"Làm quan, làm một vị quan tốt. Để mỗi một người được sống tốt hơn, để
mỗ một đứa trẻ thoát khỏi sự đói nghèo, để mỗi một người già được ra đi
trong thanh thản."
Lục Duệ trong lúc tới trụ sở Ủy ban kiểm tra, trong lòng nhớ tới những
lời mà mình không biết đã nghe thấy từ bao giờ, hắn thậm chí có thể
tưởng tượng được, Kiều Nhâm Lương và Lưu Bân khi nhìn thấy mình sẽ có vẻ mặt gì, thậm chí có thể tưởng tượng được, Hoàng Thế Hùng sau khi biết
được tin tức này sẽ giận dữ tới mức nào.
Nhưng Lục Duệ không thể lùi bước.
Lúc này hắn đã không còn tâm tình lo Tạ Trường Thanh rốt cuộc vì điều gì mà chấp nhất với chuyện này như vậy, nhưng có một điểm Lục Duệ có thể
khẳng định, chỉ cần có thể moi ra lũ sâu mọt ở tỉnh G này, mình vẫn
nguyện ý thôi động chuyện này.
Tạ Trường Thanh trong lòng vô cùng hưng phấn, cho tới nay hắn đều hy
vọng mình có thể lật đổ được cha con Điền gia, cũng bởi vì thù hận của
mình và người nhà Điền gia, ở bên trong cục công an cũng thuộc loại
người ở ngòa rìa nhất, mắt thấy mình đã hơn bốn mươi tuổi, nếu như không nhân cơ hội này để báo thù rửa hận, chỉ sợ cả đời này cũng không còn cơ hội đối phó với cha con Điền gia.
Từ rất lâu rồi, hắn luôn luôn âm thầm thu thập chứng cớ phạm tội của cha con Điền gia, đương nhiên, cũng là bởi vì thân phận của hắn thực sự quá thấp, Điền Hoa cảm thấy không cần thiết phải đối phó hắn, hơn nữa Tạ
Trường Thanh cũng là người khôn ngoan, lão bà mình ở sau lưng mình cùng
Điền Hoa làm ra như vậy chuyện, hắn vẫn cố không ly dị, để Điền Hoa cho
rằng hắn là kẻ bất lực, cho nên tuy rằng bị ném tới phòng hồ sơ, nhưng
không bị đuổi ra khỏi huyện.
Thời gian sau, Tạ Trường Thanh âm thầm góp nhặt không ít chứng cớ trái
pháp luật của cha con Điền Hoa, sở dĩ vẫn không dám tố cáo, là vì hắn
biết bối cảnh của Điền Hoa không đơn giản, có thể ở trong ban lãnh đạo
khoá trước của huyện Đại Hồng đứng sừng sững không ngã, hơn nữa vững
bước đi tới, bối cảnh phía sau Điền Hoa với một khoa viên nho nhỏ như
hắn há có thể lay động được.
Vào lúc này, phó cục trưởng Vương Mậu Đức từ tỉnh thính xuống xuất hiện
trong mắt Tạ Trường Thanh, tuy rằng không biết Vương Mậu Đức rốt cuộc có bối cảnh gì, nhưng theo hai người không ngừng tiếp xúc và sự quan sát
âm thầm của Tạ Trường Thanh, hắn phát hiện Vương Mậu Đức tựa hồ đang
điều tra hai cha con Điền Hoa. Lại thêm một lần vô tình hắn nghe được vị phó cục trưởng Vương này có quan hệ với phó bí thư Lục của huyện ủy,
trong một đoạn thời gian sau, Tạ Trường Thanh biến pháp từ các loại con
đường thăm dò bối cảnh của Lục Duệ.
