Lục Duệ rất rõ ràng, hắn một trưởng trấn nhỏ trong mắt người ta của căn bản là không tính cái gì, dù cho mình lúc này cẩn thận, khuôn mặt tươi
cười nghênh người cũng không thể khiến cho đối phương bỏ qua địch ý đối
với mình, kết quả là hắn đơn giản giải quyết việc chung, thẳng thắn
không chắp nối không lôi kéo tình cảm, đem tất cả chuyện đều đặt ra trên bàn.
"Lam tổng, cô tốt nhất nên tra một chút, tôi cho các người ba ngày thời gian, trong vòng 3 ngày, mặc kệ tập đoàn Chính Đạt dùng phương pháp gì, tôi hy vọng khoản tiền bồi thường của thôn dân Trần gia trang
có thể đúng chỗ, bằng không, tôi không ngại xin phong tỏa khu vực thi
công ở đây."
Lục Duệ mặt không biểu tình nói ra lời nói này xong, đứng lên đi ra ngoài cửa.
Tất cả mọi người bị lời nói không để lối thoát của hắn làm cho có
chút sững sờ, đều dùng ánh mắt khó thể tin được nhìn bóng lưng của
Lục Duệ, Lam Hiểu Âu nhìn người đàn ông kiêu ngạo từ đầu tới đuôi
này, trong lòng một trận tức giận, mắt đẹp trợn tròn, lạnh lùng nói: "Đây là ý của Lục trưởng trấn, hay là ý của chính phủ huyện và
huyện ủy Thuận An?"
Bước chân của Lục Duệ chậm lại, nhưng không có quay đầu, tiếp tục
đi tới phía trước, một âm thanh có chút lơ lửng quanh quẩn giữa
không khí.
"Đây là ý của lương tâm!"
Lam Hiểu Âu nhướng mày, có chút chán ghét nhìn bóng lưng của Lục
Duệ, theo cô ấy thấy, trưởng trấn khó hiểu này căn bản là một tên
mua danh chuộc tiếng, nếu như dựa theo lời của hắn, vậy chẳng phải là tập đoàn Chính Đạt có người âm thầm nuốt khoản tiền bồi thường
sao, bất quá tuy rằng hắn rất đáng ghét, thế nhưng cũng không thể
khiến cho hắn đi như thế, bằng không nếu như thật ảnh hưởng đến thi công của khu vực khai thác mỏ, mình không có biện pháp nói chuyện với các trưởng bối ở kinh thành.
"Anh chờ một chút!" Lam Hiểu Âu ổn định tâm tình của mình một chút, trầm giọng kêu lên.
Bước chân của Lục Duệ ngừng lại hẳn, chậm rãi xoay người, hướng về phía Lam Hiểu Âu nhếch miệng cười: "Sao? Lam tổng muốn giữ tôi lại?"
Lam Hiểu Âu lúc này hận không thể hung hăng vỗ một tát lên khuôn mặt
của Lục Duệ, thế nhưng gia giáo cùng với hình dạng của mọi người bên
cạnh khiến cho cô ấy phải khống chế tính tình của mình, lạnh lùng nhìn
Lục Duệ, mặt không biểu tình nói: "Lục trưởng trấn, tôi nghĩ anh hẳn là đem sự tình hôm nay giải quyết."
Lục Duệ sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Lam Hiểu Âu: "Giải quyết cái gì?"
Lam Hiểu Âu nghe vậy sắc mặt nhất thời âm trầm xuống tới, tựa như sẽ
phát tác tại chỗ, Lục Duệ vội vã giành trước khi nha đầu kia bạo phát
nói: "Là nói quần chúng bên ngoài sao? Lam tổng yên tâm, tôi sẽ để cho
bọn họ rời khỏi đây, dù sao nhiều người như vậy vây lấy công trường
là sai. Huống chi cũng không nhìn ở đây là địa phương nào, tập đoàn
Chính Đạt là công ty gì. Tôi biết, thực lực của công ty các người,
tôi cũng tự nhiên cũng rõ ràng thủ đoạn của quý công ty, cho nên mời Lam tiểu thư yên tâm, người của Trần gia trang trong vòng 3 ngày sẽ không
tới quấy rối cô."
