Một mình ngồi bên trong văn phòng, ánh mắt Lý Tú Quân nhìn chăm chú vào
bức tranh chữ đối diệ, bên trên viết "Nhịn nhất thời thì gió êm sóng
lặng, lui một bước là trời cao biển rộng", từ trước tới giờ, đạo làm
quan của mình thủy chung đều thừa hành nguyên tắc này, trong rất nhiều
chuyện đều tự nói với bản thân, chỉ có người biết nhịn nhục, mới có thể
thành đại sự, nhưng hôm nay lâm vào cục diện hiện tại, chẳng lẽ mình vẫn tiếp tục ẩn nhẫn?
Điện thoại trong Văn phòng bỗng nhiên đổ chuông, khiến Lý Tú Quân giật
mình, cầm điện thoại lại có chút sững sờ, bởi vì số là của điện thoại
văn phòng của Đào Ngọc Cường, khẽ cau mày, Lý Tú Quân chấn động, Đào
Ngọc Cường này từ sau khi mình biến thành huyện trưởng giơ tay trên cuộc họp thường ủy thì rất ít khi liên hệ với mình, có chuyện gì cũng bảo
thư ký tới thông tri, hôm nay gọi điện thoại tới rốt cuộc là vì chuyện
gì?
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Lý Tú Quân vẫn bắt máy, dùng giọng nói bình tĩnh: "Bí thư Đào, chào ngà."
Đào Ngọc Cường ở Đầu kia điện thoại vẫn rất khách khí, dùng ngữ khí thân thiết nói với Lý Tú Quân: "Lão Lý à, không quấy rầy anh làm việc chứ?"
Tuy rằng đối với loại thái độ này của hắn rất cảm động và kinh ngạc,
nhưng Lý Tú Quân vẫn dùng thái độ thản nhiên nói: "Bí thư Đào, ngài có
chuyện gì à?" Đối với Đào Ngọc Cường, hận trong lòng Lý Tú Quân là khó
có thể khỏa lấp, dù sao mâu thuẫn giữa bí thư huyện ủy và huyện trưởng,
chẳng ai có cách giải quyết, không phải gió đông ép gió tây thì là gió
tây đè gió đông, đương nhiên, huyện Đại Hồng hiện tại, rất rõ ràng Đào
Ngọc Cường đã chiếm thượng phong.
"Ha ha, là như vầy, tôi cảm thấy, thường ủy phía chính phủ các anh hình
như hơi ít, chuẩn bị đề nghị lên thị ủy, tăng thê một phó huyện trưởng
tiến vào thường ủy, anh thấy thế nào?" Đào Ngọc Cường cũng không lằng
nhằng, đi thẳng vào vấn đề.
Quả nhiên, sau khi Đào Ngọc Cường nói ra những lời này, Lý Tú Quân lập
tức ngẩn ra, hắn không ngờ Đào Ngọc Cường tìm mình là vì chuyện này,
trong đầu ngẫm nghĩ rất cẩn thận, Lý Tú Quân lập tức minh bạch ý tứ của
Đào Ngọc Cường, hắn đây là đang muốn mượn sức mình, phía chính phủ gia
tăng thêm thường ủy mà muốn hỏi ý kiến của mình, rõ ràng là muốn nói với Lý Tú Quân, vị trí này tôi chuẩn bị cho người của anh. Đương nhiên, Lý
Tú Quân cũng biết trên thế giới này không có bữa cơm miễn phí, nếu Đào
Ngọc Cường đề điều kiện như vậy với mình, khẳng định cũng sẽ có yêu cầu
riêng, nếu không thì người ta vì sao cho tiện nghi cho một huyện trưởng
nhược như hắn/
Trầm ngâm một chút, Lý Tú Quân chậm rãi nói: "Bên trong các Phó huyện
trưởng, đồng chí Trương Minh tố chất trên các phương diện đều không
tồi."
Đào Ngọc Cường cười ha ha nói: " Ừ, tôi thấy anh ta không tồi, anh có thời gian thì tìm anh ta nói chuyện."
Lý Tú Quân minh bạch, Đào Ngọc Cường đây là bảo mình tặng nhân tình cho
Trương Minh, Trương Minh là người có tư cách già dặn nhất trong các phó
huyện trưởng, cho tới giờ đối với Lý Tú Quân đều trung thành và tận tâm, lần này có cơ hội tiến vào cuộc họp thường ủy, tất nhiên sẽ mang ơn Lý
Tú Quân.
"Bí thư Đào, nếu muốn tăng nhân số trên cuộc họp thường ủy, tôi thấy chỉ gia tăng một người thì không hay lắm?" Lý Tú Quân bỗng nhiên nói. Hắn
cũng không phải là kẻ ngốc, Đào Ngọc Cường nếu đã đề xuất yêu cầu này,
làm sao lại không tranh thủ lợi ích cho phía mình? Chắc đầu tiên là cho
mình ăn đường ngọt rồi sau đó sẽ trao đổi lợi ích.
