Lục Duệ gần đây rất bận, bận vô cùng.
Không biết vì sao, sau khi Hoàng Hiểu Dương và Tả Thiên Nhai trở lại
thành phố Thanh Giang, không hẹn mà cùng lựa chọn giao chuyện thành phố
Lâm Hải cho Lục Duệ xử lý, hai người hoàn toàn mặc kệ chuyện này. Thậm
chí ngay cả nhân tuyển thị trưởng và bí thư thị ủy Lâm Hải tân nhiệm,
Hoàng Hiểu Dương cũng bày mưu đặt kế để trưởng phòng tổ chức Sở Kiếm đặc biệt đến hỏi ý kiến của Lục Duệ, Lục Duệ tất nhiên sẽ không quản loại
chuyện này, sau khi từ chối một phen, bảo Sở Kiếm tự mình châm chước,
sau đó thì đưa ra thảo luận trên cuộc họp thường ủy.
Hiện công tác trong tay Lục Duệ có hai mục, một là chuyện khu cao tân
Thần Quang, còn lại là cải chế quốc hữu quốc hữu thành phố Lâm Hải. Đối
với người số hai của thị ủy như hắn mà nói, khác với phó thị trưởng
thường vụ bên thị chính phủ, thực tế trên công tác không hề có quá nhiều áp lực, chức trách của phó bí thư thị ủy, cái nghiên cứu phải cụ thể,
dù sao bất kể là thế nào, các bộ môn phân quản đều có người của bộ môn
đó phụ trách, chỉ cần báo cáo với mình là được, ngay cả chuyện khu cao
tân và thành phố Lâm Hải cũng đều có người phụ trách đặc biệt, Lục Duệ
chỉ cần thỉnh thoảng nghe báo cáo nghe một chút là được.
Đối với vấn đề cải chế xí nghiệp quốc hữu thành phố Lâm Hải, Lục Duệ
không để ý đến uy hiếp Ký Hiểu Húc bên phía đầu tư Hồng Hà, trực tiếp để ủy ban quốc tư thành phố ra mặt đàm phán với tập đoàn Giang Hải, yêu
cầu tập đoàn Giang Hải giải quyết vấn đề đi làm lại của công nhân viên
chức, nếu không sẽ thu hồi xí nghiệp đã bán cho bọn họ, dù sao chỉ ký
kết hợp đồng chứ chưa trả tiền, cũng không tính là trái quy định, mấu
chốt nhất là, Lục Duệ chắc chắc hiện tại Giang Hải căn bản không dám lộ
mặt ở thành phố Lâm Hải.
Lời nói của Trần Bân đã thành hiện thực, bất kể là Giang Hải hay là Ký
Hiểu Húc, tựa hồ đều quên chuyện của thành phố Lâm Hải, hai người chẳng
những không tái xuất hiện ở thành phố Lâm Hải, thậm chí cả hai công ty
cũng đều rời khỏi thành phố Thanh Giang, Lục Duệ dứt khoát giao chuyện
này cho tập doàn Chính Đạt, nữ nhân Lam Hiểu Âu cả ngày càu nhàu mình
không chiếu cố sinh ý của cô ta, lần này Lục Duệ dứt khoát giao hết thị
trường thành phố Lâm Hải cho cô ta, hơn nữa cũng hẹn, nếu cô ta có thể
làm tốt chuyện này, đến lúc đó mình sẽ bảo Lâm Nhược Lam hợp tác với cô
ta.
Lam Hiểu Âu tất nhiên sẽ không khách khí, dù sao có Lục Duệ và anh mình
làm chỗ dựa, cô ta dứt khoát nhận công trình này, dẫn đoàn đội của mình
vào thành phố Lâm Hải.
Lục Duệ mấy ngày nay cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một chút, nhân cuối
tuần dẫn Trịnh Tú Tinh tới khu giải trí chơi cho thống khoái, lại giúp
đỡ Trịnh Tú Nghiên tham khảo nguyện thi vào trường cao đẳng, cuối cùng
cô ta chí nguyện vào học ở học viện phạm tỉnh G.
Lục Duệ tuy rằng không phải quá hài lòng với kết quả này, có điều ngươi
không phản đối, dù sao nếu tiểu Thủy Tinh đi theo Trịnh Tú Nghiên tới
tỉnh G thì mình cũng có thể nhờ anh họ Lâm Thiên Hoa chiếu cố, Lâm
Thiên Hoa hiện tại đã là phó tỉnh trường tỉnh G.
Thời tiết cuối tháng sáu rất nóng nực, Lục Duệ cả ngày trừ họp và phát
biểu ra thì cùng người trong tỉnh thị sát, thỉnh thoảng tỉnh lý có
người tới thị sát, thị sát một địa phương một tuần phải tới hai ba lần,
nhất là khu cao tân Thần Quang lại là trọng điểm khảo sát của tỉnh lý,
có đôi khi Lục Duệ hôm nay vừa trở về, ngày hôm sau lại quay lại, hắn
nhìn thấy Quản Chi Trung và Vương Bình Nguyên thì trong lòng cũng ngại,
dù sao cả ngày dẫn một đám người đi ăn ăn uống uống, Lục Duệ cũng cảm
thấy không được thoải mái.
