Lý Hoành trong lòng khẽ động, ông tự nhiên rõ ràng những lời này của Lục Duệ là có ý gì.
"Lẽ nào nói, đứa nhỏ này đang dọn đường cho mình sau này?" Trong đầu Lý Hoành bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ như vậy.
Cười cười, ông gật đầu nói: "Con yên tâm, chú biết nặng nhẹ. Chuyện này
sẽ không cho con dính dáng vào. Đúng rồi, con nói xem Hồ Hiểu Kiều kia,
nên làm cái gì bây giờ?"
Trong bất tri bất giác, Lý Hoành đã đem Lục Duệ thành người cùng tuổi
thậm chí càng cao hơn mình, thái độ hỏi rõ ràng mang theo một tia cung
kính.
Lục Duệ trầm ngâm một chút, nghĩ đến thân phận của Hồ Hiểu Kiều, gật đầu nói: "Người phụ nữ này có chỗ hữu dụng, sự tình sau này của chúng ta từ nay về sau đúng là cần một người quen thuộc tình huống phía nam như
thế, chú quay đầu lại đi gặp cô ấy, thương lượng chuyện hợp tác một
chút."
Lý Hoành gật đầu.
Hai người còn nói một ít việc khác, nói chuyện đủ vài giờ Lý Hoành cùng Lý Chí Cường mới cáo từ rời đi.
Cất bước tiễn Lý gia cha con, Hàn Thục Hà hơi có chút lo lắng nhìn con trai nói: "Tiểu duệ, con làm như vậy, không có vấn đề gì chứ? Mẹ thấy
trong tin tức, rất nhiều lãnh đạo đều bởi vì tham ô hủ bại mới ra
chuyện."
Lục Duệ cười ha ha.
"Mẹ, mẹ nghĩ cái gì thế, con tính hủ bại cái gì, con bất quá chỉ là đề
nghị nghề nghiệp có tương lai phát triển cho chú Lý mà thôi. Con trai
của mẹ còn chưa đủ cấp bậc tham hủ."
Hàn Thục Hà cười, cẩn thận nghĩ lại con trai nói cũng đúng, mình xác thực có chút quá lo lắng.
Do dự một chút, Hàn Thục Hà nhìn thoáng qua Lục Duệ nói: "Con trai, con
hiện tại rốt cuộc là cấp bậc gì hả? Thư ký khu trưởng có bao nhiêu lớn?
Có phải là không khác biệt thôn trường của chúng ta hay không?"
Lục Duệ cười không thành tiếng, hắn chỉ nói mình làm thư ký cho khu
trưởng Âu Văn Hải, cũng không có giải thích cấp bậc của mình với cha
mẹ, hai ngày trước mình bận đến nỗi đầu óc choáng váng, trong lúc
nhất thời cũng chưa kịp nói việc này. Nghĩ tới đây không khỏi cười ha ha nói: "Mẹ, sao thế? Còn có người nói mẹ nghe việc này?"
Hàn Thục Hà lắc đầu nói: "Nào có? Mẹ với ba con đều nhớ kỹ dặn dò của
con, đi ra ngoài cũng không nói chuyện của con với người khác. Hơn
nữa người trong thôn đều biết con từ chức trong chính phủ hương, nghĩ
rằng con muốn đi ra ngoài làm ăn."
Lục Duệ gật đầu, như vậy cũng tốt, tránh những người đó nói loạn, mình
cũng không muốn trong nhà biến thành chợ bán thức ăn. Lúc này Âu Văn Hải vừa đứng vững gót chân, vẫn là điệu thấp một chút tương đối tốt.
Nhìn mẹ muốn nói lại thôi, Lục Duệ cười nói: "Mẹ, còn có việc?"
Hàn Thục Hà chần chờ một chút, mới chậm rãi nói: "Dì nhỏ của con giới
thiệu cho con một đối tượng, người ta là cô nương Phúc Thắng, cũng tốt
nghiệp đại học. Lúc này không phải vừa về tới nhà sao, nghe nói con cũng tốt nghiệp đại học, lúc này mới muốn."
Lục Duệ bị kiềm hãm, không ngờ rằng cha mẹ dĩ nhiên bắt đầu quan tâm
hôn sự của mình, nhìn lén nhìn sắc mặt của mẹ một chút, Lục Duệ mới chậm rãi nói: "Mẹ, con hai ngày nay còn phải cùng khu trưởng xuống
phía dưới kiểm tra, bằng không, mẹ thương lượng với dì nhỏ một chút, nhờ dì đẩy việc này đi."
"Vậy không được, đều hẹn được rồi, cuối tuần gặp mặt. Con không phải có
điện thoại di động sao? Mẹ đem điện thoại của con nói cho dì nhỏ của
con, đến lúc đó con và cô gái kia tìm một chỗ gặp mặt trong khu, nhìn
xem như thế nào." Thấy Lục Duệ há mồm còn muốn nói cái gì, Hàn Thục Hà trừng mắt, ngắt lời nói: "Dì nhỏ của con đã thương lượng với người ta
được rồi, không phải là con còn muốn khiến cho dì khó xử? Con bận
thì có thể bận nhiều sao? Thời gian gặp mặt cũng không có hả?"