Cười cười, Đào Ngọc Cường thản nhiên nói: "Đồng chí Vương Mậu Đức của
cục công an không tồi, chúng ta nên tạo cơ hội cho người trẻ tuổi, anh
thấy sao?"
Lý Tú Quân sửng sốt, hắn cũng không ngờ Đào Ngọc Cường lại đề xuất để
Vương Mậu Đức tiến vào cuộc họp thường ủy, chẳng lẽ hắn không biết Vương Mậu Đức là tâm phúc của Lục Duệ? Cục trưởng cục công an Vương Mậu Đức
này nếu tiến vào cuộc họp thường ủy, vậy Lục Duệ chẳng phải là như hổ
thêm cánh ư?
Hắn tất nhiên không tin Đào Ngọc Cường không biết điểm này, vậy Đào Ngọc Cường đang bán thuốc gì?
Đang do dự thì liền nghe thấy Đào Ngọc Cường cười nói: "Lý Lý à, nhân
tuyển cho vị trí cục trưởng cục tài chính anh có người thích hợp chưa?
Từ sau chuyện lần trước, vị trí cục trưởng cục tài chính vẫn luôn trống, anh thấy có nhân tuyển thích hợp nào không, chúng ta lấy ra bàn trên
trên cuộc họp thường ủy."
Một quả một quả bon nặng nữa được đặt vào trong lòng Lý Tú Quân. Tuy
rằng không biết vì sao Đào Ngọc Cường lại hạ khí lực lớn như vậy để biến nhân số trên cuộc họp thường ủy thành mười người, nhưng nếu mình có thể đạt được lợi ích lớn như vậy, không chỉ có thể gia tăng một thường ủy
bên mình, còn có thể nắm giữ vị trí cục trưởng cục tài chính, Lý Tú Quân không có lý do gì để cự tuyệt, trong lòng đã bắt đầu hoạt động.
"Nếu như vậy, phiền bí thư Đào rồi." Lý Tú Quân sửa lại ngữ khí lãnh đạm lúc ban đầu, nói một cách rất nhiệt tình.
"Không cần khách khí, không cần khách khí, chúng ta là đồng sự, công tác của anh tôi tất nhiên phải ủng hộ, lão Lý à, có thời gian thì tới nhà
tôi chơi, làm chén rượu?" Đào Ngọc Cường cảm thấy thay đổi trong ngữ khí của Lý Tú Quân, trong lòng lập tức cao hứng, bật cười ha ha. Đối với
hắn mà nói, Lý Tú Quân nắm giữ cục tài chính và gia tăng một thường ủy
đều không quan trọng, dù sao bên cục tài chính Phương Nhân Quý cũng kinh doanh nhiều năm, anh cho dù phái một cục trưởng xuống, cũng vẫn bị
người ta hạn chế, huống chi một khi Lý Tú Quân dựa vào bên mình, vậy
trên cuộc họp thường ủy, mình có thể có lợi thế vững vàng, một phiếu này ở thời điểm mấu chốt rất có thể sẽ mang đến mấu chốt mấu chốt.
Đào Ngọc Cường vẫn tin một câu châm ngôn: "trên thượng không có kẻ địch
vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng."
Buông điện thoại, Lý Tú Quân châm một điếu thuốc lá, trong đầu hồi tưởng lời nói của Đào Ngọc Cường vừa rồi, tuy rằng Đào Ngọc Cường không tiết
lộ nhiều, nhưng Lý Tú Quân hiểu rất rõ, Đào Ngọc Cường khẳng định có có
hậu chiêu đang chờ Lục Duệ.
Trương Minh và Vương Mậu Đức vào thường ủy, từ ngoài mặt cho thấy, , đối với mình và Lục Duệ mà nói là ưu việt rất lớn, đối với Đào Ngọc Cường
thì không có ích lợi gì,, hắn thậm chí còn tổn thất vị trí cục trưởng
cục tài chính cho mình, nhưng thực sự như vậy sao?
trên Thế giới này không có hận vô cớ, cũng sẽ không có yêu vô cớ. Nhất
là người trong quan trường lại càng như vậy, nếu không có lợi ích sai
khiến, sao có thể cho cơm trưa miễn phí? Cân nhắc thêm một chút, khóe
miệng Lý Tú Quân lộ ra nụ cười cổ quái.
" Đào Ngọc Cường tính toán hay lắm." Lý Tú Quân lẩm bẩm.
Lăn lộn trong cơ quan nhiều năm như vậy, đầu óc của hắn xoay chuyển cũng không chậm, rất nhanh liền minh bạch Đào Ngọc Cường có chủ ý gì, Vương
Mậu Đức một khi tiến vào cuộc họp thường ủy, quan hệ giữa hắn và bí thư
Ủy ban chính pháp Liêu Hâm Diễm sẽ trở nên khó xử, không có bí thư Ủy
ban chính pháp nào lại thích một cục trưởng cục công an không nghe sự
điều khiển của mình, đặc biệt là cục trưởng cục công an này còn là tâm
phúc của người khác. Cơ hồ có thể khẳng định, chỉ cần Đào Ngọc Cường vận tác một chút, bí thư Ủy ban chính pháp Liêu Hâm Diễm sẽ ngả về phía
hắn, đến lúc đó cộng với hai phiếu của mình và Trương Minh, Lục Duệ lập
tức sẽ chẳng có cách xoay chuyển.
