Năm nay nước Tề có được nguồn nước mưa dồi dào, cứ cách
ba, năm ngày lại tí tách không ngớt, hoa màu tươi tốt mà không cần phải
khổ cực tưới nước. Chỉ cần lúc thu hoạch vụ hè thời tiết thuận lợi thì
nhất định là bội thu. Những lão nông mặt đầy nếp nhăn tươi cười hớn hở
khoác áo mưa bước chậm rãi ngoài đồng, nghe tiếng mưa rơi sào sạc trên
lá lúa mạch, trong lòng tính toán theo tình hình của năm nay, nộp địa tô rồicòn dư lại cũng không ít, sẽ đủ nuôi sống cả nhà một năm. Nghĩ đến
đây, những nếp nhăn trên mặt lão nông dường như bớt đi rất nhiều.
Nhưng không phải ai cũng thích những ngày mưa liên miên.
Tần Lôi đang lớn tiếng phàn nàn, nói với Trầm Thanh đang đứng bên cạnh:
- Chẳng lẽ trời của nước Tề bị chọc thủng rồi sao? Ngươi xem xem,
đao của ta, yên ngựa của ta mốc meo hết cả rồi. Cái thời tiết quỷ quái
này, làm người ta ghét như nước Tề vậy.
Trầm Thanh mỉm cười nhìn Điện hạ, y biết đây là một cách để Điện hạ giảm áp lực, cho nên y cũng không tiếp lời, cứ lẳng lặng nghe.
Tần Lôi thấy Trầm Thanh không ấm không nóng, tức giận nói:
- Lúc đầu đáng lẽ nên để Hầu Tân hay Hứa Qua ở lại cũng được. Không biết lúc đó ta có bị ấm đầu không nữa? Sao lại nhìn trúng nhà ngươi?
Trầm Thanh xấu hổ cười cười, không biết nên trả lời thế nào.
Tần Lôi thấy mọi cách đùa đều không làm cho tên tiểu tử này mở miệng,
nổi giận nằm trên lưng ngựa, cảm nhận từng đường cơ thớ thịt mạnh mẽ của tuấn mã. Rồi ngoảnh đầu lại nhìn những người lính nông dân đang bì bõm
trong đám bùn lầy. Hắn thở dài nói:
- Được rồi, ta thừa nhận, ta sắp điên rồi, một ngày đi không được bốn
mươi dặm, lại thêm hai mươi dặm thiếu ngày hôm qua, chúng ta phải cần
hơn một ngày. Trong ngày hôm nay quân Bách Thắng có thể đuổi kịp đến bất cứ lúc nào, cũng có khả năng không bao giờ đuổi đến được, cái cảm giác
đặt mình trên ván cược này thật...
- Sảng a!
Tần Lôi đột nhiên cứng người, kì quái kêu lên. Làm cho tuấn mã cả kinh phát ra tiếng phì phì trong mũi.
Bảy ngày sau khi chia quân. Trên đường gió êm sóng lặng, Tần Lôi vừa cảm thấy may mắn, lại thấp thỏm lo âu. Càng gần tới địa điểm tập kết thì
nỗi bất an cũng ngày càng nhiều hơn.
Tần Lôi sờ sờ cây tiễn không có đầu thò ra từ trong túi đeo, lại thở dài lo âu về giác quan thứ sáu của mình. Hắn đang định nói cho Trầm Thanh,
nhưng thấy như vậy sẽ khiến cho mình giống với đám nữ nhi. Một tên thám
báo từ phía trước chạy nhanh đến trước mặt hắn thì ghìm chặt cương lại,
ép không để ngựa chạy tiếp. Y không kịp hành lễ, hoảng hốt nói:
- Điện hạ, cây cầu phía trước sập rồi.
Tần Lôi đảo cặp mắt trắng dã, quả nhiên trời mưa không có chuyện tốt.
Hắn lệnh cho quân lính tiếp tục đi còn đích thân dẫn mười người đi trước xem xét.
Nhìn dòng nước cuồn cuộn chảy xiết, Tần Lôi xoay người xuống ngựa, bước
xuống đúng chỗ đất nhão bên bờ sông làm bùn bắn tung tóe. Đột nhiên hắn “ thốt ” lên một tiếng, đi tới bên cọc gỗ buộc dây thừng cúi đầu chăm chú quan sát. Trên đất có vết chân lộn xộn, còn có dấu chân ngựa chạy theo
hướng lên thượng du.
Tần Lôi một tay giữ cọc gỗ một tay cố sức kéo dây thừng từ trong dòng
nước lên, quả nhiên có vết cắt do lưỡi sao sắc gây ra. Tần Lôi ném dây
thừng, nói với Trầm Thanh:
- Nhanh tìm Thạch Uy.
