua cho tôi địa chỉ của người kia. Liếc nhìn địa chỉ hiện lên trên màn hình, tôi bất giác thở dài một cái.
Về sau có nhiều chuyện cần làm rồi.
Đúng lúc tôi định quay người rời đi thì từ phía sau có người bỗng chạy đến, ôm lấy vai tôi. Theo mùi hương thoảng qua mũi, tôi nhận ra đó là Băng.
Nước hoa mà Băng dùng khá đặc biệt, mùi nhẹ nhàng nhưng rất dai. Ngửi qua một lần liền nhớ.
Tôi hơi nghiêng mặt nói, “Cậu làm tớ giật mình đấy.”
Hải Băng vẫn tươi tắn như mọi hôm, ôm lấy vai tôi nói, “Đi ăn cùng tớ không? Nãy giờ tớ đi tìm cậu mệt muốn chết luôn.”
Đi ăn à?
Nói mới nhớ ra, trưa giờ tôi chưa ăn gì, bụng cũng bắt đầu kêu rồi.
Nghĩ vậy, tôi đồng ý đi ăn với Băng. Chúng tôi rời khỏi phòng tập, đi đến quán cơm Tấm ở gần đó. Quán này nằm trong hẻm nhưng rất có gian, khách vào khách ra đông đúc như mở hội.
Đã hơn một giờ trưa.
Hải Băng chọn được một chỗ ngồi tương đối thoải mái, bên cạnh tôi là một bà lão cùng với một đứa bé, có lẽ là cháu của bà.
“Tập đến đâu rồi?” Vừa ngồi xuống, Băng đã hỏi han tình hình tập dợt của tôi.
Bình thản rót cho cậu ấy một cốc nước trà lạnh, tôi nói, “Cũng bình thường thôi, chủ đề không quá khó, nhưng động tác thì có.”
“Khó lắm à? Biên đạo múa của cậu nhìn khó tính chết đi được.” Hải Băng le lưỡi, đón lấy cốc nước uống hai ngụm liền.
Tôi gật đầu đồng ý vế sau, “Rất khó, cho nên chúng tớ tập luyện cũng bi đát lắm. Mỗi ngày đều tập chừng năm tiếng đồng hồ, tập liên tục không nghỉ ngơi. Nhưng mà có vẻ người bạn kia rất tâm huyết, luyện tập còn siêng hơn tớ nhiều.”
Hải Băng chống cằm, nghĩ nghĩ gì đó, “Nhắc mới nhớ, khi nãy tớ có gặp cậu ta đó, ở trước cửa phòng tập của hai người luôn.”
Tôi vừa lau đũa cho cả hai vừa gật gù, không mấy để tâm đến.
Cậu ấy lại nói tiếp, “Tớ còn nhìn thấy Tuấn Anh nữa.”
Lúc này tôi mới ngừng lại việc lau đũa, ngẩng mặt nhìn đối phương một cái. Dường như nhận ra được sự khó chịu trên mặt tôi, Hải Băng cầm lấy đôi đũa đã được lau, cắn cắn phía đầu đũa, hạ giọng bảo:
“Hai người khi nãy ở trong phòng đã xảy ra chuyện ư?”
“Sao lại hỏi vậy?” Tôi vừa lau xong thì hai phần cơm cũng được mang lên.
Tôi thích ăn cơm sườn, sườn được nướng lên vừa thơm vừa mềm, nêm nếm gia vị cũng rất ngon. Sau khi có đồ ăn, tôi cũng không quan tâm đến chuyện Băng muốn hỏi, cúi đầu tập trung ăn.
Băng nhìn tôi một cái rồi cũng chịu ngoan ngoãn dùng bữa.
Ăn xong, Hải Băng thăm dò nét mặt của tôi rồi nhỏ giọng bâng quơ nói, “Gia đình Tuấn Anh rất có quyền lực, đúng nghĩa là con ông cháu cha. Ngày trước anh ta là rapper cũng nổi tiếng trong giới underground, sau đó chuyển gu âm nhạc, fan hâm mộ ngày càng nhiều hơn. Có điều tớ chẳng hiểu nổi, một tên óc chó như vậy thì có gì mà ngưỡng mộ cơ chứ? Âm nhạc thì cũng bình thường thôi mà. Nhưng vì có gia đình quyền lực, bố làm to, cho nên toàn hất mặt lên trời, xem trời bằng vung.”
Tôi im lặng uống cốc nước trà lạnh.
Bên tai văng vẳng giọng nói của Băng, giống như nghe kể chuyện về những đứa trẻ có gia thế khủng khiếp trong xã hội.
