" Cẩn thận một chút, nếu không tôi sẽ thu thập anh!"
Bất kể là là Hoàng Bác Phong hay là Lâm Thiên Bình đều ngẩn ra, nhất là
Hoàng Bác Phong tức thì bị tức thì bị khí trường của Lục Duệ khiến cho
cả người cứng lại, về phần Lâm Thiên Bình thì cổ gân lên nhưng lại không thể mở miệng mắng, không ngờ vừa ngẩng lên thì nhìn thấy đôi mắt đỏ
bừng của Lục Duệ, trong chốc lát hắn liền cảm giác cả người tựa hồ bị
cái gì đó chế trụ, trong lòng có một cỗ khiếp sợ khó có thể khống chế,
lửa giận vốn đã nổi lên lập tức không ngờ bị ép trở lại, miệng há ra,
nhưng lại không nói được chữ nào.
Lam Hiểu Âu đi phía trước Lục Duệ cũng hơi sửng sốt, cả người bỗng nhiên ngừng lại, xoay người kinh ngạc nhìn thoáng qua Lục Duệ, rõ ràng cảm
thấy biểu hiện của Lục Duệ hôm nay không được bình thường, phải biết
rằng Lam Hiểu Âu rất hiểu Lục Duệ, bình thường Lục Duệ có lẽ sẽ có lúc
xung động, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ương ngạnh kiêu ngạo
như vậy, nhất là trước mặt nhiều người như vậy, những lời vừa rồi nói
với Lâm Thiên Bình và Hoàng Bác Phong chẳng khác nào trực tiếp vả vào
mặt họ.
Càng làm cho người kinh ngạc là, mấy câu vừa rồi của Lục Duệ, không hề
dùng phương thức lửa giận ngút trời mà nói ra, mà là rất bình tĩnh nói
với hai người, giống như nói một sự thật, nhưng sau khi mấy chữ đó được
thốt ra khỏi miệng hắn, lại khiến cho người ta không nhịn được mà tim
đập mạnh.
Lục Duệ khi nói chuyện toàn thân đều tản ra một cỗ uy nghiêm khiến cho
người ta phải chú ý, loại khí thế từ trên cao nhìn xuống này khiến Lam
Hiểu Âu cũng có chút thất thần, loại cảm giác này cô ta trước kia chỉ
cảm thấy ở trên người có mấy người, hiện tại Lục Duệ đã có bất đồng rất
lớn với anh trưởng trấn nhỏ mà cô ta nhìn thấy ở tỉnh G lúc trước, sự
rèn luyện trường kỳ nắm quyền chấp chưởng phương khiến Lục Duệ khi nói
chuyện liền có khí độ của người cầm quyền.
Đó là khí chất trải qua vô số quyết đoán sát phạt mới có thể có, không
trải qua sự thiên chuy bách luyện trong quan trường, tìm mọi cách đánh
cờ với đối thủ chính trị là không thể có được, cho dù là Lâm Thiên Bình, cũng đồng dạng bị Lục Duệ làm cho kinh sợ, cảm giác vừa rồi Lục Duệ tạo cho hắn, giống như hắn đang đối mặt với mấy trưởng bối của Lâm gia.
Tất cả mọi người bị những lời nói của Lục Duệ làm cho ngây đơ, Lâm Minh
đứng trong đám người thì vẻ mặt sùng bái nhìn Lục Duệ, hôm nay hắn là bị đồng học kéo đến, đối với dượng Lục Duệ này, trong lòng hắn vô cùng
kính nể,một mặt là bởi vì cha giao hảo với Lục Duệ, trong miệng Lâm
Thiên Hoa, dượng này cũng không phải là người bình thường, hơn hai mươi
tuổi đã liền làm tới cán bộ cấp thính, năng lực tất nhiên là không thể
nghi ngờ, mấu chốt nhất là cũng khiến cho Lâm Minh bội phục nhất là, Lục Duệ không ngờ bắt cóc cô trẻ!
Năm đó chuyện Lục Duệ và Lâm Nhược Lam rời khỏi Lâm gia, trong giới trẻ tuổi của kinh thành được truyền tụng rất rộng, đối với đám trẻ con này
mà nói, hành động của Lục Duệ và Lâm Nhược Lam quả thực giống như công
chúa và kỵ sĩ trong cổ tích, công chúa vì kỵ sĩ mà rời khỏi hoàng cung,
mà kỵ sĩ chẳng những mang tới một vương quốc mới cho công chúa, bản thân cũng thành tướng quân uy chấn phương, đây là một chuyện thần kỳ cỡ nào.
Vốn Lâm Minh cũng rất thích Lục Duệ, đối với dượng dám bắt cóc cô, đối
nghịch với ông nội này rất là bội phục, hôm nay nhìn thấy mấy câu của
Lục Duệ đã làm cho Hoàng tam thiếu tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành cứng
họng, hắn càng thêm bội phục Lục Duệ.