Thoáng cái Thạch Uy cưỡi kỹ mà nhanh chóng phi tới bờ sông, phát hiện
Tần Lôi đang nhìn sông sông rộng năm trượng ra dấu gì đó. Tiếng nước
chảy ầm ầm không ảnh hưởng đến thính lực của Tần Lôi, hắn quay đầu
nghiêm túc nói với Thạch Uy:
- Chúng ta bị phát hiện rồi, quân địch sẽ nhanh chóng đuổi đến từ thượng du.
Hắn chỉ tay về hướng đông, không nói rõ vì sao phán đoán như vậy.
Thạch Uy nhảy xuống ngựa, hành lễ với Tần Lôi hỏi:
-Điện hạ! Thuộc hạ cần làm gì?
Tần Lôi cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi:
- Làm một cây cầu mất bao nhiêu thời gian?
Thạch Uy gọi một người da ngăm đen từ phía sau đến, bảo y hành lễ trước với Tần Lôi, sau đó mới giới thiêu:
- Điện hạ, Lỗ Khảm là quan làm mộc trong nghĩa quân. Y là một người rất thạo sửa cầu xây nhà, người hãy hỏi y đi.
Tần Lôi thân mật gật đầu với người đàn ông mặt mày chất phác, rồi nhắc lại vấn đề với y.
Lỗ Khảm có chút câu nệ, nhưng nói vẫn rõ ràng:
- Thưa đại nhân, cây cầu này vốn chỉ là bị chặt đứt dây. Bây giờ chỉ cần nối lại, gắn thêm tấm gỗ là có thể đi qua. Không đến nửa canh giờ.
Tần Lôi hỏi tiếp:
- Tiên sinh có cách để nối dây không?
Lỗ Khảm bị cách gọi “ tiên sinh” thì sợ hãi, vội vàng nói:
- Không dám nhận, không dám nhận.
Tần Lôi nhìn y không biết làm thế nào. Một lúc y mới nhớ đến câu hỏi của hắn, ngại ngùng nói:
- Có. Chỉ cần có một sợi dây nối hai đầu, tiểu nhân có thể nối lại.
Tần Lôi vui mừng nói;
- Nếu như hôm nay thoát nạn, công đầu là của tiên sinh.
Hắn quay sang nói với Thạch Uy bên cạnh:
- Lệnh năm trăm người theo sự chỉ huy của tiên sinh, kẻ nào trái lệnh, chém.
Thạch Uy cúi đầu tiếp lệnh.
Vẻ mặt Lỗ Khảm như khóc nói:
- Những cái khác không nói, nhưng mà dây thừng lấy đâu ra?
Tần Lôi cười nói:
- Chuyện này giao cho ta.
Nói xong, hắn sai Trầm Thanh đi lấy cái bọc của mình, sau đó rút ra một
chiếc nỏ, lấy một cây tiễn, đuôi có một vòng sắt. Tần Lôi lại lôi một
sợi dây thừng, buộc vào vòng sắt, sau đó, lắp tên lại vào nỏ, tập trung
nhắm mục tiêu bên kia bờ sông.
Những người bên cạnh nín thở, sợ sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác của hắn.
Tần Lôi vững vàng ấn nỏ, mũi tên mang theo dây thừng trong chớp mắt ghim vào phần phía trước của sợi dây thừng đang dập dềnh trong dòng nước.
Lỗ Khảm nhanh chóng đón sợi dây, kéo dây thừng lại dưới sự trợ giúp của
mấy tên hộ vệ, sau đó rút công cụ ở lưng ra, bắt đầu sửa chữa.
Tần Lôi tranh thủ lúc này lệnh cho Trầm Thanh và Thạch Uy:
- Chỉnh đốn lại đội quân, xếp thành trận hình thoi ở bên bờ sông. Trầm Thanh! Bỏ hết đồ ra đi.
Nói xong, hắn nhận chiếc nỏ đã cài sẵn tên từ tay thị vệ, ngắm chính xác đến sợi dây thừng thứ hai.
Triệu Cang, Triệu Kháng cảm thấy vận số của mình vẫn chưa đến cực hạn.
Sau khi bọn họ chặn giết một đội quân không phát hiện Tần Lôi, kẻ thần
bí tốt bụng kia lại cung cấp cho một tin tốt, giúp bọn chúng xác định
được vị trí của hắn.
Thời tiết không có ảnh hưởng lớn đối với kỵ binh, đoàn quân Bách Thắng
phi nhanh trong hai ngày đêm rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng nước chảy ầm
ầm vọng đến. Mà theo chỉ dẫn thì xuôi xuống hạ lưu năm dặm là có thể
phát hiện ra con mồi.
Lúc này, ba ngàn binh mã mượn của Tiết tướng quân đã bị tụt lại phía sau, mất đi sự liên hệ.
Triệu Cang, Triệu Kháng điều chỉnh lạnh đội hình, lệnh chuyển thành đội hình xung phong, rồi lao xuống hạ lưu.
