Đi tới lễ đường chính phủ trấn Hạ Gia, đại biểu các thôn đang chờ ở
trong lễ đường, trên đài chủ tịch, Tất Vân Đào vẻ mặt mỉm cười hàn
huyên cùng đám người Hoàng Hạo, Lục Duệ cau mày, có chút bất đắc dĩ
nhìn thoáng qua.
Phải thừa nhận, so với những cáo già lăn lộ quan trường nhiều năm,
mình vẫn là quá non. Giống như tình huống hiện tại, mình biết rõ Tất
Vân Đào mang tâm tư trộm đào, thế nhưng lại không có biện pháp, còn
phải hao hết tâm tư ngăn cản ký hẹn.
Có chút cười cười tự giễu, Lục Duệ bỗng nhiên nghĩ đến một bộ phim
mình trước đây xem qua, bên trong có một câu nói như vậy; "Nhân viên
chính phủ là lưu manh hiểu được pháp luật nhất, dùng luật quản lý xã
hội, dùng phương pháp lưu manh quản lý người."
Bỗng nhiên, Lục Duệ bỗng nhiên cảm thấy cái cảnh tượng này thật buồn
cười, đám người này mặc kệ lăn qua lăn lại như thế nào, cuối cùng
được lợi dĩ nhiên sẽ là Tất Vân Đào, nghĩ tới đây, hắn nhìn người
trung niên mặt cười vui vẻ thật sâu, không khỏi cảm thấy lạnh thấu
xương, tựa như mình sớm muộn gì đều phải chống lại ông ta.
"Tất bí thư, lần này, đa tạ ngài hỗ trợ." Hoàng Hạo vẻ mặt mỉm cười
nhìn Tất Vân Đào, tuy rằng không rõ ràng đối phương lấy ra tấm chi
phiếu kia là có dụng ý gì, thế nhưng dù sao ngày hôm nay là có ông ta
mới ngăn chặn mấy người lãnh đạo đáng ghét của chính phủ trấn Hạ Gia,
cho nên Hoàng Hạo vẫn là rất hài lòng biểu thị thiện ý đối với Tất Vân
Đào.
Tất Vân Đào khoát khoát tay, không dao động nói: "Tôi chỉ làm hết nghĩa
vụ của mình mà thôi, giúp đỡ xí nghiệp đầu tư bên ngoài là chúng tôi
vẫn khởi xướng, Hoàng trợ lý không cần khách khí."
Ngay tại lúc này, Lục Duệ cùng đoàn người Hạ Tụ Bảo đi lên đài chủ tịch.
Nhìn thoáng qua Lục Duệ, Hoàng Hạo đối với người trẻ tuổi này vẫn ra nan đề cho mình có loại phản cảm phát ra từ tâm, hắn đứng dậy đến trước
mặt của Lục Duệ, đắc ý dào dạt nói: "Lục phó trưởng trấn, hy vọng
chúng ta sau này hợp tác vui vẻ."
Lục Duệ nhàn nhạt nhìn Hoàng Hạo trước mặt, sắc mặt lộ ra một biểu
tình chán ghét, đối với loại phần tử tinh anh quên nguồn quên gốc, xuất ngoại mặc một thân quần áo ngoại quốc thì hận không thể đem mình trở
thành người nước ngoài, Lục Duệ từ đời trước đến bây giờ cũng không
có một chút hảo cảm.
Khinh thường nhìn Hoàng Hạo, Lục Duệ lạnh lùng nói: "Hoàng tiên sinh,
anh đại khái quên một việc. Hiệp ước của chúng ta, còn chưa có ký
đâu!"
Hoàng Hạo sửng sốt, đánh giá Lục Duệ, khẽ lắc đầu nói: " Khanh bản giai
nhân, nại hà tòng tặc ( Người thì đẹp nhưng lại theo giặc)! Lục
tiên sinh, tôi thật cảm thấy đáng tiếc cho cậu."
Lục Duệ lại không để ý đến trào phúng của hắn, chỉ là mặt không biểu
tình nói một câu: "Ai thắng ai thua còn khó mà nói, người cười cuối cùng mói là cười đẹp nhất, anh hiện tại chúc mừng, có vẻ hơi sớm."
