Cùng cha mẹ ăn một bữa cơm, để Lâm Nhược Lam ở nhà, Lục Duệ ngồi xe tới số hai trụ sở thị ủy, nơi ở của Âu Văn Hải.
Vợ Âu Văn Hải ra ngoài họp, trong nhà chỉ có một mình hắn, Lục Duệ khi tới cửa thì Âu Văn Hải cũng vừa về không lâu.
" Thằng nhóc cậu, vô sự bất đăng tam bảo điện, tôi thấy cậu nếu không có việc thì cũng sẽ không tới tìm tôi đâu mà?" Âu Văn Hải cười mắng.
Lục Duệ cười ha ha, cầm mấy món ăn trong tay đưa cho Âu Văn Hải: "Ngài
đừng nói như vậy, tôi mang theo chút đồ ăn, hai ta làm một bữa nhé?"
Âu Văn Hải gật đầu: "Vừa hay tôi ở chỗ bí thư Hàn có được hai bình rượu ngon, chúng ta sửa soạn ăn thôi."
Nói chuyện với Âu Văn Hải, Lục Duệ cũng không cần phải giấu diếm, trực
tiếp nói ra ý đồ của mình, một là về chuyện sửa đường và xây trường.
" Tiểu Duệ à, cậu có nghĩ, làm như vậy không nhất định sẽ có lợi ích
gì." ." Âu Văn Hải trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi nói với Lục Duệ.
Lục Duệ lâm vào trầm mặc, hắn rất rõ ràng, mình hao hết tâm tư làm mấy
thứ này, rất có thể cuối cùng chính tích lại lọt vào tay người khác, hơn nữa còn sẽ bị người ta cho rằng hắn không biết trời cao đất rộng, vừa
thượng nhiệm đã nghĩ tới những chuyện loạn thất bát tao này.
Trầm mặc hồi lâu, Lục Duệ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Âu Văn Hải nói:
"Chuyện tương tự tôi cũng từng làm ở Thuận An và Đại Hồng rồi, mặc kệ
kết quả cuối cùng như thế nào, tôi tin tổ chức, tin chỉ cần tôi ra sức,
thượng cấp sẽ không thể không thấy, quần chúng sẽ không thể không thấy."
Âu Văn Hải nhìn Lục Duệ, khuôn mặt ấy đầy thành khẩn, vỗ vai hắn, cười
nói: "Bí thư Hàn quả nhiên không nhìn lầm cậu, y đã sớm nói qua, thằng
nhóc cậu trời sinh chính là tài liệu để làm quan."
Dừng một chút, hắn lại nói một cách khó xử: "Có điều thị lý quả thực có
khó khăn, cậu nếu như vừa muốn xây đường, lại muốn xây trường, tôi rất
khó giúp được cậu, Lý Minh Hoa có một điểm nói không sai, tài chính của
thị lý quả thực cũng rất khẩn trương, hơn nữa tôi lại vừa thượng nhiệm,
rất nhiều chuyện muốn giúp cậu cũng rất khó."
Lục Duệ gật đầu, hắn lý giải chỗ khó xử của Âu Văn Hải, dù sao vừa mới
thượng nhiệm không bao lâu, lực khống chế đối với chính phủ thành phố
chưa mạnh, đặc biệt là phó thị trưởng thường vụ Đào Thành Lâm cũng không phải đèn cạn dầu, Lục Duệ thậm chí có thể tưởng tượng ra, tình cảnh của Âu Văn Hải nhất định cũng nhấc bước đều khó.
"Chú Âu, chú nói nếu tỉnh lý trực tiếp điểm danh cho tiền huyện Cẩm Phú
của chúng tôi, việc này liệu có khả năng không?" Lục Duệ nghĩ nghĩ, chậm rãi mở miệng nói.
Âu Văn Hải khựng lại, nhìn Lục Duệ nói: "Ý của cậu là đi đường của bí thư Hàn?"