Hắn có một đồng học thời trung học, đang làm lão sư ở trường đảng tỉnh,
khi Tạ Trường Thanh gọi điện thoại cho hắn hỏi thăm về Lục Duệ, hắn nói
tới sự phong quang của Lục Duệ trong lễ tốt nghiệp trường đảng tỉnh ủy,
điều này khiến cho Tạ Trường Thanh rất chấn động, biết biết, đây rất có
thể là cuối cùng cuối cùng của mình, nếu như không thể mượn tay vị bí
thư Lục này để kéo Điền Hoa xuống ngựa, mình mình sẽ không còn cơ hội
nữa. Quan trọng nhất,, trong lòng Tạ Trường Thanh còn có tính toán khác, mình đã hơn bốn mươi, nếu như không thể tìm được một nơi nương tựa, đời này sẽ trôi qua như vậy. Nếu như Lục Duệ thật sự có bối cảnh thông
thiên, mình hiện tại nếu nương tựa, không chừng còn có thể được đề bạt
và trọng dụng.
Thật ra hắn cũng rắp tâm liều một trận, nếu như Lục Duệ thật sự muốn
động tới Điền Hoa, như vậy hắn sẽ không sợ người đứng sau Điền Hoa, vậy
cũng có nghĩa là bối cảnh phía sau Lục Duệ không sợ người sau lưng Điền
Hoa. Mình cũng có thể yên tâm nương tựa Lục Duệ, nếu không, Tạ Trường
Thanh không dám tùy tiện ngả về phía Lục Duệ.
Lục Duệ vừa đi, vừa nghĩ mình lát nữa nên đối mặt thế nào với sự chất
vấn của lãnh đạo Ủy ban kiểm tra, dù sao chuyện này liên quan quá rộng,
theo như lời mình nói nếu như là thật, một quan lớn đường đường là cấp
chính bộ sẽ bị liên lụy. Đối với Lục Duệ mà nói, dính dáng tới việc để
quan to cấp tỉnh bộ rớt đài, hậu quả không phải đơn giản. Hơn nữa, Lục
Duệ thậm chí có thể nghĩ đến, một khi mình vén tấm nà này lên, Điền Hoa
và tập đoàn lợi ích phía sau Điền Hoa tất nhiên sẽ tiến hành phản công
điên cuồng mình, không chỉ như thế, phàm là thế lực có liên quan tới
những người này đồng dạng cũng sẽ tiến hành công kích mình.
Chẳng lẽ, chuyện ở huyện Thuận An lại sẽ tái diễn ưtrên
Lắc đầu cười khổ, Lục Duệ nghĩ thầm, mình chẳng lẽ đúng là sao chổi, đi đến đâu là chỗ đó xui xẻo?
Tới phòng bảo vệ Ủy ban kiểm tra, Lục Duệ lấy giấy tờ đưa cho bảo vệ,
nói: "Tôi là phó bí thư Lục Duệ của huyện ủy Đại Hồng, muốn gặp bí thư
Lưu của Ủy ban kiểm tra các anh."
Người đó ngây ra, nhìn giấy tờ của Lục Duệ rồi mỉm cười nói: "Chào ngài, bí thư Lục, xin chờ một chút."
Cầm điện thoại, nói sau khi nói vài câu thì vẻ mặt khó xử nói: "Bí thư Lục, ngại quá, bí thư Lưu đang họp, xin anh cứ về trước."
Lục Duệ nhướng mày, hắn tất nhiên biết lúc này Lưu Bân chắc đang ở cùng
với cùng với Kiều Nhâm Lương, nghĩ nghĩ rồi móc di động bấm số mà Kiều
Nhâm Lương cho mình.
Sau mấy tiếng tút, đầu dây bên kia vang lên giọng nói kinh ngạc của Kiều Nhâm Lương: "Tôi là Kiều Nhâm Lương của Ủy ban kiểm tra tỉnh, anh là
ai?"
"Chào bí thư Kiều, tôi là Lục Duệ, tôi hiện tại có tình huống quan trọng muốn báo cáo với ngài. Việc này liên quan tới sự kiện chúng tôi đang
điều tra, chuyện rất khẩn cấp." Giọng nói của Lục Duệ nghiêm túc, lúc
này cũng bất chấp tôn ti, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề với Kiều Nhâm
Lương.
