Trong phủ Nội vụ Tề quốc, từ sau khi Tần Lôi bị ám sát, Kim Ngô vệ có trách
nhiệm canh phòng nên cứ nửa canh giờ sẽ có binh sĩ tuần tra đi qua kiểm
tra tình hình của hắn.
Lúc đầu Tần Lôi định dùng vũ trang vượt ngục, thậm chí đã nhiều lần tập
thử với Thiết Ưng. Hắn dự đoán chỉ cần khôi phục bảy phần thực lực, với
kinh nghiệm đặc chiến là có thể chạy trốn khỏi cái nơi giam cầm đầy kẽ
hở này được.
Nhưng sau khi nói chuyện với Trầm Lạc, Tần Lôi liền quyết định từ bỏ kế
hoạch đó. Trầm Lạc nói với Tần Lôi rằng y nhận được từ một nguồn tin
tức đáng tin cậy là lần này Tần quóc xuất binh với lý do để đón chất tử
Nếu hắn biến mất thì kế hoạch của nước Tần sẽ bị ảnh hưởng. Chất tử
không còn thì đón ai?
Cho nên nước Tần cần hắn vẫn bị giam, như thể công chúa bị yêu quái bắt
giữ chờ hoàng tử tới cứu vậy. Tuy Tần Lôi không có cảm giác như vậy,
nhưng hắn cũng phải để ý tới cảm nhận của quân đội. cái thân phận ngũ
Hoàng tử nước Tần rất quý, chỉ cần Tần Lôi còn sống ở thế giới này, thì
hắn không thể vứt bỏ nó.
Cũng trong lần nói chuyện đó, Trầm Lạc nói với Tần Lôi rằng hắn cần
phải thuyết phục một người thì kế hoạch mới có thể tiến hành thuận lợi.
Đó là một hòa thượngluôn có gương mặt tươi cười, pháp hiệu Chí Thiện.
Hai người ngồi đối diện trong một căn chòi nghỉ mát, trên bàn có bày một cái bàn cờ. Lúc này, quân đen đang bị quân trắng bao vây tầng tầng lớp
lớp, sắp bị tiêu diệt tới nơi.
Đại hòa thượng Chí Thiện vỗ vỗ cái bụng tròn vo, cười với Tần Lôi:
- Thí chủ tính toán quá kỹ. Tuy nhiên thí chủ phải nhớ câu lùi một bước trời cao biển rộng, nhẫn một chút biển lặng sóng êm.
Tần Lôi cầm một quân đen lên, thản nhiên cười cười:
- Chỉ có mấy chuyện vớ vẩn thôi. Đánh thì cứ đánh, đại sư được lão thiền sư Tuệ Năng đích thân truyền thụ y bát mà còn để ý tới mấy chuyện đó
hay sao?
Chí Thiện cười khổ nói:
- Nếu là người khác, thí chủ đánh thì cứ đánh, nhưng cháu trai của ân sư bần tăng mà cũng thí chủ lại đánh như vậy.
Tần Lôi nhẹ nhàng đặt quân cờ xuống, cười hắc hắc:
- Ai biết đường đường cháu trai vợ của Quốc sư lại tới đứng ở cửa phủ của ta,.
Thực sự hắn không ngờ, tên lính bị mình đá cho một cước lại chính là cháu trai Quốc sư.
Chí Thiện nở nụ cười mỉa mai rồi nói:
- Vị thiếu gia của chúng ta cũng hơi hồ đồ, chuyện tử tế không làm, suôt ngày chỉ biết vất vưởng với đám binh lính. Bây giờ cho nếm chút khổ
cũng không phải chuyện xấu.
Tần Lôi nghe ra ý lão muốn cho qua liền gật đầu với Thiết Ưng đứng hầu
sau lưng. Y liền rút ra một bao lễ vật, cầm hai tay dâng lên trước mặt
Chí Thiện, khẩn thiết nói:
- Từ khi biết quý công tử ngộ thương, tiểu đệ cảm thấy luôn lo lắng. Đã
vài lần muốn tới nhà xin tạ tội. Nhưng….Ai.. Cái này gọi là một chút tấm lòng để quý công tử mua ít gà ít gạo bồi bổ thân thể đi.
Chí Thiện mỉm cười nhận lấy phong bao. Y mở ra xem thử, rồi há hốc
miệng: năm mươi vạn lượng! Năm mươi vạn lượng bạc để cho một nhà bậc
trung có thể sống sung túc hơn một năm. Nếu để mua trứng gà? Hình như
nước Tề không có nhiều trứng gà như vậy.
Tần Lôi nhân cơ hội liền nói luôn:
- Nếu tiểu đệ thuận lợi về nước. Đường sá xa xôi, nên hành lý mang theo
phải thật đơn giản. Có mấy bức tranh chữ ta không tiện mang làm phiền
đại sư nhận giúp.