Nói xong, đi tới trước đài chủ tịch chậm rãi ngồi xuống.
Chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy Phùng Chí Huy chủ trì hội nghị, bởi vì dự thính đều là các thôn cùng với cán bộ các đơn vị của trấn Hạ Gia, gã trước tiên giới thiệu thân phận của mọi người người ở đài chủ
tịch, lúc này mới nói: "Hiện tại, chúng tôi hoan nghênh bí thư huyện
uỷ huyện Thuận An Tất Vân Đào đồng chí chủ trì nghi thức ký tên khai
phá núi Thanh Vân với tập đoàn nước Mỹ Billiton."
Vừa dứt lời, Lục Duệ vẫn cúi đầu cầm hiệp ước bỗng nhiên động, giành
trước khi Tất Vân Đào đứng lên, vài bước đi tới bên cạnh micro, lạnh
lùng nói: "Tôi phản đối!"
Ồ!
Hội trường thoáng cái ồn ào, không ai nghĩ đến dĩ nhiên sẽ xuất
hiện loại tình huống này. Phải biết rằng quan trường của Hoa Hạ vẫn đều có quy định không thành văn, lúc thượng cấp nói chuyện, hạ cấp sẽ không cắt lời. Cái này ý nghĩa bạn không tôn trọng đối với lãnh đạo. Mà
giống như Lục Duệ như trực tiếp không cho bí thư huyện uỷ mặt mũi,
chỉ có thể đại biểu tiền đồ sau này một mảnh ảm đạm, không nói đến hắn
ngày hôm nay đã đắc tội Tất Vân Đào, chỉ là vừa rồi, cũng đủ mang trên
lưng một xử phạt.
"Lục, Lục Duệ, cậu muốn làm cái gì?" Trưởng cục công an Mạc Trấn Hải cũng sửng sốt, bật thốt lên hỏi.
Toàn bộ hội trường rất nhanh lặng ngắt như tờ, đang ngồi đều là người
trong quan trường, tự nhiên biết cái đạo lý kia: đừng cho thủ trưởng của bạn sượng mặt, bằng không bạn sẽ mất đi tất cả!
Không ít người dùng ánh mắt thương hại nhìn Lục Duệ, lại không ngờ
rằng Lục Duệ vẫn hình dạng thản nhiên nói: " Núi Thanh Vân này không
thể giao cho công ty Billiton khai phá!"
"Cậu dựa vào cái gì nói như vậy?" Hoàng Hạo mắt thấy tiền tới tay lại bay đi, tự nhiên không hài lòng, mở miệng quát.
Lạnh lùng nhìn hắn, Lục Duệ đem hiệp ước trong tay mình ném xuống mặt
đất, âm thanh phẫn nộ đi qua micro truyền khắp toàn bộ hội trường: "Họ
Hoàng kia, anh cho rằng lão tử là ngu ngốc sao? Cái hiệp ước này căn
bản là giấy lộn! Tiền thuê một trăm ngàn một năm, anh cũng nói ra
khỏi miệng được? Anh có dám vỗ lương tâm của mình ăn ngay nói thật,
trong núi Thanh Vân này rốt cuộc cất giấu cái gì hay không? Anh giúp đỡ
mấy người nước ngoài hãm hại tổ quốc của mình, anh còn lại người
không?"
Hoàng Hạo nhất thời nghẹn lời, nhìn Lục Duệ dần dần có chút không khống chế được tâm tình, nói: "Cậu, cậu đều biết rõ?"
Lục Duệ không mang theo một tia tình cảm nhìn hắn, trong mắt chớp động
một tia kiên quyết, "Tôi tự nhiên biết, anh quên sao? Tôi là người đi
học đại học, lão tử cũng không giống như đám khốn kiếp ở chổ
này thấy chút lợi ích thì tối cả con mắt, chuyện bán đứng tổ
tông tôi làm không được! Họ Hoàng kia, anh có dám nói thật với tôi hay
không, núi Thanh Vân, rốt cuộc chôn dấu cái gì?"