Nhưng, hắn không có cách nào không có cách nào khác, đây là công tác
hiện tại của hắn, Tả Thiên Nhai bên thị chính phủ gần đây rất bận, dẫn
các phó thị trưởng một lòng nhào vào xây dựng kinh tế, hắn thân là thị
trưởng chủ trảo kinh tế là danh chính ngôn thuận, Lục Duệ tất nhiên
không thể nhúng tay, mà Hoàng Hiểu Dương gần đây không biết vì sao,
thường xuyên xuất hiện trong các trường hợp, ngược lại phó bí thư thị ủy Lục Duệ rất nhún nhường, thân là phó bí thư chuyên trách của thị ủy, đi cùng đoàn kiểm tra của tỉnh lý tuy rằng rất buồn tẻ, nhưng Lục Duệ vẫn
phải đi làm, cho dù là làm cho có cũng phải làm. Tuy rằng trong lòng dần dần hơi ghét công tác này, nhưng Lục Duệ biết, mình phải ẩn nhẫn.
Nhưng trong lòng Lục Duệ, hắn lại muốn có một bình đài lớn hơn nữa, đây
chính là cái gọi là biểu lớn cá nhảy, trời cao mặc chim bay, người sống
trên đời, tất nhiên là phải làm ra một phen sự nghiệp, có suy nghĩ này,
Lục Duệ bắt đầu hao hết tâm tư cân nhắc làm như thế nào để có thể chủ
chính phương, mà chuyện này, chỉ sợ vẫn phải phụ thuộc vào Trần Bân.
Tuy rằng thời gian đến thành phố Thanh Giang không dài, nhưng Lục Duệ
lại có suy nghĩ của mình, thành phố Thanh Giang hiện tại cần cơ hội, cần một cơ hội để phát triển lên, mà Lục Duệ tin, mình có thể trở thành
người khiến thành phố Thanh Giang phát triển.
"Tú Nghiên à, thành tích sắp có chưa?" Lục Duệ ngồi trên sô pha, vừa ôm
tiểu Thủy Tinh xem ti-vi, vừa hỏi Trịnh Tú Nghiên đang thu dọn nhà cửa.
Trịnh Tú Nghiên hơi khựng lại, nghĩ một lát rồi nói: "Hôm nay là ngày ba tháng bảy, còn mười ngày nữa."
Lục Duệ gật đầu, hơi cười cười nói: "Có thời gian chúng ta đi dạo phố,
chuẩn bị một chút, đến trường rồi tôi sẽ an bài người đón cô, là đại ca
của anh cô, có chuyện gì cứ đến nhờ anh ta giúp."
Chần chờ một chút, Trịnh Tú Nghiên nghĩ một lát rồi nói với Lục Duệ: "Chú, tôi không cần phải ở nhà ông ta chứ?"
Lục Duệ sửng sốt, lập tức bật cười, lắc đầu nói: "Cô nghĩ gì vậy, đi học đại học thì tất nhiên là phải ở tại ký túc xá chứ, tiểu Thủy Tinh ở bên cạnh tôi, cô không phải lo. Tìm người quen cho cô ở đó chủ yếu là cân
nhắc vạn nhất có chuyện khẩn cấp gì thì cô có thể tìm được người giúp.
Dù sao tỉnh G cách bên này muôn sông nghìn núi, người tôi quen đều ở
thành phố Dương Minh, nghe nói học viện phạm đó lại ở thành phố Hải An,
đại ca của anh cô đang công tác ở thành phố Hải An, có gì cần giúp thì
có thể giúp được."
Hơi ngây ra một thoáng, Trịnh Tú Nghiên cẩn thận hỏi: "Vậy đại ca của cô Lâm đang làm công tác gì?"
Lục Duệ cười nói: "Phó tỉnh trường Tỉnh G, cô cứ gọi anh ta là bác Lâm."
Bàn tay đang lau bàn run lên, Lâm Nhược Lam trong lòng hạ quyết tâm sống chết gì cũng không tìm ông bác này giúp, một sinh viên bình thường, có
thể có chuyện gì mà phiefn tới đại giá của phó tỉnh trường, cô ta cũng
không sống cuộc sống như mấy tháng nay ở trường, bị trường học cho rằng
là động vật cần bảo hộ.
Đúng vào lúc này, chuông cửa vang lên. Trịnh Tú Nghiên dừng tay, đi ra mở cửa.
Chỉ chốc lát sau, hai thân ảnh theo Trịnh Tú Nghiên bước vào, là Lam Hiểu Âu và Lam Thiên Dã.
Lục Duệ bật cười, ôm tiểu Thủy Tinh cười nói: "Trận gió nào thổi hai vị tới đây vậy."
