Hoàng Bác Phong rất thông
minh, mục đích hắn nói ra cục diện Lục Duệ hiện tại gặp phải rất đơn
giản, một mặt là khiến Lục Duệ nhận rõ tình thế, ngoài ra, cũng có ý
cảnh cáo và uy hiếp, cái gọi là hắn có thể giúp Lục Duệ, nói trắng ra
chính là khiến Lục Duệ tỉnh táo một chút, ngoan ngoãn gia nhập vào lòng
Hoàng gia, đừng hành động theo cảm tình. Làm như vậy làm như vậy, một
mặt là vì Lục Duệ ở thành phố Thanh Giang quả thực rất có thực lực, nếu
như Hoàng gia muốn đưa thế lực vào đó, cần sự trợ giúp của Lục Duệ.
Ngoài ra, là vì Hoàng Chí Viễn rất rõ ràng, Lục Duệ hiện tại là cán bộ
được Trung Tổ bộ bồi dưỡng trọng điểm, không hề thiếu đại lão xem trọng
hắn, lúc này nhân lúc Lục Duệ khó khăn thu lưu hắn, ưu việt đối với tất
nhiên là không cần nói cũng biết.
"Ăn ngay nói thật, tôi không thể không thừa nhận đại bộ phận những gì
anh nói đều là sự thật." Lục Duệ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Hoàng
Bác Phong.
Sắc mặt Hoàng Bác Phong hơi giãn ra, cười ha ha: "Nói như vậy, anh đã đồng ý?"
Lục Duệ không trả lời hắn, chỉ lặng lẽ uống một ngụm trà, chép miệng một cái rồi cười nói: "Trà này rất đắng, có điều trà đắng có thể khiến cho
người ta tỉnh táo lại."
Đồng tử Hoàng Bác Phong co rụt lại, nhìn chằm chằm Lục Duệ, vừa định lên tiếng thì nhìn thấy Lục Duệ khẽ cười, bình tĩnh nói: "Hoàng lão Tam,
tôi không thể không nói, anh thực sự đã tiến bộ, xem ra cuộc sống trong
tù ít nhất cũng có một ưu việt, đó chính là công phu dưỡng khí của anh
trở nên tốt hơn nhiều."
Khi nói những lời này, sắc mặt Lục Duệ rất bình tĩnh, thậm chí không hề
có bộ dạng không vui, khiến cho người ta cảm giác hắn đang thật tình tán thưởng sự tiến bộ của Hoàng Bác Phong, có điều sau đó, vẻ mặt của Lục
Duệ lập tức trở nên nghiêm túc: "Anh cảm thấy, tôi nên nghe lời anh
không?"
Hoàng Bác Phong ngẩn ra, hắn không rõ thái độ hiện tại của Lục Duệ rốt
cuộc là sao, vừa định lên tiếng thì liền nhìn thấy Lục Duệ cười cười,
uống nốt chén trà, sau đó đặt lên bàn, Hoàng Bác Phong cầm ấm trà, định
rót cho Lục Duệ một ly, không ngờ Lục Duệ mỉm cười, lấy lá trà trong cốc bỏ vào miệng nhai, sau đó tặc lươi, tựa hồ lá trà đắng khiến hắn không
chịu nổi, ngay khi Hoàng Bác Phong cho rằng Lục Duệ tiếp theo sẽ đồng ý
với lời nói của mình thì nhìn thấy Lục Duệ bình tĩnh đứng lên, nhìn mình một cái: "Chính là hương vị này đó, đưangs khiến không thể quên."
Hoàng Bác Phong bị Lục Duệ hồ đồ, nhìn Lục Duệ trầm giọng nói: "Bí thư Lục, rốt cuộc rốt cuộc là có ý gì?"
Lục Duệ bật cười: "Bất kể là thế nào, trở về thay tôi cám ơn lão gia tử
nhà anh, tâm ý của bộ trưởng Hoàng tôi nhận, không cần lo chuyện của
Lục Duệ tôi, tôi tự biết nên làm gì, không nhọc lão nhân gia lo lắng.
Ngoài ra tôi cũng muốn nói với anh, hạng mục khu cao tân Thần Quang này
là bộ phận quan trọng trong quy hoạch phát triển sản nghiệp kỹ thuật
cao của thành phố Thanh Giang chúng tôi, thậm chí là cả tỉnh H, cũng là
mới cọc tiêu mới của phát triển sản nghiệp kỹ thuật cao của ba tỉnh
đông bắc, là người khởi xướng và là lãnh đạo chủ quản hạng mục này, tôi
có chức trách làm tận thiện tận mỹ hạng mục này, Cho nên từ góc độ này
mà nói thì anh và tôi là đạo bất đồng không thể hợp mư! Trên thế giới
luôn có ánh sáng và bóng tối, người đi dưới ánh sáng vĩnh viễn sẽ không
sợ gian hiểm, mà người chỉ trốn trong bóng tối, mới dùng thủ đoạn ti
tiện, bởi vì bọn họ biết, mình cả đời đều không thể ra ngoài ánh sáng
được, anh nói đúng không?"
