Hán
tử áo vải nọ nheo nheo mắt, chẳng nói câu nào chỉ nhìn Tần Lôi với ánh
mắt chế nhạo. Tần Lôi vấn an y, y cũng chỉ khẽ gật đầu, xem như đáp lễ,
sau đó ôm bầu rượu không để ý tới hắn.
Thiết Ưng căm giận ngồi vào vị trí, liếc Tần Lôi lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Sắc mặt của hai người rất quái dị. Người ngoài nhìn thấy sẽ
nghĩ chủ tớ hai người vừa lén làm chuyện gì xấu xa.
Thượng Quan Vân Hạc thấy Tần Lôi nhát gan như vậy, chẳng có chút liều
mạng, giống như thứ dân thì đánh giá hắn có phần hèn mọn, cũng không
nhắc lại chuyện phạt ba chén rượu. Các tân khách không rõ ý tứ Thừa
tướng, nhất thời cũng chẳng để ý tới Tần Lôi.
Nước Tề nằm ở phía đông Thần Châu, từ xưa là nơi phồn hoa nhất trên cả
đại lục. Khắp cả nước đều hưởng thụ xa xỉ, đương nhiên thực bất yểm
tinh, quái bất yểm tế (đồ ăn tinh tế và ngon). Người Tề vẫn tự hào về ẩm thực của mình, nếu đã thử nếm cái gọi là bát trân ngọc thực, thường sẽ
ngạch thủ tương khánh (cảm thấy may mắn hạnh phúc), làm thơ văn ca ngợi, lại thêm Thao Thiết Khách - ngôi sao sáng trong ngành ẩm thực, tại Tề
quốc, cùng với đại sư binh pháp Võ Chi Long, đại sư thư pháp Nhan Hành
Tỳ, đại sư Nho gia Khổng Kính Văn.Cả bốn được gọi là “Tứ tuyệt”
Yến hội trong phủ Thừa tướng Nước Tề có thể nói là loại yến tiệc hàng
đầu. Hai người Tần Lôi và Thiết Ưng thực sự chưa bao giờ thấy nhiều mỹ
thực được bày biện như tác phẩm nghệ thuật thế này. Cả hai nhìn chằm
chằm từng đĩa thức ăn mà không dám động đũa. Lần này quả thực là không
phải giả bộ.
Hán tử uống rượu kia tinh thần vẫn tỉnh táo, chợt giới thiệu. Vừa rồi y
chỉ uống rượu, thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên. Y chỉ vào đĩa thức ăn
được tạo hình xuân giang hoa nguyệt dạ (hoa bên sông dưới ánh trăng),
nói:
- Món này gọi là “Bắc Tề Võ Thành Vương sinh dương quái”, dùng dê con
loại tốt nhất, cá chép Hoàng Hà tuyệt phẩmướp với hạt dẻ Kim Ngọc. Vì
được chế biến trong Vương phủ Võ Thành Vương Bắc Tề nên có tên như vậy.
Đừng có ngây ra nữa, hãy ăn cái mặt trăng này trước đi.
Hai người Tần Lôi đành nhẫn tâm xỉa đũa vào. Cái lớp vỏ mặt trăng vừa
vỡ, mùi hương thiên tiên lan tỏa. Cả hai nếm thử thấy non mềm ngon
miệng, trơn bóng nhưng không ngấy mỡ, ăn vào bụng rồi mà hương vị vẫn
còn đọng lại trên đầu lưỡi thì ngây ngẩn quên cả chính mình. Lập tức cả
hai hạ đũa như bay, sử dụng hất những gì thường ngày khổ luyện.
Hán tử thấy cả hai như quỷ đói đầu thai, cũng vươn đũa tranh cướp mà
không hề kém thế. Chớp mắt, cả bàn ăn đã sạch bóng. Người nọ nâng chung
trà súc miệng, lắc đầu tiếc nuối:
- Đầu bếp tướng phủ nấu món ăn này chưa đạt được đến hết mức tinh túy.