Lục Duệ lắc đầu: "Cái này cũng không nhất định, tôi chỉ là hỏi trước
thôi." Nghĩ nghĩ rồi hắn còn nói thêm: "Chú trước tiên nói cho tôi biết, tiền này có thể trực tiếp đến huyện Cẩm Phú hay không?"
Cười ha ha, Âu Văn Hải gật đầu nói: "Nếu dựa theo cách nghĩ của cậu mà
nói, không bị cắt một chút cũng không thể, thị lý khẳng định muốn vơ một ít, tôi cũng không thể ngăn cản, có điều nếu như thực sự có thể khiến
tỉnh lý trực tiếp giao khoản tiền này cho huyện Cẩm Phú các cậu, tôi
nghĩ khoản tiền này vẫn có thể có bảy tám mươi phần trăm về tới huyện."
Lục Duệ nghe vậy lúc này mới cao hứng gật đầu.
Hai người lại hàn huyên một số chuyện của tỉnh lý, Lục Duệ giờ mới hay,
Hàn Định Bang mượn sự ủng hộ của đám người Đường Ba, dần dần đã đứng
vững vàng ở tỉnh HẮN, dù sao hắn cũng là cán bộ Trung ương phái xuống,
thế lực bản thổ tỉnh H cường thịnh trở lại tới mấy cũng không dám đối
kháng với Trung ương.
Buổi sáng Ngày hôm sau trở lại huyện Cẩm Phú, Lục Duệ liền tới văn phòng của bí thư huyện ủy Lý Minh Hoa.
"Bí thư Lý, anh thấy nếu như tỉnh lý trực tiếp điểm danh cho tiền huyện
ta, chuyện này có thể thành hay không?" Lục Duệ nhìn Lý Minh Hoa, chậm
rãi nói.
Lý Minh Hoa sửng sốt, lập tức gật đầu nói: "Cái này cũng có thể, huyện
trưởng Lục, anh có phương pháp gì ư? Nói thật, nếu thực sự có biện pháp
có thể kiếm được một ngàn hay tám trăm thì đối với huyện Cẩm Phú của
chúng ta mà nói là việc vui lớn."
Lục Duệ cười cười: "Nếu có thể làm như vậy thì để tôi nghĩ xem."
Lý Minh Hoa cười ha ha: "Huyện trưởng Lục đã có suy nghĩ này, vậy đó có
biện pháp rồi, anh là cán bộ Trung ương đoàn phái xuống, khẳng định có
quan hệ, việc này trông cả vào anh."
Lục Duệ nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi cũng không cam đoan có thể làm được, cụ
thể có thể lấy được tiề hay không thì phải đi nghe ngóng đã." Hắn biết
rõ tâm tư của Lý Minh Hoa, chuyện này nếu thực sự làm được, Lý Minh Hoa
là bí thư huyện ủy khẳng định có một phần công lao, cho nên hắn mới vui
vẻ giúp Lục Duệ nghĩ biện pháp.
Quả nhiên, Lý Minh Hoa gật đầu nói: "Đây là đương nhiên, chẳng ai dám
chắc chắn chuyện này, tôi thấy anh gần đây đặc biệt chạy đi chạy lại vì
việc này, nếu như thực sự có thể sửa thông con đường này, đừng nói là
tôi, cho dù là nhân dân toàn huyện cũng đều ghi nhớ công lao của anh."
Lục Duệ gật đầu nói: "Cái này thì tôi không nghĩ đến, chỉ là làm quan
một nhiệm, cố lưu lại chút gì đó cho nhân dân thôi." Người dân Huyện Cẩm Phú thật sự là rất khổ, Lục Duệ nhìn thấy rõ, suy nghĩ dẫn dắt quần
chúng vượt qua đói nghèo càng thêm mãnh liệt.
Trở lại văn phòng, Điền Quốc Cường đi vào rót cho Lục Duệ một cốc trà,
cung kính nói: "Huyện trưởng, Lâm tiểu thư nói có việc tới thị lý, buổi
tối sẽ không ở nhà."