Nhiều ruộng hoa màu bị dẫm qua tan nát, trong đó có cả ruộng của lão
nông khoác áo mưa. Lão khóc không ra nước mắt, ngây người nhìn đoàn kỵ
binh phi qua cho đến khi bị húc ngã tại bờ ruộng và người bị nghiền nát.
Không ai quan tâm đến sự sống chết của một lão nông. Từ xa Triệu Cang,
Triệu Kháng nhìn thấy mấy ngàn quân ở hạ du đang bố trận. Mấy ngày đêm
ròng rã cuối cùng cũng tìm được. Mệt mỏi và sốt ruột bị xóa đi trong
nháy mắt. Đoàn quân dự bị của Bách Thắng quân đỏ mắt, gầm lên, liều
mạng vung roi quất ngựa lao đến,
Lực chấn động của gần hai ngàn kị binh cùng xông lên một lúc vô cùng
lớnđủ để cho người thường hồn xiêu phách lạc, xụi lơ trên mặt đất
Binh pháp nói: cùng khấu vật bách, quy sư vật át ( giặc cùng đường chớ bức, người quy sư chớ cản)
Tại biên giới Lộc Nguyên, một đám giặc cỏ cùng đường và một đội quân khát khao trở về bị chặn tại bên sông Hoàng Hà.
Qua sông, lại đi tiếp tám mươi dặm sẽ đến núi. Theo lời Điện hạ nói, chỉ cần vào núi rồi, thì không còn sợ quan quân bao vây. Nói không chừng
còn có thể làm vua trên núi.
Qua sông lại đi tiếp sáu mươi dặm là địa điểm mà Điện hạ và Thiết Ưng đã hẹn trước, đến được đó sẽ có hi vọng sống sót, có thể trở về đoàn tụ
với gia đình.
Muốn thực hiện được những điều đó thì trước hết phải qua được sông, mà muốn qua sông thì phải sửa được cầu.
Quyết tâm tử chiến thiêu đốt đôi mắt của đám giặc cùng đường và những
người quy sư. Tất cả siết chặt vũ khí trong tay như muốn ăn tươi nuốt
sống những kẻ ngăn trở bọn họ qua sông.
Nháy mắt, quân Bách Thắng đã xông đến chỉ còn cách hai trăm bước, hai bên đã nhìn thấy sự hung dữ trên mặt đối phương.
Đột nhiên, mấy con tuấn mã phía trước phát ra tiến hí dài thê lương,
nhanh chóng cảm thấy đau quặn dưới bụng, rồi lảo đảo gục xuống, tên lính cưỡi trên lưng ngựa lập tức bị hất ngã..
Trong bụi cỏ, mấy cái dây thừng cản ngựa được cố định chắc chắn, vẫn đang rung lên bần bật.
Binh lính phía sau hơi giật mình nhưng không hoảng loạn, nhanh chóng kéo bờm ngựa khiến cho chiến mã nhất tề bay vọt qua chướng ngại trên mặt
đất. Tất cả với họ chỉ là một bản nhạc đệm. Triệu Cang, Triệu Kháng ở
phía sau quan sát trận chiến đồng thời nói chuyện với nhau một cách
thoải mái.
Nhưng không ngờ chiến mã vừa đáp chân xuống đất, dưới chân liền thành
khoảng không, binh lính chưa kịp phản ứng đã bị ngựa đè chết.
Phía sau dây chắn ngựa còn có hầm. Thấy vậy Triệu Cang, Triệu Kháng nhất tề chửi thề địch thủ.
Tổn hại mất hơn mười kỵ binh, quân Bách Thắng phải dừng lại khiến cho thanh thế bị giảm đi một chút.
Liên quân phía trước vang lên tiếng tung hô, cảm giác áp đảo mà ngàn quân mang đến đã biến mất.
Triệu Cang thấy thanh thế đoàn quân bị áp đảo, nổi trận nôi đình, rút
cây thương bạo vũ lê hoa từ yên ngựa ra, xông về phía trước, hét lớn:
- Bách thắng bách thắng!
Quân Tề phản xạ có điều kiện cùng kêu lên hô:
- Bách chiến bách thắng!
Bỗng nhiên nhớ đến thân phận của mình, ai nấy đều xấu hổ muốn chết, cắn răng giơ vũ khí xông lên cùng hiệu úy đại nhân.
Lúc này, Tần Lôi vừa dùng cung nỏ nối tất cả dây thừng lại với nhau.
Cầm nỏ đi vào trong trận, hắn liền nhìn thấy một vị tướng Tề tay nắm
trường thương dẫn đầu đoàn quân xông tới cách không đến một trăm bước.
Hắn theo thói quen, giơ nỏ lên, nghiêng đầu dựa vào nỏ, tập trung nhắm vào vị tướng đang xông đến
- Chín mươi, tám mươi lăm, tám mươi, bảy mươi năm..
Tần Lôi thầm đếm, đợi đến bảy mươi thì ấn nỏ, mũi tên đặc chế với cái
đuôi dài phóng về phía tên tướng quân cầm cây thương bạc kia.