Dùng hơi nhiều mỡ, đã làm hỏng rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Phải nhớ
rằng dê và cá tươi giống như thiếu nữ, thêm một chút thì béo, bớt một
chút thì gầy.
Khách nhân bàn bên cạnh vẫn quan sát, nghe vậy liềm châm biếm:
- Thu Phong Khách đã ăn hết rồi mà còn nhiều chuyện như vậy.
Hán tử áo vải nhướn mày, mặt đỏ bừng, biện bạch:
- Hôm nay đâu phải là ăn không? Thừa tướng nói rằng đây là tiệc tiễn chân ta!
- Đó là Thừa tướng đuổi ngài đi…
Ác khách bàn bên bắt chước giọng điệu của y.
- Rõ ràng…rõ ràng là bỉ nhân chào từ biệt trước.
Tần Lôi để ý đôi đũa của y hơi run run.
- Đó là Thu Phong Khách đại nhân thực sự không có nổi gió thu nữa.
Khách nhân bàn bên cạnh rất cao hứng khi có người cãi cùng mình. Được
thể hiện khả năng tranh biện cùng sự nhanh trí của mình, nếu may mắn mà
Thừa tướng để ý thì càng tuyệt.
Tuy Tần Lôi quyết tâm phải giả si giả ngốc, nhưng cũng không thích nhìn
người khác bị khi dễ, cho dù không biết hán tử áo vải kia là ai. Hắn vỗ
ót, nói với Thiết Ưng:
- A, thì ra chúng ta ăn phải trả tiền. Chúng ta đã trả tiền chưa?
Thiết Ưng đáp ào ào:
- Chưa trả. Nhưng không sao, cả phòng chưa ai trả.
- Như vậy là cả phòng đều ăn không sao?
Tần Lôi sợ hãi nói.
- Cũng không phải. Tất cả những người trong phòng này ăn đều không phải trả tiền.
Thiết Ưng căm giận nói. Gần mực thì đen, ở chung với Tần Lôi hơn tháng, Thiết Ưng cũng học được nhiều cái không tốt.
Khách nhân bên cạnh mất một lúc mới hiểu ra nhưng chỉ biết nhìn chủ tớ
hai người ngây ngây ngốc ngốc nói những lời như hết sức vô tâm. Nếu nổi
giận là tự mình thừa nhận ngu ngốc, không bằng giả bộ không biết, kệ cho qua chuyện. Y đành phải ngậm bồ hồn làm ngọt, tự an ủi, không chấp với
kẻ điên.
Chủ tớ hai người thầm sung sướng, đón lấy thức ăn vị hán tử áo vải mời.
Bố y hán tử thấy hai người trút giận cho mình, thầm cảm kích, liền giảng giải cẩn thận về tất tật các thứ trên bàn nào là “Việt Quốc Công toái
kim đỉnh”, “Ngu Công đoạn tỉnh tiễn”, “Thành Mỹ Công tàng giải”,… từ
nguyên liệu đến cách nấu nướng, nói từ vị tới ý cảnh thậm chí còn lấy cả những dẫn chứng. Hai người nghe được mà bốn mắt sáng ngời, ngón trỏ đại động. Cứ giảng xong một mónlà không đến mấy hơi thở, ba người đã ăn
hết.
Ba người ăn uống thoải mái như vậy đương nhiên là không được lịch sự.
Thượng Quan Thừa tướng ngồi ở vị trí chủ vị xa xa thấy vậy rất khó chịu. Nhưng lão cũng không biết tới chuyện giữa hai bàn mà người bàn kia cũng sẽ không ngu ngốc phơi chuyện xấu hổ của mình ra nên cuối cùng Tần Lôi
tránh được một kiếp.