Nói xong, Lục Duệ xoay người trực tiếp rời khỏi phòng.
Bộ ngực cao vót của Lam Hiểu Âu không ngừng phập phồng, vừa rồi bị lời nói của Lục Duệ làm cô ấy tức giận không nhẹ, cô ấy phất phất tay không nói một câu khiến cho trợ lý đều rời khỏi phòng. Kết quả khi
người trợ lý cuối cùng đóng cửa lại, rất rõ ràng nghe được một tiếng
tách trà bị người ném xuống đất. Bất quá rất đáng tiếc, Lục Duệ đem
một đại mỹ nữ tức giận đến nổi nóng như thế lúc này cũng đã đi tới
ngoài cửa lớn.
Nói thật đi, Lục Duệ trong lòng thật sự một chút để không có, hắn cũng
không phải chưa thấy qua hậu thế này cường phá của tin tức, người chết
chuyện của cũng không tái số ít, thậm chí kinh động trung ương, yêu cầu
thị trưởng xin lỗi của cũng không phải không có. Bất quá Lục Duệ lại nhớ mang máng, cái kia thị trưởng xin lỗi là ở chuyện tình xảy ra đã hơn
một năm sau đó, hơn nữa là đài truyền hình trung ương dẫn đầu của
kinh thành truyền thông nhiều lần đưa tin khi.
Nếu dự định liều, Lục Duệ cũng không quan tâm đến nhiều như vậy, tuy
rằng bối cảnh của tập đoàn Chính Đạt rất mạnh, thậm chí tại thành
phố, trong tỉnh đều có người có dính dáng với bọn họ, thế nhưng Lục Duệ vẫn không tin những đại nhân vật từ kinh thành tới này sẽ hy vọng ầm ĩ xảy ra chuyện vào lúc này, dù sao dựa theo tin tức Âu Văn Hải để lộ cho mình mà xem, phương diện kinh thành đối với mỏ đất hiếm của núi Thanh Vân cũng là rất coi trọng, tin tưởng có rất nhiều ánh mắt đã nhìn chằm chằm tập đoàn Chính Đạt, bằng không người phía sau tập đoàn Chính Đạt cũng sẽ không đem đệ tử trực hệ nhà mình phái tới.
"Lam Hiểu Âu! ?" Lục Duệ lắc đầu, xem ra là người của Lam gia kinh
thành, không ngờ rằng núi Thanh Vân nho nhỏ dĩ nhiên có người của hai
đại gia tộc kinh thành, anh em Lâm gia cùng với một Lam Hiểu Âu,
chặc, thật sự là càng ngày càng náo nhiệt.
Lục Duệ tuy rằng không có chân chính tiếp xúc đến cái mặt kia, thế nhưng kiếp trước xem qua không ít văn kiện, hơn nữa Âu Văn Hải thỉnh thoảng
cho hắn một ít tin tức từ Hàn Định Bang chỗ đó, Lục Duệ cũng rõ ràng,
thượng tầng đấu tranh cũng không phải đơn giản như người bình thường
nghĩ, mọi người tuy rằng hận không thể một đao giết chết đối phương,
thế nhưng lại càng thêm cẩn thận, nói là như miếng băng mỏng, thận
trọng cũng không quá đáng. Dù sao thượng tầng đấu tranh chỉ cần thất
bại, tuyệt đối là rút giây động rừng.