Kiều Nhâm Lương sửng sốt, xua tay với người trong phòng họp, ra hiệu cho bọn họ im lặng, đứng lên đi ra cửa, trầm giọng nói: "Đồng chí Lục Duệ,
anh đang ở đâu."
Lục Duệ trầm giọng:: "Tôi hiện tại đang ở cửa Ủy ban kiểm tra thành phố
Tất Phương, có điều tôi cảm thấy nơi này không an toàn, thế này đi, tôi
hiện tại tới quân phân khu chờ ngài dẫn người tới. Bên cạnh tôi còn có
hai nhân chứng, hơn nữa, tôi đề nghị, chuyện này ngài thông tri cho bí
thư Hoàng va Trung kỉ ủy thì tốt hơn."
Nói xong, Lục Duệ lập tức dập máy, xoay người trầm giọng nói trầm với Tạ Trường Thanh và Vương Mậu Đức: "Đi thôi, tới quân phân khu."
Kiều Nhâm Lương sắc mặt hết xanh lại trắng, y tất nhiên minh bạch câu
nói mới rồi của Lục Duệ có nghĩa là gì, chuyện mà bản thân y là bí thư
Ủy ban kiểm tra cũng không thể xử lý, cần thông trig bí thư tỉnh ủy và
Trung kỉ ủy, vậy có nghĩa là, chứng cớ trong tay Lục Duệ ít nhất liên
quan tới quan viên cấp phó bộ.
Gặp Lục Duệ, Kiều Nhâm Lương cười khổ: "Lục Duệ à, vừa rồi bí thư Hoàng
bị tôi gọi điện thoại làm thức giấc, ông ta nói nếu không có chuyện to
bằng trời thì không tha cho cậu đâu."
Nghe thấy lời nói của y, Lục Duệ cũng cười khổ, đành phải bất đắc dĩ
nói: "Kiều Kiều, bí thư Hoàng có thu thập tôi hay không thì không quan
trọng, ngài trước tiên cứ đọc bản tài liệu này đi đã." Nói xong, Lục Duệ đưa phân Tạ Trường Thanh và Vương Mậu Đức giao cho mình đưa cho Kiều
Nhâm Lương.
Kiều Nhâm Lương nhăn mày, đọc thật lâu, qua khoảng nửa tiếng, y chậm rãi đặt tài liệu xuống, cười khổ nói với Lục Duệ: "Lục Duệ à, cậu lại ném
cho tôi một củ khoai lang nóng rồi."
Vẻ mặt của Lục Duệ cũng rất bất đắc dĩ, nhún vai nói: "Bí thư Kiều, giờ
thì ngài minh bạch vì sao tôi lại do dự rồi chứ? Nói thật, khi có được
chỗ tài liệu này, tôi thậm chí còn cân nhắc xem có nên gửi nặc danh cho
Ủy ban kiểm tra các ông hay không, để tránh bị người ta trả thù. Nhưng
về sau lại nghĩ, nếu tôi lần này lùi bước, vậy lần sau thì sao? Lần sau
nữa sẽ ra sao? Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, có chuyện nếu thỏa
hiệp, vậy sẽ sai tới cùng, mà tôi thì không có thói quen đó. Có chuyện
có thể thỏa hiệp, có chuyện, cho dù rơi đầu, cũng tuyệt đối không thể
nhượng bộ!"
Nghe thấy lời nói của Lục Duệ, sắc mặt của Kiều Nhâm Lương trở nên
nghiêm túc: "Đồng chí Lục Duệ, tình huống của tỉnh lý cậu cũng biết một
chút, bí thư Hoàng không lâu nữa sẽ đi, rất nhiều người đều nghĩ đến,
ông ta có phải sẽ nhân lúc trước khi đi làm gì đó hay không, s cũng biết bản tài liệu này một khi được trình lên sẽ dẫn tới chấn động gì!"