Hải Băng nhìn trộm tôi một cái, đánh giá cảm xúc của tôi rồi nói tiếp, “Lần này anh ta nhắm đến cậu, tớ vẫn không hiểu vì lý do gì nữa. Trêu đùa mà lâu như vậy thì quá kiên nhẫn đi, còn nếu thật lòng thì thú thật anh ta cũng mặt dày lắm. Tớ chỉ sợ loại người như Tuấn Anh sẽ là ăn không được phá cho hôi. Lúc đó sợ là thiệt thòi cho cậu.”
Tôi bình tĩnh rót thêm cốc nước khác, nhàn nhã nhấp môi một ngụm rồi nói, “Cậu biết rõ thật đấy.”
Hải Băng khẽ giật mình, hồi sau lí nhí thú thật, “Thật ra gia đình tớ có quen biết với gia đình anh ta.”
Ngay lập tức, tôi nâng mắt, cười một cách khó hiểu, “Đó là lý do lần đầu tiên cả ba đi ăn chung, ánh mắt của cậu nhìn anh ta rất khác.”
“Cậu nhận ra?” Hải Băng sững người.
“Nhận ra, chỉ không rõ mối quan hệ giữa hai người là gì. Cho nên sau đó tớ mới hỏi cậu có bạn trai chưa.”
Người đối diện vẫn tròn mắt nhìn tôi, bộ mặt ngây thơ kia thật khiến người khác cảm thấy tội lỗi nếu như dụ dỗ phải.
Lát sau, Hải Băng gục mặt xuống, bĩu môi thở dài, “Vì vậy tớ càng không muốn Tuấn Anh tiếp cận cậu. Con người đó dây vào chẳng có gì tốt đẹp hết. Tớ lo quá đi mất.”
“Có gì phải lo?”
Hải Băng lại nhìn tôi, tỏ ra khó hiểu, “Lẽ nào cậu không lo lắng à? Gia thế khủng vậy nên anh ta không sợ trời không sợ đất, tác oai tác quái, kiểu gì cũng kiếm thêm chuyện với cậu thôi. Lúc đó cậu làm sao mà phản kháng được?”
Tôi nâng cốc trà uống một ngụm cuối. Trà lài vừa thơm vừa mát, làm cho cổ họng cũng thanh hơn.
Xoay xoay cốc trà trong tay, tôi nheo mắt đánh giá hoa văn trên đó một lúc, sau đó thì đánh mắt nhìn sang Hải Băng còn đang ngây ngốc.
“Cái khiến người ta sợ là gia đình của anh ta, còn anh ta chỉ giống như một con ếch nhỏ dưới đáy giếng. Trước đây có thể chưa biết sợ trời sợ đất, nhưng hiện tại anh ta là người dây vào tớ trước, cho nên anh ta mới là người nên lo lắng.”
Hải Băng càng nghe càng trừng lớn mắt như thể không tin vào tai mình.
“Cậu định làm gì anh ấy? Đừng có mà chọc vào hổ.”
Đặt cốc trà xuống bàn, tôi tì cằm lên bàn tay, hơi nghiêng đầu cười một cái ý vị, “Đáng tiếc, Tuấn Anh chỉ là một con hổ giấy.”
...
Theo như địa chỉ Như đưa cho, tôi đã đến một khu nhà trọ khá yên tĩnh.
Từ bên ngoài đi vào khoảng vài trăm mét. Xung quanh đều là những ngôi nhà vừa và nhỏ, mái ngói màu đỏ rợp cả một vùng. Đi vào sâu hơn một chút, tôi dừng lại trước dãy nhà trọ nọ.
Đứng ở bên ngoài đánh giá một lúc, tôi mới chậm rãi bước vào bên trong. Vừa đi vào liền gặp một bác lớn tuổi đang bê một thau nước.
Tôi đi lại gần, lễ phép hỏi thăm, “Chào bác, cho cháu hỏi ở đây có ai tên Ngọc Duyên không ạ?”
Bác đặt thau nước xuống đất, đưa tay quệt mồ hôi trên trán rồi ngẩn ra như đang cố nhớ xem có ai tên đấy không. Một hồi lâu, bác quay người, chỉ vào ngôi nhà nằm cuối dãy, nói:
“Hình như là nhà đó, căn nhà cuối cùng ấy.”
Tôi đánh mắt nhìn qua phía đó một cái rồi quay đầu cảm ơn bác.
Đến trước cửa phòng trọ cuối cùng, tôi hít vào một hơi thật nhẹ rồi gõ lên cửa ba tiếng. Bên trong hình như có tiếng động loạt xoạt, nhưng rất lâu mới có người bước ra ngoài.
Cửa hé mở, một ít ánh sáng nhanh chóng rọi vào trong.
Người vừa mở cửa chính là Ngọc Duyên.
Tôi nâng mắt nhìn cô ấy, nở một nụ cười thân thiện. Có điều, nét mặt của Ngọc Duyên dường như không vui vẻ gì cho cam.
Cô ấy bám chặt tay vào cửa, chỉ mở một phần ba, không muốn để tôi bước vào trong.