Dennis thấy Hoàng Hạo sắc mặt lúc xanh lúc trắng, dùng tiếng Hán
ngữ đông cứng nói: " Tất thân ái, đây là thành ý chiêu thương của Hoa Hạ các người sao?"
Tất Vân Đào trong lòng một trận vui mừng, nhưng trên mặt lại làm ra
biểu tình uy nghiêm nhìn về phía Lục Duệ, trầm giọng quát to: "Lục
Duệ, cậu đang làm gì thế? Ở đây không phải nơi cậu hồ đồ, người đâu,
bắt hắn đi ra cho tôi, thành bộ dáng gì nữa? Cậu còn là cán bộ đảng
sao?"
Lục Duệ cười ha ha, biểu tình trên mặt rất là cổ quái, tựa hồ là hồi ức cái gì, lại hình như là tự hỏi, trong miệng thì thào lẩm bẩm: " Ý
nghĩa của cuộc sống cũng là ở chỗ, là lựa chọn sinh tồn hay là lựa
chọn tôn nghiêm, không liên quan cao thượng hay bần cùng."
Nói xong, hắn nhìn về phía Tất Vân Đào vẻ mặt chính khí nghiêm nghị,
bình tĩnh nói: "Tất bí thư, ngài vì sao gấp gáp ký hẹn như vậy? Tôi đã thông báo chuyên gia của thành phố tiến hành khảo sát đối với núi
Thanh Vân, tin tưởng bọn họ rất nhanh sẽ đem kết quả cho chúng ta.
Nếu như công ty Billiton thật sự cố tình muốn khai phá núi Thanh Vân,
chẳng đợi kết quả này ra rồi tiến hành. Ngài xem?"
Tất Vân Đào ngẩn ra, nhìn người trẻ tuổi trước mặt, trong lòng bỗng
nhiên hiểu ra, người thanh niên này đã thấy rõ ràng ý nghĩ của mình, hắn căn bản sẽ không dự định làm gì mình, chỉ là muốn ngăn cản lần ký hẹn này mà thôi.
"Lục Duệ đồng chí, nếu như vậy, chúng ta có thể đem thời gian ký hẹn
dời lại, bất quá, đối với loại hành vi vô tổ chức vô kỷ luật của
cậu ngày hôm nay, tôi sẽ kiến nghị huyện ủy tiến hành xử phạt đối với
cậu. Hiện tại, tôi tuyên bố tạm dừng chức vụ phó bí thư đảng ủy,
phó trưởng trấn trấn Hạ Gia của cậu, cậu ở nhà suy nghĩ sai lầm của
mình đi."
Tất Vân Đào đã có quyết đoán, rất nhanh liền làm ra biện pháp, hướng
về phía Hoàng Hạo vẻ mặt hoảng sợ dùng một ánh mắt, xoay người dẫn đầu
rời khỏi hội trường.
Hoàng Hạo há mồm còn muốn nói gì, Mạc Trấn Hải một bên lại nhìn ra không thích hợp, kéo tay hắn thấp giọng nói: "Hoàng trợ lý, vẫn là đi nhanh
đi, tên họ Lục này đã kinh động Trình bí thư thị ủy, anh nghĩ lại xem,
nếu như bí thư thị ủy đến đây, phát hiện chuyện của núi Thanh Vân, sẽ
có kết quả gì?"
Hoàng Hạo sắc mặt cuồng biến, hắn biết rõ lai lịch của đám người
kia, Dennis bất quá là một ông chủ công ty khai thác mỏ sắp đóng cửa ở
nước Mỹ, trong lúc vô ý từ nhật ký của tổ phụ, biết được năm đó ông ấy
đóng quân tại một chổ tên là núi Thanh Vân của tỉnh G, trước khi nhập
ngũ là một học giả khoáng sản, tổ phụ của Dennis ở nơi đó ngoài ý muốn
phát hiện một mỏ đất hiếm. Dennis mắt thấy sẽ phá sản vui mừng quá đỗi, rất nhanh tổ chức một nhóm người, mang theo tài chính không nhiều lắm
đi tới Hoa Hạ. Đả thông quan hệ một vị đại nhân vật của tỉnh thành,
được đối phương giới thiệu mới đến Thuận An, vốn dĩ là dự định với danh nghĩa khai phá thu được quyền sử dụng của núi Thanh Vân, giả bộ trong
lúc vô tình phát hiện mỏ đất hiếm tiến hành khai thác, như vậy có thể
thu được lợi nhuận kếch xù, lại không ngờ rằng bị Lục Duệ nhìn thấu,
biến thành cục diện hiện tại.