"Ừ, tôi biết rồi." Lục Duệ minh bạch Lâm Nhược Lam đi làm gì, ngày hôm
qua hai người cũng đã thương nghị, đầu tư lần này ở nội thành Mộc Dương
là chắc chắn, chỉ có điều cho Âu Văn Hải đủ mặt mũi, dù sao thị trưởng
tân nhiệm này nếu như có thể đưa tới một khoản ngoại tư, đối với Âu Văn
Hải có thể đứng vững ở thành phố Mộc Dương là trợ giúp rất lớn.
"Quốc Cường à, gần đây đã quen với công tác chưa?" Lục Duệ nhìn Điền Quốc Cường bận đi bận lại, cười ha ha hỏi.
"Rất tốt, tôi vốn tới cũng là làm thư ký ở chính phủ, hiện tại làm thư
ký cho ngài, ngược lại càng thoải mái hơn." Điền Quốc Cường cười nói.
Nghe hắn nói như vậy, Lục Duệ mỉm cười: "Có nghĩ tới tìm một cô bạn gái không?"
Điền Quốc Cường sửng sốt, sờ sờ đầu nói: "Tạm thời vẫn chưa muốn, tôi muốn đi theo ngài học hỏi thêm mấy năm."
Lục Duệ gật đầu: "Chỗ bí thư dương tôi đã đánh tiếng rồi, nam tử hán đại trượng phu phải cầm được buông được, có một số việc, muốn học thì phải
nhẫn nại." Hắn trong khoảng thời gian này muốn hợp tác với Dương Sơn,
đối với ân oán của Điền Quốc Cường và Dương Húc, Lục Duệ sớm đã biết,
nói những lời này với Điền Quốc Cường, cũng là nói với thư ký của mình,
rất nhiều chuyện phải biết biến báo.
Điền Quốc Cường tất nhiên cũng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lục Duệ,
dù sao tình huống hiện tại của Lục Duệ cũng không thích hợp trở mặt với
Dương Sơn, hơn nữa thân là huyện trưởng, có thể nói chuyện thành thật
như vậy với thư ký, điều này khiến cho Điền Quốc Cường trong lòng rất
cảm động, cung kính nói với Lục Duệ: "Huyện trưởng, ngài không cần phải
nghĩ tới tôi, tất cả lấy đại cục làm trọng."
Lục Duệ gật đầu không nói thêm gì nữa, rất nghiêm túc làm thế nào lấy được tiền từ tỉnh lý.
Đúng như những gì như Âu Văn Hải và Lý Minh Hoa nói, cho dù là tỉnh lý
chi tiền, muốn toàn bộ tới huyện Cẩm Phú là không thể, chỗ vòng vo này
Lục Duệ hiểu rất rõ, có điều chỉ cần mình có thể lấy được tiền từ tỉnh
lý, vẫn sẽ có một bộ phận tới huyện lý.
Nghĩ nghĩ, Lục Duệ phát hiện quan hệ của mình ở tỉnh lý quả thật không
nhiều, từ bí thư tỉnh ủy Hàn Định Bang và phó bí thư tỉnh ủy Đường Ba
ra, người có thể giúp chuyện này không nhiều lắm. Nhưng, chút chuyện này cũng đi phiền tới hai vị đại lão thì tựa hồ có chút không đáng, nghĩ
tới nghĩ lui, Lục Duệ cảm thấy trong chuyện này người có thể giúp đỡ
mình vẫn là phó huyện trưởng chính phủ huyện Tả Mai, phụ thân của Tả
Mai, Tả Thiên Nhai là phó thính trưởng thường vụ thính tài chính của
tỉnh, chuyện này vẫn nên nhờ hắn giúp.
"Quốc Cường, anh đi mời phó huyện trưởng Tả tới đây một chút." Lục Duệ nói với Điền Quốc Cường.
