Trương Thiên Hào và Hồ Cẩm Dương rất rõ ràng lời nói của Lục Duệ có ý
gì, mà bọn họ cũng hiểu rõ lời nói của Lục Duệ một khi được thực hiện,
sẽ mang tới ảnh hưởng lớn cỡ nào, nhưng khiến Hồ Cẩm Dương không hiểu là Lục Duệ vì sao lại đề xuất đề nghị này, phải biết rằng thông qua cuộc
nói chuyện phiếm vừa rồi, hắn đã biết năng lực của Lục Duệ, người có thể chỉ điểm Lâm Nhược Lam trở thành tỷ phú, tòng thương ư? Tựa hồ so với
tòng chính thì tốt hơn, Hồ Cẩm Dương và Trương Thiên Hào đều không hiểu, chỉ có thể dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lục Duệ, hy vọng có thể từ trong ánh mắt của Lục Duệ nhìn ra được dấu vết để lại, bọn họ cho rằng dựa
theo năng lực và thủ đoạn của Lục Duệ, cơ hội giành được thành công khi
tòng thương chỉ sợ so với tòng chính thì dễ dàng hơn , hoặc là nói, nếu
Lục Duệ tòng thương, hoàn toàn có thể là hạc trong bầy gà, thậm chí có
thể dựa vào sự giúp đỡ của Lâm Nhược Lam, trở thành thương nhân hồng
đỉnh cũng chưa biết chừng. Nhưng Lục Duệ lại lựa chọn tòng chính, điều
này khiến cho người ta có chút khó hiểu. Chỉ có điều mỗi người đều có bí mật của mình, nếu Lục Duệ không muốn nói thì bọn họ cũng sẽ không chủ
động hỏi.
Trong tiếng nhạc chát chúa, các nữ nhân ăn mặc hở hang trong sàn vặn vẹo thân hình, bọn họ không ngừng lắc lư, hai cục thịt trên ngực khiến ánh
mắt của các nam nhân không ngừng nhấp nháy, ánh mắt quyến rũ mang theo
một tia mê man, môi mở hé, phát ra tiếng thở dốc, kích thích adrenalin
của nam nhân với trình độ lớn nhất.
Uông Tuyết Đình sắc mặt trắng bệch, hai nam nhân phía sau không nhanh
không chậm đi theo sau cô ta, vẻ mặt trêu tức, ba người một trước một
sau xông vào trong quán bar đầu người lúc nhúc, rõ ràng hai người đó là
cố ý, bọn họ tựa hồ rất hưởng thụ loại khoái cảm mèo bắt chuột này,
thưởng thức bộ dạng bất lực và bi thương của tiểu nữ nhân đáng thương
phía trước, đối với hai nam nhân này mà nói, đây là một loại khoái hoạt
khó mà dùng từ ngữ để miêu tả.
Người ở bên trong Quán bar rất nhiều, hoặc là nói ở trong thế giới quần
ma loạn vũ này muốn tìm được một người thì rống như mò kim đáy bể, đèn
quán bar rất tối, hoặc là có người cố ý chỉnh đèn thật tốt, để thích hợp cho một số người làm việc mà họ muốn làm. Uông Tuyết Đình đành phải cố
sức đẩy người ngăn cản trước mặt mình ra. Cô ta không dám quay đầu, bởi
vì cô ta sợ mình vừa quay đầu lại sẽ nhìn thấy hai nam nhân như ác quỷ
từ trong địa ngục chui ra đó, cô ta thậm chí còn ảo tưởng, có thể bỗng
nhiên xuất hiện một anh hùng lôi hai nam nhân này đi.
Hai nam nhân Đuổi theo sau Uông Tuyết Đình sao có thể để một cô gái như
đóa hoa tươi kia thoát được, chỉ có điều nằm ngoài ý liệu của họ là,
tiểu nha đầu Uông Tuyết Đình này không ngờ có dũng khí và năng lực thoát khỏi sự truy đuổi của hai người mình, chỉ là loại khoái hoạt sói đuổi
dê này, nhất là vẻ mặt tuyệt vọng của Uông Tuyết Đình càng khiến hai nam nhân cảm thấy thân thể của mình càng lúc càng nóng.
Tuy rằng đã không phải là lần đầu tiên gặp loại chuyện này, nhưng Uông
Tuyết Đình vẫn sắp khóc, nước mắt cơ hồ sắp rơi xuống, nếu như không
phải dùng tín niệm tìm được Lục Duệ sẽ cứu được bằng hữu của mình, cô ta sợ đã sớm ngất đi rồi.
Dần dần, người chung quanh tựa hồ đã chú ý tới ba người kỳ lạ này.
Hai nam nhân thấy có người chú ý, chần chờ một chút rồi thả chậm bước,
nhưng không ngờ rằng nam nữ chung quanh không ngờ lại không có ai đi ra
ngăn cản, thậm chí còn có người trầm trồ khen ngợi họ, thậm chí còn có
người lộ ra vẻ mặt hâm mộ, rất rõ ràng bọn họ còn muốn làm thay. Miệng
lầu bầu nói một câu tiếng Nhật không rõ ràng, hai người này cười hắc
hắc, trong ánh mắt tuyệt vọng của Uông Tuyết Đình vươn ma trảo của mình
tới con sơn dương đáng thương kia.