Lam Thiên Dã có chút xấu hổ cười cười không nói gì, Lam Hiểu Âu thì hừ
một tiếng, chỉ vào Trịnh Tú Nghiên rồi nói với Lục Duệ: "Anh nỡ để đứa
bé này dọn nhà cho anh à, lát nữa tôi kiểu gì cũng phải mách Nhược Lam,
xem cô ta thu thập anh thế nào."
Đối với người này Lục Duệ triệt để bất lực, người ta ỷ vào có quan hệ
thân thiết như chị em với Lâm Nhược Lam, không ngừng gièm pha mình, mà
Lục Duệ thì nể mặt Lâm Nhược Lam và Lam lão gia tử đã mất không thể làm
gì, đành phải cười khổ nói: "Tự Tú Nghiên muốn làm, tôi không ngăn
được."
Trịnh Tú Nghiên Ở bên cạnh rõ ràng cũng không phải là lần đầu tiên gặp
mặt Lam Hiểu Âu, mỉm cười: "Đúng vậy, chú không cho, có điều tôi dù sao
cũng rảnh không có việc gì làm.
Nói xong, cô ta đón tiểu Thủy Tinh ở trong lòng Lục Duệ: "Mấy ngày nói chuyện nhé, tôi đi giúp Tú Tinh làm bài tập."
Ba người ngồi trong phòng khách, Lục Duệ tự mình rót trà cho anh em Lam gia, mỉm cười: "Nói đi, hôm nay sao lại tới thăm tôi."
Lam Thiên Dã đỏ mặt: "Cái này, cái này..."
"hả?" Lục Duệ nhíu mày, ánh mắt hướng sang Lam Hiểu Âu, nhìn thấy cô ta
cũng cười, lúc này mới nhớ tới, Lam Thiên Dã gần đây chắc không tốt lắm, Tả Thiên Nhai nếu đã bắt đầu nắm xây dựng kinh tế, tất nhiên là cầm
quyền toàn diện, mà ngày thánh của Lam Thiên Dã chỉ sợ cũng sẽ khổ sở.
Đoạn thời gian trước, Lam Thiên Dã giấu một tâm nhãnvới Lục Duệ, trong
chuyện thành phố Lâm Hải hắn bắt đầu giở thủ đoạn, ý đồ ở giữa Lục Duệ
và Tả Thiên Nhai tìm một điểm cân bằng, muốn lấy lòng cả hai bên, có
điều trong chính trị sao có thể cho phép tình huống như vậy, bất kể là
Lục Duệ hay là Tả Thiên Nhai, đối với người không phải phe mình, chỉ có
thể chọn dùng một biện pháp, đó chính là ra sức chèn ép.
Trầm ngâm một chút, Lục Duệ lập tức minh bạch ý đồ của Lam Thiên Dã, hắn đây là nhận thức được ở thành phố Thanh Giang muốn trwfo lên đại thụ
thì phải dựa vào mình, đây là đến để nhận sai, làm phó thị trưởng thường vụ phân quản công nghiệp thành phố Thanh Giang, Lam Thiên Dã trong sự
kiện xử trí khiếu oan c thành phcủa Lâm Hải có trách nhiệm không thể
trốn tránh, hiện tại hắn là sợ Hoàng Hiểu Dương và Tả Thiên Nhai sẽ tính sổ, cho nên mới chủ động tìm mình, hy vọng mình có thể giúp hắn một
tay.
Xác định chuyện này, Lục Duệ không bối rối, ngược lại tán gẫu với Lam
Hiểu Âu về vấn đề cải chế xí nghiệp quốc hữu thành phố Lâm Hải, hai
người hàn huyên cả nửa ngày, trừ thỉnh thoảng nói với nói với Lam Thiên
Dã vài câu ra, Lục Duệ tuyệt không nhắc tới công tác bên thị chính phủ.
Cuối cùng, Lam Thiên Dã không nhịn được mở miệng nói: "Bí thư Lục, có
chuyện này muốn báo cáo với ngài, là như vầy, chiều ngày hôm qua, thị
trưởng Tả nổi giận ở ủy ban quốc tư thành phố, chủ yếu là nhằm vào
chuyện thành phố Lâm Hải, lên án mạnh mẽ ủy ban quốc tư giám sát thị
chính phủ Lâm Hải bất lực, tạo thành tổn thất lớn như vậy cho thị lý."
"Vậy ư?" Sắc mặt Lục Duệ biến đổi, cau mày nói: "Hồ đồ!"
Lam Thiên Dã ngớ người, nhìn Lục Duệ có chút không biết làm sao, bên tai liền vang lên lời nói của Lục Duệ: "Thị trưởng Lam, anh thấy chuyện này thế nào?"
Sắc mặt âm tình bất định cả nửa ngày, Lam Thiên Dã biết Lục Duệ đây là
đang thử mình, đây là đang cho hắn cơ hội cuối cùng, trầm mặc một lúc,
Lam Thiên Dã chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Lục Duệ nói: "Hạng trang múa kiếm, chí ở phái công."