“Lại là cô sao?” Ngọc Duyên khó chịu ra mặt, “Sao cô lại đến đây được? Chúng ta không có chuyện gì để nói cả.”
Tôi hơi liếc nhìn vào bên trong, sau đó rành mạch nói, “Cô vẫn không nhận ra chúng ta có chuyện gì cần nói với nhau sao? Hay là cô muốn nói cùng với Nguyện hơn?”
Ngón tay Ngọc Duyên trở nên run rẩy.
Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt sợ hãi và lo lắng. Một đôi mắt đẹp nhưng ẩn sâu bên trong chỉ toàn là lỗi lầm sai trái.
Ngọc Duyên hơi cúi mặt, định lên tiếng thì từ trong có giọng nói trẻ con phát ra.
Một cô bé trạc sáu, bảy tuổi chạy ra ôm lấy đùi của Ngọc Duyên, hớn hở hỏi, “Ai thế chị hai? Bạn của chị hả?”
Tôi hạ tầm mắt nhìn đứa trẻ.
Đúng là một cô bé đáng yêu, làn da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn và thuần khiết. Đứa trẻ nhìn tôi, mỉm cười rất tươi.
Lúc này, tôi hơi cúi người, mỉm cười nói, “Chào em, chị là Ý, bạn của chị Duyên.”
Cô bé ngửa mặt nhìn chị gái như muốn hỏi gì đó.
Ngọc Duyên bí bách, đành kéo tay cô bé nói, “Bây giờ em sang nhà bác Châu chơi một chút nhé. Chị nói chuyện với khách xong rồi hẵng về.”
Cô bé ngoan ngoãn “dạ” một tiếng rồi chạy sang nhà hàng xóm.
Tôi đứng thẳng người, liếc nhìn bóng lưng nhỏ bé của đứa trẻ, trong lòng như đang mong muốn một điều gì đó thiêng liêng.
Ngọc Duyên sau đó lên tiếng, “Cô vào nhà đi.”
Phòng trọ ở đây cũng chỉ là loại vừa phải, một gác lửng một trệt. Đồ đạc trong nhà có vẻ rất lộn xộn, chăn gối nằm dưới đất cũng chưa kịp sắp xếp lại.
Tôi đứng gần cửa ra vào, đưa mắt quan sát một chút rồi nói, “Có vẻ đã làm phiền giấc ngủ của cô rồi.”
Ngọc Duyên buộc lại tóc cho gọn gàng, sau đó nhìn tôi, “Cô muốn biết chuyện gì?”
“Chuyện giữa cô, Phong Dương và Nguyện.”
Ngọc Duyên ngồi xuống ghế, bật cười đanh lạnh, “Cô bảo mình là vợ sắp cưới của Nguyện, vậy mà chuyện này vẫn chưa biết sao?”
Tôi đi đến trước mặt Ngọc Duyên, bình tĩnh nói, “Không còn cách nào khác, tính Nguyện thường hay sợ tôi sẽ lo lắng, vì vậy không nói ra. Với cả chuyện lần này, chính Nguyện có vẻ cũng không rõ bằng cô và hắn ta đâu, nhỉ?”
Ngọc Duyên ngẩng mặt lên nhìn tôi, “Không phải cô đã nghe toàn bộ mọi chuyện rồi sao?”
“Vẫn chưa phải là toàn bộ, cô thừa hiểu mà.”
“Vậy hôm nay cô đến đây là để bắt tôi thú tội tất cả?” Ngọc Duyên nheo mắt hỏi.
Một tay chống xuống thành ghế, tôi cúi đầu, cách khuôn mặt kiều diễm của Ngọc Duyên một khoảng vừa đủ. Khóe môi hơi cong lên, tôi nhàn nhạt bảo:
“Tôi nghĩ cô nên tự giác một chút, đừng để phải uống rượu phạt, chát lắm.”
Ngọc Duyên hơi ngả người ra sau ghế, tuy trong đáy mắt là tận cùng của sự sợ hãi nhưng vẫn ương ngạnh cố chấp với tôi.
“Cô đang thách thức tôi? Vậy chắc tôi cũng nên thú nhận chuyện người tôi thật sự yêu không phải là Phong Dương mà là Nguyện nhỉ?”
Một câu này đánh vào ngực tôi, nhưng không hề đau đớn.
Ngược lại, tôi cảm giác nó giống một trò hề dọa con nít hơn.
Cánh tay chống vững trên thành ghế, càng lúc tôi càng cúi sát người xuống, liếc nhìn bờ môi hồng nhuận của đối phương.
Ngọc Duyên lúc này cũng sững người, không hề động đậy hay tránh sang một bên, như mê như loạn nhất nhất nhìn tôi.
Qua vài giây, tôi thì thầm, “Vậy thì... chúng ta càng phải nói chuyện với nhau rồi, đúng không?”
Hết chương 78.