Chung quanh Mờ mịt, Uông Tuyết Đình lảo đảo cố gắng sải bước về phía
trước, nhưng lại phí công phát hiện mình căn bản không có đường để đi,
hai hàng nước mắt tuyệt vọng thuận theo gò má trôi xuống, Uông Tuyết
Đình thậm chí có thể nhìn thấy vẻ mặt thàm muốn của các nam nhân và vẻ
mặt khinh thường của các nữ nhân, bọn họ tựa hồ đã tập thành thói quen
thờ ơ với tao ngộ mà mình gặp phải.
Nhân sinh quan, giá trị quan được Thành lập trong hai mươi năm của Uông
Tuyết Đình giờ khắc này dã sụp đổ, vẻ mặt tuyệt vọng đã hiện lên trên
khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.
Ngay khi Uông Tuyết Đình mở mắt nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm, khiến mình
buồn nôn của hai nam nhân đó càng lúc càng gần thì cô ta cảm thấy có một bàn tay ấm áp đặt lên hông, sau đó dung sức kéo mình vào lòng, lập tức
một giọng nói từ tốn vang lên: "Đừng sợ, có tôi đây rồi."
Uông Tuyết Đình khẽ ngước mặt lên, đạp vào mặt rõ ràng chính là nam nhân mà mình như tìm kiếm mấy đời rồi không thấy, loại cảm giác an tâm bộc
phát ra, Uông Tuyết Đình ôm lấy cánh tay Lục Duệ, giống như một đứa bé
nhiều năm xa nhà, khóc rống lên.
"Ngoan, đừng khóc, tôi ở đây rồi, không ai làm hại được cô đâu."
Lục Duệ ngàn vạn lần không ngờ chuyện thực sự phát triển như mình đoán,
đám người Uông Tuyết Đình không ngờ thực sự chuyện chuyện, cố gắng trấn
an con gái đang khóc ròng trong lòng mình, dùng tay vuốt nhẹ lưng cô ta, ý muốn cô ta bình tĩnh lại, dù sao loại chuyện này đối với cô gái ngoan ngoãn như cô ta mà nói, trải qua một lần đã đủ khủng bố rồi, hôm nay
lại gặp lần thứ hai, chẳng trách cô ta không khống chế được tình tự như
vậy.
Dùng dư quang nhìn lướt qua hai người đang nhìn mình với vẻ mặt hồ nghi, khóe miệng Lục Duệ phác ra một nụ cười lạnh, bất kể là xuất phát từ sự
thương xót đối với Uông Tuyết Đình hay là quan hệ minh hữu của mình và
Uông Quốc Phú, Lục Duệ không có lý do gì để tha cho chúng, huống chi mục đích chủ yếu của đám người mình hôm nay là tới gây sự, để phát tiết
tình tự, loại cơ hội này nếu bỏ lỡ thì chẳng phải là có lỗi với đám khốn nạn này sao
Thay đổi tư thế ôm Uông Tuyết Đình vào trong ngực, Lục Duệ nhìn thoáng
qua Phong Huống, thấp giọng hỏi: "Tôi đập phá nơi này thì không có vấn
đề gì chứ."
Phong Huống không nói gì, Trương Thiên Hào ở bên cạnh thì đã sớm bước
lên, lạnh lùng nói: "Yên tâm đi, chỉ cần không xảy ra chết người thì tôi lo được tất."
Hồ Cẩm Dương ở bên cạnh cũng cầm cha rượu lên, vóc dáng khôi ngô vừa di
động về phía trước vừa thản nhiên nói: "Chết người cũng không sao, tôi
ghét nhất đám lợn này, chuyện hôm nay cứ coi như chúng tất công chúng
ta."
Lưu Bân và Phong Huống đã sớm nhịn không nổi, bốn nam nhân cao lớn cản
dường hai tên phía trước, ánh mắt liệt khiến đám người vây xem xung
quanh tắt tiếng, dù sao lời nói của mấy nam nhân này vào lúc nhạt tắt
vừa rồi vang lên rất rõ, người ngay cả mạng người cũng không quan tâm
thì mình trêu vào sao được.
Ở thời buổi hiện tại, lui một bước là trời cao biển rộng, anh hùng gấu
đến mấy cũng phải học chui háng, hảo hán không biết nhẫn nhịn thì đều
chết trên tay người khác rồi.
Trong hai nam nhân kia, một nam nhân béo ị há miệng, nhìn thoáng qua Lưu Bân trước mặt rồi một câu một câu: "Bát dát." Không đợi hắn nói hết,
thân hình của Lưu Bân nhoáng lên một cái đã tới trước mặt đối phương,
nam nhân Nhật bản đó biến sắc, cung nắm đấm, nhưng đã bị Lưu Bân tóm lấy tóc, kéo xuống dưới rồi thúc đầu gối lên nện vào mặt, khi Lưu Bân buông ra ra thì tên đó nằm bẹp dưới đất run rẩy, máy tươi từ mũi túa ra.
Nhìn nam tử còn lại sắc mặt trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch, Lưu
Bân lắc đầu, lộ ra nụ cười tàn nhẫn: "Mày cứ yên tâm, tao không đánh
chết mầy đâu."
Khi nam nhân đó thở phào nhẹ nhõm thì Lưu Bân nói tiếp: "Tao nếu đánh chết mày rồi thì ai tiếp đám người bọn tao."
Nam nhân đó há miệng định nói gì thì phát hiện trước mặt mình tối sầm, sau đó thì không biết gì nữa.