Thượng Quan Thừa tướng ho khẽ, tiếng ầm ỹ trong đại sảnh nhất thời lắng
xuống. Lão nâng chén rượu nói với mọi người trong bữa tiệc:
- Hôm nay từ biệt Quán Đào tiên sinh, chẳng biết bao giờ gặp lại, lão phu kính ngài.
Ban đầu Tần Lôi cho rằng Thượng Quan lão nhi nói với mình, vừa muốn nâng chén, ai ngờ là nói với vị bên cạnh, không khỏi đỏ mặt, ngượng ngùng
buông chén, xoa xoa đầu.
Thiết Ưng nhìn mà bội phục sát đất. Hành động của Điện hạ quá thật, hoan toanf tự nhiên. Theo như lời Điện hạ thì như vậy đã có thể nhận được
giải Oscar.
Y vĩnh viễn không biết, hành động vừa rồi của ngũ Điện hạ mình sùng bái không phải diễn kịch mà chỉ là che mắt thiên hạ.
Hán tử áo vải được xưng là Quán Đào tiên sinh đứng dậy nâng chén:
- Tạ hậu ý Thừa tướng.
Uống hết một chén, Thừa tướng cao cao tại thượng lại hơi miễn cưỡng nói;
- Tiên sinh có thể đổi ý không?
Hán tử áo vải kiên quyết lắc đầu:
- Ý ta đã quyết.
Tuy nhiên Tần Lôi lại nghe lời nói của y có chút gì đó tiêu điều.
- Nếu lão phu hư hữu dĩ đãi thì sao?
Lời lão nói khiến cho người ta sợ chết khiếp. Lão là tả Thừa tướng, thì
hữu là cái gì? Hữu Thừa tướng có hai vạn con dân, cùng quản lý toàn bộ
quốc vụ với cả vạn dặm sơn hà.
(Hư hữu dĩ đãi – là để trống ghế bên phải để chờ. Dựa theo cụm “Hư hữu
dĩ đãi” - có nghĩa là để trống ghế bên trái để chờ. Theo điển cố Ngụy
công tử lên xe, để trống ghế bên trái, đích thân đi đón Hầu Sinh ở Di
Môn)
Cả phòng yên tĩnh tới mức một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Đám quan to, quý nhân vươn cổ nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm kẻ may mắn
mà thầm ghen ghét. Những cặp mắt của họ ánh hung quang, chỉ chờ y gật
đầu đồng ý một cái, sẽ chuẩn bị cùng nhau xé tan xác Hữu thừa tướng mới
xuất hiện.
Bầu không khí trở nên nặng nề, tất cả mọi người đều chờ người nọ trả lời, Tần Lôi cũng không ngoại lệ.
Vị Quán Đào tiên sinh cũng không giữ được sự bình ổn nữa. Trầm ngâm một lát, cuối cùng y phá tan bầu không khí nặng nề:
- Tạ ơn Thừa tướng quá yêu, nhưng thảo dân đã nản lòng thoái chí, chỉ
muốn được ngắm cảnh đẹp Thần Châu, thưởng thức những món ngon trong
thiên hạ, không muốn phải khom lưng vì năm đấu gạo nữa.
Mọi người đều thổn thức.
Thái độ của Thượng Quan Thừa tướng vẫn bình thản. Lão chỉ trầm ngâm chốc lát rồi cười ha ha nói:
- Xem ra bách tính thiên hạ vô phúc được hưởng thụ đại tài của tiên sinh. Uống cạn chén này, duyên chúng ta đã cạn.
Dứt lời lão uống cạn chén rượu.
Quán Đào tiên sinh cũng hơi giật mình rồi lập tức bình ổn, cũng cười ha ha nỏi:
- Ngày khác nếu trời xanh có mắt, thảo dân chăc chắn viết truyện về
ngài, để cho thiên hạ được biết về sự cao thượng của Thừa tướng.
Nói xong, y cũng uống một hơi cạn sạch ly rượu.