Quyền Bính

Chương 14: Chương 14: Cáo Biệt Lên Kinh Thành




Sau khi nhận thánh chỉ được về nước, Tần Lôi theo lễ nghi tiến cung bái tạ Thái hậu, Hoàng đế nước Tề rồi chờ ba ngày sau, tới ngày Hoàng đạo mới xuất phát.

Trầm Lạc dùng mấy trăm vạn lượng bạc chi phí từ trên xuống dưới, cuối cùng Nước Tề cũng đồng ý để Thiết gia xuất một nửa lực lượng bảo vệ. Nếu Thượng Quan Thừa tướng biết Trương Gián Chi đã rời phủ Thái tử ra ngoài thành hội hợp với Tần Lôi, thì sẽ không bị mười tám ca cơ Giang Nam làm mê mắt.

Nhiều ngày trước có tin cháu trai Quốc sư mất tích, nhưng tên tiểu tử này thường xuyên biến mất vì vậy mà cũng không có mấy người chú ý.

Sáng sớm ba ngày sau, sương mù vừa tan, năm chiếc xe ngựa rời khỏi phủ Thái tử, tiến theo đường lớn Chu Tước, sau nửa canh giờ mới đi tới cửa đông Kinh thành. Tới đó đoàn xe hội hợp với hai nhánh hộ vệ, cùng đi trên quan đạo.

Đội quân của Trầm Lạc có khoảng ba trăm người, ngoại trừ người được phái đi thực hiện nhiệm vụ, toàn bộ đều tập trung bên cạnh Tần Lôi. Đối với sự quan tâm yêu thương bình dị này, Tần Lôi rất cảm kích. Nếu không nhờ có Trầm Lạc dốc hết sức, hắn chỉ còn nước bỏ mạng. So với sự thờ ơ vô tâm của thân sinh phụ thân của hắn –Hoàng đế nước Tần, thậm chí còn là lợi dụng thì lại càng khác.

Xuất phát đưuocj một lúc, Tần Lôi thò đầu ra khỏi xe, hỏi Thiết Ưng đang đánh xe:

- Cái rương đó đã đưa tới chỗ Chí Thiện chưa?

Thiết Ưng cười đáp:

- Đưa rồi. Hòa thượng này vẫn còn khen cái rương của chúng ta thiết kế thật sự tinh xảo.

Nói xong gã ôm bụng cười ha hả.

Tần Lôi cũng buồn cười, nói:

- Không chừng đến bây giờ vẫn chưa mở được đâu.

Thiết Ưng nhịn cười, vất vả nói:

- Hơn mười cái chìa khóa, lại không có bản vẽ,muốn mở được thì phải mất thời gian. Không biết mở ra rồi thái độ của y sẽ như thế nào?

Tần Lôi nghiêm chỉnh nói:

- Chúng ta phúc hậu, bảo cho y cái gì sẽ cho cái đó, tuyệt không cò kè mặc cả.

Thiết Ưng lại nghĩ tới hai lượng bạc mua “Bách gia tính” “Thiên tự văn” ở Mông học quán, đúng là chẳng tới mức tranh chữ. Chỉ không biết Đại hòa thượng có thất vọng không.

Tần Lôi cười nói:

- Đại hòa thượng sẽ không thất vọng đâu. Tiểu tử kia cũng không có ở trong rương mà. Chúng ta thực sự quá lương thiện. Như vậy cũng không tốt, lần sau phải sửa.

Thiết Ưng làm bộ nghiêm túc nói:

- Tuân Mệnh.

Sau khi cho cháu trai Quốc sư ăn no đòn, họ buộc y viết thư nhận tội, thư quy phục, biên lai mượn đồ, khế ước bán mình, sau đó hạ mê dược rồi ném lại vào cái rương.

Sắc mặt Tần Lôi đột nhiên nghiêm lại, nói với Thiết Ưng:

- Thiết đại ca, ngươi có phát hiện ra một chuyện không?

Thiết Ưng cũng hồi hộp, ngưng thần yên lặng lắng nghe.