Nhưng, thực sự sẽ như Đào Ngọc Cường mong muốn sao?
Lý Tú Quân cười lạnh: "Đào Ngọc Cường, tự ngươi vẽ ra một nét xấu như vậy thì đừng trách ta có lỗi với ngươi!"
Vươn tay điện thoại điện thoại, Lý Tú Quân thản nhiên nói: "Mời phó huyện trưởng Trương tới đây một chút."
"Bí thư Lục, đây là quy hoạch xây dựng lán rau, ngài xem thử đi." Mạnh
Khánh Phong vừa được đề bạt thành phó huyện trưởng dè dặt đưa một phần
văn kiện cho Lục Duệ, cung kính nói.
Lúc này đối với vị phó bí thư trẻ tuổi trước mặt mình, trong lòng Mạnh
Khánh Phong thực sự rất sợ, tuổi không lớn, nhưng bối cảnh thực tại có
chút dọa người, có thể có thể mình từ một cục trưởng của nha môn nước
trong như cục nông nghiệp trở thành phó huyện trưởng huyện Đại Hồng, hắn đối với thủ đoạn của Lục Duệ thì khá là bội phục."
Hoàng Thế Hùng trước khi đi đã cố ý dặn dò, bảo Lục Duệ nhất định phải
làm ngành gieo trồng nông nghiệp đặc sắc ra ngô ra khoai, phó tỉnh
trường thường vụ tỉnh chính phủ Hồng Chí Viễn lại tự mình tỏ thái độ với Lục Duệ: "Chỉ cần huyện Đại Hồng các anh có thể làm ra dáng, tỉnh chính phủ trên chính sách có thể thiên vị một chút."
Ngay sau khi lãnh đạo tỉnh ủy đi không lâu, văn kiện của thị ủy đã được
gửi xuống, Mạnh Khánh Phong từ vị trí cục trưởng cục nông nghiệp huyện
Đại Hồng được đề bạt thành phó huyện trưởng chủ quản nông nghiệp, chủ
yếu phụ trách phát triển nông nghiệp gieo trồng đặc sắc, đối với điều
này Mạnh Khánh Phong cảm thấy vừa kích động vừa lo lắng, kích động là vì mình có cơ hội một bước lên mây, ngay cả vợ con trong nhà lúc này cũng
trở nên ngoan ngoãn, nhạc phụ nhạc mẫu vốn khinh thường mình khi gặp
cũng phải khen năng lực tốt, bản sự cao. Mà lo lắng thì chính là kế
hoạch có thể thành công hay không, hắn biết rõ, chuyện này có thành công hay không sẽ quan hệ đến thành bại của mình ngày sau trên sĩ đồ. Cho
nên, Mạnh Khánh Phong không dám lơ là, tận tâm làm tốt bản kế hoạch, đưa cho Lục Duệ xem qua.
Lục Duệ gật đầu, cười nói với Mạnh Khánh Phong: "Thế nào, mấy ngày nay
đã quen chưa?" Hắn là hỏi Mạnh Khánh Phong thay đổi đơn vị, đến huyện
chính phủ đã quen chưa.
Mạnh Khánh Phong cười ha ha, cung kính nói: "Cám ơn lãnh đạo đã quan
tâm, huyện trưởng Lý bảo tôi phân quản nông lâm nghiệp, các đồng chí
khác cũng rất nhiệt tình."
Tuy rằng là nói như vậy, Lục Duệ hiểu rõ, Mạnh Khánh Phong là phó huyện
trưởng chen ngang, nếu có thêm phó huyện trưởng, khẳng định sẽ phân một
bộ phận quyền lực cho hắn, tất nhiên sẽ có người không hài lòng, có điều đành chịu thôi, địa phương nào có người thì sẽ có đấu tranh, Lục Duệ
cũng không thể thay đổi được sự thực này, chỉ có thể dựa vào bản thân
Mạnh Khánh Phong thôi.
Không phải Lục Duệ không nói tình cảm, mà là mình có thể giúp hắn nhất
thời, không thể giúp hắn một đời, nếu như ngay cả chút chuyện này cũng
không làm xong, vậy Mạnh Khánh Phong cũng không đáng để bồi dưỡng, Lục
Duệ là là cán bộ có năng lực có khả năng, chứ không phải khúm núm kẻ phụ hoạ lúc nào cũng chỉ biết khúm núm.
Quan trọng nhất là, trong đầu Lục Duệ thủy chung cảm thấy cuộc họp
thường ủy sáng nay có chút không ổn, tuy rằng mấy chuyện không phải rất
quan trọng, nhưng Lý Tú Quân mấy ngày nay đứng ở phía mình tự dưng bảo
trì trầm mặc, điều này khiến cho trong đầu Lục Duệ dần dần có dự cảm
xấu.