"Tôi có thể đưa anh vào một lần, thì cũng có thể đưa anh vào lần thứ
hai." Người Có thể nói như vậy với Hoàng Bác Phong mà toàn thân đi ra,
trong kinh thành chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, là một trong tứ đại
hung nhân nổi danh của Thái tử đảng kinh thành, Hoàng Bác Phong trong
mắt bọn nha nội trẻ tuổi không nghi ngờ gì nữa là tồn tại cường đại đến
cực điểm, nhưng chính là một người như vậy, Lục Duệ không những không
có thái độ khách khí với hắn, ngược lại còn không chút lưu tình hung
hăng tát vào mặt hắn một cái.
Có thể giáo huấn Hoàng Bác Phong như vậy, toàn bộ kinh thành cũng chỉ có Lục Duệ, tuy rằng không biết năm đó Lục Duệ thu thập Hoàng Bác Phong
thế nào, nhưng nhìn sắc mặt xanh mét của Hoàng Bác Phong và vẻ mặt cổ
quái của người ngoài, Lâm Minh rất rõ ràng dượng chắc không phải nói
dối, nói cách khác, trước đó rất lâu, dượng này của mình khẳng định đã
cho Hoàng lão tam một bài học lớn.
Nghĩ đến đây, tuy rằng không biết Lục Duệ có gì nắm chắc có thể thu thập Hoàng Bác Phong, nhưng Lâm Minh lại tin, Lục Duệ nhất định có biện
pháp, đối với điều này hắn rất là chờ mong, thậm chí có chút tò mò có
chút tò mò, Lục Duệ rốt cuộc sẽ đối phó với Hoàng Bác Phong như thế nào.
Hơn nữa hắn biết rõ, Lâm Thiên Bình là người của Lâm Phá Quân, cha của
mình và hắn không phải là người cùng đường, chuyện này cha và mẹ ở nhà
cũng không chỉ nói một lần.
Trừ Lâm Minh ra, mấy nữ hài tử còn lại, bao gồm cả đám người Lâm Thiên
Bình và Hoàng Bác Phong sắc mặt có chút trắng bệch, sát khí của những
lời này khiến họ rất sợ, vốn còn tưởng rằng Lục Duệ chỉ là gà đất chó
giấy, có thể bị hai vị đại nhân Lâm Thiên Bình và Hoàng Bác Phong tùy ý
vuốt ve, không ngờ lại là một thiết bản, lúc này bọn họ cũng chỉ có thể
mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm, tận lực khiến mình nhìn nghiêm túc một
chút, sợ rắc rối vướng vào người.
Mà trong mọi người, Trình Dã là cao hứng và khoái hoạt nhất, vốn cho
rằng hợp tác với Lục Duệ còn cần cố gắng một chút, dù sao Lục Duệ là
người phụ trách phía Thanh Giang, lại có bối cảnh và thủ đoạn, muốn đạt
được sự ủng hộ của hắn thì chỉ sợ là rất khó, không ngờ Hoàng Bác Phong
và Lâm Thiên Bình chen ngang làm khó, không ngờ khiến Lục Duệ đồng ý hợp tác với mình, thật sự là niềm vui bất ngờ, có điều hắn cũng rất kỳ
quái, sự kiêu ngạo và bá đạo của Hoàng Bác Phong hắn cũng từng nói nghe, vốn Lục Duệ nói ra những lời này, hắn còn có chút lo lắng, nhưng không
ngờ Hoàng Bác Phong thường ngày luôn coi mình là thiên hạ đệ nhật lại im lặng, ngay cả rắm cũng không dám đánh, thực sự nằm ngoài dự đoán của
mọi người.
"Ha ha, hoàng tam ca, ngại quá, chúng tôi phải đi rồi, nơi này nhường
lại cho các anh." Trình Dã ngoài cười nhưng trong không cười nói, cuối
cùng lại ý vị thâm trường: "Sân bóng tặng cho anh, có điều sân làm ăn,
nhưng chưa bao giờ đồng tình với kẻ yếu." Nói xong, hắn lại nhìn thoáng
qua Lâm Thiên Bình, thản nhiên cười nói: "Có một số người, luôn không
biết tự lượng sức mình."
Trên mặt Lâm Thiên Bình hết xanh rồi lại trắng, vẻ mặt âm trầm giống như muốn giết người, hắn biết rõ trạng thái hiện tại của mình rất kém cỏi,
tất nhiên cũng biết mình hôm nay đã mất hết mặt mũi, thậm chí chính hắn
cũng không rõ vừa rồi mình vì sao lại im lặng? Dưới khí thế bức người
của Lục Duệ, không ngờ một chút tâm tư phản kháng cũng không có, vô lực
giống như trẻ con đối mặt với người lớn thì không nói, không ngờ ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói nên lời. Không biết vì sao, hắn bỗng
nhiên có cảm giác, Lục Duệ này quả nhiên danh bất hư truyền, lúc trước
kinh thành đồn đại Lục Duệ khảm tỉnh H lăn lộn phong sinh thủy khởi,
mình còn từng khinh thường, cho rằng hắn là dựa vào Lâm gia giúp mới có
ngày hôm nay, có điều hiện tại xem ra dưới thịnh danh không có sĩ hư vô. Lục Duệ quả nhiên có mấy phần bản sự, Lâm Thiên Bình có ấn tượng đặc
biệt sâu sắc với mắt của hắn. Loại ánh mắt này của Lục Duệ Lâm Thiên
Bình chỉ từng nhìn thấy ở mấy chú bác, đó là một loại uy nghiêm không
thể kháng cự, không thể hoài nghi, khiến cho người ta tự nhiên chột dạ
trong lòng.