Chí Thiện nói nhỏ:
- Nếu thí chủ đã nhờ vả, bần tăng cũng xin nhận trọng trách này.
Tần Lôi cười đứng dậy, đặt một quân cờ lên bàn, cầm tay Chí Thiện, nói một cách thàn khẩn:
- Vậy ta xin nhờ vào đại sư.
Dứt lời, hắn đưa tay tiễn Chí Thiện rời đi. Sau khi hắn tiện tay đặt lại một quân cờ, thế cờ đột nhiên thay đổi một cách bất ngờ, cờ đen tìm
được đường sống. Chỉ có điều Chí Thiện bị Tần Lôi che mắt nên không nhìn thấy, Còn Thiết Ưng có nhìn thấy nhưng lại không quan tâm.
Trong khoảng thời gian còn lại của ngày hôm đó, Tần Lôi không tiếp
khách, chỉ thi thoảng bảo Thiết Ưng làm vài chuyện không đầu không cuối: vi dụ như đem tới chỗ Trầm Lạc vài bản thiết kế của mấy món vũ khí cổ
quái, hay mấy thứ trang phục kỳ lạ.; Nếu không thì lại sai y đến chợ mua vài thứ linh tinh, như kim chỉ, hoa tiêu bát giác vân vân. Y hơi cảm
thấy Điện hạ đang bắt đầu hành động. Nhưng thu thập lưu hoàng, tiêu
thạch và than củi chẳng lẽ muốn làm pháo? Thiết Ưng thấy những thứ này
chỉ có thể dùng làm pháo mà thôi.
Khi thấy Tần Lôi mặc bộ y phụ cổ quái mà Trầm Lạc đưa tới, rồi nhét mấy
thứ vũ khí vào, rốt cuộc Thiết Ưng hoàn toàn tin tưởng sau khi hôn mê
Điện hạ chắc chắn đã gặp kỳ ngộ.
Chí Thiện rời đi không lâu, Tần Lôi bèn bảo Thiết Ưng tuyên bố với bên ngoài Chí Thiện đại sư Báo Quốc Tự mắc bệnh điên.
Nửa tháng sau, vào một buổi trưa, đám lính Tề canh gác ở bên ngoài cung kính gửi Thiết Ưng một thiệp mời.
Bữa trưa hôm nay, Tần Lôi ăn món thịt chân hươu kho tàu. Tay nghề đầu
bếp nước Tề không tệ lắm, trôn thịt chân hươu với lạc, hạt tiêu khô,
tiêu xay, ớt đỏ, gừng, hành, dầu đỏ, lá thơm, muối, hồ tiêu. Thịt kho
nhừ có màu rất đẹp, nước rất ngon Rất hợp với khẩu vị.
Tần Lôi bỏ khúc xương đã được gặm nhẵn thín, cầm khăn lau lau tay rồi
mới nhận thiếp mời. Hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi đưa lại cho Thiết Ưng:
- Xem ra là Trầm cữu cữu, chuyện mấy hôm trước đã kinh động đến quan viên lớn nhất Tề quốc.
Thiết Ưng nhíu mày nhận thiệp mời đã bị Tần Lôi làm bẩn. Y mở ra thì
thấy chữ viết trong đó theo lối chữ Khải rất đẹp còn giấy là giấy Vân
Chỉ cống phẩm: “Kính mời Chỉ Qua Công các hạ: ngu có cháu trai, mời các
hạ giờ Tỵ ngày mồng sáu tháng sáu đến nhà uống bát canh chia vui. Kính
thỉnh các hạ tới. Lão hủ Vân Hạc kính thượng.”
Thiết Ưng nổi giận lôi đình, siết chặt tấm thiệp nói:
- Lão thất phu Thượng Quan dám làm nhục người khác
Tần Lôi nâng chung trà, thờ ơ súc miệng:
- Không phải là chỉ là tấm thiệp mời khách sao, cứ đến là được.
Thật ra hắn không hiểu hết nội dung ghi trong đó, chỉ có thể đoán đại khái.
Lúc này Thiết Ưng mới nhớ ra Điện hạ đã quên rất nhiều chuyện, căm hận giải thích:
- Điện hạ không biết, Chỉ Qua Công chính là tước vị Hoàng đế nước Tề
phong cho ngài khi vừa tới đây. Thứ nhất, với thân phận tôn quý của điện hạ, coi như đã thiệt về tước v và còn châm chọc Đại Tần ta thấp hơn
nước Tề một bậc. Thứ hai, hai chữ Chỉ Qua có ý châm chọc Đại Tần ta chỉ
biết nhờ đàn bà và trẻ con mới thoát khỏi chiến tranh.
-
Y càng nói càng tức giận, đập một chưởng lên bàn khiến cho bát đũa vọt lên, nước canh bắn ra tung tóe.