"Anh, không biết suy xét." Hoàng Bác Phong bị lời nói của Lục Duệ làm
cho tức giận đến nỗi đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn Lục Duệ: "Anh đừng
rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
" Ha ha ha." Lục Duệ bật cười ha ha, nhìn Hoàng Bác Phong: "Con người
của tôi vẫn luôn có thói quen không tốt, đó chính là không muốn cúi đầu, rất xin lỗi, lần này tôi vẫn là tảng đá vừa cứng lại vừa thối, bất kể
là Lâm gia hay là Hoàng gia, muốn kiếm ăn ở thành phố Thanh Giang, tốt
nhất vẫn phải giữ quy củ."
Hoàng Bác Phong tức tối, lời nói vừa rồi của Lục Duệ thực sự là không nể tình mình một chút nào, uổng phí mình tận tình khuyên bảo nói với hắn
nhiều như vậy: "Họ Lục, con người anh đúng là chó cắn Lã Động Tân, không nhìn thấy hảo tâm của người ta, tôi có hảo ý tính toán thay anh, anh
lại xuất khẩu bất tốn với tôi."
Cười lạnh một tiếng, Lục Duệ nhìn Hoàng Bác Phong nói: "Tính toán cho
tôi? Nếu như thực sự như vậy, tôi còn phải cám ơn Hoàng tam thiếu anh,
cùng Lâm gia hợp tác đâm tôi một đao, khiến người của bộ tài nguyên đất
đai gây sự với tôi, sau đó lại tới lấy lòng tôi, quả nhiên là tính kế
hay."
Hoàng Bác Phong cứng lưỡi, liền nghe Lục Duệ tiếp tục nói: "Con người
của tôi ân oán rõ ràng, người tôi với tôi tôi tất nhiên vô cùng cảm
kích, nhưng nhưng người làm hại tôi, tôi sẽ không quên một ai. Hoàng tam thiếu, anh lo lắng cho bản thân đi, tập đoàn Phong Hoa muốn đầu tư ở
thành phố Thanh Giang, tôi thấy chuyện này rất khó khăn đấy, hay là
chúng ta đánh cuộc đi?"
Hoàng Bác Phong biến sắc, vẻ mặt vặn vẹo, nhìn Lục Duệ quát: "Họ Lục, có tin ngày mai tôi sẽ khiến anh không làm được phó bí thư thị ủy nữa hay
không?"
Lục Duệ thản nhiên Gật đầu, cầm áo khoác mặc vào rồi Lạnh lùng cười nói
với Hoàng Bác Phong: "Làm một lão bản, hình tượng hiện tại của anh thật
sự là quá kém, không có một chút hàm dưỡng nào, xem ra lời khích lệ vừa
rồi của tôi cần phải thu hồi, tập đoàn Phong Hoa để anh chấp chưởng thật sự là rất nguy hiểm."
Nói xong, Lục Duệ xoay người mở cửa phòng đi ra.
"Rầm." Tiếng đập phá vang lên trong phòng, Hoàng Bác Phong giận tím mặt
ném toàn bộ đồ để trên bàn xuống, ngay cả bàn cũng bị hắn lật đổ, hắn
hiện tại chỉ cảm thấy trong lòng có một cỗ lửa giận khó có thể áp chế,
đối với tên hỗn đản Lục Duệ không biết tốt xấu hiện tại hận không thể
lập tức giết chết hắn! Vốn cho rằng có thể thừa dịp Lục Duệ gặp phải
nguy cơ cực lớn mà thu phục hắn. Không ngờ lại bị đối phương hung hăng
làm nhục, điều này khiến cho Hoàng Bác Phong luôn luôn tâm cao khí ngạo
quả thực sắp phát điên.
Thật ra hắn tính toán nhầm tâm tư của Lục Duệ, theo Lục Duệ, bất kể là
Hoàng gia hay là Lâm gia, thật ra đều là cá mè một lứa, hôm nay Lâm gia
sẽ vì lợi ích của mình mà bán đứng Lục Duệ, ngày mai Hoàng gia cũng có
khả năng làm như vậy, Lục Duệ rất ghét phải sống những ngày phải vì lợi
ích của đoàn thể nào đó mà suy trước tính sau.
Đi trên đường của câu lạc bộ Trường An, lòng Lục Duệ rất bình tĩnh, tựa
hồ bất kể là hạng mục khu cao tân ở kinh thành ở ở kinh thành bị làm
khó, hay là kiếp sống chính trị của mình gặp phải đả kích cực lớn, đối
với hắn mà nói cũng không phải là rất quan trọng, nhưng nếu có người
quen biết Lục Duệ ở đây, sẽ phát hiện, Lục Duệ lúc này mới là đáng sợ
nhất.
