Hoa Hạ trên dưới năm ngàn
năm, văn hóa quan trường tất nhiên quán xuyên toàn bộ xã hội phong kiến. Lục Duệ từ lâu đã hiểu rõ một đạo lý, làm quan trong quan trường lâu
năm, nếu như không hiểu văn hóa Hoa Hạ đó là tuyệt đối không thể, đại
nhân vật truyền thống của Hoa Hạ là coi trọng đại khí phách, đại vận
mệnh, và đại từ bi. Có câu khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, giảng bao dung chú ý tâm phải chính, thân phải chính. Về phần hành vi và thủ
đoạn thì coi trọng chính kỳ và trưởng thành, quả đạo, quyền mưu.
Nói trắng ra là, đây là vận dụng quyền mưu.
Lục Duệ làm việc tâm tư kín đáo, cũng không làm ra chuyện vi phạm kỷ
luật, nhưng chết ở chỗ quá cương trực, phải biết rằng cứng quá thì dễ
gãy, bản thân Lục Duệ cũng hiểu rõ đạo lý này, cũng thỉnh thoảng lấy làm tiếc, như tính tình sỉnh anh đã vậy, cho dù là các lão gia tử và đám
người Hàn Định Bang nhiều lần khuyên bảo cũng chỉ thay đổi được một
chút.
Nếu đem so sánh, Lục Duệ rất bội phục một số thủ đoạn của Hàn Định Bang, Hàn Định Bang có thể nói là nghiên cứu thuật quyền mưu trong quan
trường Hoa Hạ đến cực điểm, làm việc tiến thối chuẩn xác, bất kể là
phân thốn hay hỏa hậu đều lô hỏa thuần thanh, nhìn như không nhanh không chậm, thực tế tất cả đều trong lòng bà tay, thường thường sẽ trong bất
tri bất giác khiến cho người đi theo bước chân y, khiến cho người ta
không nhịn được sinh ra e ngại.
Đời sau Lục Duệ bởi vì viết tiểu thuyết quan trường, từng đặc biệt
nghiên cứu lý lịch của Hàn Định Bang, hơn nữa kiếp này lại được tiếp xúc với Hàn Định Bang, hắn phát hiện Hàn Định Bang này cực kỳ có lòng dạ và tầm mắt, có thể nói là siêu việt cực hạn, mắt phóng khắp cả toàn cục,
điểm này từ những hành động của Hàn Định Bang từ tỉnh H tới tỉnh F là
nhìn ra được.
Mọi người thường dùng đầu nặng chân nhẹ để hình dung cỏ lau trên tường,
kinh tế tỉnh F thật ra chính là như vậy, người tỉnh F tuy rằng không
nhất địnLÀ là một đám người có tiền nhất Hoa Hạ, nhưng quan điểm tiêu
xài của bọn họ cũng tuyệt đối vượt mức nhất toàn bộ Hoa Hạ, thà rằng
mình ăn uống khổ sở, nhưng ở trước mặt người khác cũng phải làm bộ như
mình là kẻ có tiền, nói thế nào nhỉ, là không quan tâm có tiền hay
không, cái cần chính là mặt mũi.
Điểm này cũng ảnh hưởng tới kinh tế tỉnh F, chính phủ các cấp tỉnh F yêu thích làm công trình chính tích mặt mũi, thích xây cầu xây đường, nhưng lại không từ bản thân tìm kiếm phát triển. Tuy rằng mượn dùng các điều
kiện như tài nguyên phong phú và giao thông tiện lợi để phát triển một
chút, nhưng lại không căn cơ, nếu gặp khủng hoảng kinh tế, tất nhiên sẽ
nguy hiểm.
Hàn Định Bang nhìn thấy rất rõ vấn đề này, cho nên sau khi đến nhận
chức, ở tỉnh F làm rất nhiều công trình khu khai phá, cùng lúc đại lượng tiến cử xí nghiệp ngoại tư, ngoài ra cũng không ngừng chỉnh đốn tài
nguyên giáo dục tỉnh F, ngoài ra, khai phá lợi dụng công trình tài
nguyên sinh thái tỉnh F. Đó chính là Hàn Định Bang đang mưu cầu khiến
tỉnh F có thể có một cơ sở phát triển ổn định, đây là bố cục quan hệ đến sự phát triển mấy chục năm tương lai về sau, về phần vì sao trước kia
không ai chú ý tới, chỉ sợ cũng là vì những công trình không thể làm ra chính tích trong khoảng thời gian ngắn, dùng lời nói của Lục Duệ mà
nói, không có ánh mắt toàn cục lâu dài thì không nhìn ra được.
Đương nhiên, thủ đoạn làm việc của Hàn Định Bang quả thực có chút tàn
nhẫn, đến tỉnh F không đến thời gian một năm, một phó tỉnh trường cấp
phó bộ, bốn người đứng đầu thành phố bị y dùng thế lôi đình vạn quân nhổ tận gốc, phái bản địa từng lừng lẫy một thời ở tỉnh F nháy mắtđã sụp
đổ, bởi vậy có thể thấy được sự quyết đoán sát phạt của Hàn Định Bang.