Không chỉ là hắn, Hoàng Bác Phong vốn bị những lời nói của Lục Duệ khiến cho tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, khi Trình Dã lại âm dương quái
khí chêm thêm vài câu, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, ngẩng đầu
nhìn về phía đám người Lục Duệ, tay phải lập tức thành quyền, nếu như
không phải bận tâm tới thân phận, hắn chỉ sợ hiện tại đã giữ Lục Duệ lại ở đây.
"Họ Lục, mày đứng lại cho tao." Một giọng nói thô bạo vang lên.
Hoàng Bác Phong không ra mặt, không có nghĩa là không có người ra mặt
thay hắn, sau lưng mỗi một Ultraman vô địch, đều có vô số tiểu quái thú
lặng lẽ rơi lệ, tất nhiên bên cạnh mỗi một nhân vật phản diện, đều có
không ít tiểu đệ *** ton.
Một nam tử cao to đứng dậy, gầm lên nói với Lục Duệ: "Họ Lục, có gan thì mày ở lại."
Đám người Lục Duệ khựng lại, chậm rãi xoay người, Lục Duệ lạnh lùng nhìn đối phương, trầm giọng nói: "Anh muốn gì?" Hắn vô cùng chắc chắc, trừ
phi Hoàng Bác Phong đầu óc bị ngâm nước, nếu không hắn tuyệt đối không
dám ở đây làm gì mình.
Người đó còn chưa kịp lên tiếng thì Hoàng Bác Phong lập tức đi đến phía
trước hắn, Lục Duệ trước người Lục Duệ, lộ ra nụ cười cổ quái: "Bí thư
Lục, không biết anh có thời gian hay không, tập đoàn Phong Hoa chúng tôi muốn đầu tư ở thành phố Thanh Giang, chúng ta tâm sự nhé."
Đám người Trình Dã và Lam Hiểu Âu sắc mặt đại biến, còn chưa kịp lên
tiếng thì liền nhìn thấy Lục Duệ cười ha ha: "Được thôi, hoan nghênh tất cả nhà đầu tư muốn mang tới sự phát triển cho thành phố Thanh Giang."
Nói xong, Lục Duệ cười nói với đám người Lam Hiểu Âu: "Tôi tâm sự với
Hoàng tiên sinh đã, chúng ta lát nữa gặp." Nói xong, gật đầu với Lam
Hiểu Âu.
Lam Hiểu Âu do dự một chút, có điều nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lục
Duệ, biết mình chịu không thể khiến hắn thay đổi chủ ý, nhẹ nhàng gật
đầu: "Chúng tôi đi trước chờ anh."
Nói xong kéo đám người kinh ngạc với còn có chút kinh ngạc xoay người rời đi.
Lục Duệ cười cười, xoay người nói với Hoàng Bác Phong: "Ông chủ Hoàng, đi thôi, dẫn đường."
" Hiểu Âu, trong hồ lô của Lục Duệ này rốt cuộc bán thuốc gì."
Tới ghế lô mà Lam Hiểu Âu đặt trước, Trình Dã có chút kỳ quái hỏi Lam Hiểu Âu.
Lam Hiểu Âu cười khổ một chút, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Tôi cũng không
rõ lắm, có điều Lục Duệ này làm việc luôn luôn không có quỹ tích mà lần
theo, không cần phải lo lắng."
" Không lo lắng được à?" Một nam tử ngồi bên cạnh Trình Dã, lão tử trong nhà cũng làm quan lớn cấp phó bộ ngắt lời: "Lợi nhuận của mấy trăm mẫu
đất đó, nếu thực sự lấy được, tuyệt đối là một món hời. Vạn nhất Lục Duệ bàn với họ Hoàng."
Hắn vẫn chưa nói xong thì liền nhìn thấy đôi mi thanh tú của Lam Hiểu Âu nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ mặt không vui, lạnh lùng nhìn chằm chằm
người đó: "Anh hiểu rõ đi, chuyện này không phải tôi cầu các anh đến
làm, là các anh chủ động tìm tôi giúp, hiện tại có thái độ này là sao?"
Hung hăng trừng mắt lườm người đó một cái, Trình Dã vội vàng cười nói:
"Hiểu Âu, tôi không có ý đó, tôi chỉ là muốn biết, Lục Duệ này rốt cuộc
có tính toán gì?"
"Tính toán gì?" Lam Hiểu Âu chần chờ một chút, một lúc sau chậm rãi chậm rãi nói: "Có lẽ, hắn là muốn cho Lâm gia thêm một cơ hội."