Cho nên nói, xí nghiệp phía dưới của đại gia tộc thật ra càng sợ phiền
phức so với công ty bình thường, bởi vì bọn họ biết mình nếu như thật sự chọc phiền phức mà không có biện pháp dọn sạch sẽ, sẽ có vô số kẻ địch cam tâm tình nguyện giúp bọn họ đem việc nhỏ hóa lớn, việc lớn hóa
khổng lồ. Chỉ bất quá người phía dưới không hiểu nhiều chuyện như vậy, cho nên mới khiến cho rất nhiều người cáo mượn oai hùm, kiêu ngạo ương
ngạnh.
Đối với Lam Hiểu Âu, Lục Duệ cũng không có nhiều ác cảm, chỉ là một đứa nhỏ bị gia tộc làm hư mà thôi, giống như Lâm Thiên Nam không khác biệt lắm, thế nhưng cô gái này hẳn là còn không tính xấu, bằng không đã sớm cho người đem thôn dân vây ở bên ngoài đuổi đi, chứ không phải chờ
mình tới giải quyết.
Đi tới ngoài cửa lớn, nhìn đám người Hạ Quốc Thành vẻ mặt lo lắng và
thôn dân Trần gia trang có chút chờ mong, Lục Duệ cười ha ha gật đầu,
đứng ở chỗ cao nói với mọi người: "Các hương thân, tôi vừa rồi đã tiến
hành câu thông cùng người phụ trách của tập đoàn Chính Đạt,
trong vòng 3 ngày, bọn họ khẳng định sẽ cho mọi người một công đạo! Mời
mọi người đi về trước đi, không nên ảnh hưởng thi công, dù sao khu vực
khai thác mỏ quan hệ đến phát triển sau này của trấn Hạ Gia chúng ta, có thể chứ?"
Đám thôn dân phía dưới trong lúc nhất thời đều nghị luận, dù sao ba
ngày thời gian theo như lời của Lục Duệ cùng luận điệu của lãnh đạo
trước đây là như nhau, khiến cho những thôn dân bị lừa rất nhiều lần có chút hoài nghi cũng là bình thường, bất quá có Hạ Đại Ngưu và anh em
Trần gia dẫn đầu giúp đỡ, tâm tình của quần chúng thật ra không có dao động lớn. Trần gia lão đại hướng Lục Duệ hô: "Tiểu Lục bí thư, ngài
yên tâm, chúng tôi đều nghe lời ngài, sẽ cho bọn họ ba ngày thời
gian!"
Lục Duệ gật đầu, đem tình huống xây dựng xã khu mới hướng đám thôn dân
làm một miêu tả, qua chốc lát sau, đám thôn dân dần dần tán đi. Chỉ còn lại có anh em Trần gia và mấy người quen biết cùng Lục Duệ còn đang trò chuyện.
"Tiểu Lục bí thư, bọn họ thật sự trong vòng 3 ngày sẽ trả tiền?"
Hạ Đại Ngưu gãi đầu của mình, có chút hoài nghi hỏi.
Nói còn chưa xong, đã bị Trần Vạn Xuân nhìn qua có chút thành thật
vỗ một cái tát lên đầu, Trần Vạn Xuân vừa vỗ vừa mắng: "Thằng chết
tiệt này! Lục bí thư là người gì, lời ngài ấy nói còn có thể giả bộ
sao? Còn nói lung tung nói lão tử không cho tên nhóc cậu tiến cánh
cửa nhà tui!"
Lục Duệ sửng sốt, có chút không giải thích được nhìn hai người này,
dựa theo tỉ lệ thchiềuân cao mà nói, Trần Vạn Xuân có vẻ không phải
đối thủ của Hạ Đại Ngưu. Chợt nghe được đại ca của Trần Vạn Xuân bên
cạnh giải thích nói: "Đại Ngưu tên nhóc này thích hoa quế của nhà Vạn
Xuân, cứ hai ba ngày là chạy tới một lần. . ."
"Ha ha ha ha. . ." Nghe cái này, Lục Duệ cũng không nhịn được nữa, phá lên cười.
Cười đùa một trận, Lục Duệ nhìn thoáng qua cửa lớn đóng chặt của công
trường, trong lúc vô tình nói với Trần gia huynh đệ: "Cái công trường
này có mấy đường đi thông ra núi?"