Nhưng những lời này Lục Duệ tất nhiên sẽ không nói với Lâm Xuân Dương,
mỉm cười, Lục Duệ nói: "Nhị thúc, chuyện tỉnh H cũng không phải là một
phó bí thư thị ủy như tôi nên nghĩ, tôi cũng không có ý tưởng gì khác."
Lâm Xuân Dương nhướng mày, hắn nhắc tới quan hệ của mình và Ký Thiên Vũ, vốn là muốn để Lục Duệ dựa vào Ký Thiên Vũ, dù sao tin tức Trần Bân bị
điều đi ở trong cao tầng kinh thành đã không còn là bí mật, ý muốn của
Lâm gia là liên thủ với phe phái của Ký Thiên Vũ, toàn diện áp chế bí
thư tỉnh ủy Giang Vĩnh Lực của Minh Châu hệ.
Mà Lục Duệ sẽ là một nước cờ diệu của họ ở thành phố Thanh Giang, nhưng
thái độ của Lục Duệ hiện tại không rõ ràng như vậy, chẳng phải là sẽ xảy ra vấn đề à?
"Nghe nói cậu ở thành phố Thanh Giang buộc đầu tư Hồng Hà rời khỏi hàng
ngũ cạnh tranh cải chế xí nghiệp quốc hữu của thành phố Lâm Hải?" Lâm
Xuân Dương bỗng nhiên nhắc tới chuyện thành phố Lâm Hải, khiến Lục Duệ
cau mày.
Lục Duệ gật đầu: "Thành phố Lâm Hải là một thành phố cấp huyện của thành phố Thanh Giang chúng tôi, đầu tư Hồng Hà trong quá trình cải chế xí
nghiệp quốc hữu Lâm Hải liên quan tới không ít giao dịch quyền tiền, tôi không truy cứu trách nhiệm của bọn họ đã là nể mặt họ là xí nghiệp
ngoại tư, huống chi..." Lục Duệ lộ ra một tia cười lạnh nói: "Tập đoàn
Hồng Hà này rốt cuộc là gì, Nhị thúc tìm người tra một chút sẽ biết, nếu không sợ dẫn tới thành phố Thanh Giang đại loạn thì tôi đã sớm thu thập bọn họ rồi."
Bị những lời không khách khí này của Lục Duệ làm cho hoảng sợ, mắt Lâm
Xuân Dương dần dần híp lại, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc: "Theo như lời
cậu nói, Ký Hiểu Húc còn phải cám ơn cậu?"
Lục Duệ nhìn Lâm Xuân Dương, không hề bị khí thế của vị cán bộ cấp chính bộ này áp đảo, trầm giọng nói: "Tôi không cần hắn phải cám tạ, chỉ muốn cho hắn biết, trên thế giới này tiền bẩn là không thể kiếm, không phải
không có quả báo, chỉ là chưa đến thôi."
"Cậu." Lâm Xuân Dương nhất thời khó thở, ánh mắt nhìn Lục Duệ cũng trở nên bất thiện.
Lục Duệ không úy kỵ đối diện với hắn, cũng không có ý tứ lùi bước. Ngay
cả Lâm lão gia tử và Chu lão gia tử Lục Duệ cũng không úy kỵ, càng đừng
nói tới Lâm Xuân Dương y, quan trọng hơn là, Lục Duệ là người trùng
sinh, trên một mức độ nào đó, Lục Duệ thậm chí cảm thấy mình giống như
đang chơi trò chơi thăng cấp, mà kẻ địch đối mặt ở thế giới trùng sinh
này giống như loại npc, anh thấy người chơi nào sợ npc chưa?
"Nhị thúc, tôi đã sớm nói qua với ông nội rồi, tôi sẽ không vì một số
việc mà thay đổi tính cách của mình, mặc kệ đối phương là ai, tôi có
nguyên tắc của tôi, sẽ không thỏa hiệp."
Lục Duệ nhìn Lâm Xuân Dương, nói rõ: "Tỉnh H quá lớn, rất nhiều chuyện
không phải tôi có thể nhìn thấy, trong mắt của tôi chỉ có sự phát triển của thành phố Thanh Giang, ai cản đường tôi, tôi sẽ không khách khí
với hắn!"
Bàng Yến ở bên cạnh không khí càng lúc càng khẩn trương, mỉm cười nói:
"Hai chú cháu làm gì thế, người một nhà sao gặp mặt mà lại mặt đỏ au thế kia, chuyện nhà người khác mấy người ức làm cái gì, Lục Duệ à, cháu và
Nhược Lam định lúc nào thì sinh em bé?"
Có cô ta điều hòa, Lục Duệ lập tức mượn dốc xuống lừa: "Nhược Lam lúc nào cũng bận, chưa nghĩ tới chuyện sinh con.
Lâm Xuân Dương hắc một tiếng, bưng lên chén trà trước mặt lên uống một
ngụm, y không hiểu Lục Duệ lắm, nhưng lại có thể chắc chắc một điểm, nếu nếu dám bật mình như vậy, vậy có nghĩa là ít nhất sau lưng hắn cũng có
chỗ dựa, một chỗ dựa không kém gì Lâm gia, nghĩ đến tình hình ngày sau,
trong nhất thời y cảm thấy rất phức tạp.