Tả Mai rất nhanh liền tới văn phòngcủa Lục Duệ: "Huyện trưởng, ngài có việc tìm tôi à?"
Lục Duệ nhìn thấy Tả Mai tiến vào, mày mặt tươi cười nói: "Huyện trưởng Tả ngồi đi, là có chút việc muốn tìm cô."
"Tiền của Cục tài chính tới chưa?" Sau khi Ngồi xuống, Lục Duệ cười nói với Tả Mai.
Tả Mai gật đầu: "Cục trưởng Triệu tự mình đưa đến cục giáo dục, Lao Động mấy ngày nay cao hứng không thôi."
Lục Duệ mỉm cười: "Còn tôi, chuẩn bị trên cuộc họp thường ủy đưa ra một
đề nghị, cụ thể về chuyện trường học của chúng ta. Cô và đồng chí Lao
Động nói một chút, tạm thời xử lý những phòng hỏng sắp hỏng đi, đừng để
bọn nhỏ học ở đó, tình huống cụ thể thì mấy ngày nữa huyện ủy sẽ có văn
kiện đưa xuống."
Tả Mai cao hứng gật đầu, theo cô ta thấy, chỉ cần tình trạng giáo dục
của huyện Cẩm Phú được cải thiện, Lao Động không cần phải khổ như trước
nữa, mình và anh ta.
Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn Lục Duệ của Tả Mai cũng trở nên ấm áp, nếu
không có huyện trưởng trẻ tuổi này nghĩ ra biện pháp, chỉ sợ mình và Lao Động thủy chung cũng sẽ không có cơ hội.
Huyện trưởng Tả, cô cảm thấy đường của huyện Cẩm Phú chúng ta thế nào?" Lục Duệ đột nhiên hỏi Tả Mai.
Tả Mai ngây ra, theo bản năng đáp: "Vô cùng không tốt, đường từ Mộc
Dương tới huyện Cẩm Phú xóc đến toàn thân tôi xương cốt lỏng lẻo."
Nói xong câu đó, cô ta lập tức liền ngây ra, nhìn Lục Duệ nói: "Huyện
trưởng, ngài muốn sửa đường?" Cô ta cũng không phải là ngu ngốc, chỉ từ
câu hỏi vừa rồi của Lục Duệ liền cảm thấy có chút mùi vị khác thường.
Lục Duệ cười ha ha nói: "Huyện trưởng Tả thật là thông minh, tôi vừa nói cô đã nghĩ ra rồi."
Tả Mai cười cười: "Chuyện đường xá này, huyện lý chúng ta chuẩn bị đã
lâu rồi, hàng năm người được phái đến tỉnh lý và thành phố cũng không
ít, có điều thứ phải chuẩn bị quá nhiều, chút tiền của tỉnh lý tìm người làm khó lắm! với điều kiện của huyện Cẩm Phú Chúng ta thì căn bản không lo liệu nổi."
Lục Duệ cười cười nhìn Tả Mai: "Huyện trưởng Tả, cô không thể nói như
vậy, tôi sửa đường xong rồi, huyện Cẩm Phú sẽ phát triển, sự nghiệp giáo dục cũng tất nhiên nước lên thì thuyền lên, đến lúc đó, đồng chí Lao
Động cũng có thể không phải bận bịu thế này nữa, ha ha! Vừa nói, trong
mắt hắn vừa ánh lên nét cười ý vị thâm trường.
Tả Mai không nói gì, bởi vì Lục Duệ khâm phục con người của Lao Động,
nên quan hệ cá nhân với Lao Động vô cùng tốt, cho nên đối với tình cảm
của Lao Động và Tả Mai cũng hiểu kha khá, lúc này nói ra, thuần túy là
đang trêu cô ta.
Nghĩ nghĩ, Tả Mai bất đắc dĩ nói: "Việc này, anh tôi chưa chắc có thể giúp được."