- Bây giờ ngươi đã rộng rãi hơn rất nhiều rồi.

Tần Lôi thần bí hề hề nói.

Thiết Ưng hơi giật mình rồi vung roi quất lên lưng ngựa. con ngựa bị đau liền tung vó.

Đoàn xe đi được non nửa canh giờ, Thiết Ưng khẽ gõ cửa xe, nói với Tần Lôi:

- Điện hạ, tới rồi.

Tần Lôi gật đầu, cẩn thận sửa lại trang phục, mở cửa xuống xe. Lúc này, Thiết Ưng đã ra lệnh dừng đội ngũ.

Chủ tớ hai người xuống đường rồi men theo con đường nhỏ đầy cỏ hoang chạy về Kinh thành, tới trước một ngôi mộ đầy cỏ dại um tùm.

Bia mộ đá trắng quay mặt về phía Tây, trên có khắc tám chữ “Đại Tề Hiếu Ý Quý Phi chi mộ” ! Thì ra đây chính là nơi an nghỉ của Trưởng Công chúa Đại Tần, Hoàng phi Nước Tề, cô cô Tần Lôi.

Tần Lôi không biết rõ lắm về vị cô cô mệnh khổ này. Những gì hắn biết cũng chỉ được nghe qua Thiết Ưng thuật lại. Tuy nhiên hắn biết rõ vị mình không bị chết non dọc đường mà có thể lớn lên được tới bằng này đều là nhờ Trưởng Công chúa dốc lòng che chở. Nếu như nàng còn sống, cuộc sống của hắn chắc là khá hơn.

Cấn phải đến thăm nàng.

Cỏ cao rậm rạp bao phủ cả mộ phần, cảnh tượng hoang vắng tĩnh lặng như muốn nói hết sự tuyệt vọng và uất ức trong lòng Công chúa, cũng khiến cho người bái tế càng thêm nặng nề.

Tần Lôi bày tế phẩm, thành tâm thành ý thay tiểu Thái tử thật sự dập đầu lạy ba cái, thì thầm:

- Mặc dù chưa thấy mặt, ta cũng chỉ biết trong lòng cô cô rất khổ. Chúng ta về nhà thôi.

Nói xong, hắn bốc một nắm đất bỏ vào cái bình sứ trong tay Thiết Ưng.

Làm xong, Tần Lôi đứng dậy, nhìn lại mộ phần Công chúa một lần như muốn khắc ghi nó sâu trong đầu rồi xoay người nhanh chóng rời đi.

Một phần mộ cô đơn nằm đó quay hướng về phương tây.

Đội ngũ hộ tống Thái tử về nước rời Kinh, ven theo bờ sông Hoàng Hà đi thẳng về hướng Tây, đi qua hai mươi hai châu Đông Kinh, sau cùng qua cửa sông Hoàng Ni, đi thêm tám trăm dặm, đã tới tiền tuyến giằng co giữa Tần – Tề.

Tần Lôi biết so với thế giới kia của mình, cái thế giới này lớn hơn rất nhiều, cũng có rất nhiều sự khác biệt. Lúc này hắn đang ở trong xe nghiên cứu địa đồ Nước Tề mà Trầm Lạc đã bỏ một số tiền lớn để mua. Đường sá không tốt, xe ngựa xóc nảy khiến cho Trầm Lạc ngồi cùng xe mà sắc mặt tái nhợt. Tần Lôi cũng không lo lão nôn, vì lão đã nôn đến mức không thể nôn nữa.

Trong xe còn có một người, Quán Đào tiên sinh Trương Gián Chi hóa trang làm sư gia của Trầm Lạc, hội hợp với đội vệ sĩ của Trầm gia. hai ngày cưỡi ngựa liên tục, cuối cùng không chịu nổi nữa nên y cũng chui vào xe ngựa.

Tần Lôi rời ánh mắt khỏi tấm bản đồ, nhìn Quán Đào giang thẳng hai chân nằm, cười nói:

- Qua Duẫn Châu sẽ đến vùng ngoại ô Kinh đô, lúc nào hảo bằng hữu của chúng ta cũng có thể tìm đến cửa.