Quan hệ của Lục Duệ và Trần Bân vô cùng tốt, đây là sự thật không thể
tranh cãi, có điều Trần Bân khác với cán bộ Lâm hệ bình thường, người
này tuy rằng trên danh nghĩa là đại lão của Lâm hệ, nhưng trên thực tế
là một tay Lâm lão gia tử đề bạt, ngày thường tuy rằng không biểu hiện
ra sự bất mãn đối với ba anh em Lâm Phụng Thiên, nhưng cũng là người dám vô bàn cãi vã với họ, hiện tại thì được chủ tịch Trần Trị Quốc coi
trọng, cố ý để y đảm nhiệm tỉnh trưởng Ninh Liêu, Trần Bân năm nay mới
hơn năm mươi, nếu như có thể thành công kế nhiệm vị trí tỉnh trưởng Ninh Liêu, hơn nữa được lãnh đạo số một coi trọng, tương lai cấp chính bộ
tuyệt đối sẽ không phải là điểm cuối trong sĩ đồ của Trần Bân, người như vậy coi trọng Lục Duệ đã đủ rồi, càng đừng nói tới hai thường ủy cục
chính trị tương lai Hàn Định Bang và Hoàng Thế Hùng.
Hàn Định Bang sau khi nhậm chức bí thư tỉnh ủy tỉnh F, người sáng suốt
vừa nhìn đã biết y chắc chắn là người chống đỡ đoàn hệtrong tương lai,
khác với bí thư thị ủy điều nhiệm Vụ đô Hoàng Thế Hùng, Hàn Định Bang
xuất thân không phải Thái tử hệ, điều này có nghĩa là hắn có thể đạt
được sự ủng hộ rộng hơn, mà Hoàng Thế Hùng là nhân tuyển được Kinh Tân
hệ và Hoàn Đông hệ cùng đề cử, rất có thể trong nhiệm kỳ mới sẽ tiến vào cục chính trị.
Hai người Như vậy không ngờ không hẹn mà cùng lựa chọn bồi dưỡng Lục
Duệ, điều này khiến cho Lâm Xuân Dương đối với Lục Duệ không thể không
coi trọng.
Nhưng càng là như vậy, trong lòng Lâm Xuân Dương càng thêm tiếc nuối,
theo y, Hoàng Thế Hùng và Hàn Định Bang tất nhiên là nhất thế chi hùng, nhưng mình cũng không kém, vốn Lục Duệ nếu như là là người một nhà, Lâm gia hoàn toàn có thể cho Lục Duệ một sự ủng hộ hữu lực, có điều hiện
tại xem ra, đây chỉ là bên mình tình nguyện, Lục Duệ sẽ không thực sự
một lòng với Lâm hệ.
Lục Duệ đi từng bước tới cho tới hôm nay, coi trọng cùng chung chí hướng hơn, hắn công nhận Hàn Định Bang và Hoàng Thế Hùng, liền nguyện ý dựa
vào họ, coi họ là thầy, học tập bọn họ. Cuối cùng vững bước đi tới, từng bước thực hiện khát vọng của mình.
Đề tài kế tiếp của Hai người tất nhiên cũng biến thành trò chơi ngôn
ngữ, thử thăm dò điểm mấu chốt của đối phương, bất kể là Lục Duệ hay là
Lâm Xuân Dương đều rất rõ ràng, nếu dâm thủng màng giấy vốn đã mỏng manh này, vậy thì không thể không lưu lại khúc mắc.
Cũng may có Bàng Yến ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại tán gẫu về việc nhà
với Lục Duệ, lúc này mới khiến không khí không quá mức khẩn trương.
Lục Duệ thấy sắc trời đã không còn sớm, lúc này mới đứng dậy cáo từ:
"Nhị thúc, nhị thẩm, thời gian không còn sớm nữa, tôi về trước."
Lâm Xuân Dương vốn còn muốn trao đổi mấy chuyện với Lục Duệ, có điều
nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Lục Duệ thì cũng đành không nói gì nữa,
đành phải gật đầu: "Vậy được rồi, vốn còn muốn giữ cậu lại ăn cơm, dù
sao cậu lần này đến kinh thành chắc cũng phải ở lại một đoạn thời gian,
có thời gian hai chúng ta lại nói chuyện, để tôi bảo lái xe đưa cậu đi."
Lục Duệ cáo biệt Bàng Yến, ngồi xe của Lâm Xuân Dương đi, nhìn bóng dáng đi xa của hắn, Lâm Xuân Dương thật lâu không nói gì, một lúc sau mới
thở dài: "Lâm gia đánh mất một nhân tài rồi."
Không biết vì sao, Bàng Yến bỗng nhiên nói một câu: "Có lẽ hắn nếu thật
sự là vào Lâm gia thì chưa chắc đã có thành tích như vậy."
Trong mắt lóe hàn quang, Lâm Xuân Dương tựa hồ nghĩ tới gì đó, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.