Lục Duệ nhất thời trầm mặc không lên tiếng, nghĩ thầm không được mình và cô on gái kia gặp mặt một chút là được rồi, ngày mai dựa theo hành
trình Âu Văn Hải muốn thị sát các phòng ban trong khu, hẳn là sẽ không
đi đến hương trấn, cuối tuần dựa theo tính tình của Âu Văn Hải, phỏng
chừng cũng sẽ không ở lại ăn, mình có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi đi ra
gặp cô gái kia.
Suy nghĩ một chút, hắn gật đầu nói: "Vậy được, buổi trưa cuối tuần cô
rút thời gian gặp cô ta, bất quá mẹ và dì nhỏ cũng đừng theo, đừng nói
với người ta con đang làm gì, tránh giống như chúng ta đang khoe
khoang."
Hàn Thục Hà gật đầu, "Mẹ biết, sẽ không nói." Hừ một tiếng, nói: "Hơn
nữa, con mẹ cho dù không phải nhân viên công vụ, vậy cũng là sinh viên
tốt nghiệp đại học tuấn tú lịch sự!"
Lục Duệ không nhịn được trợn mắt một cái, trong lòng nói mẹ già còn
không biết, hiện tại sinh viên đại học đều sắp tràn ngập rồi, muốn trở
nên nổi bật trong quan trường, nếu như không có một bối cảnh làm chỗ dựa vững chắc, thật khó mà đi tiếp. Đương nhiên, lời này hắn sẽ không nói
với mẹ, hắn chỉ hy vọng mẹ thấy được một mặt rực rỡ của mình, tuyệt đối
sẽ không đem trắc trở mà mình đối mặt nói cho trong nhà.
Sống lại một đời, nếu như không thể khiến cho cha mẹ vì tự mình kiêu
ngạo ngược lại còn để cho bọn họ lo lắng, Lục Duệ cũng quá có lỗi hai
người đã khổ cực nửa đời người.
Hai người đang nói chuyện, cha từ bên ngoài đi đến, thấy Lục Duệ ở nhà,
có chút vô cùng kinh ngạc nói: "Tiểu Duệ, con không đến nhà ở trong
khu phân à?"
Lục Duệ lắc đầu, cười nói: "Nhà ở còn đang lắp đặt thiết bị, phải qua
hai ngày nữa. Buổi tối ngày mai con còn công việc, nên không trở lại ở."
Cha gật đầu, nhìn thoáng qua vợ, ông ở bên ngoài đã nghe được hai mẹ
con đang nói cái gì, trầm ngâm một chút chậm rãi nói: "Mẹ con nghĩ cũng
có đạo lý, con cũng trưởng thành, nên tìm một người vợ, công tác nếu
định ra rồi, cũng nên thành gia lập thất."
Lục Duệ bỗng nhiên có loại cảm giác hạnh phúc nảy lên trong lòng, đây là cha mẹ của mình, không lúc nào không quan tâm mình, mặc kệ mình là ai,
đi tới địa phương nào, ngoại trừ cha mẹ, không ai sẽ đối đãi với mình
như vậy. Hắn âm thầm phát thề trong lòng, nhất định phải khiến cho cha
mẹ hài lòng vui sướng so hơn với đời trước.
Ăn đơn giản một chút, Lục Duệ trở lại phòng của mình, lấy ra một đống văn kiện xem.
... ... . . .
... ... . . .
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Duệ ăn điểm tâm xong ngồi xe buýt đi tới
chính phủ khu, trong nhà đã đem tất cả tiền gởi ngân hàng đưa cho hắn đi đầu tư khối đất kia, tuy rằng cha mẹ còn làm một ít sinh ý, bất quá
quả thật có chút trắc trở, hắn tự nhiên biết việc này, hiện tại chờ
khối đất kia làm cho tình trạng trong nhà chuyển biến tốt đẹp.
"Lục chủ nhiệm, chào buổi sáng!"
"Buổi sáng tốt lành, Lục chủ nhiệm."
Dọc theo đường đi, không ngừng có người vấn an Lục Duệ, hắn cũng gật đầu đáp lễ. Những người này tự nhiên đều biết người thanh niên trước mắt
này là tâm phúc của Âu Văn Hải, tin tức của cuộc họp thường uỷ ngày hôm
qua hiện tại đã đồn ra toàn bộ khu hầu như mọi người đều biết, ai không
biết thủ đoạn của vị khu trưởng mới tiền nhiệm này không phải cao minh
bình thường. Mà vị Lục chủ nhiệm này vừa vặn chính là thư ký ông ta mang đến khi nhậm chức, đương nhiên là không ai dám đắc tội Lục Duệ.
Lục Duệ không có đắc ý vênh váo, hắn không phải đứa ngốc, nước của khu
Đông Phong sâu lắm, lúc này Âu Văn Hải bất quá chỉ là thắng một trận ở
trên cuộc họp thường ủy, khảo nghiệm chân chính còn ở phía sau. Hắn làm
tâm phúc cũng không thể để bị nắm bím tóc.
Đơn giản thu dọn phòng làm việc một chút, Lục Duệ thấy Âu Văn Hải đi
vào, cung kính nói: "Khu trưởng, dựa theo kế hoạch, ngày hôm nay ngài đi cục công an và cục nông nghiệp thị sát, ngài xem, chúng ta lúc nào xuất phát?"