Từ khi bắt đầu tập luyện, Tần Lôi nhanh nhẹn hơn rất nhiều, không hề có
một giọt nước nào bắn vào người. Hơi thỏa mãn với thân thủ của mình, hắn gác hai chân lên ghế, dựa lưng, thưởng thức cảnh Thiết Thống lĩnh đang
thao thao bất tuyệt.
Thiết Ưng vẫn không nguôi giận, vò nát thiệp mời thành, nói to:
- Bởi vì Đại Tần ta kiên quyết nên nước Tề cũng không bao giờ dùng đến
cái sác phong này. Ai ngờ hôm nay lão thất phu Thượng Quan Vân Hạc dám
viết công khai như vậy, thực sự là nhục không nhịn nổi! Huống chi người
mà lão phái tới chuyển thiệp cũng đã là miệt thị! Điện hạ! Ngài không
được đi!
Vươn tay cầm tấm thiệp mời đã bị vò nát, Tần Lôi cố gắng vuốt phẳng nó
lại. Sau khi thử vài lần đều không được, Tần Lôi ném nó sang một bên,
hỏi:
- Thường ngày danh tiếng vị Thượng Quan Thừa tướng này như thế nào?
Thiết Ưng ngẫm lại, đáp:
- Thượng Quan lão nhi là người tài đức sáng suốt, được coi là người biết chiêu hiền đãi sĩ, được coi như tấm gương trong thiên hạ.
Thiết Ưng không vì cơn giận mà bẻ cong hình tượng của Thượng Quan Thừa tướng.
Tần Lôi đứng dậy, xòe tay nói:
- Người có danh tiếng như vậy thích nhất là tiếng tăm, có cần phải làm việc này không?
Thiết Ưng cũng cảm thấy khó hiểu:
- Chuyện này đúng là hơi khác thường.
- Tất nhiên là khác thường rồi! Đó là do Thượng Quan lão đầu đang thử chúng ta.- Tần Lôi trầm ngâm nói.
- Vậy chúng ta tới chứ? – Thiêt Ưng hỏi
- Tới. Thậm chí còn phải cực kỳ cao hứng mà tới!
Tần Lôi kiên quyết.
- Nhưng cái thiệp mời này…
Thiết Ưng nhìn qua tấm thiệp mời nhăn nhúm trên bàn.
- Không mang theo thiệp mời có được không?
Tần Lôi hỏi lại.
- Không được! Nếu không mang chúng ta sẽ bị chặn từ ngoài cửa.
Thiết Ưng khẳng định.
- Vậy thì ngươi phải làm cho tấm thiệp trở về nguyên trạng rồi. - Tần Lôi cười ha ha, bỏ đi ngủ trưa.
Trước khi tới gặp Thừa tướng nước Tề, Tần Lôi tới gặp Trầm Lạc, để tìm
hiểu một cách cẩn thận về các vị quan lớn nước Tề. Trong khi hỏi, hắn
cũng đã thầm lên kế hoạch.
Trong tiết tháng tám, buổi trưa đến rất nhanh, Thiết Ưng vụng về hầu Tần Lôi mặc trang phục của quý tộc nước Tề. Đối với các loại trang phục
rườm rà không phải thứ mà hán tử thô tục này thông thạo. Y không nhớ rõ
trước vạt áo có tua hay không, cũng không hiểu ngọc khí phải đeo chỗ
nào. Nếu không có Trầm Lạc tới, lần đầu tiên dự tiệc của ngũ Hoàng tử
Điện hạ sẽ thất bại vì một lý do ngớ ngẩn. Trầm Lạc nhanh chóng giúp Tần Lôi mặc quần áo, còn bôi một lớp phấn lên mặt hắn, và tô cả mi mắt.
Trầm Lạc không đưa Tần Lôi đi dự tiệc. Y muốn đi gặp một vị quý nhân tôn kính.
Thiệp mời của Thừa tướng quả nhiên khôngnhư người thường. Đám binh lính
Kim Ngô Vệ quanh phủ không hề ngăn cản xe ngựa, còn phân ra nửa số binh
sĩ hộ vệ.
Giữa trưa mùa hạ, nơi nào không có bóng râm cũng trở nên khô nóng. Xe
ngựa lăn bánh hết sức chậm rãi, Tần Lôi mặc một đống lễ phục cũng bắt
đầu toát mồ hôi, hắn không biết Trầm Lạc dùng thứ phấn gì bôi lên mặt mà nó không bị trôi. Nếu ở thế kỷ hai mươi mốt thứ phấn này chắc sẽ bán
chạy lắm, hắn thầm nhủ như vậy. Thấy Thiết Ưng đang cố nín cười, hán lầm bầm:
- Muốn cười cứ cười đi, dù sao lần này đi cũng là để cho người ta cười ma.
Mặc dù ngữ điệu của hắn hết sức bình tĩnh, nhưng không che giấu được sự phiền muộn.
Trong tiếng cười hắc hắc của Thiết Ưng, chiếc xe đã tới phủ Thừa tướng.