Trần Vạn Xuân sửng sốt, vội vã đáp: "Chỉ có hai đường, một là đường cái vừa sửa xong, còn lại là đường núi."
Lục Duệ gật đầu, quay đầu nhìn Mã Hướng Đông nói: "Hướng Đông đồng chí, anh an bài nhân thủ một chút, lập trạm trên hai con đường, ngoại trừ
xe vận chuyển vật liệu, người khác lui tới nhất định phải tiến hành
kiểm tra, nhân thủ không đủ, khiến cho dân binh của Trần gia trang phối
hợp một chút."
Tất cả mọi người ngây ngẩn, có chút không giải thích được nhìn Lục
Duệ, Lục Duệ lại cười cười, trong lòng nói các người là không thấy được
hậu thế của bạo lực phá bỏ và di dời có bao nhiêu hung ác, trên trăm
tên du côn lưu manh hung hãn chạy ào vào nhà cư dân phá phách cướp bóc, hắn cũng không muốn Trần gia trang phát sinh loại chuyện này. Tuy rằng dựa theo tính cách kiêu ngạo của Lam Hiểu Âu hẳn là sẽ không làm loại
chuyện này, nhưng không bảo đảm thủ hạ của cô ấy sẽ làm ra trò gì, vẫn là nên sớm làm tốt phòng bị.
"Trưởng trấn, ý của ngài là, đám người kia còn có thể giở trò khác?" Hạ Quốc Thành tính cách ổn trọng cau mày hỏi.
Lục Duệ lắc đầu, "Tôi cũng không xác định, chỉ bất quá phòng người chi
tâm không thể không có, dù sao cũng là công ty lớn từ kinh thành tới, bối cảnh quá sâu, chúng ta so với người ta, kém quá xa."
Mã Hướng Đông trầm ngâm một lát mới nói với Lục Duệ: "Trưởng trấn, trong cục chỉ có một người đứng đầu!”
Lục Duệ sửng sốt, lập tức rõ ràng ý tứ của gã, xem ra người này còn
dám nghĩ hơn so với chính mình, không nhịn được nhìn gã một cái,
trong lòng đối với Mã Hướng Đông lại có một đánh giá mới. Người này mặc
dù có chút lỗ mãng, nhưng đến thời khắc mấu chốt thật là có chút quyết
đoán sát phạt, mình bất quá là muốn lập trạm làm tác dụng cảnh báo,
hắn cũng đã nghĩ đến dùng cảnh lực tới uy hiếp đối phương, dù sao có
người của cục công an ở đây, chỉ cần cảnh báo, tính chất của chuyện tình đã thay đổi, du côn lưu manh mặc dù muốn làm cái gì, cũng muốn lo lắng hậu quả và ảnh hưởng một chút.
Gật đầu, Lục Duệ nói: "Anh không kiêm phó cục trưởng của huyện cục, nghe nói trấn Hạ Gia chúng ta có không ít lão thợ săn có thể đi vào núi?"
Mã Hướng Đông ánh mắt chuyển động, rõ ràng Lục Duệ nói là có ý gì,
cười ha ha: "Trưởng trấn yên tâm, tôi một hồi sẽ đi trấn Hạ Gia, Trần
lão đại, anh đừng đi, đừng cho là tôi không biết nhà các người giấu
súng săn, quay đầu lại cho tôi mượn dùng một chút."
Lục Duệ cười ha ha, nói với Vu Đông và Hạ Quốc Thành bên cạnh: "Đi
thôi, chúng ta trở về trấn, chuyện này còn phải gặp qua đảng uỷ một
chút."
Tất cả mọi người rõ ràng, chuyện này nếu là có người ý định dẫn phát,
như vậy khẳng định là hướng về phía người đứng đầu hành chính Lục Duệ,
tin tưởng trong cuộc họp đảng uỷ, sẽ có người nhảy ra.