Đi đến ghế lô Lam Hiểu Âu đã hẹn, trên mặt Lục Duệ lộ ra nụ cười quỷ bí, một đoạn đường vừa rồi, tuy rằng Lục Duệ không nghĩ được biện pháp giải quyết gì, nhưng hắn đã hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện, hiện tại vấn đề
không phải ở hạng mục khu cao tân, mà là khối đó!
Bất kể là đám người Lâm gia hay là Tả Thiên Nhai, mục đích của bọn họ
tất nhiên đều là vì lợi ích, mà vì lợi ích, những người này rất có thể
sẽ liên hợp đối phó mình, những lời vừa rồi của Hoàng Bác Phong tuy là
uy hiếp, nhưng Lục Duệ lại từ bên trong phân tích ra được rất nhiều
điều. Hiện tại chỗ nguy hiểm nhất của mình, chính là ở vấn đề mảnh đất
đó, thậm chí, đối phương lôi chuyện này ra, rất có thể là để đối phó
mình.
Bởi vì bất kể chuyện này cuối cùng phát triển thế nào, đến cuối cùng
người ta sẽ nói, nếu như Lục Duệ thỏa hiệp, như vậy trở lại thành phố
Thanh Giang, đám người Tả Thiên Nhai có thể nói mình không có nguyên
tắc, đối mặt với khó khăn không biết tranh thủ cho thị lý, từ đó, chỉ
cần Lâm gia và Hoàng gia hơi có động tác, tỉnh lý sẽ có thể điều chỉnh
công tác của mình. Nếu như không thỏa hiệp, sự phát triển của hạng mục
khu cao tân khẳng định sẽ bị chậm trễ, một khi xảy ra chuyện như vậy,
làm lãnh đạo chủ quản và là người phụ trách chuyến đi tới kinh thành lần này, mình khẳng định cũng không thoát được can hệ, dù sao lúc trước
phương án thiết kế của khu cao tân là mình gật đầu đồng ý, hiện tại xảy
ra sai xót, người hữu tâm hoàn toàn có thể chọc ngoáy, nói mình không
thao tác theo bản vẽ quy hoạch, loại chuyện này có thể lớn có thể nhỏ,
nhưng Lục Duệ tin, rất nhiều người đều vui vẻ nhìn chuyện nhỏ này phát
triển thành chuyện lớn.
"Bí thư Lục, không biết chúng tôi lúc nào có thể đến thành phố Thanh Giang khảo sát thực địa?"
Ngồi trong ghế lô, Trình Dã cười cười, mở miệng hỏi Lục Duệ, vừa rồi khi Lục Duệ vào sắc mặt rất bình tĩnh, tất cả mọi người không biết hắn vừa
rồi bàn gì với Hoàng Bác Phong, Trình Dã cân nhắc, một chút vẫn quyết
định đi thẳng vào vấn đề với Lục Duệ.
Lục Duệ cười cười, thản nhiên: "Nói Thành phố Thanh Giang hoan nghênh
bất kỳ ai tới đầu tư, chỉ cần là bằng hữu đầu tư tới, bất kể là thời
gian nào, chúng tôi đều hoan nghênh và ủng hộ."
Trong lòng thầm mắng một câu giảo hoạt, Trình Dã mỉm cười: "Lời này của
Bí thư Lục tôi thích nghe, có điều, về chuyện tập đoàn đầu tư Phong
Hoa."
HẮN không nói hết, nhưng ý tứ rất rõ ràng, đó chính là Lục Duệ anh có
phản ên cho chúng tôi một đảm bảo hay không? Dù sao nếu như chúng tôi
tới thành phố Thanh Giang đầu tư, tất nhiên sẽ có xung đột trực tiếp với tập đoàn Phong Hoa, nếu như không bỏ ra một chút thành ý, vậy thì khó
nói chuyện.
Lục Duệ cười cười, nhìn Trình Dã, chậm rãi nói: "Chỉ cần tôi còn làm phó bí thư thị ủy thành phố Thanh Giang, vẫn là lãnh đạo chủ quản khu cao
tân, như vậy chuyện chiêu thương dẫn tư này tôi sẽ phụ trách, về phần
tập đoàn Phong Hoa có thể giành được khối đất đó hay không thì phải xem
thực lực của bọn họ."
Dừng một chút, Lục Duệ nhìn Trình Dã, lại trầm giọng nói: "Ngoài ra, tôi có thể ngồi vững ở vị trí phó bí thư thị ủy hay không thì phải xem năng lực của các anh."
Tất cả mọi người sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Lục Duệ trở nên bất
đồng, liền nghe thấy Lục Duệ dùng giọng nói trầm thấp nói: "Có được ắt
có mất, nếu là muốn chen một chân vào, vậy thì phải bỏ ra thực lực tương ứng, nếu không, tôi không hy vọng minh hữu của mình bị người ta đánh
cho một đòn là ngã."