Trương Gián Chi cười thảm nói:

- Dù sao học sinh cũng chỉ là kẻ trói gà không chặt, tất cả xin nhờ vào Điện hạ rồi.

Tần Lôi cười mắng:

- Nếu tới Tướng phủ làm khách, thì giao cho ngươi, nhớ mang phần về cho ta.

Hai người cùng bật cười. Cái xe ngựa của Trầm Lạc, ngoại trừ việc xóc nảy, còn các tính năng khác rất tốt, chí ít là cách âm rất tuyệt.

Quán Đào và Tần Lôi mới gặp như quen đã lâu, có thể nói một cách thoải mái, cực kỳ ăn ý.

Quán Đào cười hắc hắc nói:

- Đi thêm hai ngày nữa sẽ vào trong dãy núi Kiền Châu, ác khách của chúng ta có thể đã chờ ở đó. Cũng may, Bách Thắng Quân không đến, nếu không sẽ có bữa tiệc lớn.

Tần Lôi gật đầu nói:

- Đúng vậy, vách núi dựng đứng, không thuận lợi cho quân đội triển khai, có lẽ Bách Thắng Quân sẽ không tham dự vào lần tấn công này.

Trầm Lạc ngồi bên nheo nheo mắt, lo lắng nói:

- Như vậy, coi như để khởi động làm nóng người đi.

Tần Lôi kiên quyết nói:

- Đúng, làm nóng người!

Hai ngày sau, đoàn xe tiến vào khu vực dãy núi Kiền Châu. Dãy núi Kiền Châu kéo dài mấy trăm dặm, trùng trùng điệp điệp. Xe ngựa đi vào khu vực này lại càng xóc nảy dữ dội, bọn Tần Lôi phải xuống xe cưỡi ngựa. Trên con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, đoàn người kéo dài tới một dặm.

Lúc này đã cuối xuân, hương hoa cỏ nhạt dần, tới lúc cây cỏ khai chi tán diệp, tích súc tinh hoa. Năm nay mưa nhiều, hai bên đường cây cối mọc xanh um tươi tốt, tầng tầng lớp lớp. Nếu không phải đang trong cảnh nguy hiểm thì đoạn đường này sẽ rất vui vẻ dễ chịu.

Đội ngũ ngày đi đêm nghỉ. Buổi tối nghỉ trong khe núi, Tần Lôi để Trầm Lạc phái thám báo, tự mình sắp xếp canh gác rồi mới đi ngủ. Mọi người thấy hắn còn nhỏ tuổi mà đã điều động tuy không phục lắm, nhưng vẫn nghiêm chỉnh chấp hành.

Một ngày, đoàn người đi vào quãng đường một bên vách núi một bên rừng cây. Tần Lôi thầm nổi nóng. Rõ ràng hắn đã dặn thám báo thấy địa hình dễ bố trí mai phục sẽ phải báo cáo lại, nhưng vẫn để xuất hiện sơ hở như vậy.

Hắn vừa định ra lệnh cho đoàn người dừng lại thì bất ngờ bị tập kích.

Vài tảng đá to từ trên vách núi lăn xuống, kéo theo vô số những viên đá nhỏ như mưa rơi xuống đoàn người. Tần Lôi không kịp chỉnh đốn đội hình, chỉ vội vàng quát bảo họ tản ra nằm xuống.

Đá nện xuống rầm rầm như mưa, đám binh sĩ có thuẫn đều giương thuẫn chắn. Những viên đá nhỏ bắn khắp nơi. Ai xui xẻo gặp phải hòn đá lớn, nhẹ thì gãy xương, nặng thì bị đè lên thi thể nát bét.

Binh sĩ không có thuẫn chạy loạn xung quanh, hy vọng tránh được kiếp nạn, có người ngồi thụp xuống ôm gáy khẩn cầu thần phật phù hộ. Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc thét, tiếng chửi bới vang vọng cả sơn cốc, át cả tiếng đá rơi.