Khẽ cắn môi, Hoàng Hạo nói với đám người Dennis: "Chúng ta vẫn là nên
lập tức rời đi, bằng không muốn đi không được." Hắn biết, chỉ cần núi
Thanh Vân thật sự kiểm tra ra có mỏ đất hiếm, như vậy cái gọi là hợp
đồng khai phá mình chế ra, sẽ trở thành chứng cứ để người Hoa Hạ truy
cứu mình, dù sao bên trong còn ghi rõ đánh dấu về đấ thiếm, nói
rõ nơi này sẽ cho công ty Billiton thuê với giá mỗi năm một trăm ngàn nhân dân tệ làm khai thác sản xuất nguyên liệu. Lỗ thủng rõ ràng như
thế, kẻ ngu mới bỏ qua.
Không nói đến đám người lần lượt rời đi, chỉ nói Lục Duệ lúc này đứng ở trên đài chủ tịch, phát tiết xong phiền muộn trong lòng, lại bỗng
nhiên có chút phiền não, lặng lẽ thở dài một hơi, có thể trong mắt
của đại đa số người, cuộc đời chính trị của mình tại giây phút vừa
có khởi sắc, cũng đã tới đầu cùng.
Không nói đến ai khác, chỉ là mấy người trên trấn mấy ngày trước còn vẻ
mặt mỉm cười đối với mình, hận không thể thân cận cùng mình, lúc này
trên mặt của cả đám không còn có nụ cười, hận không thể lập tức cùng mình phân rõ giới hạn. Dù sao bí thư huyện uỷ trước mặt mọi người
ngừng chức của mình, mình sợ rằng vĩnh viễn không có ngày xoay
người.
Nghĩ tới đây, Lục Duệ lại có một tia hiểu ra, cái gọi là quân tử không
kết đảng những lời này căn bản là chó má, trên quan trường căn bản
không có khả năng có người chỉ lo thân mình, nếu như thầm nghĩ một
lòng một dạ công tác, thì giống như Âu Văn Hải trước đó, dù cho năng
lực mạnh thì thế nào? Nếu như không có Hàn Định Bang ủng hộ, Âu Văn
Hải chỉ sợ cũng sẽ công tác tại hương trấn đến về hưu, sao có thể có cơ hội bày ra tài năng của mình đâu?
Mình làm sao không phải như vậy? Nếu như không bồi dưỡng một ít thế lực
thuộc về mình, mà là tùy tiện xuất đầu giống như ngày hôm nay, như vậy
chỉ cần gặp phải chuyện gì, sẽ không ai vươn viện trợ tay mình, trên
thế giới này người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi là cực kỳ bé
nhỏ, phần lớn người đều quen dệt hoa trên gấm, chỉ có đem những người
hữu dụng đối với bố cục của mình sau này buộc trên chiến xa của mình,
mới có thể đủ lập thế trong đấu tranh sau này, cái gọi là thượng giả lao nhân, trung giả lao tâm, hạ giả lao lực. Lục Duệ nhớ mang máng đã từng
có cuốn tiểu thuyết thảo luận qua: " Đánh cờ chân chính của quan
trường, là đem bộ hạ trở thành quân cờ trên bàn cờ, tự mình thao túng những người này, mới có thể đủ an tâm bố cục, đem ra “thí” trong chém
giết tranh đấu hoặc là Đồ Long."
Lục Duệ không muốn có một ngày bị người “thí”, cho nên, hắn muốn làm người chơi cờ kia.