Lục Duệ cười lạnh lùng, dù sao hiện tại trong phòng cũng chỉ có hắn và
Kiều Nhâm Lương, mình cũng chẳng cần nghĩ nhiều làm gì: "Mặt mũi của mấy người chẳng lẽ quan trọng hơn lợi ích của quần chúng ư? Đó là năm mạng
người đó, chẳng lẽ vì cái gọi là mặt mũi của lãnh đạo, mà để chuyện to
hóa nhỏ, rồi chuyện nhỏ hóa không ư?"
Nhìn vẻ mặt kích động của Lục Duệ, Kiều Nhâm Lương bỗng nhiên bật cười,
chỉ vào Lục Duệ rồi cười nói: " cậu đó, đúng như bí thư Hoàng nói. Trong mắt không chịu nổi dù chỉ một hạt cát, có đôi khi tôi nghĩ, có phải nên điều cậu tới Ủy ban kiểm tra chúng tôi hay không?"
Lục Duệ ngay ra, kỳ quái kỳ quái nhìn Kiều Nhâm Lương. Liền nhìn thấy
Kiều Nhâm Lương cũng đang rất nghiêm túc nhìn mình, chậm rãi nói: "Đồng
chí Lục Duệ, tôi hiện tại đại biểu tỉnh ủy tỉnh G truyền đạt cho cậu một chuyện, đồng chí bí thư tỉnh ủy Hoàng Thế Hùng tỉnh G nhắn tôi chuyển
cáo cậu một câu: Hoàng Thế Hùng tôi là cán bộ đảng, là cán bộ của người
dân. Mặt mũi của tôi không đáng tiền, cũng không quan trọng. Lợi ích của Nhân dân quần chúng mới là quan trọng nhất, thể diện của tỉnh G là
trình độ cuộc sống của quần chúng tỉnh G chứ không phải là mặt mũi của
một ai đó."
Nói xong, Kiều Nhâm Lương nhìn Lục Duệ: "cậu hiểu chưa?"
Lục Duệ xấu hổ bật cười, hắn tất nhiên minh bạch lời nói của Kiều Nhâm
Lương có ý gì, cũng biết Hoàng Thế Hùng tỏ thái độ có nghĩa là gì. Lúc
này, Lục Duệ không thể không thừa nhận, mình vẫn xem nhẹ trí tuệ của một vị chính trị gia. Ở kiếp trước Hoàng Thế Hùng có thể đi đến đỉnh phong
trong trí nhớ của Lục Duệ, tiến vào Trung ương, tuyệt đối không phải là
người quá coi trọng vinh nhục và lợi ích cá nhân, điểm xuất phát cân
nhắc chuyện của chính trị gia như vậy sẽ là nhắm tới toàn cục và quần
chúng.
Nghĩ đến đây, Lục Duệ cười cười, nhìn Kiều Nhâm Lương nói: "Tôi kiên quyết phục tùng chỉ thị của tỉnh ủy."
Kiều Nhâm Lương gật đầu hài lòng. Mở miệng hỏi Lục Duệ: " cậu cho rằng
trong cán bộ hiện tại của huyện Đại Hồng, người nào là đáng tín nhiệm?"
Lục Duệ cúi đầu nghĩ nghĩ, do dự nửa ngày mới nói: "Chuyện này rất khó
nói, dù sao tôi cũng vừa tới huyện Đại Hồng, rất nhiều tình huống đều
chưa rõ."
Kiều Nhâm Lương nhìn Lục Duệ, rất hài lòng với câu trả lời của hắn. Dù
sao lúc này Lục Duệ cũng không nhân cơ hội đả kích dị kỷ, dây mới là trí tuệ quảng đại chân chính.
" Tiểu Lục, cậu cảm thấy mình có thể chủ trì công tác của một huyện không?" Kiều Nhâm Lương đột nhiên hỏi.