Ngay lập tức, có tiếng huýt sáo vang lên. Hơn một trăm người mặt áo đen xông ra từ bên sườn núi với tốc độ cao nhất lao thẳng tới trung quân của Tần Lôi. Đám vệ sĩ Trầm gia không để ý đá đang rơi, đều đứng dậy đón kẻ địch, nhất thời tiếng kêu la tràn ngập sơn cốc.

Thiết Ưng phẫn nộ trợn mắt nhìn quân Tề chạy loạn. Gã gào lên một tiếng, rút đao đứng hộ vệ bên cạnh Tần Lôi.

Vừa rồi trong cơn mưa đá, Tần Lôi không bị thương. Thấy vệ sĩ Trầm gia anh dũng nhưng không có bố cục nên khi chống lại sự tấn công của kẻ địch, bọn họ vốn có ưu thế về nhân số lại đỡ trái hở phải.

Thi thoảng còn có vệ sĩ Trầm gia bị giáp công đến chết.

Tần Lôi trợn mắt, vội vàng quát Trầm Lạc:

- Tập trung mọi người lại, cứ năm người một tổ, đưa lại bên cạnh ta.

Giọng nói của hắn đầy sự phẫn nộ, không cho phép có ai thắc mắc.

Trầm Lạc vừa bị đá rơi vào tay, nghe vậy nhe răng nói:

- Được!

Lão cũng mặc kệ vết thương, lấy ra một cái còi, thổi hai tiếng.

Lập tức đám vệ sĩ nhanh chóng tập hợp lại, Trầm Lạc tập trung thành từng tổ trước mặt Tần Lôi. Tần Lôi chăm chú theo dõi tình hình trận chiến, nơi nào căng thẳng bèn đưa một tổ tới. Tốp vệ sĩ mới tới cũng quan sát rõ tình hình hai bên, thường thường đã xông lên là có thể cứu đồng bạn, thậm chí có thể giết chết kẻ địch. Bọn họ cũng hiểu ý đồ chiến thuật của Tần Lôi là không cần giết địch, chỉ cần tự bảo về mình.

Tần Lôi nhanh chóng phân chia đội hình, dần dần đám vệ sĩ chia làm ba đội, phân ba góc, hỗ trợ lẫn nhau, ổn định trận tuyến. Ưu thế về nhân số dần thể hiện khiến cho tình hình xoay chuyển.

Kẻ địch dần phát hiện, bất luận đánh tới đâu đều phải đối mặt với bốn năm người đao thương đầy đủ, khiến chúng đành phải lui lại, dần dần không còn ham chiến nữa.

Từ trong rừng núi vang lên một tiếng kêu, đám thích khách đang tấn công lập tức bỏ lại mười cái thi thể, lướt nhanh về sơn lâm.

Tần Lôi quát lớn:

- Gặp rừng không được vào!

. Vừa rồi sau những mệnh lệnh dẫn dắt đội ngũ cứu mọi người nên lời hắn nói liền có uy tín. Đám vệ sĩ dừng bước, được Trầm Lạc chỉ huy cứu trị thương binh, chôn cất người chết..

Trận chiến xảy ra nhanh kết thúc cũng nhanh, trước sau không tới một nén nhang.

Có Trầm Lạc thu dọn tàn cuộc, Tần Lôi cũng bớt lo nhiều. Tìm một tảng đá ngồi xuống, hắn hỏi Thiết Ưng:

- Gián Chi tiên sinh có bị thương không?

Vừa rồi Thiết Ưng không có cơ hội ra tay nên hơi buồn. Gã đáp:

- Không có, đá vừa rơi đã trốn xa, vừa mới ra.

Tần Lôi tưởng tượng cảnh Trương Gián Chi lúc đó thì cảm thấy buồn cười, phiền muộn trong lòng cũng giảm đi rất nhiều. Hắn phân phó:

- Mau mời Quán Đào tiên sinh lại đây.

Thiết Ưng rời đi, Tần Lôi đang muốn nghỉ ngơi một lát thì bỗng nhiên bên tai có tiếng gió thổi, lòng căng thẳng. Hắn vội vàng bật ngửa ra sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.